69-"Em cũng không thể sao?"

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên em . . . có thể."

Nguyễn Thanh Pháp không trả lời, nhích lại gần hơn, rướn người hôn lên chính giữa môi của Trần Đăng Dương. Hôn xong, tai cậu cũng hơi nóng lên, "Còn muốn chỗ nào nữa không?"

Trần Đăng Dương muốn gật đầu, nhưng nghĩ lại phải có chừng mực, không thể quá vội vàng, cuối cùng tiếc nuối lắc đầu nói, "Tạm thời không có."

Múc canh xương sườn ra, Nguyễn Thanh Pháp luôn cảm thấy thiếu gì đó, hỏi Trần Đăng Dương, "Anh có ăn được hành lá không?"

"Có."

Nguyễn Thanh Pháp bèn đi tới ban công cắt mấy cây hành, Trần Đăng Dương tự giác cầm lấy sau đó rửa sạch, hơi vụng về dùng dao cắt nhỏ, rắc vào trong canh, sau đó trong mắt chứa sự mong đợi nhìn Nguyễn Thanh Pháp.

Nguyễn Thanh Pháp cười nói, "Cắt đẹp lắm!"

Trần Đăng Dương lập tức hài lòng.

Ăn cơm tối xong, không dùng bao búa kéo phân thắng thua nữa, Trần Đăng Dương đứng dậy, nhanh chóng thu dọn chén bát đem vào bếp. Lúc đi vào còn ló nửa người ra ngoài, nhấn mạnh với Nguyễn Thanh Pháp, "Anh rửa, không cho cướp."

Nguyễn Thanh Pháp bị chọc cười, chỉ kéo cắt hoa bằng đồng ở một bên, "Ừ, không cướp của anh, em đi tỉa cành đây."

Mấy tiếng "Cạch cạch" liên tục vang lên, những cành dư thừa bị cắt, Nguyễn Thanh Pháp cầm kéo, lại không nhịn được quay đầu nhìn vào bếp -- đã rất lâu rồi cậu chưa từng có lại cảm giác ngôi nhà không chỉ có một mình cậu.

Ngay cả bầu không khí trong phòng cũng trở nên ấm áp hơn.

Rửa chén xong, Trần Đăng Dương ra phòng khách, tầm mắt Nguyễn Thanh Pháp cố định lên hắn, "Sao quần áo lại ướt một mảng lớn vậy? Anh có khó chịu không?" Vừa nói, Nguyễn Thanh Pháp vừa đứng dậy, không chú ý tới ánh mắt của Trần Đăng Dương hơi dao động.

"Nếu không thì em lấy quần áo cho anh thay nhé?"

Đãi ngộ này còn tốt hơn tưởng tượng của Trần Đăng Dương, hắn gật đầu, "Ừ!"

Nguyễn Thanh Pháp lấy đại một cái áo phông từ chồng quần áo trong tủ ra, đưa cho Trần Đăng Dương, "Anh vào --" bốn chữ phía sau "trong kia thay nhé" còn chưa kịp nói ra, Trần Đăng Dương đứng đối diện cậu giống như hạ quyết tâm, hai tay cầm vạt áo, kéo lên, gần như trong chớp mắt lộ nửa người trên.

Da Trần Đăng Dương có màu lúa mạch khỏe khoắn, cơ bắp rắn rỏi, bắp thịt rõ ràng. Hơn nữa đường nét khuôn mặt vừa sắc lại vừa mê người, ngay cả hầu kết nhô ra cũng vô cùng hấp dẫn, hắn chỉ đứng ở chỗ đó cũng đủ hấp dẫn toàn bộ tâm hồn của Nguyễn Thanh Pháp.

Từ trước đến nay Nguyễn Thanh Pháp chưa từng thích một người, không ngờ khi cậu gặp được Trần Đăng Dương lại giống như được hút thuốc phiện vậy. Một khi đã chơi, thì không thể dứt ra được.

Trần Đăng Dương thấy ánh mắt của Nguyễn Thanh Pháp dán chặt trên người mình, tảng đá luôn treo trong lòng được thả xuống.

Nói ra lời thoại đã được tập dượt rất lâu, "Thanh Pháp, em có thỏa mãn với những gì em thấy không?"

-- Trần Đăng Dương nhớ rõ, trong sổ có ghi, phải đúng lúc biểu diễn dáng người của mình trước mặt bạn đời, gia tăng chỉ số mị lực của mình trong mắt đối phương.

Nghe câu này, Nguyễn Thanh Pháp nhịn cười, nghiêm túc trả lời, "Rất thỏa mãn!" Nói xong, thừa dịp Trần Đăng Dương không chú ý, cậu nhanh chóng đưa tay sờ cơ bụng của Trần Đăng Dương.

Toàn bộ cơ thể Trần Đăng Dương giống như trúng tà, đứng đờ tại chỗ, mắt thường cũng có thể thấy lỗ tai hắn đang dần đỏ lên, sau đó nhỏ giọng kháng nghị, "Thanh Pháp, chỉ có thể nhìn, không thể sờ."

Nguyễn Thanh Pháp cố ý rũ mắt xuống, tiếc nuối hỏi, "Em cũng không thể sao?"

Vài giây sau, Trần Đăng Dương dời mắt, vội vàng nói, "Dĩ nhiên, dĩ nhiên em . . . có thể."

Nói xong, Trần Đăng Dương cầm cái áo phông Nguyễn Thanh Pháp lấy ra, hai ba động tác mặc vào, sợ Nguyễn Thanh Pháp buồn bèn ngập ngừng mở miệng, "Ừm, nếu không thì em sờ thêm một cái đi?"

Nói xong, hắn lại vội vã bổ sung, "Hai cái, không, ba cái cũng được!"

Nguyễn Thanh Pháp thấy Trần Đăng Dương sốt ruột thì mặt dày phá lên cười. Cậu ngồi trên ghế salon, đưa tay chạm vào áo của Trần Đăng Dương, thong thả sờ cơ bụng dưới lớp áo, còn đánh giá, "Cảm giác tốt thật!"

Trong mắt Trần Đăng Dương hiện lên vui vẻ rồi hắn lại xấu hổ nói, "Thanh Pháp, em mạnh tay hơn một chút được không? Em cứ sờ như vậy . . . nhột lắm."

Nguyễn Thanh Pháp giật mình, đột nhiên vén vạt áo Trần Đăng Dương lên, thuận thế cúi người, hôn một cái "Chóc" vào cơ bụng hắn, còn mang theo tiếng vang nghe rõ mồn một.

"Nhột sao?"

Hô hấp Trần Đăng Dương ngừng lại một lúc rồi hắn mở to miệng hít vào, "Thanh Pháp . . ."

Nguyễn Thanh Pháp nhận ra hình như mình vừa kích thích Trần Đăng Dương bèn vội vàng đứng lên, đánh trống lảng, "Chẳng phải anh nói tối nay vẫn còn có một video họp xuyên quốc gia sao, bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh sắp về chưa?"

Trần Đăng Dương vẫn chưa hoàn hồn lại, "Thanh Pháp, vừa nãy em -- "

"Vừa nãy em sao?"

"Không có gì." Ánh mắt Trần Đăng Dương rơi xuống đôi môi Nguyễn Thanh Pháp, lại dời đi, "Vậy anh về nhé, mai em sẽ bay tới Paris đúng không?"

"Đúng vậy, show diễn thời trang xuân hạ của Hersey ở đó, em phải bay qua, em sẽ về sớm thôi." Nguyễn Thanh Pháp tính toán một chút, "Ba giờ chiều mai bay, có lẽ mười hai giờ sẽ tới, lúc đó đang là buổi tối ở Paris. Nghỉ ngơi một chút, hôm sau đi xem show xong rồi về nước."

Tiễn Trần Đăng Dương ra cửa, bỗng Nguyễn Thanh Pháp ngừng lại, kéo tay áo Trần Đăng Dương, "Mấy ngày tới em không thể gặp anh rồi."

Trần Đăng Dương gật đầu, do dự một chút, lấy ra một tấm hình từ trong túi áo, sau đó đưa cho Nguyễn Thanh Pháp, "Cho em, em có thể đem đi Paris." Nói xong, mở cửa rồi đóng cửa, chớp mắt đã không thấy người.

Hôm sau, lúc tụ họp với đoàn đội, Hạ Vy chỉ tay sang cái túi lớn bên mình, "Gối đầu hình chữ U rồi gì gì đó chị mang hết, nếu bé Thanh Pháp cần thì nói chị nhé. Anh Phạm đang họp, nói tới sân bay rồi gặp."

Nguyễn Thanh Pháp cởi nón lưỡi trai màu trắng xuống, "Ok, đến lúc đó em sẽ tìm chị."

Xe bảo mẫu chạy, thấy Nguyễn Thanh Pháp mở ví tiền ra, Hạ Vy tò mò, "Pháp cưng, chẳng phải bình thường em không xài ví tiền sao?"

"Bây giờ em dùng."

Bởi vì có người đưa một tấm hình của anh ấy cho em, muốn em để ảnh anh ấy trong ví, mang theo bên người.

Hạ Vy không hỏi nhiều, lại nói, "Đúng rồi, nghe nói là cái tên Hiểu Kha, người-mà-ai-cũng-ghét kia, cũng tham gia show của Hersey, đúng là nơi đâu cũng có mặt cậu ta!"

"Cậu ta cũng đi?" Nguyễn Thanh Pháp nhớ mình là nghệ sĩ nam duy nhất được bên thương hiệu mời tới lần này, cho nên, "Đường Hiểu Kha cầm loại thư mời nào vậy?"

"Còn có thể là loại nào, đương nhiên là cái loại mua bằng tiền rồi, đúng là chịu khó bỏ tiền thật! Chị đi hỏi thăm thử, cậu ta là đứa con trai duy nhất trong nhà, nghe nói bà nội rất cưng thằng cháu đích tôn này, muốn sao sẽ không hái trăng.

Mười bảy tuổi, Đường Hiểu Kha lái xe thể thao đâm người khác, sau đó người nhà cầm tiền giải quyết, lúc ấy bà nội cậu ta chẳng thèm quan tâm người bị thương đang được cấp cứu, thay vào đó ôm Đường Hiểu Kha khóc, nói cháu trai đáng thương của bà nhất định sợ gần chết. Vờ lờ, tam quan của chị hỏng rồi!"

Nguyễn Thanh Pháp cau mày, "Sau đó thì sao?"

"Bồi thường một khoản tiền, Đường Hiểu Kha bình yên vô sự." Hạ Vy hừ lạnh một tiếng, nắm tay lại thành nắm đấm, "Vậy nên nhìn mặt đã biết không phải hạng người tốt lành gì rồi! Pháp cưng, nếu lại gặp cậu ta, nhất định chúng ta không được kém cạnh!"

Nguyễn Thanh Pháp thấy cô tức giận, mỉm cười gật đầu, "Được!"

Sau mười hai giờ bay, Nguyễn Thanh Pháp an toàn hạ cánh, người đứng ra tổ chức đưa xe tới đón, đoàn người đi thẳng về khách sạn nghỉ ngơi. Rạng sáng hôm sau Nguyễn Thanh Pháp thức dậy, đầu tiên gọi video với Trần Đăng Dương vài phút, sau đó nhanh chóng makeup.

Hạ Vy cầm điện thoại đi ra, xem vài lần, biến sắc, "Thanh Pháp, họ Đường kia đầu óc chạm mạch rồi hả?"

"Đường Hiểu Kha?" Nguyễn Thanh Pháp ngồi trước gương, thợ trang điểm đang làm tóc cho cậu, hỏi Hạ Vy, "Sao vậy?"

"Chẳng hiểu cậu ta biết được quần áo hôm nay em mặc từ nguồn tin nào, mua một bộ giống y hệt, chuẩn bị chơi trò "nào ta cùng đụng hàng" với em!" Hạ Vy cau mày, "Bên kia yêu cầu phải mặc bộ này, chẳng lẽ nhất định phải đụng sao?"

Nguyễn Thanh Pháp cong môi, "Đừng quan tâm cậu ta làm gì, chúng ta mặc thì cứ mặc thôi, hay là chị cảm thấy em với cậu ta, người flop là em?"

"Dĩ nhiên là không!" Hạ Vy đột nhiên hưng phấn, "Mặc thì mặc! Đụng hàng chẳng đáng sợ, còn chưa biết người nào xấu hơn người nào kìa! Cậu ta cố ý đụng hàng với chúng ta, vậy thì cứ đụng, ai sợ sai!"

"Đúng vậy, cho nên chị đừng tức, nhớ thông báo với anh Phạm, 80% đoàn đội Đường Hiểu Kha sẽ ra thông cảo, chúng ta phải đánh phủ đầu."

Hạ Vy tràn đầy ý chí chiến đấu, "Ok, không thành vấn đề!"

Ảnh show diễn thời trang của Hersey vừa được đăng, fans hỏa nhãn kim tinh lập tức phát hiện vấn đề.

"-- có chuyện gì vậy, sao đồ của Đường thiếu nhà mình lại giống đồ của Nguyễn Thanh Pháp như đúc vậy? Loại trường hợp đụng hàng này sao @phòng làm việc Đường Hiểu Kha không có động tĩnh gì vậy? Cũng không biết liên lạc bàn bạc trước đó sao?"

"-- Đệt! Thanh Pháp là được Hersey chính thức mời, quần áo cũng là yêu cầu chính thức do đó không có tồn tại thứ gọi là "liên lạc bàn bạc trước đó" đâu! Vậy nên, Đường Hiểu Kha đây là quyết tâm cố ý đụng hàng hả? Muốn kiếm chuyện hả? Thương Thanh Pháp của tui, vui vẻ đi xem show còn gặp phải chuyện phá hỏng tâm trạng này!"

"-- đọc thông cảo bên Đường Hiểu Kha, mỗi một câu đều nói khí chất của Thanh Pháp chẳng có gì đặc sắc, nói trắng ra là Thanh Pháp không xứng với đồ của Hersey. Ồ, vậy ra đại gia than đá* như anh mới có tư cách mặc đồ Hersey sao? Nhưng so sánh giữa việc anh mặc đồ đã được sửa lại với Thanh Pháp mặc đồ không sửa tí gì thì khí chất và tướng mạo của anh không chỉ kém xa Thanh Pháp vài con phố đâu. Muốn đạp Thanh Pháp thì cũng phải nhìn lại bản thân có khả năng đạp không nhé!"

(*cho bạn nào quên thì ba Đường Hiểu Kha lập nghiệp từ than đá nhé)

Ngay sau đó mấy tài khoản doanh tiêu nhanh chóng ké fame, "Nguyễn Thanh Pháp và Đường Hiểu Kha đụng hàng trong show diễn thời trang của Hersey, mọi người cảm thấy bên nào thắng?" thậm chí còn mở bình chọn. Không lâu sau, đề tài đụng hàng leo lên hot search, fans hai bên đại chiến với nhau.

Hạ Vy vẫn luôn theo dõi động tĩnh sát sao, lướt weibo và diễn đàn, đứng cạnh Nguyễn Thanh Pháp nhỏ giọng nói, "Fans không ngu, thủ đoạn cố ý đụng hàng này của Đường Hiểu Kha nhìn là biết, rõ ràng là cậu ta muốn kiếm chuyện!"

Nguyễn Thanh Pháp "ừ" một tiếng, chỉnh lại cúc tay áo, cười nói, "Chị Vy Vy vất vả rồi."

"Việc chị nên làm mà, hơn nữa Đường Hiểu Kha mắt cứ để trên đỉnh đầu, thấy mà tức!"

Nhưng mà nói hoài cũng mệt, Hạ Vy không nói nhiều nữa, chỉ làm động tác cổ vũ với Nguyễn Thanh Pháp, "Fighting!"

Nguyễn Thanh Pháp gật đầu, "Nhất định."

Trước giờ đều là xem show trước tiệc, bữa tiệc sau khi show diễn thời trang kết thúc mới là phần quan trọng nhất. Nguyễn Thanh Pháp vừa mới bước vào phòng tiệc rực rỡ ánh đèn đã thấy người quen.

"Nguyễn Thanh Pháp!"

Nghe có người gọi tên mình, Nguyễn Thanh Pháp quay đầu, vừa nhìn đã nhận ra người gọi, lập tức mỉm người, "Đạo diễn Messer, đã lâu không gặp!"

Messer cầm ly champagne trong tay, phát âm hai chữ "Nguyễn Thanh Pháp" vô cùng rõ ràng. Hai người bắt tay, Messer cười nói, "Tôi đặc biệt chờ cậu ở đây đấy!"

Nguyễn Thanh Pháp kinh ngạc, "Đó là vinh hạnh của tôi! Xin hỏi là có chuyện gì quan trọng sao?"

"Dĩ nhiên rất quan trọng!" Messer nháy mắt với Nguyễn Thanh Pháp, "Tôi nghĩ rằng chuyện này với cậu mà nói, hẳn sẽ là kinh hỉ!"

Nguyễn Thanh Pháp để tâm, "Kinh hỉ? Tôi ư?"

Messer tỏ vẻ thần bí, "Đi cùng tôi thì biết!"

Đi ngang qua ban nhạc đang biểu diễn, vòng qua phòng tiệc đầy ắp người, đi tới căn phòng riêng khép hờ cửa, trong đó có đèn treo thủy tinh xa hoa, bày biện ghế ngồi màu đỏ tươi có đệm bằng lông thiên nga, trên bàn gỗ hình vuông để những đĩa bánh ngọt tinh xảo và rượu.

Một người để râu, tràn đầy tinh thần đứng lên, mỉm cười hỏi Messer, "Đây là Nguyễn Thanh Pháp hả?"

Messer giới thiệu, " Đúng vậy, đây chính là Nguyễn Thanh Pháp. Nguyễn Thanh Pháp, vị này là tổng giám đốc nghệ thuật của Hersey, ngài Sriman."

Năm nay Sriman đã hơn sáu mươi, nhưng vẫn là người có vị trí đứng đầu giới thời trang không thể dao động, được tất cả mọi người sùng bái, nhưng ông không hề kiêu ngạo, trái lại ông là người vô cùng thân thiện, sau khi bắt tay với Nguyễn Thanh Pháp, câu hỏi đầu tiên là, "Cậu đã quen với thời tiết của Paris chưa?"

Nguyễn Thanh Pháp cười dùng tiếng Anh đáp, "Tôi quen rồi. Nhưng lúc trời mưa tôi đang ngửa đầu xem kiến trúc nhà cửa hai bên phố thì bị nước mưa rơi xuống mặt thôi."

Sriman cười lên, "Mưa đúng là phiền phức, nhưng rất đẹp, đúng không?"

Nguyễn Thanh Pháp cong mắt, "Đúng vậy, đúng là rất đẹp."

Messer nhìn ra ấn tượng của Sriman với Nguyễn Thanh Pháp không tệ, cũng cười nói, "Thưa ngài, mắt nhìn của tôi quả thật vẫn chưa bị mòn đi, đúng không?"

"Ừm, " Sriman trầm ngâm, giơ ly thủy tinh trong tay, cạn ly với Nguyễn Thanh Pháp, đồng ý, "Đúng vậy, tôi không thể không thừa nhận, Messer, mắt nhìn lần này của anh rất tốt, dẫn được một ứng cử viên lý tưởng tới trước mặt tôi."

Mọi người vui vẻ trò chuyện với nhau mãi đến khi Sriman phải lên sân khấu đọc diễn văn thì Nguyễn Thanh Pháp mới thuận thế rời đi, để lại ly champagne rỗng.

Bữa tiệc kết thúc, trở về khách sạn, Phạm Anh Quân mới vội vàng hỏi, "Thanh Pháp, sao rồi? Tôi thấy Sriman đăng ảnh chụp chung với cậu trên các trang mạng xã hội, còn nói tối nay là một tối đầy kinh hỉ, vậy nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ tôi đang để tay trên phím gửi thông cảo chưa dám đăng nè!"

Nguyễn Thanh Pháp nhẹ nhàng thở ra, tự tin mỉm cười nói với Phạm Anh Quân, "Phát ngôn viên mới của Hersey mới, là tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip