31-đây chắc là một loại . . . tình thú?
Đỗ Hải Đăng hít sâu, trong đầu nghĩ, bản thiếu gia cũng đã uống chung một lon sữa bột cùng cậu, bây giờ còn phải nghe cậu nói một chút lai lịch của hộp giữ nhiệt này sao!
Hắn đi tới ngồi xuống salon, vắt chéo chân, nới lỏng cà vạt, cảm thấy cho dù Trần Đăng Dương nói cho hắn trong hộp giữ nhiệt này nạm trên giữa cuối ba tầng kim cương thì hắn cũng không hoảng sợ chút nào, lúc này mới lên tiếng, "Tôi chuẩn bị xong rồi, cậu nói đi."
Ánh mắt Trần Đăng Dương rơi xuống hộp giữ nhiệt màu xám tro, vừa nhìn lại lập tức dời đi, "Là Nguyễn Thanh Pháp đưa, bên trong có canh xương sườn rong biển."
Đỗ Hải Đăng đợi một lúc vẫn không thấy Trần Đăng Dương nói tiếp, mới phát hiện, lai lịch chỉ có mỗi một câu đó!
"Chỉ có vậy?"
Trần Đăng Dương khó hiểu, lặp lại lần nữa, "Cái hộp giữ nhiệt này là Nguyễn Thanh Pháp đưa cho tôi, bên trong là canh xương sườn rong biển cậu ấy hầm."
Nhìn cái bóng của bóng đèn in dưới đất, đôi mắt Đỗ Hải Đăng vô thần.
Ồ.
Hắn xoa mặt, phát huy trí tưởng tượng, "Thanh Pháp nhà cậu hầm canh xương sườn rong biển? Sau đó bỏ vào hộp giữ nhiệt, đưa cậu ăn?"
"Ừ!"
Nhìn Trần Đăng Dương mặc áo sơ mi tơ tằm màu đen, thẳng lưng ngồi sau bàn làm việc, cố gắng kềm chế vui mừng, nhưng vẫn không thể nào giấu được lỗ tai đỏ ửng, tâm trạng Đỗ Hải Đăng ngổn ngang, không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả, đột nhiên trầm xuống, chua xót.
Giống như thấy lại được Đăng Dương năm đó hơi xấu hổ yên lặng ngồi trước dương cầm, sau khi được thầy giáo khen ngợi thì đôi mắt sáng rực.
Đã bao lâu rồi hắn chưa thấy lại Đăng Dương như vậy? Trần Đăng Dương bây giờ, không cần nói một chữ đã có thể dọa sợ thư ký của mình. Một ánh mắt có thể làm cho cả phòng họp ồn ào huyên náo yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Không nhìn thấu được cảm xúc, sâu không lường được, thủ đoạn quả quyết, cao cao tại thượng, một người máy lạnh như băng không có tình cảm—— đây là ấn tượng của người ngoài đối với Trần Đăng Dương.
Nhưng thật ra, hắn hiểu rõ, Trần Đăng Dương căn bản không phải như vậy.
Chẳng qua cậu ấy luôn phải mang mặt nạ trong một thời gian dài, nên sẽ ăn sâu vào trong máu thịt.
Sau đó hắn nghe Trần Đăng Dương nói tiếp, giọng nói nhỏ nhẹ, giống như lo lắng sẽ kinh động tới thứ gì đó, "Hộp giữ nhiệt mới mua, là màu xám tôi thích."
Cái hộp giữ nhiệt này là Nguyễn Thanh Pháp cố ý mua cho hắn.
Đỗ Hải Đăng nghe được câu này, tâm trí về lại mặt đất, cảm thấy răng rất đau!
Được được được, các cậu rất tình cảm! Hắn nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy rất kỳ lạ, "Mặc dù cậu đăng weibo chỉ có một câu, còn cất giấu bảy tám tầng tâm tư dưới năm ngàn thước đất, nhưng trong mắt người khác, là cậu thực sự hắc Nguyễn Thanh Pháp đó! Nhiều lần như vậy, Nguyễn Thanh Pháp cũng không ghét cậu sao? Không cạch mặt nhau tới già luôn hả?"
Nói xong, Đỗ Hải Đăng đột nhiên khẩn trương, nuốt nước miếng một cái, "Tôi nói này Đăng Dương, canh đó cậu còn chưa uống đúng không? Bên trong. . . Thật sự sẽ không có thạch tín hay mấy thứ giống vậy chứ?"
Trần Đăng Dương, ". . ."
Nhìn vẻ mặt Trần Đăng Dương một lời khó nói hết, Đỗ Hải Đăng im miệng.
Được rồi, mặc dù hắn không hiểu lắm, nhưng đây chắc là một loại . . . tình thú?
Đỗ Hải Đăng nghĩ tới, "Đúng rồi, cuộc họp ngày mai, anh tôi trực tiếp gọi điện thoại tới, yêu cầu tôi phải dự thính, không thể đi cùng cậu tới hội đấu giá chọn quà cho dì rồi."
Trần Đăng Dương gật đầu, "Ừ, tôi mang trợ lý đi."
Chạng vạng tối hôm đấu giá, Nguyễn Thanh Pháp đến nơi rất sớm, xuất trình thư mời xong, cậu được người mang vào trong phòng khách.
Hội đấu giá được tổ chức trong một biệt thự ở trong núi, được xây bắt chước phong cách cổ xưa. Diện tích biệt thự rất lớn, ở trong còn có đình đài hồ nước, ngồi trong phòng cũng có thể loáng thoáng nghe được tiếng thác nước chảy róc rách.
Bên trong cực kỳ rộng. Thời gian còn sớm, trong hội trường không có nhiều người, căn bản cũng chỉ có ông già hơn năm mươi tuổi hoặc người thành đạt mặc âu phục đi giày da. Một thanh niên trẻ tuổi mặc một thân áo phông cotton trắng và quần jeans như Nguyễn Thanh Pháp đi vào, nhất thời thu hút tới không ít ánh nhìn.
Tính cách cậu rất tốt, không mất bình tĩnh, dáng vẻ tự nhiên, chẳng qua vừa mới bước vào trong hai bước, bỗng nhiên bị người khác gọi lại, "Có phải cậu họ Nguyễn không?"
Nguyễn Thanh Pháp dừng bước nhìn sang, đối diện với tầm mắt của một ông lão, cậu cẩn thận nhớ lại. Nhớ ra, cong mắt hỏi, "Ông Cổ?"
Cổ Ích Duyên chống gậy, nở nụ cười, "Xem ra trí nhớ của cậu bạn nhỏ không tệ, tính ra cháu cũng chỉ gặp ông một lần vào chín năm trước, vậy mà cũng không quên!"
Nguyễn Thanh Pháp nhanh chóng đi đến gần Cổ Ích Duyên, hơi cúi người phối hợp với ông lão lưng hơi còng, cũng cười nói, "Ông còn giỏi hơn cháu rất nhiều, cháu cũng lớn lên vậy mà ông chỉ nhìn một cái cũng nhận ra cháu."
Cổ Ích Duyên quan sát Nguyễn Thanh Pháp, giọng nói chậm rãi lại dịu dàng, mang theo hoài niệm, "Đôi mắt cháu cực kỳ giống bà ngoại, còn mũi lại giống ông ngoại, ông chỉ vừa nhìn đã thấy rất quen mắt. Còn nữa, không phải hôm nay bình Vân Phù Tùng Hạc được đấu giá sao, ông đoán cháu nhất định sẽ tới."
Hai người trung niên bên cạnh nghe Cổ Ích Duyên nhắc tới bình Vân Phù Tùng Hạc, cũng cảm thấy giọng nói thanh niên này rất quen tai, bốn mắt nhìn nhau, một người trong đó thắc mắc, "Cổ lão, người này là?"
"Xem tôi này, chỉ mải lo nói chuyện." Cổ Ích Duyên cười giới thiệu, "Cậu ấy là Nguyễn Thanh Pháp, con cháu của Thanh Sơn Nguyễn thị, tuổi còn rất nhỏ, mấy người không được khi dễ cậu ấy, nếu không mấy ông già chúng tôi đây sẽ không bỏ qua!"
Nguyễn Thanh Pháp biết Cổ Ích Duyên đang chống lưng cho mình, yên lặng cười không nói chen vào.
"Thì ra là cháu ngoại của Tu Ninh tiên sinh!" Người hỏi câu kia bừng tỉnh, vội vàng bắt tay với Nguyễn Thanh Pháp, khen ngợi, "Tu Ninh tiên sinh tiếng lành đồn xa, tôi thường xuyên nghe đời trước nhắc tới!"
Nguyễn Thanh Pháp lễ phép đi theo trò chuyện vài câu, bèn nghe Cổ Ích Duyên nói, "Mấy lão già chúng ta đã nói từ trước rồi, lần đấu giá này, chúng ta sẽ cố gắng hết sức, có thể lưu lại bao nhiêu bảo vật trong nước thì lưu."
Ông lại cười ha hả, "Cháu yên tâm, chúng ta cũng đã bàn bạc qua, nếu Nguyễn gia có người tới, sẽ không tranh Vân Phù Tùng Hạc bình với cháu đâu. Nếu ông ngoại cháu vẫn còn, thấy cháu mua bình về, nhất định đang nằm mơ cũng sẽ mỉm cười tỉnh dậy."
"cảm ơn Cổ gia gia, " Nguyễn Thanh Pháp đè xuống trái tim đang chua xót, gật đầu cảm ơn.
"Có gì phải cảm ơn chứ, đây là việc chúng ta nên làm mà, tinh lực cả đời Tu Ninh tiên sinh đều đặt vào đây, không ai trong chúng ta sẽ quên."
Đôi mắt Cổ Ích Duyên nhìn có vẻ hơi đục ngầu, nhưng lại tràn đầy tinh thần, nhìn Nguyễn Thanh Pháp, "Ông còn nhớ năm đó Tu Ninh tiên sinh qua đời, cháu chỉ mới mười hai tuổi, một cậu bé nhỏ quỳ trong linh đường, ông nhìn thấy rất lo lắng cho cháu. Thời gian nhanh chóng trôi qua, những năm gần đây, "
Ông nghĩ đến cái gì đó, "Nếu ông không đoán sai, ba năm trước người mua tranh "Giang Sơn Liên Vũ", tranh "Mỹ Nữ" ở Châu Âu và bình Sơn Thủy Văn Ngư Vĩ, đều là cháu mua đem về nước, đúng không?"
Thái độ Nguyễn Thanh Pháp cung kính, lại hơi xấu hổ trả lời, "Dạ, ông đoán không sai, hơn nữa lúc đó cũng rất nguy hiểm, người muốn cướp rất nhiều, nhưng cũng may cuối cùng cũng đem về được."
Tay Cổ Ích Duyên đầy nếp nhăn vỗ vai cậu, "Tuổi còn nhỏ cũng không dễ dàng."
Trò chuyện thêm mấy câu, Cổ Ích Duyên được người đỡ lên phòng riêng trên lầu, Nguyễn Thanh Pháp nhìn ông đi lên rồi mới xoay người lấy bức bình phong ngăn tách phòng ra, nhã nhặn ngồi xuống rót cho mình một ly trà.
Hội trường bố trí hết sức tao nhã, ngay cả bình phong ngăn cách không gian riêng cũng thêu hai mặt*.
Cậu đang tò mò nghiên cứu cách thêu và hình thêu, bỗng nhiên từ cửa truyền đến động tĩnh không nhỏ. Nguyễn Thanh Pháp nghiêng người nhìn ra, vừa nhìn đã thấy Trần Đăng Dương.
Hôm nay Trần Đăng Dương không giống như lúc cậu gặp ngày thường, hắn mặc âu phục xám đậm, thân cao chân dài, kẹp cà vạt hồng ngọc lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, môi hơi mỏng, lộ vẻ sắc bén. Từ cửa đi vào, ngay cả liếc người bên cạnh một cái cũng không.
Nhân viên làm việc kính cẩn đi trước dẫn đường, Trần Đăng Dương mang hai trợ lý nhanh chóng đi lên lầu hai, không thấy bóng dáng.
Để lại vô số lời bàn tán.
"Không nghĩ tới ngay cả Trần gia cũng tới buổi đấu giá của Vijeri tiên sinh, cũng rất nể mặt người ta."
"Hẳn là hai nhà có hợp tác, cố ý tới lộ diện, nhưng mà khí tràng người họ Trần này mạnh thật, nghe nói tính tình cũng rất lạnh, thủ đoạn lợi hại, nếu không nói ra thì cũng chẳng ai nhìn được cậu ta mới chỉ có hai mươi mấy tuổi!"
"Đúng vậy, nhưng khi đó có thể chống đỡ được Trần gia thì nhất định cậu ta là một nhân vật rất lợi hại!"
Trần Đăng Dương đi vào phòng riêng, vừa mới ngồi xuống, cửa lại bị hai vệ sĩ mở ra, một người da trắng trẻ tuổi tóc nâu bước nhanh đến, nhiệt tình nói, "Trần, tôi không nghĩ rằng cậu sẽ tới!"
Trần Đăng Dương đứng dậy, giơ tay lên, "Đã lâu không gặp."
Vijeri hiểu tính cách Trần Đăng Dương, bắt tay hai giây rồi nhanh chóng buông ra, "Tôi thực sự rất vinh hạnh khi anh có thể bớt chút thời gian tới đây, buổi đấu giá này có không ít thứ tốt, anh thích cái gì cứ nói, tôi sẽ để người giữ lại cho anh."
Trần Đăng Dương lắc đầu, từ chối, "Cảm ơn, không cần anh phải bận tâm."
Trong phòng riêng không có người thứ ba, Vijeri thấp giọng, thu lại nụ cười, "Tôi nghe được phong phanh rằng cậu lại bắt đầu động thủ đập chết mấy con ruồi phiền nhiễu không?"
Trần Đăng Dương hiểu ẩn ý trong lời nói của y, nói thẳng, "Sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với sự hợp tác của chúng ta, mong Vijeri tiên sinh yên tâm."
Vijeri lui về phía sau gần nửa bước rồi đứng thẳng, nụ cười đậm thêm, "Vậy thì không thể nào tốt hơn, tất nhiên tôi và ba sẽ yên tâm! Cần tôi giúp gì anh cứ nói."
Trần Đăng Dương gật đầu, "Ừ."
Bảy giờ rưỡi, buổi đấu giá bắt đầu. Trần Đăng Dương cũng không hứng thú với mấy món đồ đấu giá, chỉ chọn hai món châu báu sưu tầm, một bộ trang sức ngọc bích làm quà cho mẹ rồi ngừng tay, bắt đầu làm việc từ xa.
Nguyễn Thanh Pháp ở lầu dưới đấu giá cũng rất thuận lợi, bởi vì có đám người Cổ Ích Duyên dặn dò, cậu chỉ cạnh tranh hai lần với một người trong nước và một người Australia, sau đó thuận lợi mua được bình Vân Phù Tùng Hạc.
Làm thủ tục xong, chắc chắn đã thành công mua được, Nguyễn Thanh Pháp nhấp một hớp trà, thần kinh căng như dây đàn mấy ngày nay rốt cuộc cũng thả lỏng.
Sau Vân Phù Tùng Hạc bình là một đôi cúc tay áo được tuồn ra từ hoàng gia châu Âu, cậu thuận thế nhìn thêm một chút, rất đẹp, màu xanh da trời có hoa văn mặt trời tỏa sáng, thiết kế hình bát giác mềm mại, giá cả đấu giá cũng rất cao, sau năm lần đấu giá được một người dùng hai triệu mua lại.
Cũng không lâu sau, Nguyễn Thanh Pháp để ý Trần Đăng Dương đã sớm rời hội trường. Lại qua một giờ, buổi đấu giá kết thúc, cậu cố ý chờ Cổ Ích Duyên xuống lầu, chân thành nói cảm ơn mới rời hội trường đấu giá.
Tâm trạng vô cùng tốt, Nguyễn Thanh Pháp tìm ra bộ dụng cụ pha trà bằng sứ men xanh ông ngoại thường xài, cẩn thận nấu nước pha trà. Nhớ tới lời Phạm Anh Quân nói phải thường xuyên đăng weibo, Nguyễn Thanh Pháp thuận tay chụp hình lúc pha trà, đăng lên.
Còn chưa kịp lướt xem bình luận, chuông cửa đã vang lên. Tay Nguyễn Thanh Pháp đang bưng ly trà dừng lại, cong môi —— hầu như không cần đoán cũng biết là ai.
Cậu đứng dậy mở cửa, nhận lấy cái hộp và tấm thẻ màu bạc xám, nhìn chữ trên tấm thẻ trước —— "Canh ăn rất ngon, cảm ơn cậu."
Ký tên là Trần Đăng Dương.
Gấp lại tấm thẻ xong, Nguyễn Thanh Pháp mới nhớ ra, "Xin hỏi hộp giữ nhiệt có mang đến không?" Nếu lần sau người tới đúng lúc hầm canh thì cũng có thể múc một chút đưa cho Trần Đăng Dương.
Người đứng đối diện ngẩn người, không trả lời, trầm mặc xoay người rời đi.
Nguyễn Thanh Pháp cũng không để ý, đóng cửa lại, mở cái hộp hình vuông không lớn hơn bàn tay là bao, thấy rõ đồ vật bên trong lập tức hít thở không thông, dừng bước trong nháy mắt.
Đựng trong hộp là một đôi cúc tay áo hết sức tinh xảo, màu xanh da trời có hoa văn mặt trời tỏa sáng, thiết kế hình bát giác mềm mại. Bên cạnh còn để một mảnh giấy nhỏ hình tam giác, trên đó viết, ¥200.
_______
* 双面三异绣: Cả hai mặt của bề mặt đều được thêu nhưng hoa văn, đường khâu và tông màu ở hai mặt là khác nhau – các bản phác thảo khác nhau, đường kim khác nhau và màu sắc khác nhau, do đó có tên là "Double-sided three-fold embroidery" (nhưng đường viền bên ngoài của hoa văn phải giống nhau ở cả hai mặt). Hình thêu chìm là các hình khác nhau, chẳng hạn như con mèo ở một mặt và con chó ở mặt còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip