Chương 6

Thanh Pháp căng thẳng, chỉ hai chữ: Tiêu rồi.

Xấp đề này rất khó, điểm cả lớp đều thấp hơn bình thường, mà câu này đã khó càng thêm khó, rất nhiều người thậm chí không làm. Dưới tình huống như vậy, cậu là người duy nhất đạt điểm tối đa trong lớp, như một con ngựa đen thoát cương.

Nhưng mà sự thật là, giây phút này đến cả đề bài cậu còn đọc không hiểu.

"Thầy ơi, hay là thầy giảng đi ạ." Thanh Pháp giằng co nói, "Em giảng không hay..."

Thầy nói: "Đừng có ngại, lên nói cho mọi người nghe thử phương pháp giải của em đi." Nói xong nhìn về phía các bạn học khác, "Bài này có hai cách giải, cách của Thanh Pháp không giống với cách của thầy, các bạn phải nghiêm túc nghe đấy."

Thanh Pháp cùng đường, đành phải lê bước từ chỗ ngồi đến bục giảng, cậu cầm bài thi, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, chờ đến khi đứng dưới con mắt mọi người thì chỉ còn căng thẳng.

Thầy giáo cười nói: "Sao mà lại căng thẳng như chịu chết thế kia? Bệnh à?"

Thanh Pháp giải thích: "Em hơi sốt." Giải thích xong nâng bài thi động động môi, đọc đề bài một lần, đọc xong lấy hơi bắt đầu đọc lần thứ hai.

Có bạn học thấp giọng nghị luận, cảm thấy Thanh Pháp đang kéo dài thời gian, thầy cũng lên tiếng giục. Thanh Pháp hết cách rồi, kiên trì nói: "Giờ mình sẽ nói một chút về cách giải nhé." Nói xong đọc bài giải như tội phạm bị ép cung, cám ơn trời đất Trần Đăng Dương viết rất rõ ràng.

"Chờ đã." Thầy ngắt lời cậu, "Đừng chỉ đọc không, nói về phương pháp của em đi."

Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Thanh Pháp lúng túng, bĩu môi sắp khóc: "Thầy ơi, hiện giờ em không nghĩ ra..."

Không biết vị Lôi Phong sống nào đó nói: "Sốt ngu luôn rồi hả."

Thầy vỗ lưng Thanh Pháp, cực kỳ tâm lý, nói: "Nếu như bệnh thì thôi, về chỗ ngồi uống nước đi, lần sau lên lớp lại giảng."

Thanh Pháp như được ân xá, vội vã đi xuống bục giảng, cậu bị chính mình làm cho run cả chân, tinh thần cũng ỉu xìu, cũng không biết làm sao về được chỗ. Cả tiết sau cậu vẫn luôn cúi thấp đầu, da mặt nóng hổi, ruột cũng râm ran.

Trời xanh chứng giám, đây là lần đầu tiên cậu để cho người khác làm bài tập thay, hơn nữa còn là vì sợ Trần Đăng Dương không chấp nhận cậu giúp đỡ nên mới nghĩ ra chủ ý này. Sớm biết vậy đã không làm.

Cầm cự đến khi chuông tan học vang lên, Thanh Pháp chờ các bạn học khác đi hết mới chịu nhúc nhích, hôm nay cậu còn phải truyền hai bình nữa, vì vậy đi thẳng đến phòng khám. Buổi trưa chỉ có một mình cậu là bệnh nhân truyền dịch, vẫn cứ ngồi ở vị trí ngày hôm qua.

Bác sĩ trực ban liếc mắt nhìn cậu: "Mặt đỏ thế, lại sốt à?"

Thanh Pháp nói: "Nóng." Nhưng thật ra là ngượng. Cậu nhìn chằm chằm ống truyền dịch tí tí tách tách, khung cảnh trong lớp học không thoát khỏi đầu cậu, cứ phát đi phát lại, cậu ngượng đến nỗi run lập cập.

Tại sao lại gọi cậu lên giảng chứ? Tại sao trong lớp chỉ mình cậu làm đúng? Dĩ nhiên là không phải cậu làm đúng rồi, Thanh Pháp nghĩ đến Trần Đăng Dương, cảm thấy cái người kia cực kỳ không chân thực, gì mà loáng cái liền đạt điểm tối đa? Cậu lấy điện thoại ra, soạn tin nhắn: "Đề toán lần trước cậu làm giúp tôi, đạt điểm tối đa."

Mấy phút sau, Trần Đăng Dương trả lời: "Ừm."

Ừm? Một chữ "Ừm" nhẹ như mây gió, giống như điểm tối đa là một chuyện rất tầm thường vậy. Thanh Pháp mất thăng bằng, cay đắng trả lời: "Cần gì phải làm điểm cao như vậy chứ?"

Trần Đăng Dương: "Không phải do cậu yêu cầu sao?"

Thanh Pháp hồi tưởng đoạn đối thoại lúc đó, hình như thực sự là do cậu yêu cầu. Khi đó đâu có nghĩ tên này lợi hại như vậy, cậu vừa hối hận mà cũng không có mặt mũi chất vấn người ta, thẳng thắn tố khổ: "Thầy giáo bảo tui đi lên giảng bài, tui không biết làm."

Trần Đăng Dương nhìn ra ý nghĩ của cậu, hóa ra là đang trách hắn đây mà, nhìn đồng hồ, lúc này chắc là học xong rồi, vì vậy hỏi Thanh Pháp đang ở đâu.

"Truyền nước biển." Thanh Pháp trả lời, "Cậu đang làm gì vậy?"

Trần Đăng Dương vừa đứng dậy đi ra ngoài, vừa đánh chữ: "Rảnh rỗi."

Bác sĩ phòng khám lục tục đi ăn cơm, chỉ còn một y tá trực ban, Thanh Pháp nhận được điện thoại của Triệu Kiến Thu, sau khi cúp máy thì Trần Đăng Dương không nói gì nữa. Ai ngờ mấy phút sau, Trần Đăng Dương xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

Thanh Pháp kinh ngạc nói: "Cậu đến tìm tui hả?"

Trần Đăng Dương tiến vào: "Cơm nước xong đi bộ tiêu cơm một chút." Đến bên cạnh ngồi xuống, không ngồi gần như ngày hôm qua, cách nhau chừng một nắm tay. Yên tĩnh một lát, anh kiếm chuyện nói: "Cậu vẫn chưa ăn cơm?"

"Chưa." Thanh Pháp đáp. Bụng cậu đói lắm rồi, mà túi thứ nhất vẫn còn chưa truyền xong, mà còn túi thứ hai nữa. Nghĩ một hồi, cần gì phải đợi ở đây, về nhà truyền cũng giống nhau thôi.

Được y tá cho phép Thanh Pháp mang túi nước biển về nhà, Trần Đăng Dương ở bên cạnh giơ túi dịch, còn giúp cậu đeo cặp sách. Về đến nhà, túi dịch treo lên giá áo, Thanh Pháp nằm ở trên giường húp cháo.

Trần Đăng Dương lần đầu tiên tới đây, đi tới bên tường nhìn các món đồ bên trong tủ đứng, ngoại trừ mấy món mỹ nghệ, bên trong cũng đủ loại cúp to to nhỏ nhỏ. Có tiếng Trung có tiếng Anh, xem ra thi đấu trong ngoài nước đều có, ngoài phương diện hội họa thì còn có thiết kế, chắc ước mơ của Thanh Pháp là trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng.

Trần Đăng Dương hỏi: "Đây đều là của cậu sao?"

"Ừm." Thanh Pháp đùa giỡn, "Bày ra cho đẹp."

Trần Đăng Dương tuy rằng không biết hội họa, nhưng hắn biết muốn thắng được cúp cần phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, thưởng thức xong, hắn chầm chậm về bên giường điều chỉnh tốc độ chảy giọt, làm xong rồi nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi về đây."

Thanh Pháp nói: "Cậu phải rút kim ra giúp tui chứ."

Trần Đăng Dương quên mất chuyện này, ngón tay cái nắn nắn ngón tay trỏ, trước tiên tìm cảm giác. Hắn ngồi xuống bên mép giường, không có gì muốn nói, cũng không có gì muốn làm, bầu không khí cực kỳ lúng túng.

Thanh Pháp đưa cho đối phương một bịch khoai tây lát, hỏi: "Xem phim không?"

Trần Đăng Dương xem một cái là buồn ngủ ngay: "Không xem nổi."

Thanh Pháp liền nhìn sang xung quanh, cầm lấy cuốn sách cậu đọc trước khi ngủ, đưa lên: "Xem tiểu thuyết trinh thám không?"

Trần Đăng Dương nhận lấy vừa nhìn, là một cuốn tiểu thuyết tiếng Nhật, baka (tiếng Nhật dịch ra là đồ ngốc).

Bầu không khí còn lúng túng hơn hồi nãy, Thanh Pháp luống cuống, cậu giống như lấy ra tất cả đồ chơi chia sẻ cho trẻ con vậy, nhưng người bạn nhỏ lại không có hứng thú. Trong lúc nhất thời rơi vào bầu không khí yên tĩnh, cậu khách sáo nói xin lỗi: "Ngại quá, gây thêm phiền toái cho cậu rồi."

Trần Đăng Dương n sợ nhất kiểu này, để Thanh Pháp khỏi phải lúng túng nữa, hắn xé bịch khoai tây ra nhai rồm rộp, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.

Chờ bầu không khí lúng túng hòa tan, Thanh Pháp ghé cái cổ nhỏ nhắn sang nhìn nhìn, tới gần một chút xem thử. Cậu giống như một cụ ông tham quan trong công viên giải trí, còn tốn nhiều sức hơn cả chơi cờ. Trần Đăng Dương thắng, cậu khen giỏi quá, Trần Đăng Dương bị thương, cậu thở dài, Trần Đăng Dương ăn xong một bịch khoai tây nguyên vị, cậu nhanh chóng nhét cho một bịch vị cà chua.

"Cậu không cần phải để ý đến tôi đâu." Trần Đăng Dương rốt cuộc cũng hé răng.

Thanh Pháp nở nụ cười: "Cậu cũng không cần để ý đến tui, tiếp tục tiếp tục đi."

Trần Đăng Dương chơi tiếp, một lúc nữa tự nhiên nói: "Cần phải lập tổ đội."

Thanh Pháp nói: "Đợi chút, tui lập tức đăng ký." Cậu móc điện thoại ra mân mê, có lẽ là vẻ tràn đầy phấn khởi quá rõ ràng, làm cho Trần Đăng Dương không có cách nào từ chối.

"Tui nên đặt tên gì nhỉ?" Thanh Pháp liếc mắt nhìn tài khoản của Trần Đăng Dương, là TDD, vô cùng ngắn gọn. Nhớ lại cả ngày xui xẻo, cậu đặt tên cho mình là "Hôm nay cũng rất buồn phiền".

Mấy giây sau, "TDD" nhận được lời mời kết bạn của "Hôm nay cũng rất buồn phiền", trong một đám bạn tốt level đỉnh cấp lại xuất hiện duy nhất một cái tài khoản level thấp, nhìn nhỏ bé đáng thương gì đâu, vì thế hắn ném cho đối phương mấy cái trang bị.

Thanh Pháp mặc hết vào, cùng Trần Đăng Dương lập tổ đội. Bọn họ trong hiện thực không quá thân, trong game càng không có chút ăn ý nào, ván đầu tiên còn suýt chút nữa chết "cùng ngày cùng tháng cùng năm".

Thanh Pháp ngượng ngùng nói: "Khó thiệt đó."

Trần Đăng Dương nói trắng ra: "Cậu tự mình thăng cấp trước đi."

Làm gì có con gà nào không mến mộ đại thần, Thanh Pháp nói: "Nhưng tui muốn chơi với cậu."

Trần Đăng Dương không quá lưu tình: "Nhìn trước mắt mà nói, là cậu đang trèo cao."

Vừa lạnh nhạt, vừa là độ cao cậu với không tới, Thanh Pháp không lên tiếng, yên lặng đến cửa hàng dạo một vòng, mua một bó hoa và trái tim chẳng có tác dụng gì, tặng hết cho "TDD".

Nhìn cánh hoa và trái tim bay loạn màn hình, Trần Đăng Dương không nói nổi: "Có tiền không bằng mua túi năng lượng cho rồi."

Thanh Pháp hỏi: "Nếu như có năng lượng, cậu có chơi với tui không?" Cậu mở ra mua lại, cả người ngập tràn năng lượng xuất hiện trước mặt đối phương, gửi lời mời lập tổ đội.

Trong lòng không chắc chắn lắm, còn vờ như vô ý mà chọt chọt cánh tay người ta.

Trần Đăng Dương nhấn "Đồng ý", làm bộ nói: "Trượt tay rồi."

Trận mới bắt đầu, đức hạnh cản trở tiến độ của Thanh Pháp càng trầm trọng hơn, nhưng với trình độ của Trần Đăng Dương thì đều có thể triệt tiêu hết tất cả cửa ải, bọn họ giành được thắng lợi.

Trong phòng từ từ chỉ còn dư lại nhạc nền chúc mừng thắng lợi trong game, Trần Đăng Dương và Thanh Pháp nghiêm túc chơi, im lặng qua hết hai tiếng. Phút chốc, điện thoại Trần Đăng Dương hết pin, tự động khóa máy.

Thanh Pháp tuy rằng chưa hết thòm thèm, nhưng cũng thoát game theo. Cậu từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với game online, sau khi học xong dường như đều dồn hết thời gian để vẽ tranh, thỉnh thoảng chơi một lần cảm giác rất vui vẻ.

Trần Đăng Dương ngẩng đầu nhìn ống truyền dịch, rốt cuộc cũng sắp truyền xong, trước khi rút thì nghỉ ngơi một lúc. Ai ngờ Thanh Pháp lấy bài thi từ trong cặp ra, nói: "Cậu giảng cho tui cái đề này đi, tiết sau tui không thể bị bêu xấu nữa."

Cái kiểu chăm sóc bệnh nhân này thật là khiến người ta rầu rĩ, Trần Đăng Dương sớm biết thế thì xem phim còn hơn. Hắn đặt bài thi lên trên đùi, lật đến đề số hai mươi, hỏi: "Cậu đọc đề có hiểu chưa?"

"Hiểu rồi." Thanh Pháp bỗng nhiên hiếu kỳ, "Cậu học toán thế nào vậy?"

Trần Đăng Dương chỉ cái tủ đứng ở góc tường, hắn cũng có vài cái cúp, hầu như đều là nhờ thi đua mà đoạt được. Bồi dưỡng từ nhỏ, hầu như mỗi ngày đều phải làm bài tập, cho dù là hôm đến Dung Thành ở trên máy bay hắn còn càn quét hết một đề, cho nên mặc dù mỗi người chuyên một lĩnh vực riêng biệt, nhưng thứ phải trả giá đằng sau những thành quả ấy đều giống nhau.

Câu đầu tiên, Trần Đăng Dương bắt đầu giảng, sự thiếu kiên nhẫn ẩn giấu đi chỉ còn lại sự tỉ mỉ.

Vẫn chưa nói, bả vai bỗng nhiên ngứa ngáy, Trần Đăng Dương dùng khóe mắt nhẹ nhàng quét qua, thấy Thanh Pháp đặt cằm lên vai hắn. Hắn xoay cán bút một vòng, nói: "Có thể ngồi đàng hoàng không?"

Như vậy đỡ mất sức hơn, Thanh Pháp nói: "Hôm qua cậu cũng tựa đầu lên vai tui mà."

Trần Đăng Dương không phản bác được, tiếp tục nói, xử lý xong câu thứ nhất, đến câu thứ hai giảm tốc độ giảng. Đây là lần đầu tiên hắn giảng bài cho người khác, còn hỏi cậu có hiểu không. Lúc Thanh Pháp trả lời cái cằm khẽ nhúc nhích, càng ngứa hơn, hơi thở phả đến một bên quai hàm, nóng hầm hập.

Câu số ba khó nhất, Trần Đăng Dương nói tỉ mỉ hơn, sau lại hỏi: "Có muốn hỏi gì không?"

Bả vai yên bình, Thanh Pháp không gật đầu cũng không hé răng, Trần Đăng Dương trong lòng chửi một câu "Đầu óc hỏng rồi", ngoài miệng lại nhẫn nại: "Vậy tôi nói lại một lần nữa."

Nói xong, kiên trì trong miệng hắn cũng không còn lại bao nhiêu: "Lúc này đã hiểu chưa?"

Qua mấy phút, trên vai yên lặng một hồi lâu, hơi thở phả ra bên quai hàm dường như cũng tăng thêm một chút. Trần Đăng Dương cẩn thận nghiêng đầu kiểm tra, tóc mái xoăn trước trán, hiện ra mạch máu, mí mắt, lông mi, chóp mũi, bờ môi khô khốc, tất cả đều rút ngắn khoảng cách, khuếch đại ở trước mắt.

Còn nói cái rắm gì nữa, Thanh Pháp đã ngủ say tít thò lò rồi.

Trần Đăng Dương rất là khó chịu, hắn hao tổn thời gian và hơi sức để làm gia sư miễn phí, người học sinh này cũng không lễ phép chút nào. Nghĩ như vậy, đành phải rón rén rút bài thi ra, đặt cánh tay Thanh Pháp nằm ngang.

Hắn cụp mắt nhìn mu bàn tay Thanh Pháp, rất mềm mại, đường vân trên da cũng không rõ ràng bằng mạch máu xanh, miếng băng trắng dán vào, lộ ra một chút yếu ớt.

Chờ giọt nước cuối cùng nhỏ xuống, Trần Đăng Dương một tay nâng tay Thanh Pháp, một tay xé ra từng miếng băng keo. Hắn cũng là lần đầu tiên rút kim cho người ta, sợ lực tay của mình làm không tốt, hơi sốt sắng. Ngón tay cái đặt vào lỗ kim, sau khi nhanh chóng rút kim ra, lập tức đè lại lỗ kim phòng ngừa xuất huyết.

Có lẽ là ấn hơi mạnh, trong giây lát này Thanh Pháp có phản ứng, ngón tay cậu cuộn tròn lại.

Trần Đăng Dương xoay mặt nhìn, thấy Thanh Pháp mơ màng mở mắt, hắn thuận thế đặt cậu nằm trên gối, cũng dịu dàng đắp kín chăn. "Hôm nay có còn buồn phiền nữa không?" Hắn nhẹ giọng nói, "Ngủ một lát đi."

Từ nhà Thanh Pháp đi ra, Trần Đăng Dương thong thả trở về.

Trời vẫn trong xanh như cũ, nhưng hắn đã thay đổi sắc mặt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip