Ngoại truyện: Con trai cưng bị ba nhỏ giận
Đến điểm thi, Thiên Dương cảm thấy tâm trạng có phần căng thẳng hơn.
Sau một hồi im lặng trên xe, khi Bảo Khang dừng lại trước cổng trường thi, Thiên Dương cảm thấy tim mình đập mạnh. Dù đã cố gắng trấn tĩnh, nhưng những cơn lo lắng vẫn cứ lướt qua tâm trí cậu. Cậu nhìn xung quanh, các bạn cùng lớp đã có mặt, ai nấy đều tỏ ra khá bình tĩnh. Tuy nhiên, ánh mắt của Thiên Dương vẫn không thể che giấu được sự lo âu.
"Con chuẩn bị tinh thần tốt chứ?" Bảo Khang hỏi, đưa tay vỗ vai Thiên Dương.
"Con... con sẽ cố gắng," Thiên Dương đáp, nhưng giọng nói vẫn có phần run rẩy. Cậu nhìn về phía cổng trường, cảm giác lo sợ bắt đầu dâng trào.
"Chỉ là một kỳ thi thôi mà. Cứ làm hết sức mình là được. Ba nhỏ của con cũng đang theo dõi, yên tâm đi, em ấy sẽ tự hào về con." Bảo Khang động viên.
Thiên Dương hít một hơi thật sâu, gật đầu. Cậu cảm nhận được sự ấm áp từ lời nói của cậu hai, nhưng nỗi lo vẫn không thể nào hoàn toàn tan biến.
Trong lúc thi, tâm trạng của Thiên Dương vẫn chưa hoàn toàn ổn định.
Khi bước vào phòng thi, Thiên Dương cố gắng ngồi vào vị trí của mình, nhưng đôi bàn tay vẫn không thể ngừng run.
Những tờ giấy thi được phát ra, tiếng bút lách cách đều đặn trong không gian yên tĩnh của phòng thi, nhưng trong lòng Thiên Dương lại như có một cơn bão, khiến cậu khó lòng tập trung.
Cậu nhìn vào đề thi, ánh mắt như cố gắng quét qua từng câu hỏi, nhưng đầu óc lại cứ quay cuồng với vô vàn suy nghĩ.
"Mình có làm được không? Nếu không làm tốt, ba nhỏ sẽ giận thêm nữa sao?"
Một giây trôi qua, hai giây, ba giây… Cảm giác lo lắng càng tăng lên. Cậu nhìn xung quanh, thấy bạn bè đã bắt đầu làm bài, chỉ còn cậu là vẫn ngồi đó, chưa thể bắt đầu.
Thiên Dương thở dài một hơi, quyết tâm xua đi những suy nghĩ tiêu cực trong đầu. Cậu đặt bút xuống và bắt đầu làm bài.
Giữa lúc làm bài, một câu hỏi bất ngờ khiến Thiên Dương dừng lại.
Đang tập trung vào bài thi, Thiên Dương bỗng dừng lại khi đọc được một câu hỏi khó. Cậu nhìn vào câu hỏi lần nữa, cố gắng suy nghĩ, nhưng chẳng thể tìm ra đáp án.
Lúc này, một câu nói của Bảo Khang trong lúc ôn luyện chợt vang lên trong đầu Thiên Dương: "Đừng để những câu hỏi khó làm con mất tinh thần. Nếu không biết, cứ bỏ qua, làm những câu dễ trước. Tự tin lên."
Lấy lại được chút bình tĩnh, Thiên Dương gật nhẹ đầu, rồi quyết định bỏ qua câu hỏi khó đó. Cậu chuyển sang làm những câu khác, từng chút một lấy lại sự tự tin.
Khi kết thúc thời gian làm bài, Thiên Dương cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cả phòng thi vẫn im lặng, nhưng trong lòng Thiên Dương lúc này đã không còn cảm giác căng thẳng như lúc đầu.
Cậu cảm thấy mình đã làm hết sức có thể. Khi nhìn thấy thầy giám thị thông báo còn năm phút nữa, Thiên Dương nhanh chóng rà soát lại bài thi một lần nữa, cố gắng sửa những chỗ sai nhỏ.
Khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ thi vang lên, Thiên Dương đặt bút xuống và thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác hoàn thành bài thi làm cho cậu bớt căng thẳng hơn, dù không thể biết kết quả ra sao.
Cậu đứng dậy, rời khỏi phòng thi với một nụ cười nhẹ, nhưng tâm trạng vẫn đầy lo âu.
Thiên Dương bước ra khỏi phòng thi, ánh nắng buổi trưa chói chang chiếu xuống sân trường, nhưng trong lòng cậu lại có chút lạnh lẽo.
Dù cảm thấy hơi mệt mỏi, đầu óc quay cuồng, nhưng cậu vẫn nở nụ cười nhẹ. "Xong rồi... cuối cùng cũng xong rồi..." Cậu tự nhủ, lòng tràn đầy hy vọng rằng ba nhỏ Pháp Kiều sẽ không còn giận mình nữa.
Thế nhưng khi bước ra cổng, Thiên Dương khựng lại. Đăng Dương, Bảo Khang và Ánh Dương đều đã ở đó, vẫy tay vui vẻ. Nhưng... Pháp Kiều đâu?
Cậu đảo mắt nhìn quanh, trong lòng dâng lên một cảm giác hụt hẫng khó tả. Cậu cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng khi bước lên xe, cảm giác mất mát cứ lấn át cậu.
Trên xe, không khí khá vui vẻ. Đăng Dương quay lại hỏi:
"Sao rồi con trai? Đề có khó không?"
Thiên Dương gật gù:
"Dạ, hơi khó... nhưng con nghĩ mình cũng làm được khá khá."
Bảo Khang bật cười, đưa tay xoa đầu cậu:
"Nhìn cháu cậu này, đúng là có tố chất! Em rể thấy không, thằng nhỏ này có khi còn giỏi hơn cả cậu và Kiều lúc trước đấy!"
Ánh Dương cũng cười toe toét:
"Anh giỏi quá trời! Em tin chắc anh sẽ đậu vào trường top luôn đó!"
Thiên Dương mỉm cười trước những lời khen, nhưng vẫn không thể dập tắt cảm giác trống trải trong lòng. Cậu ngập ngừng một lúc rồi khẽ hỏi:
"Ba nhỏ... không đến đón con sao ạ?"
Không khí trong xe thoáng chùng xuống. Đăng Dương nhẹ nhàng đáp:
"Ba nhỏ con bận chút việc ở nhà."
Thiên Dương im lặng. Cậu biết Đăng Dương đang cố gắng không nói ra rằng Pháp Kiều vẫn còn giận cậu. Trong lòng cậu lại càng trĩu nặng.
Về đến nhà, Thiên Dương vừa bước vào cửa đã vội vàng chạy khắp nhà, lòng nóng như lửa đốt. "Ba nhỏ đâu rồi?" Cậu lo lắng tìm kiếm, mắt bắt đầu rưng rưng.
Cuối cùng, cậu thấy Pháp Kiều đang ngồi trên sofa trong phòng thu, mắt dán vào lịch trình trên máy tính bảng. Thiên Dương lập tức chạy tới, ôm chầm lấy ba nhỏ.
"Ba nhỏ! Con xin lỗi! Con xin lỗi!" Giọng cậu nghẹn ngào, nước mắt lã chã rơi xuống.
Pháp Kiều thoáng giật mình nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng. "Con làm gì vậy? Bình tĩnh lại đi."
Thiên Dương lắc đầu, bám chặt lấy ba nhỏ, nước mắt thấm cả vào áo Pháp Kiều.
"Con xin lỗi vì đã không nghe lời! Con biết con sai rồi! Con không nên thức khuya như vậy, con không nên làm ba nhỏ lo lắng... nhưng con thật sự chỉ muốn cố gắng hơn thôi... Ba nhỏ đừng giận con nữa được không?"
Pháp Kiều hít một hơi thật sâu, định lên tiếng trách mắng nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của con trai, lòng cậu như mềm nhũn.
Cơn giận trong lòng vốn vẫn còn, nhưng nhìn Thiên Dương khóc đến mức run rẩy, cậu không thể nào giữ được sự lạnh lùng nữa.
"Con thật là..." Pháp Kiều thở dài, vỗ nhẹ lên lưng Thiên Dương. "Khóc cái gì mà khóc nhiều vậy hả? Con lớn rồi đó, còn khóc nhè hoài..."
Nhưng Thiên Dương vẫn không ngừng khóc, hơi thở nấc nghẹn. Đột nhiên, cậu cảm thấy đầu óc quay cuồng, mắt hoa lên, rồi cả người dần trùng xuống.
"Thiên Dương!" Pháp Kiều hốt hoảng khi thấy con trai thiếp đi ngay trên vai mình.
Đăng Dương và Bảo Khang nghe tiếng liền chạy vào. Đăng Dương lo lắng:
"Chuyện gì vậy?!"
Pháp Kiều nhẹ nhàng đặt Thiên Dương tựa vào lòng mình, khẽ vỗ má con.
"Hình như thằng bé kiệt sức quá... Chắc là do thi cử căng thẳng."
Bảo Khang cau mày:
"Thằng bé đã mệt vậy mà còn chạy khắp nhà tìm em đấy. Đủ hiểu nó lo lắng cho em thế nào rồi. Giờ thì hết giận thằng bé chưa?"
Pháp Kiều mím môi, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thiên Dương. Cậu vuốt nhẹ tóc con, thở dài.
"Thôi được rồi... Hết giận rồi."
"Thằng bé này thiệt là..."
Buổi tối, Thiên Dương mơ màng tỉnh lại. Cậu cảm thấy người mình vẫn còn hơi mệt, đầu óc có chút choáng váng, nhưng lòng lại bồn chồn không yên.
Cậu lật chăn ngồi dậy, ánh mắt đảo quanh phòng một lượt, rồi bất giác chạy ra khỏi phòng. Bước chân cậu có hơi loạng choạng nhưng vẫn cố gắng bước thật nhanh. Cậu muốn tìm ba nhỏ.
Thiên Dương chạy xuống bếp, nơi ánh đèn vàng dịu nhẹ đang chiếu rọi. Cậu thấy Pháp Kiều đang đứng bên bếp, tay khẽ khuấy nồi cháo trên bếp.
Không chần chừ, cậu lao tới, ôm chặt lấy Pháp Kiều từ phía sau, giọng nghẹn lại:
"Ba nhỏ...!"
Pháp Kiều hơi giật mình nhưng nhanh chóng nhận ra đó là Thiên Dương. Em thở dài, đặt muỗng xuống rồi quay lại, nhẹ nhàng xoa đầu con trai:
"Thiên Dương, con dậy rồi sao? Sao con không nghỉ ngơi thêm mà chạy xuống đây?"
Thiên Dương không đáp, chỉ ôm Pháp Kiều chặt hơn, nước mắt trực trào, rồi cậu bật khóc nức nở:
"Ba nhỏ ơi, con xin lỗi... Con thật sự xin lỗi... Đừng giận con nữa, con biết lỗi rồi...!"
Pháp Kiều nhìn Thiên Dương, lòng khẽ chùng xuống. Em vẫn còn giận, nhưng thấy con trai như vậy, trái tim em mềm nhũn. Em vuốt nhẹ lưng cậu, giọng trầm xuống:
"Được rồi, con đừng khóc nữa. Con còn chưa khỏe mà cứ thế này thì ba nhỏ phải làm sao đây?"
Thiên Dương nấc lên, cố gắng kìm lại tiếng khóc nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ chảy. Pháp Kiều nhẹ nhàng kéo Thiên Dương ngồi xuống ghế, lấy khăn giấy lau mặt cho cậu.
"Nào, ăn cháo rồi uống thuốc đi, rồi ba nhỏ với con nói chuyện, được không?"
Thiên Dương ngoan ngoãn gật đầu. Cậu để Pháp Kiều đút từng thìa cháo ấm nóng, cảm nhận vị ngọt thanh của cháo hòa vào lòng, như một sự an ủi nhẹ nhàng.
Sau khi ăn xong, uống thuốc đầy đủ, Thiên Dương cùng Pháp Kiều trở về phòng. Hai cha con ngồi trên giường, Thiên Dương nhìn xuống tay mình, giọng lí nhí:
"Ba nhỏ, con không cố ý làm ba lo lắng đâu... Chỉ là con muốn làm thật tốt, con không muốn ba lớn và ba nhỏ thất vọng..."
Pháp Kiều thở dài, xoa đầu Thiên Dương:
"Con trai, ba nhỏ chưa bao giờ thất vọng về con cả. Con luôn cố gắng, điều đó tốt, nhưng con cũng phải biết chăm sóc bản thân nữa. Nếu con cứ ép mình như vậy, ba nhỏ mới là người lo lắng nhiều hơn."
Thiên Dương cắn môi, mắt rưng rưng:
"Vậy ba nhỏ hết giận con rồi đúng không...?"
Pháp Kiều nhìn gương mặt đáng thương của con trai, không nhịn được mà kéo cậu vào lòng, ôm thật chặt:
"Ba nhỏ hết giận rồi... Nhưng con phải hứa với ba nhỏ, sau này không được thức khuya như vậy nữa, phải biết giữ gìn sức khỏe, có được không?"
Thiên Dương dụi đầu vào lòng Pháp Kiều, giọng khàn khàn vì khóc:"
"Dạ, con hứa...!"
Pháp Kiều cười nhẹ, vỗ về lưng con. Một lúc sau, khi thấy hơi thở Thiên Dương dần đều đặn, em biết cậu đã ngủ say. Nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, kéo chăn đắp lại, Pháp Kiều nhìn con trai một lúc lâu rồi khẽ thở dài. Em cúi xuống hôn nhẹ lên trán Thiên Dương, rồi thì thầm:
"Ngủ ngon, con trai của ba nhỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip