24-"Ừ, tôi muốn cho cậu ấy tiền tiêu."
Bởi vì chân bị thương nên Nguyễn Thanh Pháp không cần lên lớp học nhảy buổi sáng. Tuy nhiên cậu được ông bà ngoại dưỡng thành thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất cố định, thức dậy đúng bảy giờ theo đồng hồ sinh học.
Làm bữa sáng đơn giản cho bản thân, tiếp theo tưới hoa và cây hành trên ban công, bởi vì quay về ở ẩn đóng phim, cập nhật tình hình trễ hơn bên ngoài nên bây giờ Úc Thanh mới gọi điện thoại tới, lải nhải hết mười phút.
Nguyễn Thanh Pháp biết cô lo lắng cho mình, kiên nhẫn nghe từ đầu đến đuôi, liên tục cam đoan đó chỉ là sự cố bất ngờ, không có ai hại mình, ngăn cản Úc Thanh lên cơn kích động lập tức mua vé bay trở về tìm cậu.
"Đúng rồi, sau khi em ghi hình "Thiên Lại" xong thì đã có kế hoạch gì chưa?"
Nguyễn Thanh Pháp nhớ lại, nói, "Anh Phạm từng nói đầu tiên sẽ lên kế hoạch ra ca khúc đơn và EP rồi nhận thêm show, còn quảng cáo và đại ngôn thì anh ấy đang chọn, trong đó có hai cái anh Phạm cảm thấy có thể cân nhắc."
"Được, Phạm Anh Quân sắp xếp những thứ này cũng không tệ, không ép khô em." Úc Thanh cười cười nói, "Vậy ca khúc của em định tìm ai viết? Tìm Tư Ninh?"
Nguyễn Thanh Pháp bất đắc dĩ, "Chị, đừng chọc em nữa! Lúc đó chẳng phải em còn nhỏ sao?"
"Ha ha ha, không chọc em nữa, nói chuyện nghiêm túc, " Úc Thanh nói thẳng, "Không phải chị đang đóng phim sao, em có muốn hát ca khúc tuyên truyền không?"
Nguyễn Thanh Pháp biết bộ phim Úc Thanh đang quay này, đạo diễn thuộc top ba đạo diễn nổi danh nhất trong nước, nam chính là ảnh đế, đầu tư mấy trăm triệu, còn chưa hơ khô thẻ tre cũng đã được mọi người mong chờ.
Cậu ngừng một lát, cười, "Chị, em đây có tính là dựa vào quan hệ trèo cao không?"
"Đúng thì sao?" Bên chỗ Úc Thanh gió thổi rất lớn, cô cao giọng, "Bà đây không nâng em thì nâng ai? Vốn định để em cùng hát nhạc kết phim với chị, nhưng em lại không đủ tư cách, suy nghĩ một hồi chị bèn đề cử em hát ca khúc tuyên truyền thì không thành vấn đề."
Cô cười, "Nhưng mà chị chỉ tranh thủ cơ hội cho em, còn được hát không, vẫn phải dựa vào bản thân em, hiểu chưa?"
"Hiểu."
"Mấy ngày tới sẽ có người liên lạc với em, đến lúc đó nhớ biểu hiện cho tốt!" Úc Thanh nhớ tới cái gì đó, "Đúng rồi, còn nhạc kết phim ấy, mấy ca khúc được đưa tới lần trước chị và đạo diễn sản xuất đều không ưng, sản xuất còn hỏi chị có thể mời Tư Ninh viết được không. Chị cảm thấy bọn họ sẽ ra giá rất cao."
Nguyễn Thanh Pháp hỏi, "Bao nhiêu?"
Úc Thanh ước tính, "Cái tên Tư Ninh của em bây giờ có địa vị không thấp trong giới, bọn họ cũng có thành ý, không ép giá. Em dùng tên Tư Ninh viết ca khúc, chị hát, sau khi phim chiếu, chị sẽ thuận thế phát hành ca khúc đơn, còn có thể chia cho em."
Nguyễn Thanh Pháp nghe liền nở nụ cười, "Vì sao chị biết em thiếu tiền?"
Úc Thanh không nói gì, "Em cứ suốt ngày vung tiền mua đại tác phẩm thì lúc nào sẽ không thiếu tiền?"
Nguyễn Thanh Pháp biết thể nào cũng sẽ nhanh chóng bị nhắc tới, đồng ý, "Chị gửi kịch bản qua cho em trước đã, đọc xong rồi mấy ngày sau em sẽ viết bản thảo cho chị."
Cậu lại nhanh chóng đánh trống lảng, "Đúng rồi, tạp chí lần trước chị phỏng vấn đã phát hành rồi đấy. Em đi mua một quyển về đọc, trang bìa nhìn rất đẹp, không giống chị tí nào."
"Cút, chụp hình hiền dịu thục nữ thì sẽ không giống chị?" Úc Thanh chê, "Nhưng mà vì sao lâu như vậy mới phát hành chứ, nhiệt độ chúng ta cùng hợp tác đã giảm xuống nhiều rồi, quá thiệt thòi."
Nguyễn Thanh Pháp đã thấy đủ, "Fans của em rất mừng, nói em được Úc Thanh khen tặng 197 chữ đấy."
"Ha ha ha sao fans em lại đáng yêu như vậy?" Úc Thanh cười ha hả, vừa cười hai tiếng lại ho khan, "Địa phương chết tiệt này vừa há mồm cười lập tức ăn cát! Không nói nhiều nữa, nhớ giữ gìn sức khỏe, lần sau chị trở về, nhất định em phải nhảy nhót tưng bừng !"
Cúp điện thoại, Nguyễn Thanh Pháp phát hiện mình không chỉ vừa nghe điện thoại vừa tưới hoa mà còn tỉa cành cắt lá xong xuôi.
Nhìn màn hình điện thoại đen trở lại, cậu có chút xuất thần.
Tối hôm qua, cậu đọc kỹ tin Trần Đăng Dương gửi tới, cơ bản cũng hiểu tại sao Trần Đăng Dương lại để tự cậu quyết định.
Sau khi giặt đồ xong Nguyễn Thanh Pháp đem quần áo đi phơi. Úc Thanh làm việc rất nhanh nhẹn, không lâu sau kịch bản cũng đã nằm trong hòm thư công tác của "Tư Ninh", dưới cuối thư Úc Thanh còn ghi "Bé iu Thanh Pháp cố lên".
Nguyễn Thanh Pháp mỉm cười gửi thư trả lời, đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, nhắn qua WeChat.
"Nếu có thời gian, có thể gặp mặt nói chuyện không?"
Nơi hẹn là quán cà phê ngoài tiểu khu, rất gần, chân Nguyễn Thanh Pháp bị thương nên cậu không dám dùng sức, đội mũ lưỡi trai trắng, vừa tắm nắng vừa chống gậy chậm rãi đi tới từ xa.
Lúc cậu đến đã có một người ngồi trong phòng riêng.
Hứa Huyên nhìn thấy Nguyễn Thanh Pháp, vô thức đứng lên, vẻ mặt không được tự nhiên bắt tay rồi ngồi xuống.
Nguyễn Thanh Pháp ngồi xuống đối diện Hứa Huyên .
"Cậu . . ." Hứa Huyên nhìn Nguyễn Thanh Pháp một chút, ánh mắt lại nhanh chóng dời sang cốc cà phê trước mặt, "biết rồi hả?"
Cô hiểu rõ, cô và Nguyễn Thanh Pháp nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ thí sinh cùng tham gia chương trình, mục đích Nguyễn Thanh Pháp hẹn gặp cô lần này, sẽ không có khả năng thứ hai.
Nguyễn Thanh Pháp nhìn Hứa Huyên vô thức đan tay lại, "Ừ."
Nghe thấy câu trả lời của Nguyễn Thanh Pháp, cái lưng căng cứng của Hứa Huyên thả lỏng —— một giây này lưỡi dao sắc luôn treo trong lòng đã hạ xuống, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lúc này có tiếng gõ cửa phòng, Nguyễn Thanh Pháp chờ Hứa Huyên đeo khẩu trang lên, mới đáp, "Mời vào."
Một ly sữa bò được đặt trước mặt Nguyễn Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp nói cảm ơn, chờ người phục vụ đi ra ngoài đóng cửa lại, cậu mới tiếp tục trả lời câu hỏi trước của Hứa Huyên, "Nếu như cô nói tới chuyện cô dùng tiền mua nhân viên đổ nước lên sân khấu khiến tôi trượt chân té bị thương, vậy thì tôi biết."
Hứa Huyên vén mái tóc dài ra sau tai, ngẩn người, lắc đầu cười khổ nói, "Cậu không nên hẹn gặp tôi, nhất định cậu có chứng cứ, vậy cậu nên trực tiếp tung tin luôn thì mới thu được lợi ích, mới có thể bù đắp tổn thất của cậu."
Nguyễn Thanh Pháp quét mắt qua ngón tay gắt gao nắm lại của Hứa Huyên, nghiêm túc nói, "Chuyện này tôi không có nói cho người quản lý của tôi, không nói cho truyền thông, bây giờ cũng không ghi âm, tôi hẹn cô nói chuyện là muốn biết nguyên nhân."
Lúc nhận được kết quả điều tra Trần Đăng Dương gửi tới, Nguyễn Thanh Pháp cẩn thận nhớ lại ấn tượng về Hứa Huyên. Ấn tượng sâu nhất chính là Hứa Huyên cực kỳ nỗ lực, cậu đã từng lơ đãng nhìn thấy khuỷu tay cô xanh tím một mảng bởi vì té trong lúc luyện tập, dấu vết kia, chính cậu cũng không thiếu.
Hứa Huyên ăn mặc đơn giản, ít đi vẻ xinh đẹp khi ở trước ống kính, không makeup, sắc mặt cũng không tốt lắm. Cô lấy một điếu thuốc từ trong bao ra, không đốt.
"Nhất định muốn nghe sao? Thông thường vào lúc này sẽ có một câu chuyện đau khổ khiến cậu mềm lòng."
Nguyễn Thanh Pháp gật đầu.
Ngón tay Hứa Huyên kẹp thuốc lá run rẩy, cô dời mắt, thấp giọng nói, "Nguyên nhân rất đơn giản, tôi cần tiền. Tiền thưởng hạng nhất có thể được năm trăm ngàn, tôi muốn năm trăm ngàn này."
Nguyễn Thanh Pháp nâng ly sữa bò gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu, "Mà tôi là trở ngại, đúng không?"
"Đúng. Chỉ cần cậu đứng ở đằng kia, tôi không thể đạt hạng nhất." Hứa Huyên hít sâu một hơi, giọng điệu bình tĩnh hơn, "Trong chúng ta, Đặng Thành An đẹp trai, nhân khí cũng cao, nhưng ca hát và nhảy múa cậu ấy không bằng tôi. Hai người khác cũng chỉ đến lộ mặt, cũng không thể vượt qua tôi và cậu để lấy hạng nhất."
Cô miễn cưỡng nâng khóe miệng, đơn giản nói thẳng ra, "Tôi rất thiếu tiền, ba mẹ tôi mất sớm, em gái lại bệnh nặng luôn nằm viện, phải uống thuốc và phẫu thuật, mỗi ngày đều tốn rất nhiều tiền. Tôi xài hết số tiền tôi có nhưng vẫn không đủ, nó giống như một hố sâu không đáy vậy, bức điên người khác."
"Nhưng tôi không muốn em tôi chết."
Nguyễn Thanh Pháp bỗng nhiên nói, "Em cô tên là Hứa Phù đúng không? Hồi trước lúc trước khi ghi hình cô còn tìm tôi ký tên giúp em ấy."
Hứa Huyên chật vật gật đầu, nụ cười tự giễu, "Đúng vậy, em ấy rất thích cậu, tôi đưa quyển sổ cậu kí về cho em ấy, em ấy vui vẻ hết mấy ngày. Có lẽ em ấy hoàn toàn không nghĩ đến, có một ngày người cố ý hại cậu, lại là tôi."
Nguyễn Thanh Pháp nhớ rất rõ, Trần Đăng Dương tra xét nhân viên kia cả lúc trước và sau khi ghi hình, phát hiện hắn đã từng nhận một phần chuyển khoản đến từ "Hứa Phù". Sau khi tra được, xác nhận Hứa Phù chính là em gái Hứa Huyên, bởi vì bệnh nặng nằm ở bệnh viện từ lâu.
Hứa Huyên không nói dối.
"Tôi hiểu, hại người chính là hại người, không cần biết có bao nhiêu lý do, đều không che giấu được sự thật hại người. Lúc cậu diễn thử có hóa trang tôi đứng bên cạnh xem thì đột nhiên có một ý nghĩ, trong chớp mắt tôi suýt nữa không nhận ra bản thân, thậm chí căm ghét bản thân, cảm thấy bản thân rất buồn nôn, nhưng tôi vẫn làm.
Tiền thưởng năm trăm ngàn này, cách khoản tiền tôi cần rất gần. Đứng hạng nhất, có thể có được nhiều tài nguyên hơn, nhiều tiền hơn."
Ngón tay kẹp gãy điếu thuốc, cô nhẹ giọng nói, "Tôi đã chuẩn bị tâm lý chịu trách nhiệm cho hành động của mình."
Trong phòng yên tĩnh lại.
Nguyễn Thanh Pháp đặt cốc sữa bò trên tay xuống, nhìn Hứa Huyên, lắc đầu, "Chuyện này, tôi sẽ không truy cứu nữa."
Hứa Huyên thẫn thờ ngẩng đầu, sửng sốt, "Cái . . . Cái gì?" Điếu thuốc trong tay cô rơi xuống trên mặt bàn.
Nguyễn Thanh Pháp cười nói, "Ông ngoại đã từng đã dạy tôi, bị bắt nạt, nhất định phải cắn lại, đừng chịu thiệt. Nhưng cũng dạy tôi, lấy ân báo oán, làm việc tốt giúp mọi người.
Lần này tôi không truy cứu không phải bởi vì tôi tha thứ cho cô, hay đồng ý cách làm của cô, chỉ vì em cô hiện tại rất cần cô, mà tôi, chắc có thể nói đang làm việc tốt hoặc là nói làm thánh mẫu đi."
Hứa Huyên há miệng, không nói nên lời, viền mắt cay cay.
Nguyễn Thanh Pháp tiếp tục nói, "Hiện tại tôi cũng rất cần tiền, vô cùng vô cùng nhiều. Tuy nhiên tôi cũng tôn trọng đối thủ của tôi, là cô. Vì lẽ đó vị trí thứ nhất, có thể cướp bằng thực lực, nhưng tôi sẽ không chắp tay tặng cho cô, nửa phần cũng không."
"Và, " cậu chỉ chỉ cái chân bị què của mình, "Tôi phản ứng nhanh, đầu gối không chạm đất, bị thương cũng không tính là quá nặng, vì lẽ đó coi như cô nợ tôi cái ân tình lớn là được, sau này sẽ bắt cô trả lại."
Hứa Huyên hai tay cầm túi, trịnh trọng đáp ứng, "Được, nhất định tôi sẽ làm." Cô do dự, nhẹ giọng nói, "Nguyễn Thanh Pháp, cảm ơn cậu."
Nguyễn Thanh Pháp trở về nhà nhắn cho Trần Đăng Dương, kể lại đại khái nội dung cuộc hẹn và kết quả, do dự chốc lát, lại viết, "Tôi cũng không biết giải quyết thế này có đúng không."
Trần Đăng Dương trả lời rất nhanh, vẫn là lời ít ý nhiều , "Cậu làm rất tốt."
Nguyễn Thanh Pháp nhìn thấy bốn chữ này, cong khóe miệng mỉm cười.
Chuyện này đi qua, ngoại trừ Trần Đăng Dương, Nguyễn Thanh Pháp cũng không nói ai.
Cậu không thể học nhảy nên dứt khoát dành phần lớn thời gian luyện hát, thời gian còn lại mở kịch bản phim Úc Thanh gửi tới tìm linh cảm viết ca khúc, cũng không bởi vì vết thương ở chân mà trì hoãn chính sự.
Trong lúc đó cậu còn rảnh rỗi trở về biệt thự Tư Ninh, lấy lại bình rượu ngọc U Điểu Minh Chi mà Vinh Ngạc ngàn dặm xa xôi đem về. Đối phương nhìn thấy chân cậu bị thương tất nhiên không thể thiếu một bữa cằn nhằn.
Ngày ghi hình, Phạm Anh Quân giúp Nguyễn Thanh Pháp lắp giá đỡ điện thoại trong phòng nghỉ, không yên tâm dặn dò, "Một lúc nữa đúng chín giờ, cậu sẽ bắt đầu livestream. Công tác tuyên truyền trước đó đã làm tốt, sẽ không thiếu người đâu, nhân viên quản lý đều ở đây, sẽ không xảy ra vấn đề gì hết. Ngoài ra rất nhiều fans vô cùng lo lắng vết thương ở chân cậu thế nào rồi, có lưu lại di chứng gì hay không, nhớ phải nói kỹ càng một chút. Những thứ khác, cậu tự mình phát huy đi."
Phạm Anh Quân hoàn toàn tự tin, "Còn việc nên nói cái gì làm cái gì mới phù hợp với thiết lập tính cách của cậu, tôi không yêu cầu cậu cái này, cậu cứ thuận theo tự nhiên là được, sẽ không có khả năng sụp đổ hình tượng đâu!"
Từ khi mới gặp lúc sáng sớm đến bây giờ, Nguyễn Thanh Pháp đã nghe Phạm Anh Quân nói ít nhất ba lần, Hạ Vy đứng bên cạnh cười, "Anh Phạm, anh càng ngày càng nói nhiều."
"Tôi đây là vì ai?" Phạm Anh Quân trừng mắt, lắp giá đỡ điện thoại, rồi kiểm tra ánh sáng và góc độ không có vấn đề gì, lúc này mới lùi vài bước về phía sau, "Được rồi được rồi, sắp tới giờ rồi!"
Dựa theo kế hoạch, đúng chín giờ, Nguyễn Thanh Pháp livestream.
Cậu mặc áo phông bán sỉ màu trắng, đường vai và xương quai xanh rất đẹp, tóc không vuốt keo, nhìn rất mềm mại tự nhiên.
Vẫy tay với ống kính, Nguyễn Thanh Pháp cười nói, "Chào mọi người, tôi là Nguyễn Thanh Pháp, đây là lần đầu tiên tôi livestream. Hiện tại tôi đang chuẩn bị ghi hình tập bảy mùa hai "Thiên Lại", nhưng mà chưa tới lượt tôi, vì vậy tôi có đủ thời gian livestream tán gẫu với mọi người ở phía sau sân khấu."
"—— a a a này là nhan sắc thần tiên gì vậy ! Đây thực sự là mặt mộc sao? Rốt cuộc tui làm fan của tiểu ca ca tuyệt thế nào vậy!"
Lướt qua tầng tầng lớp lớp bình luận trên đạn mạc, Nguyễn Thanh Pháp đọc rõ một bình luận, cười trả lời, "Đúng vậy, bởi vì chân tôi bị thương, vì thế nên thời gian diễn thử có hóa trang khá là thấp, còn chưa tới lượt tôi trang điểm."
Cậu ghé sát vào ống kính, "Mọi người thấy không? Chưa có trang điểm, là mặt mộc đó, tối hôm qua không ngủ được, vành mắt còn hơi đen nè."
"—— nghẹt thở! Mỹ nhan bạo kích!"
"—— Screenshot! Quay video lại! Tui không thở nổi! Huhu cứu tui!"
"—— Nhan sắc cấp thần! Cầu xin anh đừng dí mặt vào ống kính! Tui sắp thài rồi!"
Đạn mạc nổ tung các loại bình luận, Nguyễn Thanh Pháp thấy có mấy bình luận hỏi tình huống vết thương ở chân, lập tức cặn kẽ nói hết các loại thuốc đang dùng và tình trạng khôi phục. Cậu cũng âm thầm thở phào trong lòng một cái —— cậu quen với việc nói chuyện qua màn hình nhanh hơn cậu tưởng rất nhiều.
Đúng lúc này, toàn màn hình giống như bị lag, đột nhiên tối sầm vài giây, sau đó nhảy ra những chữ lớn rực rỡ sắc màu , "Người sử dụng Pháp hỷ tràn đầy tặng cho chủ bá Nguyễn Thanh Pháp kim cương X100", sau đó, dòng chữ này liên tục nhảy lên năm lần.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Thanh Pháp livestream, không biết kim cương trong thông báo này là có tác dụng gì, nhưng đạn mạc ngừng lại trong nháy mắt liền lập tức nổ tung.
"—— Vờ lờ ai nói cho tui biết tui không bị hoa mắt đi ? Bao nhiêu tiền một viên kim cương vậy? 1000 nhân dân tệ?"
"—— Tui ngu toán, 500 viên kim cương? Vậy là một lần đập 500000? Thật giàu ! !"
"—— a a a không thể chọc nổi nhà giàu mà! Một lần đập mà thông báo hệ thống lặp đi lặp lại nhiều lần!"
Nguyễn Thanh Pháp nhìn đạn mạc chi chít bình luận mới phản ứng lại được, hệ thống đạo cụ quà tặng trong livestream Tinh Hải thì kim cương là quý nhất, một viên 1000 nhân dân tệ, có người một lần đập 500 viên cho cậu.
Cậu cũng có chút kinh ngạc, "Cảm ơn acc 'Pháp hỷ tràn đầy' này, bạn đã tiêu nhiều tiền rồi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng hát thật tốt."
Nguyễn Thanh Pháp vừa nói, màn hình lại ngừng vài giây, ngay sau đó một dãy chữ lớn sặc sỡ sắc màu lần thứ hai nhảy lên liên tục năm lần.
"—— Mắt tui mù rồi Lại đập 500 viên ! ?"
"—— Tui là ai đây là đâu? Tỷ phú siêu giàu! Chưa tới một phút quăng 1 triệu ra cửa sổ?"
"—— không đúng không đúng, mọi người mau nhìn bảng lễ vật , 999 viên kim cương, 999,000 nhân dân tệ!"
"—— lòng lang dạ thú, rõ rõ ràng ràng! Được thôi tôi quỳ chúc 99! !"
Fans trong livestream đều bị hai lần ném kim cương liên tiếp này ném cho hôn mê, bởi thông báo toàn hệ thống nên trong nhất thời livestream dâng lên một biển người.
Phạm Anh Quân cũng giật mình, nhanh chóng liên hệ, xác định không phải công ty tìm người lừa thiên hạ, cũng không phải fans góp vốn, mà phía sau thật sự là fan-một-lần-chơi-lớn-xem-Thanh-Pháp-có-trầm-trồ, thẫn thờ nhỏ giọng hỏi Hạ Vy, "Chúng ta không nằm mơ chứ?"
Hạ Vy nhéo mặt mình, "Không phải nằm mơ."
Nguyễn Thanh Pháp không bị ảnh hưởng quá lớn, tiếp tục thản nhiên tán gẫu những chuyện thú vị lúc ghi hình hồi trước. Mà acc 'Pháp hỷ tràn đầy' kia lúc ném xong kim cương cũng không có động tĩnh gì, mãi cho đến kết thúc đều im lặng không lên tiếng.
Bên này Nguyễn Thanh Pháp vừa mới livestream xong, bên kia nhiệt độ đề tài #Fans_Nguyễn_Thanh_Pháp_đập_một_triệu lên như diều gặp gió, còn thuận tiện đè nhiệt độ đề tài #Nguyễn_Thanh_Pháp_mặt_mộc_cấp_thần.
Cũng không lâu sau, weibo Trần Đăng Dương đột nhiên đăng bài, "#Nguyễn_Thanh_Pháp_mặt_mộc_cấp_thần, cái này mà gọi là mặt mộc cấp thần?"
Sau hai lần trước, người quan tâm tới Trần Đăng Dương ngoại trừ fans hắn còn có không ít fans và antifans của Nguyễn Thanh Pháp. Sau khi Trần Đăng Dương đăng weibo, rất nhanh có một đống bình luận.
"—— Cái này là mèo khen mèo dài đuôi đi, cấp thần? Miêu tả này quá gượng gạo!"
"—— Nói có fan nhà giàu đập một triệu tặng quà trong livestream là tự biên tự diễn đi? Thủ pháp quá cũ, tiềm lực nâng người của công ty không giống nhau, ném tiền không chút nương tay! Cũng không biết có thể lấy lại vốn được không."
"– ha ha ha chồng bị lãng quên rồi hả? Yên tâm, trong lòng vợ chỉ có duy nhất mặt chồng mới xứng là nhan sắc cấp thần thôi! Xúc động lần hai: tui có thể đọc hiểu weibo chồng tui đăng hôm nay!"
Đỗ Hải Đăng lười biếng ngả người trên salon ở văn phòng Trần Đăng Dương lướt weibo.
Lướt đến bài Trần Đăng Dương mới đăng, hắn gác chân trợn trắng mắt, "Đăng Dương, bản thiếu gia thực sự phục cậu rồi! Nếu tôi không tận mắt nhìn thấy thì quả thực không dám tin! Một giây trước ném một triệu cho Thanh Pháp nhà cậu, miễn cưỡng chiếm hạng đầu trong bảng kim cương live stream của cậu ấy, khiến toàn bộ hệ thống bùng nổ. Vừa dời mắt liền đi weibo hắc người ta, cậu nói xem cậu có ý đồ gì vậy?"
Trần Đăng Dương ký tên vào dưới cuối tài liệu, một công đôi việc, "Nhiệt độ đề tài lên rồi."
"A? Cái gì lên vậy?" Đỗ Hải Dăng lập tức ngồi thẳng, nhìn kỹ bảng weibo hai lần, càng tức, "Đệt, cậu là một tổng tài kinh doanh, chỉ dựa vào tiền và mặt mà nhiệt độ của cậu lại thẳng tay ép lưu lượng đang hot! Bản thiếu gia không phục!"
Giọng điệu Trần Đăng Dương bình thản, "Hửm? Không phục?"
Bởi vì bài đăng này của Trần Đăng Dương, fans và antifans đánh nhau dữ dội ở khu bình luận, sau khi chiến trường mở rộng, kết cục người qua đường và quần chúng thích hóng drama đều sân si xông vào, nhiệt độ liên quan tới đề tài #Nguyễn_Thanh_Pháp_mặt_mộc_cấp_thần, cũng nhanh chóng tiến lên, bắt kịp #Fans_Nguyễn_Thanh_Pháp_đập_một_triệu, cùng nhau sánh vai thẳng tiến vào top 10.
Đỗ Hải Đăng so sánh số liệu trước và sau, bị hành động này của Trần Đăng Dương làm chấn động, lẩm bẩm, "Hành động này —— lại hữu dụng vậy? Cậu đây là đang bằng sức một người khuấy một ao nước đó Đăng Dương!"
Trần Đăng Dương cúi đầu phê văn kiện, không trả lời, nhưng khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một đường cong rất nhỏ.
Đỗ Hải Đăng cũng không để ý mình bị ăn bơ, vui vẻ tự chơi, chốc lát lại vỗ salon nói, "Ê ê ê tin mới nóng hổi vừa thổi vừa nghe! Trần tổng âm thầm nè, tôi đọc cho cậu nghe nha! "Á đù mù mắt rồi, tên fan này . . ." ha ha ha tiêu đề này thật thú vị! Còn nữa, "Fan nhà giàu thâm tình ném tiền, trình diễn một màn tình yêu qua mạng" này là cái quỷ gì vậy? Ơ còn có cái này nữa, "Anh và em vốn vô duyên, toàn bộ dựa vào em quăng tiền" ha ha ha!"
Trần Đăng Dương ngẩng đầu, nghiêm túc sửa lại, "Hữu duyên."
"A?" Đỗ Hải Đăng phản ứng vài giây, "Được được được, vâng vâng vâng, các cậu hữu duyên hữu duyên!"
Lướt vài trang tin tức giống nhau, tắt điện thoại, Đỗ Hải Đăng hỏi Trần Đăng Dương, "Tôi rất tò mò, tuy rằng livestream Tinh Hải là con cờ truyền thông của Tinh Diệu, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nhưng vì sao cậu lại đập một triệu vào chứ? Chỉ để tạo đề tài giúp Nguyễn Thanh Pháp kiếm nhiệt độ?"
Nghe câu hỏi này, Trần Đăng Dương ngừng bút, trả lời, "Cậu ấy rất thiếu tiền."
Bây giờ Trần Đăng Dương vẫn còn nhớ rất rõ, lần gặp mặt đầu tiên trong thang máy kia, Nguyễn Thanh Pháp nói, sau khi mua sơ mi trắng chỉ còn lại không tới hai trăm, không mua nổi thức ăn ngoài.
"Hả?"
Nghe cái đáp án bất ngờ này, Đỗ Hải Đăng không thèm nhìn điện thoại, ngồi thẳng lưng sợ hãi hỏi, "Vì vậy, vì vậy cậu đầu tư vào "Thiên Lại", còn cố ý trao giải năm trăm ngàn cho hạng nhất, cũng bởi vì cái này?"
Trần Đăng Dương gật đầu, khẳng định, "Ừ, hạng nhất nhất định là cậu ấy."
"Đây mới là chân tướng thật sự?" Đỗ Hải Đăng có chút choáng váng, "Cách, cách cậu đưa tiền, quá vòng vo!"
Ngón tay thon dài của Trần Đăng Dương cầm bút, lỗ tai hơi đỏ, "Ừ, tôi muốn cho cậu ấy tiền tiêu."
Giờ phút này, Đỗ Hải Đăng cảm thấy bầu không khí xung quanh cực kỳ ngọt!
Trần Đăng Dương liên tục xóa đi rất nhiều những bình luận của antifans dưới bài đăng mới nhất của mình, lúc khu bình luận sạch sẽ rồi, hắn tính thời gian, gửi thực đơn viết tay cho nhà hàng Nguyễn Thanh Pháp thích.
Lại có lý do mua đồ ăn cho cậu ấy rồi.
Nguyễn Thanh Pháp đang ngồi trong phòng hóa trang nói chuyện với Đặng Thành An.
Giọng điệu Đặng Thành An kinh ngạc, "Bực vờ lờ! Lần đầu tiên cậu livestream, tôi còn nghĩ nhất định phải lưu lại tên tuổi trên bảng quà tặng của cậu! Kết quả! Fan đại gia kia của cậu chui từ chỗ nào ra vậy? Đập một lần đập cả một triệu! Dọa tôi im lặng thu lại mười viên kim cương chuẩn bị đập."
Đến bây giờ vụ việc dưới livestream của Nguyễn Thanh Pháp đã được không ít người hỏi tới, "Tôi thực sự không giấu cậu, tôi cũng không biết, lúc đó tôi cũng bị quăng tiền vào mặt đến bối rối."
Đặng Thành An cảm thán xong lại nói, "Nói cậu nghe, hai ngày trước ba tôi nói tôi, muốn tôi học tập cậu, không muốn tôi quá yếu ớt, đau một chút cũng không thể nhịn."
Thành thạo lườm nguýt, Đặng Thành An ghét bỏ ra mặt, "Cậu đoán kết quả thế nào? Ba tôi mới chỉ bưng đĩa thức ăn hơi nóng thôi liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh mẹ tôi, muốn thổi thổi!"
Cậ xoa cánh tay, "Cái cảnh buồn nôn này ,tôi nhìn chán chê 20 năm rồi nhưng bọn họ vẫn không chán!"
Nguyễn Thanh Pháp và cậu mỗi người có một bịch bánh quy nhỏ, đồng ý, "Đúng vậy! Ông bà ngoại tôi cũng rất nhàm chán, thất tịch mỗi năm ông ngoại đều viết một bức thư tình vừa đủ 99 chữ cho bà ngoại. Bà ngoại sẽ cẩn thận dùng một hộp gỗ đựng lại, tích trữ một chồng dày, cuối cùng tôi chôn hộp gỗ xuống đất, đưa cho bà ngoại."
Hai người cùng chung hoàn cảnh, đồng thanh cười.
Lúc này, một nhân viên tới gõ cửa phòng nghỉ ngơi, nói thức ăn Nguyễn Thanh Pháp gọi tới rồi.
Đặng Thành An đã đói bụng hưng phấn nghiêng đầu, "Pháp cưng, cậu kêu đồ ăn ngoài!"
"A? Ừ, cảm ơn cậu." Nguyễn Thanh Pháp nhanh chóng phản ứng lại đồ ăn ngoài là ai gọi, trong lòng cậu có chút buồn cười, nhớ tới bài đăng vừa nãy của Trần Đăng Dương —— đây là lại dỗ mình?
Thức ăn ngoài được đưa vào phòng nghỉ, xếp đầy một bàn. Đặng Thành An nhận ra, "Vãi! Đây là nhà hàng ở phía tây sao? Nhà hàng kia chẳng phải không giao hàng sao? Pháp cưng, cậu là khách vip cả đời của bọn họ hả?"
Nguyễn Thanh Pháp gạt Đặng Thành An, nghĩ thầm, tôi không phải, nhưng mà chắc Trần Đăng Dương phải. Nghĩ như vậy, lại không nhịn được cười.
Đặng Thành An cầm một bịch bánh quy nhỏ trao đổi, nhân cơ hội ăn chùa, nhớ ra cái gì đó bèn nói, "Đúng rồi, tôi nghe ba tôi nói bài hát kết phim của bộ phim Úc Thanh đang quay sẽ được chính cô ấy hát, còn tìm Tư Ninh sáng tác, sau khi ca khúc ra mắt, nhất định sẽ cực hot!"
Nguyễn Thanh Pháp ngừng cái tay đang gắp rau, cúi mắt nghiêm túc ăn, xấu hổ không nói gì.
Đặng Thành An vừa ăn vừa nói, không nhận ra Nguyễn Thanh Pháp đang mất tự nhiên, sau khi nuốt đồ ăn xong còn nói, "Mà ca khúc của Tư Ninh rất hay, ra một bài nổi một bài, nhưng mà rất khó nhờ viết, cũng không thấy lộ mặt, " cậu chuyển đề tài rất nhanh, "Đúng rồi, cậu ghi hình chương trình xong thì định làm gì?"
Lúc này Nguyễn Thanh Pháp mới nói , "Ra ca khúc đơn hoặc là EP, lại tham gia show tạp kỹ."
"Đĩa đơn của cậu nhất định sẽ nổi, " Đặng Thành An thở dài, "Ba tôi thấy tôi hát nhảy đều không được bèn để mẹ tôi tìm bạn nhét tôi vào trong đoàn phim nào đó để thử đóng phim, nếu được thì phát triển theo hướng diễn xuất."
Nguyễn Thanh Pháp thấy cậu không có tinh thần, "Cậu không muốn sao?"
"Cũng không phải." Đặng Thành An thả đũa, chống cằm, "Tôi hiểu rõ, cha mẹ ta hot nhiều năm như vậy, tôi phát triển trong giới này thoải mái dễ dàng hơn người ngoài rất nhiều, tôi không ghét hát hay đóng phim, chỉ là, " cậu mở mắt, nhăn mũi, "Chỉ là rất sợ khiến ba mẹ mất mặt."
Nguyễn Thanh Pháp cười, cậu nhớ tới lúc bản thân viết nhạc, cũng rất sợ sẽ khiến bà ngoại mất mặt.
Thời gian Nguyễn Thanh Pháp diễn thử có hóa trang được xếp vào buổi chiều, dựa theo ý tưởng lúc trước của Phạm Anh Quân, quả thật một ghế sô pha lông thiên nga mạ vàng phong cách châu âu đã được đưa tới đây, đặt ngay chính giữa sân khấu.
"Chân cậu bị thương thì cứ ngồi yên trên ghế để giàn giáo kéo lên đi. Tôi nghĩ kỹ rồi, tìm góc độ để ống kính ghi hình cậu từ dưới lên trên, hiệu quả thị giác nhất định sẽ kinh diễm." Hoàng Kim Long lại hỏi Phạm Anh Quân, "Hai bộ đồ diễn, định mặc cái nào?"
Phạm Anh Quân không chút do dự, "Áo trắng có cổ lông !"
Nguyễn Thanh Pháp không mặc đồ diễn quá xa hoa, "Có quá khoa trương không?"
Phạm Anh Quân bác bỏ, "Sẽ không, dáng người cậu rất tốt, ngũ quan tinh xảo mặt cũng nhỏ, trọng điểm là khí chất có thể chống đỡ được. Mặc bộ đồ này, ống kính quay từ phía dưới lên cảm rất cao quý, là lúc để khán giả trải nghiệm cảm giác bị giá trị nhan sắc này one hit chầu trời!"
Nguyễn Thanh Pháp tin tưởng phán đoán của Mạnh Viễn, "Ok, tôi nghe anh."
Diễn thử có hóa trang rất thuận lợi, đến lúc chính thức ghi hình, Hứa Huyên chủ động tới tìm Nguyễn Thanh Pháp nói chuyện.
"Tôi sẽ hết sức, còn nữa, xin lỗi."
Nguyễn Thanh Pháp đang học lời, giương mắt cười nói, "Tôi cũng sẽ xuất toàn lực."
Hứa Huyên đứng một lúc, trịnh trọng nói, "Cảm ơn cậu."
Thứ tự ra trận của Nguyễn Thanh Pháp lại là thứ năm, người trận trước cậu là vị ca sĩ bổ sung, cũng là người mới ra mắt không bao lâu. Đợi lúc lên sân khấu, Nguyễn Thanh Pháp có thể nghe thấy tiếng nhạc phía trước truyền tới.
Thợ trang điểm đang sửa lại lớp makeup cuối cùng, Hạ Vy đưa cho Nguyễn Thanh Pháp ly nước đã cắm ống hút uống thanh giọng, làm động tác fighting. Nguyễn Thanh Pháp tự tin nở nụ cười, "Nhất định tôi sẽ cố gắng."
Âm nhạc phía trước dừng lại, Nguyễn Thanh Pháp ngồi lên ghế lông thiên nga màu đỏ, sau đó giàn giáo bắt đầu chậm rãi kéo lên.
Trong nháy mắt lúc cậu xuất hiện giữa sân khấu, một chùm ánh sáng chiếu vào cậu.
Nguyễn Thanh Pháp lười biếng dựa vào ghế sô pha, hơi cúi đầu, cằm nhọn trắng nõn vùi trong cổ áo lông trắng tuyết, khuôn mặt dưới ngọn đèn trở nên phong tình vạn chủng, nốt ruồi đuôi mắt càng thêm câu nhân. Khúc nhạc dạo đi qua, Nguyễn Thanh Pháp bắt đầu hát.
Lúc bắt đầu cậu hát rất thấp, mang theo phần du dương kiềm nén, "Hiện tại đêm dài, mưa phùn không ngớt , ẩm ướt và rét lạnh bao phủ tầng tầng lớp lớp trái tim. . . Dịu dàng, chăm sóc, lưu luyến chia tay, tất cả những chi tiết nhỏ, sụp đổ với thế gian . . ."
Cùng với giọng ca của cậu, dường như trong lòng thật sự có một cơn mưa.
Trong phòng nghỉ, Đặng Thành An ôm gối, ban đầu cậu rất lo cho phần biểu diễn của Nguyễn Thanh Pháp, nghe thấy câu thứ nhất liền biết sẽ ổn, không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm, "Nếu như tôi có thể hát như cậu, nhất định ba mẹ tôi nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh. . ."
Vị ca sĩ bổ sung ngồi bên cạnh cậu nghe thấy cậu nhỏ giọng thầm thì, cũng nói tiếp, "Nếu như giá trị nhan sắc của tôi cao như vậy, nhất định người quản lý của tôi nằm mơ cũng cười tỉnh."
Đặng Thành An lễ độ mỉm cười, nỗ lực nhớ lại, người ta tên gì?
Lúc này, Nguyễn Thanh Pháp hát đến nốt cao, sân khấu bắt đầu nâng lên, cậu đứng trước ghế sô pha đỏ, màu sắc đối lập cực kỳ rõ ràng. Ống kính chuyển từ dưới lên trên, đường cong đôi chân mặc quần bó cực kỳ hút mắt. Cuối cùng, ống kính đặc tả gương mặt Nguyễn Thanh Pháp, giống như ánh sáng rơi xuống trên lông mi cậu.
Vị ca sĩ kia lại nhỏ giọng hít vào, "Lên được nốt cao mà không bể, cũng không thở gấp, rốt cuộc cậu ta làm cách nào vậy? Hơn nữa, ca khúc này ai viết vậy, nghe hay quá."
Đặng Thành An tự hào nói, "Thanh Pháp tự viết đấy!"
Trong phòng làm việc, ngoài cửa sổ thủy tinh là bầu trời rộng lớn cô quạnh, Trần Đăng Dương đang gọi điện thoại.
"Nghĩ xong chưa?"
Tầm mắt Trần Đăng Dương cố định ở tiêu bản cánh hoa tường vi trên bàn, trầm giọng nói, "Chú Đỗ, con nghĩ xong rồi."
Đỗ Chí Kiên khen ngợi, "Con rất quyết đoán. Năm đó ba con vẫn chưa yên tâm, lo lắng con có ít sát phạt quả quyết, sẽ bị bắt nạt. Nếu con đã xác định xong, vậy bên chú sẽ phối hợp với con bắt đầu động thủ, đầu tiên sẽ tìm chứng cứ đã."
"Dạ, làm phiền chú Đỗ rồi."
"Cái này có phiền gì đâu? Còn nữa, việc con giả vờ ăn chơi bỏ quên sự nghiệp rất hữu dụng, gần đây bọn họ thả lỏng tâm đề phòng rồi." Đỗ Chí Kiên lại nhắc nhở, "Nhưng mà con hãy nghĩ rõ, gốc rễ của ông ta sâu hơn con, chưa tới thời khắc cuối cùng thì đừng thả lỏng."
"Dạ, con hiểu."
Cúp điện thoại, Trần Đăng Dương ngồi trên ghế, ngửa đầu ra sau. Hắn cầm hai viên kẹo hồi trước Nguyễn Thanh Pháp đưa hắn, một lúc lâu sau mới đè xuống con tim đang đập mạnh.
Không thể vội vã, đã được bốn năm rồi, không thể thất bại trong gang tấc được.
Hắn giơ tay, dùng cổ tay che mắt, cũng chỉ có lúc trời tối không người, bốn bề vắng lặng hắn mới dám dung túng bản thân buông lỏng căng thẳng trong lòng.
Cũng dung túng bản thân, nhớ tới người kia.
Đã rất nhiều ngày chưa thấy cậu ấy.
Trần Đăng Dương do dự lúc lâu, đứng dậy, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Đêm đã khuya, Trần Đăng Dương đổi một chiếc xe, vượt đường xa đến bên ngoài tiểu khu của Nguyễn Thanh Pháp thì dừng lại.
Cửa sổ nhà Nguyễn Thanh Pháp đã tối, không biết đã ngủ hay ——
Xe dừng ven đường, Nguyễn Thanh Pháp xuống xe, cúi người nói vào trong, "Vy Vy, chị khỏi cần đưa em lên, hôm nay ghi hình xong cũng muộn rồi, chị về sớm một chút nghỉ ngơi đi."
Hạ Vy không an tâm, "Nhưng chân em đang bị thương."
Nguyễn Thanh Pháp nhanh tay đóng cửa xe, vẫy tay, "Chỉ vài bước thôi, em đi được mà, mai gặp nhé!" Nói xong cũng nhờ tài xế nhanh chóng lái xe.
Hạ Vy đành phải ngừng lại, căn dặn, "Vậy em nhớ cẩn thận!"
Xe đi rồi, Nguyễn Thanh Pháp đứng thẳng, cầm gậy quay người đi vào trong tiểu khu.
Không biết vì sao hai ngọn đèn đường bị hỏng nhưng Nguyễn Thanh Pháp thuộc đường, không cần phải mở đèn pin. Trong lòng mải suy nghĩ việc viết ca khúc cho phim của Úc Thanh, vừa không chú ý một cái, không biết gậy chống vào chỗ nào rất trơn, trong nháy mắt cậu không đứng vững.
Ngay lúc Nguyễn Thanh Pháp nghĩ mình lại ngã lần nữa thì cánh tay được người khác giữ lại. Sức lực đối phương rất lớn, mạnh mẽ giúp cậu đứng vững lại.
Nguyễn Thanh Pháp đứng thẳng, vừa định nói cảm ơn bỗng ngửi thấy mùi tuyết tùng lạnh lẽo nhàn nhạt.
". . . Trần Đăng Dương?"
Trần Đăng Dương buông cánh tay đang đỡ Nguyễn Thanh Pháp, "Là tôi."
Bị bóng tối che phủ nên không ai nhìn thấy lỗ tai đỏ rực của hắn.
Nguyễn Thanh Pháp ngẩng đầu nhìn hắn, phiền muộn nói, "Cảm ơn anh, vừa nãy suýt nữa thì té sấp mặt rồi, chỉ trách tôi quá mải nghĩ nên không chú ý đường đi."
"Phải cẩn thận, " Trần Đăng Dương ngừng lại vài giây, hỏi, "Vì sao cậu biết đó là tôi?"
"Tôi nhớ mùi của anh." Nguyễn Thanh Pháp vừa nói vừa nhìn phía ngoài, nhìn thấy xe đậu ven đường, Trần Đăng Dương cũng nhìn theo ánh mắt của cậu, "Chuẩn bị về nhà."
"Lúc đi ngang qua nhìn thấy tôi, vì thế xuống xe giúp sao?"
"Ừ."
Đêm yên tĩnh, Nguyễn Thanh Pháp không biết vì sao cậu ở trước mặt Trần Đăng Dương thì cả người đều thoải mái. Trong mắt tràn ngập ý cười, giọng điệu nhẹ nhàng, "Tôi vừa ghi hình xong ngày hôm nay, lần này tôi cũng được hạng nhất."
Hai người ở cùng một chỗ, tim Trần Đăng Dương đập nhanh nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh, "Chúc mừng."
"Cảm ơn." Nguyễn Thanh Pháp chớp mắt, bổ sung một câu, "Đồ ăn rất ngon."
Hô hấp Trần Đăng Dương cứng lại, không nỡ dời mắt, nhẹ giọng nói, "Cậu thích là tốt rồi."
_______
Lớp học kiến thức:
EP là Extended play (hay còn gọi là Đĩa mở rộng) là tên của loại đĩa nhựa hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn , nhưng lại quá ngắn để xem nên không thể gọi là một album . Thường thì một đĩa EP dài khoảng 10-20 phút , trong khi một đĩa đơn có dưới 10 phút và một album có khoảng 30 – 80 phút . Đĩa Mini-LP thường có độ dài 20 – 30 phút . Ở Vương quốc Anh , Công ty Bảng xếp hạng Chính thức định nghĩa điểm khác biệt giữa đĩa Extended play và album là độ dài 25 phút hay số lượng 4 bài .
EP thường là đĩa thu âm 45 RPM 7″ (18cm) , với 2 bài trên mỗi mặt đĩa .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip