Ngoại truyện: Đi Concert

Sau khi hoàn thành "bộ sưu tập áo concert" của riêng mình, Thiên Dương và Ánh Dương vẫn chưa chịu dừng lại. Hai nhóc tiếp tục lao vào một nhiệm vụ quan trọng không kém: nghiên cứu cách cổ vũ ba lớn và ba nhỏ thật hoành tráng.

Tối hôm đó, khi cả nhà vừa ăn tối xong, hai đứa nhỏ ôm iPad lên sofa, mắt dán chặt vào màn hình.

"Ánh Dương! Nhìn nè! Fan của nhóm này cầm cây đèn phát sáng đó (lightstick), vẫy đồng loạt nhìn đẹp chưa!"

"Wowww! Hay là mình cũng làm cây đèn phát sáng có hình hai ba đi?"

"Làm được không đó anh hai?"

"Chắc là hơi khó... Nhưng mình có thể làm tấm bảng để cổ vũ (banner) màa"

Nói là làm, hai đứa lập tức chạy đi lục tìm giấy bút, màu vẽ, rồi trải hết lên bàn phòng khách.

Pháp Kiều vừa rửa xong bát bước ra, nhìn thấy hai con hí hoáy vẽ vời, liền nhíu mày:

"Lại bày trò gì nữa đây?"

"Tụi con làm tấm bảng cổ vũ nè ba nhỏ!" Ánh Dương hào hứng giơ lên tấm bảng to đùng, trên đó có dòng chữ:

"Ba nhỏ đáng yêu nhất thế giới!"

"Khoan đã, sao lại là đáng yêu?" Pháp Kiều cười hỏi.

"Tại vì ba nhỏ đáng yêu thật màaa!" Thiên Dương cười toe.

"Ba nhỏ phải lạnh lùng, ngầu lòi chứ! Đáng yêu gì mà đáng yêu!" Pháp Kiều cười đáp.

"Ba nhỏ ngầu là chuyện của ba nhỏ, còn tụi con thấy đáng yêu thì cứ ghi đáng yêu thôi!" Ánh Dương cười gian.

"Anh Dương, làm một cái cho ba lớn nữaa!"

"Ờ ha, ba lớn cũng phải có bảng riêng chứ!"

Thiên Dương nhanh chóng vẽ thêm một tấm bảng khác, lần này là dòng chữ:

"Ba lớn đẹp trai nhất hệ mặt trời!"

Vừa vẽ xong, Đăng Dương đi ngang qua thấy được, liền bật cười:

"Cái này thì ba đồng ý!"

Pháp Kiều quay qua anh:

"Lúc nào anh cũng hưởng ứng mấy trò của tụi nhỏ!"

"Chứ em không thấy vui hả?"

Pháp Kiều giả bộ hờ hững quay đi, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên.

Làm banner xong vẫn chưa đủ, Thiên Dương và Ánh Dương quyết định luyện tập cổ vũ ngay trong phòng khách.

"Anh Hai, mình phải hô khẩu hiệu cho chuyên nghiệp!"

"Đúng rồi! Mình phải nghĩ câu gì thật đặc biệt!"

Cả hai im lặng suy nghĩ một lúc, rồi Ánh Dương vỗ tay cái bốp!

"Có rồi! Khi ba nhỏ xuất hiện, mình sẽ hô: 'Ba nhỏ! Ba nhỏ! Nhìn tụi con đi!'"

"Còn ba lớn thì sao?"

"Hmmm... Hay mình hô: 'Ba lớn ơi, chúng con yêu baaaaa!'"

Thiên Dương gật gù:

"Nghe cũng được! Nhưng mà mình phải tập cho ăn ý!"

Thế là hai đứa bắt đầu luyện tập hò hét trong nhà, đến mức cả khu phố đều biết gia đình này sắp đi concert.

"BA NHỎ! BA NHỎ! NHÌN TỤI CON ĐI!!!"

"BA LỚN ƠI, CHÚNG CON YÊU BAAAAA!!!"

Tiếng hô vang cả phòng khách. Đăng Dương và Pháp Kiều đứng nhìn, không biết nên khóc hay cười.

Pháp Kiều xoa trán, giọng bất lực:

"Tụi con định làm hàng xóm sợ chạy hết hả?"

"Không sao đâu ba nhỏ, cổ vũ là phải có khí thế mà!" Thiên Dương đáp tỉnh bơ.

"Tụi con còn định nhảy nữa nè!" Ánh Dương vui vẻ nói rồi kéo Thiên Dương ra giữa phòng, bắt đầu biểu diễn thử.

Hai đứa nhỏ vừa hò hét vừa nhảy nhót loạn xạ, đến mức làm mấy cái gối trên sofa rớt hết xuống đất, bàn rung bần bật, thậm chí con mèo của hàng xóm nghe tiếng còn nhảy phốc qua cửa sổ nhìn vào đầy hoang mang.

Bất ngờ, chuông cửa vang lên.

Ding dong!

Pháp Kiều nhíu mày ra mở cửa. Là cô hàng xóm ở căn bên cạnh, tay vẫn còn cầm cái chảo nấu ăn.

"Ờm... bé Kiều này, nhà em có chuyện gì vậy? Nãy giờ sao chị nghe ầm ầm vậy em..."

Pháp Kiều hít sâu, liếc nhìn hai đứa nhỏ vẫn còn đang quẩy nhiệt tình đằng sau.

"Không có gì đâu chị... Chỉ là... hai đứa nó đang luyện cổ vũ thôi."

Cô hàng xóm bật cười:

"Hai đứa nhỏ dễ thương ghê! Nhưng mà nhớ tiết chế chút nha, nãy con mèo nhà chị sợ quá xém làm đổ cái nồi thịt trên bếp rồi!"

"Em biết rồi ạ..." Pháp Kiều cười khổ.

Sau khi đóng cửa lại, em quay vào nhìn hai đứa nhóc:

"Ngưng đi! Không ai được hét thêm một tiếng nào nữa hết!"

Thiên Dương và Ánh Dương lập tức đứng nghiêm, nhưng mặt vẫn lộ vẻ tiếc nuối.

"Ba nhỏ không ủng hộ tụi con gì hết..." Ánh Dương phụng phịu.

"Ủng hộ, nhưng không phải bằng cách làm loạn nguyên cái khu này!"

Đăng Dương khoanh tay cười:

"Thật ra tụi nhỏ có tinh thần cổ vũ thế này cũng tốt mà."

Pháp Kiều liếc anh:

"Anh muốn tối nay hàng xóm qua gõ cửa nữa không?"

Đăng Dương giơ hai tay:

"Anh không nói gì nữa đâu!"

Đến ngày Rehearsal. Hôm đó, sân vận động trung tâm thành phố vô cùng náo nhiệt. Ban tổ chức đang gấp rút hoàn tất sân khấu, âm thanh, ánh sáng. Những nghệ sĩ tham gia chương trình cũng đã có mặt để tập dợt.

Đăng Dương và Pháp Kiều dẫn Thiên Dương và Ánh Dương vào hậu trường. Hai đứa trẻ há hốc miệng khi thấy khung cảnh hoành tráng trước mắt.

"Oa... to quá!!" Thiên Dương tròn mắt.

"Đẹp lộng lẫyyyy! Đẹp quá trời quá đất lun á!" Ánh Dương nhảy cẫng lên, hai mắt sáng rực như đèn pha ô tô.

"Trời ơi! Cái sân khấu bự chà bá lửa! Bự hơn cả cái sân bóng chỗ con đá banh nữa á ba!" - Thiên Dương thốt lên đầy ngưỡng mộ.

Sân khấu được trang bị hệ thống đèn LED rực rỡ, những màn hình khổng lồ và dàn loa khủng khiến cả hội trường vang vọng những giai điệu thử âm thanh.

Khi vừa bước vào khu vực rehearsal, hai đứa nhỏ ngay lập tức thu hút sự chú ý của các nghệ sĩ. Một số người đang khởi động giọng hát, một số thử micro, nhưng khi thấy Thiên Dương và Ánh Dương, ai cũng ngạc nhiên.

"Ủa? Hai nhóc đáng yêu này là fan của ai đây ta?" Một dancer nữ tò mò hỏi.

"Mấy đứa nhỏ này dễ thương quá! Con của ai thế?" Một người phụ trách sân khấu xen vào.

"Hai đứa nhỏ nhà em đấy." Đăng Dương cười nhẹ, đặt tay lên vai Thiên Dương và Ánh Dương.

"Cái gì?! Con ruột hả?" Thái Ngân trợn mắt.

"Là con của Đăng Dương và Pháp Kiều đó hả?" Quân A.P nhướn mày, rồi lập tức cười gian. "Anh cứ tưởng cô công chúa lăng nhăng với Đăng Dương chỉ thân thiết thôi chứ, ai dè lại lòi ra hai cục nợ đáng yêu như này! Công nhận Kiều giấu kỹ ghê nha!"

Pháp Kiều cười, ôm Quân A.P nói:

"Uii, quàng tử em xin lỗi nhóo."

Đăng Dương chỉ cười nhẹ, điềm tĩnh đáp:

"Còn em thì tưởng ai cũng biết rồi chứ? Anh Quân không cập nhật tin tức hả?"

"Cập nhật chứ! Nhưng mà vẫn thấy sốc nha!" Quân A.P cười cười, xoa cằm đầy vẻ thám tử.

Thiên Dương và Ánh Dương hí hửng nhìn nhau, rồi tự hào ưỡn ngực:

"Ba lớn và ba nhỏ của con là đỉnh của chóp luôn đó chú Quân! Ba nhỏ con không cần giấu! Tụi con tự hào muốn khoe ầm ầm luôn nè!"

"Trời ơi, hai đứa nhỏ dễ thương ghê luôn ta ơi!" Quang Trung cúi xuống, xoa đầu Thiên Dương và Ánh Dương.

"Hèn chi, nhìn nhóc Thiên Dương giống i chang Đăng Dương ghê chưa kìa!" Anh Tú Atus trêu.

Pháp Kiều phổng mũi, khoanh tay đầy kiêu hãnh:

"Con của tụi em đương nhiên là đẹp rồi!"

Hai đứa nhỏ cười khoái chí, rồi nhanh nhảu chào lễ phép mọi người. Các nghệ sĩ xung quanh đều tỏ ra hào hứng, hỏi han.

"Hai đứa đã bao giờ xem ba mình biểu diễn trực tiếp chưa?"

"Dạ chưa ạ!" - Thiên Dương lắc đầu.

"Vậy lát nữa sẽ được mở mang tầm mắt đó nha!"

Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Thiên Dương! Ánh Dương!"

Hai đứa nhỏ quay lại thì thấy Bảo Khang và Minh Hiếu bước tới. Minh Hiếu khoác tay Thành An cùng đi đến, trông vô cùng thân thiết.

Thiên Dương lập tức chớp mắt, ghé sát tai Ánh Dương thì thầm:

"Ê ê, bác hai với chú An... nhìn giống mấy nhân vật trong phim tình cảm Hàn Quốc ghê hông?"

Ánh Dương gật gù, rồi che miệng cười khúc khích:

"Đúng luônnn!"

Thiên Dương gật đầu cái rụp, rồi bất ngờ quay sang, chớp chớp mắt hỏi to:

"Bác hai ơi! Chú An ơi! Hai người đang đóng phim tình cảm Hàn Quốc ạ?"

Minh Hiếu: "???"

Thành An suýt sặc, bật cười:

"Trời ơi mấy nhóc này! Chú mà đóng phim tình cảm Hàn Quốc là đạo diễn quỳ lạy xin chú đổi nghề quá!"

Minh Hiếu khoanh tay, gật gù:

"Em mà đóng thì cũng hot dữ lắm chứ bộ!"

Bảo Khang cười phì, xoa đầu hai nhóc:

"Hai đứa con nít mà nghĩ nhiều dữ ha? Coi phim ít thôi nghe chưa!"

Ánh Dương khoanh tay, giả bộ nghiêm túc:

"Không có đâu nha cậu hai! Phim tình cảm Hàn Quốc người ta nắm tay, ôm nhau còn chưa bằng bác hai với chú An luôn á!"

Thiên Dương hào hứng thêm vào:

"Đúng đúng! Chắc sắp có cảnh quay đỉnh cao luôn nè!"

Thành An bật cười, huých nhẹ Minh Hiếu:

"Chết chưa, bị mấy đứa nhỏ bóc phốt kìa!"

Minh Hiếu thở dài, vỗ trán:

"Rồi, bác hai xin lỗi! Mà hai đứa có muốn ở lại xem bác hai biểu diễn không?"

Thiên Dương và Ánh Dương liền gật đầu lia lịa.

"Dạ có chứ ạ!"

Bảo Khang mỉm cười, cúi xuống nháy mắt với hai nhóc:

"Vậy lát nữa nhớ xem rồi nhận xét thiệt lòng cho cậu hai nha!"

Ánh Dương nhanh nhảu:

"Nếu hay, con sẽ cho điểm mười!"

Thiên Dương gật đầu cái rụp:

"Còn nếu không hay, con cũng cho mười... nhưng là mười ngón tay che lên tai!"

Mọi người xung quanh bật cười rần rần. Minh Hiếu giả vờ đau lòng, còn Thành An vỗ vai anh, trêu chọc:

"Đó, anh thấy chưa? Đâu cần em nói gì nữa đâu, bị chính cháu ruột chê rồi!"

Thiên Dương và Ánh Dương cười giòn tan, mong chờ màn trình diễn sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip