42-không nghĩ rằng sẽ gặp được kinh hỉ
Phạm Anh Quân cũng nói với Nguyễn Thanh Pháp về chuyện đấy.
"Đuôi cáo của cậu đã thành hàng độc nhất vô nhị rồi, chưa có sản phẩm nào lên kệ mà đã sold out chỉ trong một lần. Ngày hôm qua tôi gọi điện với trợ lý Messer, đối phương cũng tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc với sức ảnh hưởng của cậu."
Nguyễn Thanh Pháp ngồi sau xe, đang cúi đầu đọc kịch bản quảng cáo, nghe Phạm Anh Quân nói, kinh ngạc, "Cái đuôi cáo kia của Hersey hả? Nếu tôi nhớ không lầm thì nó một trăm hai chục ngàn một cái mà?
"Đúng là cái giá trên trời đấy, mà không biết là fan đại gia nào mua sạch hai mươi mốt cái trong một lúc luôn. Chậc, fan đó giàu thật, bỏ ra hơn hai trăm vạn chỉ để mua đuôi cáo, lại còn không chừa lại cái nào cho người khác."
Trước mắt Nguyễn Thanh Pháp hiện ra một bóng người, nhưng cậu nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này -- chắc không phải Trần Đăng Dương đâu.
Phạm Anh Quân cảm thán vài câu, lại nói, "Hôm qua cậu tái khám lần cuối hả? Chân không sao chứ?"
"Không sao, bác sĩ nói hoàn toàn bình phục rồi, sẽ không để lại di chứng." Nguyễn Thanh Pháp sợ Phạm Anh Quân lo lắng, còn đưa ảnh kết quả kiểm tra cho hắn nhìn.
Phạm Anh Quân nhìn xong, yên tâm, vừa lật nhìn sổ ghi chép vừa nói, "Tôi định cho vào EP năm bài hát, vì duy trì phong cách nên bốn bài hát, bao gồm cả ca khúc chính sẽ do Phùng Đình viết nhạc, Triệu Viêm và La Ứng Dương viết lời, ba người bọn họ là bộ ba hợp tác xuất sắc nhất, hai năm gần đây liên tiếp cho ra các tác phẩm tốt, trước đó tôi đã hẹn với bọn họ, tính ra thì hai ngày tới sẽ xong, đến lúc đó tôi sẽ đưa cậu nhìn trước."
Hồi trước Phạm Anh Quân đã đề cập tới chuyện này, Nguyễn Thanh Pháp lắng nghe, "Được, vậy còn bài kia thì sao? Là Giang Trừng lão sư và Khương Bác lão sư viết hả?"
"Đúng vậy, đối phương chủ động gọi điện thoại tới thương lượng, nói là bọn họ đã đáp ứng ở "Thiên Lại" thì nhất định sẽ thực hiện."
Nguyễn Thanh Pháp nhớ kỹ, "Ừ, vậy tí nữa tôi gọi điện thoại cảm ơn bọn họ."
"Được, tuy nhiên bọn họ chỉ vì nhìn ra cậu có tiềm năng nên mới chủ động viết cho cậu thôi, cậu nổi, ca khúc của họ cũng thuận nước đẩy thuyền nổi theo, chúng ta còn có thể đăng chuyện thực hiện lời hứa này nữa. Nếu như vừa kết thúc "Thiên Lại" mà cậu chìm xuống thì căn bản cũng không ai qua lại với cậu. Mọi người đều rất thực tế, đôi bên cùng có lợi nên cũng không cần quá biết ơn bọn họ."
"Ừ, tôi biết."
Phạm Anh Quân biết trong lòng Nguyễn Thanh Pháp đã rõ, không nói nữa, nhìn phong cảnh bên ngoài, cất sổ vào, "Chúng ta đã đến phía Tây thành phố được một quãng, cũng sắp đến chỗ hẹn rồi. Nhắc mới nhớ, lần trước tôi và cậu cùng tới đây đi ăn quán ăn kia đấy."
Xe rất nhanh đã dừng lại. Lá cây ngô đồng Pháp rơi đầy hai bên đường, Nguyễn Thanh Pháp mở cửa xuống xe, ngoái đầu nhìn cửa sau nhà cậu ở đằng kia.
Phạm Anh Quân nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Thanh Pháp, thuận miệng nói, "Nghe trợ lý của Messer nói là, ban đầu Messer rất thích biệt thự Tư Ninh bên cạnh, nói rằng chỗ đó gần như hoàn toàn phù hợp với ý tưởng của ông ấy, là phong cách ông ấy muốn, nhưng đó là nhà riêng, đi vào quay quảng cáo không tốt lắm, cho nên không thể làm gì khác ngoài việc chọn khu vườn này, phong cách tương tự biệt thự Tư Ninh, miễn cưỡng có thể lọt mắt xanh của Messer."
Nguyễn Thanh Pháp gật đầu, cậu nhớ trước kia có một ông lão ở khu vườn đó, thường chống gậy đội nón thân sĩ, thỉnh thoảng sẽ sang nhà tìm ông ngoại đánh cờ.
Sau đó ông lão qua đời, bốn người con gái ở nhiều chỗ khác nhau trên thế giới dứt khoát bán sân chia tiền. Bây giờ khu vườn đã bị xây thành một hội sở tư nhân đắt tiền, hai năm trước còn tổ chức một buổi triển lãm châu báu sưu tầm.
Đi qua cánh cửa được chạm trổ hoa văn, cây cối và khóm hoa hai bên đường được chăm sóc kỹ lưỡng, không nhìn ra được nửa phần héo tàn cuối thu.
Hạ Vy đứng bên cạnh Nguyễn Thanh Pháp, nhỏ giọng nói, "Lúc khu vườn này được bán thì anh Phạm đang nghiêng về đầu tư bất động sản, vô cùng động tâm, nhưng giá khu vườn vừa bắt đầu đã hơn trăm triệu, mua về còn phải sửa chữa, tốn thêm khoản tiền lớn, anh Phạm không có nhiều tiền, bèn chua xót thu hồi tâm tư vừa mới rục rịch về."
Phạm Anh Quân ở phía trước quay lại chen ngang, "Hai người thì thầm gì đó?"
Hạ Vy và Nguyễn Thanh Pháp đồng thanh, "Không có!"
Phạm Anh Quân bị phản ứng của bọn họ chọc cười, "Được rồi, đi nhanh lên, sắp trễ rồi."
Quảng cáo của Messer quay cực kỳ chú trọng mỹ cảm thị giác, sau khi Nguyễn Thanh Pháp đến, ông liên tục nói rồi còn vẽ lên giấy, nói qua một lần ý tưởng của mình cho Nguyễn Thanh Pháp.
". . . Có thể thấy được từ đôi mắt của cậu là sự ôn hòa, cực ít dục vọng, khiến người khác cảm thấy cậu rất trong sáng, giống như ánh cực quang trên cánh đồng tuyết ở Bắc Âu vậy! Tôi hy vọng có thể cố gắng hết sức khai thác khí chất này của cậu, phơi bày nó." Messer đứng lên, vẫy tay với Nguyễn Thanh Pháp, ra hiệu cậu đi theo, "Tôi thiết kế cho cậu ba tạo hình, chúng ta cùng đi thử nào!"
Vì vậy trong suốt buổi sáng, Nguyễn Thanh Pháp chỉ thử quần áo, thử trang sức và make up, tạo hình kiểu tóc. Messer vô cùng khó tính, luôn mắng thợ trang điểm. Trải qua bao vất vả, Messer lại kéo stylist đến bên cạnh, thương lượng sửa đổi một ít chi tiết nhỏ.
Mười hai giờ rưỡi, Nguyễn Thanh Pháp mới đổi lại quần áo của mình, cuối cùng cũng có thể thoải mái nghỉ ngơi một tí. Đang muốn hỏi Hạ Vy bữa trưa ăn cái gì thì cậu thấy Phạm Anh Quân đi vào, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
"Anh Phạm?"
Phạm Anh Quân đảm bảo không có người ngoài, giả bộ ho nhẹ hai tiếng, "Ừm . . . Đỗ tổng nói cậu cực khổ quay quảng cáo nên cố ý đưa đồ ăn tới, một bàn lớn đầy ụ, e là tới tận mười mấy món, cho dù cậu phân thân thành ba cũng không thể ăn hết."
Nguyễn Thanh Pháp vừa nghe đã mỉm cười, hôm qua cậu xem weibo của Trần Đăng Dương, còn đang nghĩ tại sao đồ ăn vẫn chưa tới, không nghĩ rằng dời tới hôm nay.
Phạm Anh Quân thấy Nguyễn Thanh Pháp ngồi cười, thấp giọng, "Rốt cuộc . . . Đỗ tổng có ý gì? Cho dù thấy được khả năng sau này cậu trở thành cây tiền của công ty thì cũng không ân cần tới mức đó chứ!"
Hạ Vy thấy một đống đồ ăn, cũng nhíu mi, lo lắng, "Anh Phạm, ý anh là, Đỗ tổng . . . có cái suy nghĩ đó?"
Phạm Anh Quân trầm ngâm, lắc đầu, "Không giống lắm, mặc dù Đỗ tổng bỏ bê công việc chỉ toàn ngồi chơi, nhưng làm người cũng không tệ, có không ít bạn gái cũ, nhưng chỉ chơi một tuần rồi đá, rất có nguyên tắc, hơn nữa bên trên còn có Đỗ lớn Đỗ nhỏ quan sát nhất cử nhất động của ngài ấy. Trọng điểm là, tôi không nghe nói ngài ấy là người song tính!"
Nghe Phạm Anh Quân thảo luận với Hạ Vy, Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy nếu như mình nói thật, nói những thứ này đều là Trần Đăng Dương đưa tới -- chắc hẳn sẽ càng khó hiểu hơn so với việc Đỗ Hải Đăng đưa tới thì phải?
Nhớ lại "Axit sunfuric và bom" của Đặng Thành An, Nguyễn Thanh Pháp quyết định không nói thật, xộn lào, "Có thể là Đỗ tổng nhìn tôi tương đối thuận mắt, hơn nữa đưa thì cũng đưa rồi, không ăn hết thì phí lắm mà đồ ăn lại nhiều như vậy, chi bằng mọi người cùng ăn với tôi đi."
Quảng cáo của Florence quay suốt bốn ngày. Nguyễn Thanh Pháp ở trong đoàn phim Từ Hướng Lan đã quen với việc phải lặp đi lặp lại một cảnh quay hơn sáu, bảy lần, lần này gặp phải Messer nghiêm khắc còn luôn bùng phát linh cảm quay tới quay lui, cậu cũng cực kỳ kiên nhẫn. Tới lúc quay xong, Messer dang hai tay ôm Nguyễn Thanh Pháp, cười to nói, "Hợp tác với cậu rất vui! Tin tôi đi, cái quảng cáo này tuyệt đối hoàn mỹ!"
Nguyễn Thanh Pháp cười nói, "Cảm ơn ngài, tôi cũng cực kỳ mong đợi!"
Lúc rời khỏi khu vườn cũng đã bảy giờ tối. Vào cuối thu nên trời tối rất nhanh, mấy ngày nay Nguyễn Thanh Pháp liên tục làm việc với cường độ cao, thần kinh không thả lỏng được lúc nào, cũng không chịu nổi, dựa vào gối ôm ngủ gà ngủ gật.
Phạm Anh Quân đắp kín chăn cho cậu, nhẹ tay đóng cửa, nhỏ giọng dặn, "Cậu yên tâm ngủ đi, tí nữa về nhà cũng ngủ sớm một chút, ngày mai cậu tha hồ ngủ nướng rồi."
Nguyễn Thanh Pháp gắng gượng nghe hết lời Phạm Anh Quân nói, đáp một tiếng, nghiêng đầu ngủ luôn.
Tuy nhiên chưa tới tám giờ sáng hôm sau, Phạm Anh Quân gọi điện thoại tới, "Mặc dù tôi biết nhất định sẽ quấy rầy giấc ngủ của cậu, nhưng bây giờ có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?"
"Chào buổi sáng anh Phạm, " giọng Nguyễn Thanh Pháp hơi khàn, "Nghe tin xấu trước."
"Cậu mở weibo xem hot search đi."
"Hot search?" Nguyễn Thanh Pháp vẫn giữ cuộc gọi, mở thêm weibo, vừa nhìn đã thấy hot search no.1, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc, "Phùng Đình và Triệu Viêm chơi ma túy bị bắt?"
Phạm Anh Quân thổn thức, "Tôi lo đến rụng tóc luôn! Hai người họ với La Ứng Dương đưa ra tổng cộng bảy bài hát, bảy chọn bốn, chất lượng không tệ. Tôi chọn sương sương năm bài, chờ cậu chọn ra bốn bài từ năm bài đó xong thì có thể bắt tay vào làm, ai ngờ lại xảy ra chuyện này!"
Nguyễn Thanh Pháp ngồi dậy, hất chăn ra, bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào nên cậu nheo mắt lại, vững giọng hỏi, "Vậy tình huống cụ thể bây giờ như thế nào?"
"Phong cách của album đã định sẵn từ trước, Phùng Đình, Triệu Viêm và La Ứng Dương cũng sáng tác bài hát theo phong cách này. Hiện tại công tác chuẩn bị đã ổn thỏa, chỉ chờ cậu chọn xong ca khúc sẽ bắt đầu thu âm, tập trung sản xuất."
Phạm Anh Quân hít một hơi, "Cho nên vấn đề bây giờ là, nếu như chúng ta không sử dụng ca khúc của mấy người Phùng Đình nữa thì đền tiền chỉ chuyện nhỏ, rắc rối nhất là thời gian tiền kỳ chế tác sẽ bị kéo dài vô thời hạn. Hơn nữa, người sáng tác nhạc ok không có nhiều, bây giờ cậu lại là người mới, có thể tìm được nhạc sĩ chất lượng, có danh tiếng, không hét giá trên trời, còn có thể viết album theo phong cách trước đó thì chúng ta chỉ còn nước trông vào kỳ tích!"
Nguyễn Thanh Pháp nắm chặt tay, "Nếu không EP cũng chỉ có thể hoãn lại vô thời hạn, tất cả kế hoạch cũng phải bỏ đi làm lại, đúng không?"
"Đúng." Phạm Anh Quân hỏi Nguyễn Thanh Pháp, "Cho nên, bài hát này, chúng ta không lấy nữa?"
"Không." Bị hỏi vấn đề này, giọng điệu Nguyễn Thanh Pháp kiên định, "Chơi ma túy là vấn đề pháp luật rồi, chúng ta không thể lấy." Cậu ngồi dậy, duỗi người nói, "Anh Phạm, nếu không thì . . . để tôi viết nhạc đi."
Phạm Anh Quân im lặng vài giây, "Cậu viết. . . Cậu chờ chút, tôi đi thương lượng một chút!"
Đến khi Nguyễn Thanh Pháp làm một đĩa cơm rang, tưới hoa xong xuôi, Phạm Anh Quân mới gọi lại.
"Tự viết nhạc cho album đầu tay, sẽ có người mù mắt trước tài năng của cậu mà trở thành fans, nhưng cái gì cũng có mặt trái của nó, cậu sẽ càng dễ bị chửi hơn. Đây là tác phẩm âm nhạc đầu tiên của cậu, chúng ta phải bảo đảm chất lượng, cho nên không phải là tôi không tin cậu, mà tôi phải cẩn thận, phải đảm bảo, cậu hiểu không?"
Nguyễn Thanh Pháp: "Tôi hiểu, vậy nên anh có thể cho tôi ba ngày không? Sau đó, tôi sẽ đưa ca khúc cho mọi người nghe rồi quyết định, được chứ?"
Phạm Anh Quân đồng ý, "Được, chờ tin tốt của cậu."
Nhận ra Phạm Anh Quân chuẩn bị cúp điện thoại, Nguyễn Thanh Pháp lên tiếng, " Chờ một chút, anh Phạm, vậy còn tin tốt thì sao?"
"Quên mất!" Phạm Anh Quân cười, "Tin tốt chính là một show tạp kỹ đang nổi mời cậu làm khách mời. Tuy nhiên cậu nghiêm túc sáng tác cái đã, chuyện này không gấp, mấy ngày sau tôi sẽ nói kỹ hơn với cậu."
Ba ngày tiếp theo, Nguyễn Thanh Pháp không ra khỏi nhà, trong lúc cậu làm ổ trong nhà chỉ nhờ Hạ Vy mua một chút nguyên liệu nấu ăn và trái cây đưa đến, còn mình thì tập trung tinh thần sáng tác.
Tối ngày thứ ba, Phạm Anh Quân vẫn không nhận được tin tức của Nguyễn Thanh Pháp, lo lắng gọi điện thoại, "Pháp cưng cậu có khỏe không? Nếu không viết được cũng không sao, đừng gấp đừng gấp!"
Nguyễn Thanh Pháp ngáp một cái, mệt mỏi mỉm cười, "Tôi đã viết xong bốn ca khúc, còn thuận tay biên khúc luôn, ghép nhạc hát thử một lần, đã gửi bản audio vào hòm thư của anh."
"Nhanh vậy?" Phạm Anh Quân kinh ngạc, vội vàng nói, "Tôi biết rồi, vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi mở ra nghe đã!"
Nguyễn Thanh Pháp buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, sau khi cúp điện thoại liền ngã xuống giường ngủ say. Không biết cậu đã ngủ bao lâu, Phạm Anh Quân hồi âm, "Đệt, nếu tôi sớm biết cậu có thể sáng tác nhạc thì tôi còn tìm người viết làm mẹ gì nữa!"
Nguyễn Thanh Pháp mở nửa con mắt, trong giọng nói mang theo ý cười, "Vậy đã được chưa?"
"Dĩ nhiên là được! Hoàn toàn đè chết đám Phùng Đình Triệu Viêm luôn! Còn có thể PR cậu như là một ca nhạc sĩ, không tệ không tệ!" Giọng điệu Phạm Anh Quân vui vẻ, "Cậu ngủ tiếp đi, kết quả xác nhận demo sẽ không có nhanh đâu, dù sao thì có kết quả tôi sẽ lập tức báo cậu."
Cúp điện thoại, Nguyễn Thanh Pháp nhắm mắt thử ngủ lại, nhận ra bản thân chẳng còn buồn ngủ chút nào, cậu dứt khoát ngồi dậy, lấy trong tủ lạnh một lon sữa chua, mở ti vi, vừa xem tin tức tài chính - kinh tế chiếu lại của buổi sáng vừa uống sữa chua.
". . . Mấy ngày trước có tin tức một người họ Vương trong ban điều hành của công ty đầu tư Hoàn Vũ trốn ra nước ngoài đã được cảnh sát đưa về . . ."
Công ty đầu tư Hoàn Vũ? Tay cầm sữa chua của Nguyễn Thanh Pháp hơi ngừng lại, cậu nhớ hồi trước Từ Hướng Lan từng nói rằng, sau lưng Hoàn Vũ là một thành viên họ Đinh trong hội đồng quản trị của Trần thị, mà bây giờ, Hoàn Vũ xảy ra chuyện . . .
Lúc này, điện thoại của Nguyễn Thanh Pháp vang lên thông báo, cậu mở ra, phát hiện là tin nhắn Trần Đăng Dương gửi tới, chỉ có mấy chữ, "Chưa ngủ sao?"
Nhìn ba chữ này rất nhiều lần, đột nhiên cậu đứng dậy, lấy một cái áo khoác xám tro ở trong phòng ngủ mặc vào, cất chìa khóa vào trong túi, cuối cùng đội nón lưỡi trai lên, ra khỏi nhà.
Quả nhiên.
Nhìn chiếc xe việt dã xa lạ đậu ven đường, Nguyễn Thanh Pháp nhanh chóng đi qua, lúc cậu đến gần, cửa kính xe hạ xuống một chút -- là Trần Đăng Dương.
Cố ý hà hơi vào trong tay, Nguyễn Thanh Pháp cười nói, "Bên ngoài lạnh lắm."
Trần Đăng Dương ngẩn người nhìn Nguyễn Thanh Pháp đứng trên đường, tưởng là bản thân gặp ảo giác. Đến lúc nghe Nguyễn Thanh Pháp nói 'bên ngoài lạnh lắm', hắn mới đột nhiên phản ứng lại, mở cửa xe.
Nguyễn Thanh Pháp ngồi vào ghế sau xe, nhiệt độ trong xe cao hơn rất nhiều, mùi tuyết tùng nhàn nhạt lan tỏa trong không gian.
"Chào buổi tối" Nguyễn Thanh Pháp nhẹ nhàng nói, "Anh không thắc mắc vì sao tôi biết anh tới đây ư?"
Đôi mắt Trần Đăng Dương chăm chú dõi theo cậu, hỏi, "Vì sao cậu biết vậy?"
Nguyễn Thanh Pháp cười nói, "Rất dễ, bây giờ là một rưỡi sáng, anh sẽ không vô duyên vô cớ gửi tin nhắn hỏi "Chưa ngủ sao?". Tôi cũng không đăng lên vòng bạn bè, cũng không đăng weibo mà anh lại biết tôi còn chưa ngủ, vậy khả năng cao là anh thấy phòng khách nhà tôi sáng đèn."
Giọng Trần Đăng Dương cũng ôn hòa, "Vậy . . . Nếu như tôi không ở đây thì sao?"
"Coi như tôi đi dạo." Trong mắt Nguyễn Thanh Pháp ngập ý cười, ánh đèn ấm áp ngoài xe vẫn còn vương lại trên lông mi cậu, "Nhưng anh ở đây mà, tôi đã đoán đúng, không phải sao?"
Trần Đăng Dương khẽ gật, "Ừ."
Tôi thưởng cho bản thân một món quà động viên, đó là tới nhìn cửa sổ nhà cậu, không nghĩ rằng sẽ gặp được kinh hỉ.
Nhìn thấy cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip