6-"Tâm trạng cậu không tốt hả?"

Nguyễn Thanh Pháp và Phạm Anh Quân ngồi vào ghế, hoa ngoài cửa sổ nở rộ từng cụm. Từ bên ngoài, ánh đèn làm bút, cành cây làm khuôn, vẽ nên bức tranh thủy mặc bằng bóng trên vách tường trắng như tuyết.

Phạm Anh Quân đưa thực đơn viết bằng bút lông cho Nguyễn Thanh Pháp, "Khoảng thời gian này cậu vất vả lên lớp rồi, muốn ăn cái gì cứ gọi, đừng sợ ăn anh Phạm cậu đến nghèo."

Nguyễn Thanh Pháp cầm lấy thực đơn, cũng không khách khí, gọi một món chay hai món mặn. Phạm Anh Quân lại gọi thêm một mặn một chay một canh, sau khi lắc chuông đồng đặt bên cạnh bàn, hai cô gái phục vụ mặc sườn xám xanh đậm thêu họa tiết nghe tiếng chuông đẩy cửa đi vào, lấy đi thực đơn.

Phạm Anh Quân không có ý định lãng phí thời gian chờ thức ăn.

"Đang rảnh thì tôi sẽ nói với cậu về bốn người ngày mai sẽ cùng cậu ghi hình, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng."

Nguyễn Thanh Pháp uống một ngụm trà hoa, cười nói, "Vốn dĩ tôi cũng định hỏi cái này."

Phạm Anh Quân cũng không phí lời, "Công tác bảo mật của "Thiên lại" từ trước đến giờ làm rất tốt, trước đó chỉ vung tiền quảng bá kéo nhiệt độ cho chương trình, nhưng chưa bao giờ để lộ thí sinh tham gia là ai, cũng sẽ không thông báo sớm cho ca sĩ dự thi.
Vì vậy, không ít người mới không nóng không lạnh vô cùng tích cực cọ nhiệt độ làn sóng này, cũng thuận tay thay tổ chương trình dâng lên một làn sóng khác."

Nguyễn Thanh Pháp nâng cốc tre, tò mò, "Vì sao anh lại biết?"

"Cái này rất dễ mà? Tôi đường đường chính chính xem danh sách ở chỗ lão Hoàng." Phạm Anh Quân "cây ngay không sợ chết đứng", nói xong bản thân cũng mỉm cười, "Tôi với cậu cùng tính nào. Một người là Triệu Nhược, hai tháng trước hát nhạc phim thần tượng, giọng hát thuộc thể loại ngọt ngào, kỹ thuật cũng bình thường."

"Thứ hai là Hứa Huyên, một thành viên mới ra mắt của một nhóm nhạc, có thể hát có thể nhảy, có thể xem là người nổi tiếng nhất trong nhóm, lần này tham gia "Thiên lại" nhất định là dựa vào thực lực, gom thêm chút nhân khí."

Phạm Anh Quân đánh giá, "Hai nữ ca sĩ này tương đối bình thường, Triệu Nhược còn kém hơn không ít. Về ba nam ca sĩ, cậu, Phương Hoài, Đặng Thành An."

Nguyễn Thanh Pháp nói tiếp, "Tôi biết Phương Hoài, hồi trước cậu ta ra một ca khúc đơn." Lại bổ sung, "Là Vy Vy giúp tôi sắp xếp lại tư liệu những ca sĩ mới gần đây."

"Cô ấy rất cẩn thận." Phạm Anh Quân gõ bàn một cái, nói tiếp, "Nhưng kỳ thực tôi không để Phương Hoài vào mắt, thiết lập tính cách của cậu ta cmn chỉ là thẹn thùng ấm áp. Hình tượng, khí chất, thực lực đều chỉ thuộc hàng trung, nói thật, còn không lọt mắt vào Phạm ba ba."

Nguyễn Thanh Pháp nhếch khóe miệng, cũng hiểu rõ, "Vì lẽ đó then chốt là Đặng Thành An?"

"Đúng vậy." Phạm Anh Quân cảm khái, "Sinh ra đã ngậm thìa vàng, đó chính là Đặng Thành An." Hắn tiếp tục nói, "Ba Đặng Thành An là Đặng Phong, mẹ là Trương Lan, chính là ca vương cùng ảnh hậu vang danh mấy chục năm, danh tiếng không giảm. Mà cậu ấy là con trai duy nhất, fan gia truyền* cũng đã vào chỗ, chỉ chờ cậu ấy ra mắt. Hơn nữa tôi đã thấy Đặng Thành An hai lần, đúng là có hết ưu điểm của cha mẹ, giống như cậu, là thể loại chỉ dựa vào mặt cũng nổi."

(*fan gia truyền: fan bố mẹ bé An rồi làm luôn fan bé An=)) )

Nguyễn Thanh Pháp sờ mặt mình, cười cười nhấn mạnh, "Anh Phạm, rõ ràng tôi định dựa vào tài năng!"

Phạm Anh Quân cũng cười, "Vâng vâng vâng, rõ ràng có thể dựa vào mặt nhưng vẫn muốn dựa vào tài năng, tùy cậu chọn!"

Hai người bưng chén trà hoa cạn ly, Phạm Anh Quân tổng kết, "Vì lẽ đó người bị loại đầu tiên phân nửa là Triệu Nhược. Yêu cầu của tôi đối với cậu, là từ tốn đi lên một cách vững vàng, để tất cả khán giả xem chương trình đều nhớ kỹ cậu là được."

Nguyễn Thanh Pháp không lên tiếng, buông tay lắc cốc tre, suy nghĩ vài giây nói, "Anh Phạm, lúc trước tôi tập nhảy có nhảy ra một ý tưởng, không biết có được hay không."

Phạm Anh Quân nhíu mày, "Nói nghe thử?"

Nguyễn Thanh Pháp đơn giản nói ra ý tưởng, có chút không xác định chờ Phạm Anh Quân tỏ thái độ. Phạm Anh Quân vuốt cốc tre, đánh giá Nguyễn Thanh Pháp, trong mắt đều là ý cười, "Tôi cảm thấy tôi có thể trở về chuẩn bị thông qua bản thảo rồi."

Nguyễn Thanh Pháp ho nhẹ, hơi xấu hổ, "Anh cảm thấy có được không?"

Phạm Anh Quân hít một hơi, không nhịn được đập bàn, "Đương nhiên được! Vì sao lại không được? Ngày mai tôi sẽ nói với lão Hoàng, nhất định cậu ta cũng đồng ý!" Hắn lại không thể nịnh hót Nguyễn Thanh Pháp ngay ở trong đây, "Ai cũng muốn ra oai phủ đầu, suy nghĩ này của cậu đúng là vô cùng tốt!"

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, sau khi cửa phòng khách bị mở rai, món ăn lần lượt đưa lên, một người phục vụ mặc sườn xám xanh đậm, đứng bên cạnh ôn tồn nhỏ nhẹ giảng giải về cách làm cùng nguyên liệu món ăn.

Lúc lên hai món cuối cùng , Phạm Anh Quân khó hiểu, "Hai món này chúng tôi không gọi, có phải là đưa sai không?"

Phục vụ cười nhẹ nhàng, "Hai món cá hoa vàng nướng chao và canh cá nấu bằng nước luộc gà này là bếp trưởng chúng ta tặng cho hai vị."

Nghe thấy hai tên hai món ăn này, Nguyễn Thanh Pháp mới chú ý tới hai món ăn cuối cùng, cậu hơi ngẩn người, do dự hỏi, "Xin hỏi. . .Bếp trưởng có phải họ Thẩm không?"

Người phục vụ mỉm cười gật đầu trả lời, "Đúng vậy."

Phạm Anh Quân nghe rõ, "Người quen?"

Nguyễn Thanh Pháp gật đầu, "Ừ, người quen ."

Sau khi phục vụ đóng cửa ra ngoài, Phạm Anh Quân kinh ngạc, "Tôi tới nơi này ăn cũng đã nhiều lần, tính cách bếp trưởng Thẩm rất kiêu ngạo, bao nhiêu người muốn gặp ông ấy cũng không được. Nấu ăn cũng tùy hứng, nếu như tâm trạng không vui thì có cho bao nhiêu tiền cũng không làm."

Hắn nhìn hai món ăn thêm, tính toán nói, "Hẳn là nhìn thấy cậu đến, muốn gặp cậu, nhưng không muốn tùy tiện quấy rối, nên trực tiếp đưa hai món ăn đến thăm dò. Tôi cảm thấy, nếu không có thâm cừu đại hận, cơm nước xong cậu có thể đi gặp, không chừng sau này tôi có thể hưởng một chút ánh sáng của cậu, mỗi lần tới đây đều có thể thưởng thức được tay nghề của bếp trưởng Thẩm."

Nguyễn Thanh Pháp yếu ớt cười, "Ừ, cơm nước xong anh Phạm chờ tôi một chút."

Sau khi ăn xong, đi theo sau phục vụ, Nguyễn Thanh Pháp quẹo trái quẹo phải tiến vào bếp.

Thẩm Vị vừa thấy Nguyễn Thanh Pháp, bèn đỏ mắt.

Nguyễn Thanh Pháp vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, "Bác Thẩm, nếu như bác khóc thì cháu sẽ cười bác đấy."

Thẩm Vị nghe vậy bèn lau khóe mắt đang ướt, lại đánh giá Nguyễn Thanh Pháp từ trên xuống dưới nhiều lần, "Tiểu thiếu gia, cậu có khỏe không?"

Nguyễn Thanh Pháp nắm bắt tâm lý, an ủi đối phương, "Cháu cũng ổn, cao thêm mấy centimet so với ba năm trước, cũng nặng hơn rồi."

Thẩm Vị không yên lòng, "Sau khi lão phu nhân qua đời, tôi không nên nghe lời cậu mà đi, dù gì ở lại cũng có thể một ngày làm cho cậu hai bữa cơm." Ông làm đầu bếp ở Nguyễn gia đã ba mươi năm, có thể nói là người chứng kiến quá trình trưởng thành của Nguyễn Thanh Pháp.

Nghe xong, trong nháy mắt Nguyễn Thanh Pháp bừng tỉnh, hoàn hồn lại, cười nói, "Trong nhà cũng chỉ còn mỗi cháu, khi đó cháu lại đang học đại học, vẫn luôn ở trong ký túc xá, cũng không có cơ hội để bác phát huy. Hơn nữa hiện tại cháu cũng biết nấu cơm, sẽ không đói đến mức gầy xuống."

Thẩm Vị cau mày, "Làm sao có thể để tiểu thiếu gia tự mình xuống bếp? Tôi –"

"Bác Thẩm, " Nguyễn Thanh Pháp cắt ngang ông, cũng nhẹ giọng nói, "Cháu muốn học cách tự sinh sống trong những năm qua."

Thẩm Vị không nói thêm gì nữa, thở dài, đánh trống lảng sang đồ ăn, "Cá hoa vàng nướng chao và canh cá nấu bằng nước luộc gà con thích ăn từ nhỏ, đã lâu rồi bác chưa làm lại, cũng không biết có còn hợp khẩu vị con nữa không?"

Nguyễn Thanh Pháp cố ý mở to hai mắt, khoa trương nói, "Làm sao có khả năng không hợp khẩu vị con nữa? Con một người giải quyết cả hai đĩa, chỉ kém mức ăn luôn cả đĩa!"

Thẩm Vị cười, nếp nhăn nơi khóe mắt đều mang theo ôn hòa, "Tiểu thiếu gia vẫn giống như thuở bé, rất thích chọc bác cười."

Hai người lại hàn huyên vài câu, Nguyễn Thanh Pháp không để Phạm Anh Quân chờ lâu, không có ở lâu, chuẩn bị trở về. Trước khi đi nhớ lại lời Phạm Anh Quân, lại nói, "Bạn cháu rất thích ăn món ăn bác làm."

Nếp nhăn trên mặt Thẩm Vị khi cười càng sâu hơn, "Bạn của tiểu thiếu gia chính là khách quý của bác."

Nguyễn Thanh Pháp xấu hổ cười, trên mặt lại nhiều hơn mấy phần trẻ con, "Cảm ơn bác Thẩm, lần tới con mà muốn ăn, nhất định sẽ trở lại tìm bác chiên một con cá hoa vàng nhỏ ăn."

Rời phòng bếp, Nguyễn Thanh Pháp đi về dọc theo đường cũ. Gió đêm mát mẻ thoang thoảng mùi hương cây cỏ, gợi lên trong cậu không ít hồi ức. Lúc trước nhanh chóng dọn đi, hiện tại lại đột nhiên có chút nhớ nhà.

Nhưng mà ngôi nhà kia, nay chỉ còn một mình cậu.

Vốn dĩ Trần Đăng Dương không chịu nổi Đỗ Hải Đăng ồn ào chơi game mới ra ngoài tản bộ, không nghĩ rằng sẽ tình cờ gặp Nguyễn Thanh Pháp lần thứ hai .

Rất khéo.

Im lặng đứng bên cạnh một lúc, phát hiện hình như Nguyễn Thanh Pháp đang ngẩn người, hắn do dự, đến gần, "Nguyễn Thanh Pháp."

Nghe thấy có người gọi tên mình, Nguyễn Thanh Pháp hoàn hồn, thấy người gọi là Trần Đăng Dương, cười nói, "Anh ra ngoài tản bộ?"

"Ừ." Trần Đăng Dương cẩn thận tìm từ, "Tâm trạng cậu không tốt hả?"

Nguyễn Thanh Pháp lắc đầu, "Không có, chỉ là nhớ lại một ít chuyện lúc trước." Cậu lại cười nói, "Ngày mai tôi sẽ phải đi ghi hình tập đầu của chương trình "Thiên lại", thật ra tôi vẫn hơi hồi hộp."

"Đừng hồi hộp." Nhất định cậu sẽ đứng hạng nhất.

Tuy nhiên, để chắc chắn, trong đầu Trần Đăng Dương đã lập kế hoạch làm sao để độc quyền tài trợ chương trình này rồi.

Nguyễn Thanh Pháp không tiếp tục nói nữa, tuy rằng cậu gặp Trần Đăng Dương mấy lần, nhưng cũng không thân thiết lắm, có lẽ đối phương cũng không có rảnh rỗi nghe mình tâm sự.

Cậu nhẹ nhàng thở một hơi, nhìn Trần Đăng Dương thêm một lần nữa, cười nói tạm biệt, "Quản lý của tôi còn đang ở bên trong, tôi cũng nên về rồi."

Khóe mắt thấy một vết trắng nhạt, Nguyễn Thanh Pháp nâng tay, phủi xuống vài cánh hoa tường vi rơi trên vai mình.

Trần Đăng Dương tiếc nuối thu hồi bàn tay còn chưa kịp giơ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip