41. Rất thích anh

Thang máy của khu phòng thí nghiệm không mở, bọn họ chỉ có thể hì hục leo lên tầng tám, sau đó chia ra các hướng khác nhau.

Nhóm của Thanh Pháp rẽ sang bên trái, đi đến phòng thí nghiệm số ba.

Giáo viên thí nghiệm đã đợi ở đó rất lâu, thấy ba người rốt cuộc cũng đến, vội vàng gọi bọn họ tiến vào.

"Đây là phòng thí nghiệm Lý tiên tiến nhất của trường chúng ta, bên trong có rất nhiều dụng cụ tinh vi, chính xác hơn các em hay dùng ở trên lớp rất nhiều."

Phòng thí nghiệm rất sáng sủa, trên bàn điều khiển bày đủ các loại thiết bị, từ lực kế lò xo, cốc chia vạch thông dụng nhất, đến máy hiện sóng hiếm thấy ở trường cấp ba, bộ thí nghiệm kỹ thuật số, v.v... cần gì cũng có.

Dụng cụ thí nghiệm vừa nhiều vừa phức tạp, chỉ giới thiệu thôi đã mất hết nửa tiếng đồng hồ.

Giáo viên nhấp một hớp trà trong tách thủy tinh, lại đưa tay nhìn xuống đồng hồ: "Sáng hôm nay các em cứ tự làm quen trước nhé, các thầy còn có buổi họp, có gì không hiểu buổi chiều cứ đến hỏi thầy, phòng làm việc ở ngay bên cạnh, sau năm giờ chiều thầy đều ở đấy."

"Vâng thưa thầy." Thanh Pháp gật đầu nói, "Thầy cứ làm việc của mình trước đi ạ."
Giáo viên vội vàng rời đi, để lại ba người và một đống dụng cụ.

Trần Đăng Dương đi đến cạnh một chiếc đường ray đệm khí, loay hoay với cái phao. Thanh Pháp và Mâu Thiên thì hoàn toàn hoa mắt.

Đây thật ra không phải là vấn đề của bọn họ, mà do giới hạn của giáo dục và tài nguyên ở trường trung học. Có rất nhiều học sinh cấp hai, cấp ba dư thừa kiến thức lý thuyết, nhưng lại hiếm có cơ hội thực hành thực tế.

Nhất Trung là trường hàng đầu tỉnh, việc xây dựng phòng thí nghiệm và phát triển các khóa học đã đi trước các trường khác, nhưng vẫn còn cách xa với việc mỗi người đều có thể thực hành một cách thuần thục.

Thế nhưng dù sao cũng có Trần Đăng Dương - một học thần chân chính ở đây, con đường khám phá của bọn họ cũng coi như suôn sẻ.

Thi thí nghiệm vòng bán kết chia làm hai loại là thí nghiệm thực hành và lập kế hoạch thí nghiệm, phương hướng các tỉnh không giống nhau, ở Hưng Giang thì chú trọng thí nghiệm thực hành.

Bên trong đề cương viết rõ có 34 cái thí nghiệm, dụng cụ cần dùng cũng có đến 34 loại.

Bọn họ dựa theo quang học, mạch điện, từ trường để phân loại chúng với nhau. Trần Đăng Dương thao tác chúng trước, sau khi hiểu rõ nguyên lý thì giải thích cho Thanh Pháp và Mâu Thiên.

Bình thường Trần Đăng Dương đều im lặng lãnh đạm, nhưng đối với đồ vật chuyên môn thì không hề có chút mơ hồ, lời ít ý nhiều nói đúng trọng tâm, chẳng mấy chốc đã hiểu rõ, sau đó lại giải thích kỹ càng cho hai người họ.

Thanh Pháp đã quen với mạch suy nghĩ của hắn, chẳng mấy chốc đã theo kịp tiết tấu.

Mà Mâu Thiên thì vốn hướng nội, lại có hơi sợ Trần Đăng Dương, vì vậy mỗi lần hắn giải thích luôn luôn là Thanh Pháp và Trần Đăng Dương thảo luận sôi nổi, còn cô chỉ đứng bên cạnh không nói lời nào, yên lặng mà lục lọi dụng cụ.

Thanh Pháp thường thích chọt cái này một cái sờ cái kia một cái, đầu óc lại linh hoạt, thao tác tay cũng dần dễ dàng. Chỉ một buổi sáng và một buổi trưa gần như đã nắm giữ cách dùng của từng loại dụng cụ, tiếp đó chỉ cần quen thuộc với quá trình thí nghiệm và thao tác thuần thục nữa là xong.

Sau khi ăn cơm trưa, lại loay hoay một hồi, bất giác đã đến ba giờ chiều.

Tiết trời đã vào thu, ngày dài đêm ngắn, đồng hồ vừa mới qua khỏi ba giờ, ánh sáng mặt trời đã dần lụi tắt một cách rõ ràng, trong phòng thí nghiệm cũng hơi tối xuống.

Thanh Pháp nhìn đồng hồ treo tường: "Thầy hẳn là đã trở về rồi, tụi mình đến tìm thầy ấy đi."

Dù thế nào bọn họ cũng là học sinh, có giáo viên chuyên môn hướng dẫn vẫn thuận tiện hơn rất nhiều.

Đối với đề nghị của Thanh Pháp, từ trước đến nay Trần Đăng Dương chưa từng có bất kỳ phản đối. Mâu Thiên cũng gật đầu, đồng ý với đề nghị của cậu.

Văn phòng của giáo viên nằm ngay sát phòng thí nghiệm, ba người vội vàng qua bên đó, nhưng cánh cửa văn phòng vẫn đang khóa trái.

Bọn họ đợi ở cửa hồi lâu, chân đều đã tê rần, nhưng thầy vẫn chưa có dấu hiệu trở về.

Ba người không còn cách nào khác, chỉ có thể quay về phòng thí nghiệm vừa làm vừa chờ, nào biết phải chờ thẳng đến sập tối.

Mặt trời hoàn toàn xuống núi, kết quả là Bảo Khang chạy tới thông báo cho bọn họ, các giáo viên vẫn còn đang họp, hôm nay không thể tới được.

Mặc dù trong lòng không dễ chịu gì mấy, nhưng dù sao cũng là công việc của trường, không còn cách nào, Thanh Pháp đành nói tiếng cảm ơn, tiếp tục tự tìm tòi theo phương pháp trước đó.

Lại làm thí nghiệm một hồi, chân của Thanh Pháp đã có hơi tê, cậu tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng vừa mới chạm mông, Mâu Thiên đã do dự đi tới bên cạnh cậu: "Thanh Pháp..."

"Làm sao vậy?" Lục Tinh Gia ngồi thẳng người.

Mâu Thiên cắn môi, giọng điệu vô cùng ngập ngừng: "Tớ có chỗ không hiểu cách dùng máy hiện sóng, cậu... cậu có thể chỉ tớ một chút được không?"

"Tớ sao?" Thanh Pháp sửng sốt, vô thức nhớ lại cách dùng, thao tác của máy hiện sóng khá rườm rà, cậu sợ không thể giải thích rõ ràng, vì vậy đáp: "Hay là cậu hỏi anh Đăng Dương... Trần Đăng Dương đi, tớ có thể vẫn chưa hoàn toàn nắm rõ nó, sợ chỉ sai cho cậu."

"Không cần không cân!" Mâu Thiên ra sức lắc đầu, tiến đến bên cạnh Thanh Pháp nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, nhưng mà tớ có hơi sợ cậu ấy... Có thể phiền cậu chỉ cho tớ một chút thôi được không?"

Cô thận trọng nói: "Xin cậu đó! Tớ thật sự không dám nói chuyện với cậu ấy!"

Thanh Pháp hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có tình huống như thế này.

Nhưng dù sao Mâu Thiên cũng là một cô gái, Thanh Pháp không tiện từ chối, cũng chỉ có thể gãi đầu: "Vậy... tớ thử một chút."

Vừa nói xong, Trần Đăng Dương đút một tay vào túi đi về phía bọn họ, hỏi Thanh Pháp: "Ăn tối không?"

Thanh Pháp rơi vào tình thế khó xử: "Hay là... anh chờ một lúc có được không? Mâu Thiên muốn nhờ em chỉ cho cậu ấy cách dùng máy hiện sóng."

"..."

Im lặng giây lát, Trần Đăng Dương nói, "Muốn ăn cái gì? Tôi lấy giúp cậu."

Thanh Pháp do dự nói cho hắn biết món mình muốn, sau đó hắn liền nhanh chân bước ra khỏi phòng thí nghiệm không hề quay đầu.

"Thật xin lỗi..." Mặt Mâu Thiên hơi trắng bệch, "Có phải tớ quấy rầy hai cậu rồi không?"

Giọng điệu rụt rè khiến Thanh Pháp không thể nói thêm được gì.

"Không sao đâu." Thanh Pháp khẽ thở dài, "Tụi mình qua xem máy hiện sóng trước đi."

Nguyên lý của máy hiện sóng cũng không phức tạp, mấu chốt là hình thức cắm dây và điều chỉnh quá nhiều, rất khó để thành thạo ngay từ lần đầu tiên.

Thanh Pháp mới sờ đến dụng cụ này lần đầu vào sáng nay, tuy rằng đã nhớ đại khái trình tự, nhưng dù sao cũng không quá thuần thục nó. Hai người mò mẫm y như người mù qua sông, cho đến khi Trần Đăng Dương quay lại vẫn chưa kết thúc thao tác.

Trần Đăng Dương im lặng mang về ba phần cơm giống nhau theo khẩu vị của Thanh Pháp, sau khi đặt hai phần lên mặt bàn phía trước hai người, thì lấy phần của mình tới bên bệ cửa sổ bắt đầu dùng bữa.

Mâu Thiên sững sờ nhìn chằm chằm hộp cơm trên bàn, Thanh Pháp cũng ngơ ngác một lúc, sau đó khóe miệng không khỏi cong lên.

Bề ngoài Trần Đăng Dương trông thì lạnh lùng như vậy, nhưng lúc lấy cơm vẫn nhớ tới Mâu Thiên.

Hắn là một người dịu dàng từ tận xương tuỷ.

Thanh Pháp đẩy một phần tới trước mặt Mâu Thiên, cười nói: "Cái này lấy cho cậu, cậu ăn đi."

"Cảm, cảm ơn..." Mâu Thiên nhận lấy hộp cơm, ngập ngừng nói.

Sau bữa tối, hai người thu thập rác xong xuôi, Thanh Pháp và Mâu Thiên lại tiếp tục nghiên cứu cái máy hiện sóng.

Trần Đăng Dương cũng không giục, ngồi ở bên cạnh yên tĩnh loay hoay các dụng cụ khác, vẻ mặt hết sức chăm chú.

Nhiều lần Thanh Pháp muốn trực tiếp hỏi hắn cho xong, nhưng nhìn hắn chuyên tâm như vậy lại sợ quấy rầy, chỉ có thể một lúc lại đối chiếu sách giáo khoa cùng Mâu Thiên.

Cũng may hai người đều có nền tảng Vật lý nhất định, còn thảo luận với nhau, tuy rằng hơi chậm nhưng thí nghiệm vẫn có thể tiếp tục tiến hành.

Trần Đăng Dương ngồi ở một bên cầm trong tay cảm biến hiệu ứng Hall, nhưng ánh mắt lại chưa từng nhìn về phía bàn tay.

Hắn khẽ giương đôi mắt đen nhánh của mình lên, lẳng lặng quan sát hai người bên cạnh.

Hai người họ tụ lại trước cái máy hiện sóng, ngón tay nhiều lần chạm phải nhau.

Thanh Pháp rất biết ăn nói, thỉnh thoảng sẽ đưa ra một vài quan điểm thú vị, Mâu Thiên đôi lúc phản bác hoặc là đồng ý, từ đó luôn có thể kéo theo một cuộc đối thoại sôi nổi khác.

Không biết từ lúc nào, Mâu Thiên đã gọi Thanh Pháp từ tên biến thành "Tiểu Pháp", khuôn mặt cũng hơi đỏ ửng, mà Thanh Pháp thì hoàn toàn không hay biết, vẫn vô cùng nghiêm túc thảo luận nội dung thí nghiệm với cô.

Cậu ấy thật quá trì độn.

Đối với ai cũng tốt như vậy.

Đối với ai cũng cười rực rỡ như thế.

Trần Đăng Dương nhắm mắt lại, không muốn nhìn cảnh tượng khiến hắn ghen tị này nữa.

Nhưng tại thời khắc trước mắt chỉ là một mảng tối đen, những động tác và lời nói thân mật với người khác của Thanh Pháp lại càng hiện lên ở trước mắt hắn.

Từng cảnh tượng, từng khoảnh khắc.

Ngôi sao sáng này không phải của hắn.

Sự thật ấy khiến hắn đau khổ không thôi.

Dục vọng và lý trí không ngừng quấn quanh, đấu tranh lẫn nhau. Trong tưởng tượng của hắn, hắn đã vô số lần muốn ôm chặt lấy Thanh Pháp vào lòng, hung hăng vò nát rồi khảm cậu vào sâu trong cơ thể. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không đành lòng làm bất kỳ điều gì, chỉ có thể quay mắt đi, vờ như chưa từng thấy chuyện gì cả.

Sau một khoảng thời gian, hai người cuối cùng đã phân tích rõ ràng được máy hiện sóng. Thanh Pháp nhìn đồng hồ, mới phát hiện đã qua chín giờ.

"Hôm nay cứ vậy đi." Cậu nói với Mâu Thiên, "Thời gian đã không còn sớm, ngày mai rồi tiếp tục nhé?"

Mâu Thiên gật đầu, đi thu dọn đồ đạc: "Ừm, cảm ơn cậu, ngày mai gặp."

Sau khi tiễn Mâu Thiên đi, Trần Đăng Dương vẫn đang nằm nhoài trên mặt bàn.

Thanh Pháp lặng lẽ đến gần, nhỏ giọng kêu tên của hắn.

Không có phản ứng.

Thanh Pháp lớn mật hơn một chút: "Anh Đăng Dương?"

Vấn không có phản ứng.

Ngoại trừ trước mặt Hạ Khê, Thanh Pháp rất ít khi gọi hắn như vậy.

Dù sao đây cũng là tên gọi khi còn bé, những lúc gọi lên vẫn có một sự thân mật khó nói, luôn có thể khiến người ta không khỏi đỏ hết cả mặt.

Nhưng bây giờ Trần Đăng Dương giống như đã ngủ thiếp đi, âm thanh của Thanh Pháp lớn hơn một tí, lại gọi thêm tiếng nữa: "Anh Đăng Dương?"

Đáp lại cậu, chỉ có tiếng hít thở trầm ổn của Trần Đăng Dương.

Thanh Pháp khẽ thở dài, cũng không gọi nữa mà ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu, lắng lặng chăm chú quan sát khuôn mặt hắn.

Lông mi thật dài.

Sống mũi thật cao.

Đôi môi thật là mỏng.

Ánh sáng màu trắng của phòng thí nghiệm hắt lên khuôn mặt Trần Đăng Dương, tựa như một thước phim được nhấn tạm dừng vậy.

Hắn là vì chờ cậu mới ngủ quên.

Thanh Pháp biết.

Đời trước sau khi hai người lớn lên đã không còn gặp nhau nữa, Trần Đăng Dương càng giống như một đoạn ký ức xa xôi, một biểu tượng không thể nào chạm đến. Nhưng đến đời này sau khi quen biết hắn, khi đã hiểu được toàn bộ con người ấy, mỗi ngày Thanh Pháp lại càng yêu thích hắn hơn.

Thích "anh Đăng Dương" bề ngoài lạnh lùng như băng, nhưng lại khắc sâu sự dịu dàng vào trong tim này.

Cậu muốn tới gần hắn, không phải chỉ để cứu rỗi hắn.

Cũng là vì, cậu cần hắn.

Bởi vì hắn, cậu mới trở nên tốt hơn.

Hắn là ánh sao của cậu, là ánh sao dẫn đường.

Trái tim nhói lên như thể bị ngâm vào nước chanh, tựa như suối nước nóng ùng ục nổi lên từng chiếc bong bóng nhỏ, thật sự khiến người ta muốn biểu đạt cảm xúc "yêu thích" không cách nào che giấu này.

"Anh Đăng Dương?"

Thanh Pháp cúi người, khẽ gọi hắn bên tai.

Mí mắt của Trần Đăng Dương nhẹ nhàng khép lại, hô hấp đều đặn.

Vé lạnh lùng trên mặt đều bị mất đi, thậm chí nơi hàng bóng mờ dưới mắt còn có thể phát hiện một chút ấm áp.

Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, đầu ngón tay đều trở nên tê dại.

Thanh Pháp nhắm mắt lại, khóe môi không tự chủ được mà cong lên, nhỏ giọng thủ thỉ: "Em rất thích anh."

Hồi sau, cậu lại nhỏ giọng hơn, bổ sung một câu, giống như làm nũng, lại tựa như cầu xin, "Anh cũng thích em lại một chút, có được không?"

Khoảng cách của hai người không đến mười centimet, gần đến mức Thanh Pháp có thể cảm nhận được hơi thở của Trần Đăng Dương.

Cậu có hơi hồi hộp, suýt chút nữa không khống chế được mà ngã vào người hắn, cậu vội vàng bắt lấy cạnh bàn bên cạnh, chuẩn bị đứng lên.

Mà ngay khoảnh khắc cậu đứng dậy ấy, một bàn tay lạnh buốt nhưng mạnh mẽ lại nắm chặt lấy cánh tay cậu.

Thanh Pháp khẽ giật mình, vừa giương mắt lên, bỗng đối diện với một đôi mắt sáng ngời.

Đôi ngươi đen nhánh không mang theo một chút đục ngầu, tuyệt đối không phải là dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ.

Trần Đăng Dương nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt sáng rực: "Cậu vừa mới nói cái gì?"

(sắp ròi sắp yêu ròi mấy bà đợi toiiiiii)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip