30. Vậy cứ thử xem

Bầu trời vô thức tối dần, quán nhỏ bên đường đã bắt đầu treo đèn, khiến cho con đường nhỏ hẹp nổi bật một màu quả quýt.

Ban đêm, người đi trên phố đông hơn so với buổi chiều rất nhiều, mấy đứa nhỏ chơi đuổi bắt giữa hai chân người lớn, còn có vài đôi tình nhân kề sát vai nhau anh anh em em.

Thanh Pháp kéo Trần Đăng Dương tới tới lui lui trên phố mấy lần, cuối cùng ăn đến bụng no căng phồng cũng chưa vừa ý, lại kéo Trần Đăng Dương chạy đến một tiệm bán hoành thánh nhỏ, gọi thêm một phần mì hoành thánh.

Trần Đăng Dương không than thở lấy một tiếng, im lặng trả tiền.

Trong tiệm mì hoành thánh có vài chiếc ghế đẩu, hai người bèn ngồi xuống đợi, Thanh Pháp đặt hai tay lên đầu gối, nghiêng người nhìn về phía Trần Đăng Dương: "Đồ ăn vặt ở chỗ này ngon chứ?"

"Cũng được." Trần Đăng Dương nói.

Thanh Pháp nhích lại gần hơn một chút, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ có một bóng người: "Vậy hôm nay anh có vui không?"

Đột ngột rút ngắn khoảng cách như vậy khiến cho Trần Đăng Dương không mấy dễ chịu, vì vậy vô thức kéo cổ áo: "Ừm."

Vui, rất vui.

Đã thật lâu rồi hắn chưa được thoải mái như vậy, dù cho xung quanh là đám đông mà hắn ghét nhất.

Thanh Pháp lặng lẽ thở ra một hơi, nở nụ cười rạng rỡ.

Cậu vẫy tay với chủ quán vẫn còn đang làm hoành thánh: "Ông chủ, mì hoành thánh của chúng cháu gói lại nha!"

Giọng nói nhiệt tình của ông chủ truyền ra từ nhà bếp: "Được!"

Chẳng mấy chốc, hộp mì hoành thánh đóng gói kỹ càng đã được đưa tới nơi, nước súp màu ngà phủ thêm vài miếng rau thơm xanh biếc, bọc cả mấy lớp túi nhựa vẫn không giấu được mùi hương thơm nồng.

"Cảm ơn ông chủ." Thanh Pháp nhận lấy mì hoành thánh, lại nhét vào trong tay Trần Đăng Dương, "Cảm ơn anh hôm nay đã mời em đi ăn, em thật sự rất vui, vậy nên tặng anh mì hoành thánh mà em thích nhất."

Rõ ràng là Trần Đăng Dương trả tiền, ngược lại thành cậu mượn hoa dâng Phật.

Nhưng ngặt nỗi Trần Đăng Dương vẫn cố ý thuận theo, im lặng một lát, hắn trầm giọng nói

"Cảm ơn".

Nhà của hai người cách rất gần nhau, vừa vặn cùng một tuyến đường xe buýt.

Trên đường đi, Thanh Pháp lại nhấn mạnh vô số lần là mình trước đây rất đau khổ, còn bắt Trần Đăng Dương phải hứa nhiều lần rằng về sau sẽ không rời bỏ cậu, lúc này mới hài lòng nói tạm biệt với hắn.

Trên đường về nhà, túi nước đầy ắp không ngừng lắc lư qua lại, khóe môi của Trần Đăng Dương không tự chủ được mà cong lên.

Tiến vào thang máy, mở cửa, lại là căn phòng hoàn toàn lạnh lẽo và tĩnh mịch.

Xung quanh rất yên tĩnh, nơi này ở trên tầng cao, vậy nên thậm chí ngay cả tiếng côn trùng kêu hay chim hót cũng đều không nghe được.

Bên tai vẫn còn vang vọng tiếng nói nhẹ nhàng và mềm mại của Thanh Pháp, nụ cười trên mặt Trần Đăng Dương biến mất, tiện tay bỏ túi mì hoành thánh vào trong một cái bát không.

Mùi thơm ngào ngạt tỏa ra trong không khí, nhưng Trần Đăng Dương đột nhiên lại không có khẩu vị.

Giống như bỗng dưng bừng tỉnh sau một giấc mộng đẹp, lại trở về với hiện thực lạnh lẽo.

Hắn đỡ đầu trở về phòng, ngồi xuống trước bàn học, thống khổ nhắm mắt lại.

Đến cùng là hắn đang làm cái gì?

Bởi vì một câu nói của Thanh Pháp mà nhịn không được đến gần cậu ấy, thậm chí còn khôi phục lại trạng thái trước đây.

Trần Đăng Dương đấm một quyền vào quyển sách, bàn học gỗ đung đưa kịch liệt, "lạch cạch" một tiếng, không biết thứ gì đã bị rơi xuống đất.

Là chiếc hộp gỗ kia!

Chiếc hộp không quá chắc chắn, rơi xuống đã vỡ thành từng mảnh, những tờ giấy nhỏ như bông tuyết rơi ra khắp sàn.

Con ngươi của Trần Đăng Dương bỗng nhiên co rụt lại, hoảng loạn đẩy ghế ra, ngồi xổm người xuống dưới, hốt hoảng nhặt lại từng mảnh giấy ôm vào trong ngực.

Đều là của Thanh Pháp cho, không thể ném.

Hộp không còn nữa, hắn bèn rút một quyển sách từ trên bàn học, kẹp từng mảnh từng mảnh giấy nhỏ vào bên trong, khiến cho cuốn sách phồng lên thật dày.

Làm xong hết mọi thứ, hắn lại giống như bị rút hết sức lực, lảo đảo ngồi lại trên ghế.
Hết thảy đều đang vượt khỏi tầm kiểm soát, hắn biết rất rõ, nhưng vẫn không có cách nào kiềm chế bản thân tới gần.

Trần Đăng Dương ngửa đầu lên nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa, chậm rãi nhắm mắt lại.

*

Sau khi giải quyết xong mâu thuẫn, mối quan hệ của hai người lại hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của Trần Đăng Dương.

Sáng sớm hôm sau, Thanh Pháp lập lại chiêu cũ, mang bữa sáng của Hạ Khê đến, lại mềm mềm quấn chặt lấy hắn muốn nghe giảng bài.

Trần Đăng Dương không có cách nào từ chối, bất giác hai người lại trở về trạng thái trước đây.

Bọn họ vẫn ăn ý với nhau như vậy, Thanh Pháp luôn có thể tận dụng mọi lúc Trần Đăng Dương rảnh rồi để hỏi bài hắn, Trần Đăng Dương cũng lập tức nhìn thấu ý đồ của Thanh Pháp, yên lặng dành hết thảy thời gian trống này cho cậu.

Thỉnh thoảng vừa giương mắt, ánh mắt hai người sẽ chạm vào nhau, sau đó cả hai đều lúng túng quay đầu.

Rõ ràng chỉ là khoảng thời gian hai, ba ngày, cũng khiến người ta quên rằng bọn họ đã từng có khoảng thời gian "chiến tranh lạnh" dài đến nửa năm, chỉ là thỉnh thoảng, Thanh Pháp vẫn sẽ hoảng hốt, đến cùng là những chuyện này có phải chân thực hay không.

Thế là cậu lại lặng lẽ nhéo mình một cái, xác nhận không phải là mơ, mới trộm cười ngốc nghếch một hồi.

Thời gian nửa năm có thể khiến mọi thứ thay đổi rất nhiều, không ít bạn học lựa chọn rời khỏi lớp chuyên để quay về lớp ban đầu, mối quan hệ của Thành An và Phạm Bảo Khang ngày càng tốt hơn, đôi lúc Thanh Pháp trêu chọc bọn họ một chút, Phạm Bảo Khang còn sẽ đỏ ửng cả mặt.

Tất cả mọi thứ đều đang thay đổi, hoa nở hoa tàn, nhạn đi nhạn về, điều duy nhất không hề đổi thay chính là trái tim chân thành của thiếu niên.

Hết giờ học, Thanh Pháp tìm đến Đặng Thành An ăn cơm tối như thường lệ, Thành An đang thảo luận một đề bài với Phạm Bảo Khang đến nổi đỏ hết cả mặt.

"Bài này nên chọn C, cậu nhìn cái lực từ trường này..."

Quan hệ của hai người rất tốt, phương diện học tập cũng đối chọi gay gắt, hoàn toàn
không có nhượng bộ lẫn nhau.

Thành An ngẩng đầu lên nhìn Thanh Pháp một chút, mò tay vào túi ném một tấm thẻ qua cho cậu: "Tiểu Pháp, đêm nay tôi không đi đâu, cậu giúp tôi mua một cái bánh đi."

Phiếu ăn vẽ ra một đường cong tiêu chuẩn trên không trung, Thanh Pháp đưa tay ra, vững vàng tiếp được nó.

"Được." Mua đồ ăn giúp nhau cũng là chuyện bình thường, cậu gật đầu đồng ý hắn.

Tháng chín, học sinh lớp dưới vừa mới nhập học, trong sân trường phần lớn đều là những học sinh đang chậm rãi tản bộ.

Vừa thi xong, Thanh Pháp cũng hiếm khi thả lỏng, đi đến căn tin mua hai cái bánh, một cái mang về cho Thành An, một cái thì chậm rãi ăn trên đường.

Chẳng biết tự bao giờ gió đã nổi lên, cuốn bay những chiếc lá rơi khỏi cành xào xạc, đây cũng có thể xem như là một cảnh đẹp của khuôn viên trường.

Bánh đã ăn xong, cũng vừa vặn đến được lầu dạy học.

Hôm nay lầu dạy học vẫn như thường ngày, nhưng dường như lại có một chút khác biệt, lúc vừa mới bước chân tới cửa lớp, Thanh Pháp đã nghe thấy âm thanh ồn ào truyền ra.

Hệt như là có dự cảm trước, trái tim của Thanh Pháp bỗng nhiên đập mạnh như nổi trống.

Cậu vội vàng ném cái túi bánh không đi, đẩy cửa nhanh chân tiến vào phòng học.

Trần Đăng Dương không có ở trong lớp, nhưng chỗ của hắn lại đông nghịt người, không, nói chính xác hơn, là bên cạnh Phạm Bảo Khang đông nghịt người.

"Cho tôi xem nữa! Cho tôi xem nữa!"

"Cậu cũng đã xem rồi còn gì? Để tôi xem với!"

"Ấy ấy ấy! Cậu từ từ thôi, sắp kéo rách giấy rồi kìa!"

Dưới những âm thanh ồn ào, Phạm Bảo Khang vốn là ủy viên học tập lại rơi vào tình thế khó xử: "Đừng tranh nữa, tớ dán nó lên bảng đen phía sau là mọi người đều có thể nhìn thấy mà."

"Để cho tôi xem một chút!"

"Tôi cũng muốn xem!"

"Một chút thôi mà!"

"Im lặng coi! Ồn cái gì mà ồn!" Thành An ngồi ở bên cạnh đập mạnh lên bàn một cái.

Thành An có dáng người cao lớn, vẻ mặt cũng hung dữ, vừa hét lên một tiếng, cả phòng học đã ngay lập tức rơi vào yên tĩnh.

Thành An ra hiệu bằng ánh mắt cho Phạm Bảo Khang đã bị dọa sợ: "Đưa giấy cho tôi."

"..A, được." Phạm Bảo Khang mở to mắt, ngoan ngoãn đưa bảng điểm cho hắn.

Thành An nhanh chóng bước ra khỏi đám đông, dán hai tờ giấy kia lên bảng đen phía sau.

"Được rồi, như vậy không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy à?"

Mọi người im lặng hai giây, lặng lẽ rời khỏi bên cạnh Phạm Bảo Khang, đổi thành vây quanh bảng đen ở phía sau phòng học, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.

Người ở phía sau rất nhiều, Thanh Pháp tạm thời không chen chân vào được, đành trở về chỗ ngồi, giọng nói có hơi khàn khàn: "Là... Điểm số của vòng sơ khảo sao?"

"Đúng vậy." Thành An vừa bị mấy người kia làm cho tức muốn chết, giọng nói có hơi lớn: "Không thì bọn họ có thể gấp gáp như vậy sao? Cứ ở chỗ này chen tới chen lui."

Những lo lắng cố tình phớt lờ trước đây rốt cuộc cũng bộc phát, sau khi nghe được đáp án khẳng định, trái tim của Thanh Pháp lập tức đập nhanh hết cỡ.

"Đúng rồi." Giọng điệu của Thành An lại hòa hoãn xuống, nhớ tới chuyện chính,

"Tôi đã nhìn giúp cậu rồi, đậu đó người anh em."

Nỗi lo lắng tích tụ thành một quả bóng lại bị một cây kim đâm thủng, im hơi lặng tiếng mà xì ra.

Bỗng nhiên trong một khoảnh khắc, Thanh Pháp như bước vào trong màn sương mờ mịt, cậu im lặng hai giây, mới nhanh chóng mở miệng: "Thật sao?"

"Lừa cậu làm gì, bảng điểm còn đang dán ở phía sau kia kìa." Thành An lườm cậu một cái, vươn tay ra, "Bánh của tôi đâu? Tôi mang cho cậu một tin tức tốt như vậy, cậu phải khao tôi một bữa đi chứ?"

Thanh Pháp vô thức giơ tay lên, lúc này mới phát hiện, trong tay chỉ còn lại một cái túi trống không.

"...Báo cho cậu một tin xấu."

Cậu chậm rãi mở miệng nói, "Hình như tớ lỡ ném bánh của cậu vào thùng rác phía sau
lớp rồi."

Thành An: "...?"

"Móa." Im lặng hai giây, Thành An vờ như muốn nhào tới đánh người, "Cậu đây là lấy oán trả ơn đó!!!"

Còn chưa đánh tới được thì Thanh Pháp đã quăng cái túi nhựa trong tay đi, túm lấy áo của Thành An, gần như muốn nhảy cẫng lên.

"Thật tốt quá! Thành An! Thật tốt quá!"

Thi vòng loại, đối với học sinh lớp chuyên mà nói chỉ là một điểm xuất phát, một bước sơ đẳng.

Nhưng từ không đạt yêu cầu trong môn Vật lý đến qua được vòng loại lớp chuyên, chẳng ai biết được chặng đường của Thanh Pháp đã gian nan đến cỡ nào.

Cậu luôn chào đón mọi người bằng một khuôn mặt tươi cười, trông thì tự tin lạc quan như vậy, nhưng những hôm đêm khuya tĩnh mịch cũng sẽ có lúc tự nghi ngờ bản thân, trốn trong chăn lặng lẽ khóc thút thít một mình.

May quá, thật may quá.

Tất cả đều là đáng giá.

"Anh hai anh hai! Nước mũi của anh cọ hết lên áo em rồi!" Thành An tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn dùng ánh mắt ra hiệu cho Phạm Bảo Khang lấy khăn giấy tới, nhét vào ngực của Thanh Pháp.

"Được rồi đó, khóc hệt như mấy bé gái, mất mặt chết đi được."

Thanh Pháp bất mãn nhận lấy tờ giấy, vò vò nắm nắm ở trong tay, đôi mắt cũng có hơi phiếm hồng: "Cậu mới là bé gái ấy! Cậu tự nhìn xem tớ khóc hồi nào chứ?"

"Được được được, cậu nói cái gì cũng đúng hết." Thành An lười lý luận với Thanh Pháp, cũng thật sự vui cho cậu, "Thôi được rồi, vất vả lắm mới qua được, đừng có khóc nữa, về sau vẫn còn tiếp tục bị Vật lý đè xuống đất ma sát mà, sẽ còn cơ hội cho cậu khóc thôi."

Thanh Pháp: "?"

Cậu ta thật sự đang an ủi mình sao?

Một lúc sau, Thanh Pháp thở phào một hơi, nghiêm túc nói lời cảm ơn với Thành An và Phạm Bảo Khang.

Bọn họ đều đã giúp đỡ cậu rất nhiều, cũng giảng bài cho cậu, còn không tiếc gì mà chỉ cho cậu những phương pháp học tập khác nhau.

Sau khi ngồi trở lại chỗ ngồi, trái tim của Thanh Pháp vẫn còn đập thật loạn, cậu còn muốn chia sẻ niềm vui này với một người khác nữa.

Hệt như là biết cậu đang chờ mong điều gì, Trần Đăng Dương im lặng bước chân vào phòng học.

"Trần Đăng Dương!"

Thanh Pháp lập tức vẫy tay gọi tên hắn.

Có quá nhiều điều muốn nói cho hắn biết, quá nhiều cảm xúc muốn biểu đạt, nhưng đúng vào lúc này, tiếng chuông vào lớp lại vang lên, trong phòng học nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Bao nhiêu cảm xúc cứ vậy mà bị giấu ở trong lòng.

Trần Đăng Dương trở lại chỗ ngồi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là điểm của vòng sơ khảo đã ra rồi."

Thanh Pháp chép miệng, cái chuông vào học này cũng biết phá hư bầu không khí quá đó.

"Qua sao?" Trần Đăng Dương hỏi.

Giọng nói của Thanh Pháp buồn bực, gật gật đầu: "Ừm."

"Không ngoài dự đoán." Trần Đăng Dương khẽ gật đầu, trong lòng không có bất kỳ gợn sóng nào.

...Một chút cảm xúc cuối cùng đã biến mất gần như không còn sót lại thứ gì.

Thanh Pháp ỉu xỉu nằm nhoài lên bàn, nhìn Bùi Anh Tú bước chân vào lớp, bắt đầu tổng kết tình hình vòng sơ khảo này.

Hiện tại trong lớp có 53 học sinh, 40 người đều qua được vòng loại, đây là một khởi đầu rất tốt, Bùi Anh Tú nói đến say sưa, nhưng Thanh Pháp lại không hào hứng cho lắm, cầm bút lén lút vẽ lung tung ở dưới bàn.

Tan học, Thành An ở lại lớp thảo luận bài tập với Phạm Bảo Khang, Thanh Pháp đến nhà giữ xe trước, vừa vặn chạm mặt với Trần Đăng Dương.

"Làm sao vậy?" Trần Đăng Dương hỏi cậu, "Không vui?"

"Không có." Thanh Pháp lắc đầu.

Trần Đăng Dương hơi nhíu mày: "Tiết tự học hôm nay cậu mất tập trung rất lâu."

Khuôn mặt của Thanh Pháp đỏ lên, lại có hơi xấu hổ, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Trần Đăng Dương cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận.

"Em chỉ là... Muốn nói cho anh biết em đã qua rồi, muốn anh khen em một tiếng."

"Dựa vào những hiểu biết của tôi về cậu, cộng thêm độ khó của đề thi lần này..." Trần Đăng Dương nghiêm túc phân tích, lập tức đối diện với biểu cảm tức giận của Thanh Pháp. Hắn há miệng, nuốt hết những lời còn lại vào trong bụng.

"Rất giỏi." Trần Đăng Dương nói, "Cậu rất giỏi."

Câu này không phải là một lời nói dối.

Thời gian nửa năm qua, hắn đã nhìn trộm vở bài tập và ghi chép của Thanh Pháp không biết bao nhiêu lần, ban đầu thì không khỏi nhíu mày, về sau thỉnh thoảng còn sẽ mỉm cười một cái.

Tài năng là điều đáng tự hào khen ngợi, mà sự chăm chỉ càng cần phải được ngưỡng mộ.

Thanh Pháp bĩu môi: "Như này không được, qua loa quá!"

"Vậy cậu muốn thế nào?" Trần Đăng Dương hỏi.

Muốn thế nào?

Hỏi cậu?

Thanh Pháp đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo, trái tim bỗng dưng đập nhanh hơn vài nhịp.

Hơi nóng xông lên đầu, cơ thể đã phản ứng trước lý trí một bước.

"Như thế này!" Cậu giang tay nhào tới, ôm lấy hắn.

Nhịp tim của Thanh Pháp đập nhanh vô cùng, vùi đầu vào cần cổ của Trần Đăng Dương.

Thân thể Trần Đăng Dương bỗng nhiên cứng ngắc, trái tim một chút lại một chút nảy lên lồng ngực, hô hấp chậm rãi, cảm nhận mùi hương độc nhất của thiếu niên.

Mùi hương này hắn rất quen thuộc, mỗi lần đưa đồng phục cho Thanh Pháp mặc, sau khi được trả về tay, áo khoác sẽ luôn mang theo loại mùi hương ấy.

Hắn đã từng thử qua rất nhiều nhãn hiệu bột giặt khác nhau, muốn tìm ra loại mùi hương tương tự, nhưng hết thảy đều không giống.

Về sau hắn mới hiểu, đây chính là mùi hương độc nhất của ngôi sao sáng này.

Sợi dây cung căng thẳng trong lòng cho đến nay đều bị đứt đoạn, Trần Đăng Dương chậm rãi nhắm mắt, ngón tay run rẩy mở ra khép lại, cuối cùng đưa tay ôm lấy thiếu niên có khuôn mặt như sao sáng kia.

Đầu tiên là nhẹ nhàng ôm lấy, sợ rằng cậu sẽ bị vỡ tan, sau đó mới chậm rãi siết chặt vòng tay, giam cầm cậu ở trong lồng ngực của chính mình.

Dục vọng luôn bị khuất phục dưới khát vọng của ánh sáng.

Ngôi sao này muốn chiếu sáng hắn.

Vậy thì cứ thử xem.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip