83-"người đi cùng với Nguyễn Thanh Pháp trong hình là Trần tổng

Cúp điện thoại, Nguyễn Thanh Pháp nói với Tiếu Đình, "Đổi chỗ khác nói chuyện?"

Tiếu Đình mỉm cười, "Tôi cũng có ý đó."

Xe bảo mẫu chạy trên đường hòa vào giữa dòng xe. Từ kính chiếu hậu quan sát chiếc Land Rover Range Rover màu đen chạy phía sau, lúc này Phạm Anh Quân mới lên tiếng, "Thanh Pháp, người tên Tiếu Đình này, là ai ? Nhìn giống như . . . người tới không có ý tốt?"

Hạ Vy cũng nói, "True true true, chị để ý đồng hồ trên cổ tay anh ta, là phiên bản giới hạn của Vacheron Constantin đó. Hơn nữa, mặc dù lúc anh ta nói thường xuyên mỉm cười nhưng chị luôn cảm thấy lạnh sống lưng. Dáng điệu kia mà là mua tranh hả?"

Nguyễn Thanh Pháp đang cầm điện thoại suy nghĩ, nghe bọn họ hỏi, vài câu kể rõ đầu đuôi, "Ừ, anh ta là một trong số những người thừa kế của đại gia tộc Canada gốc Trung, tới cướp tranh. Trong tay em có bức "Túy Mã Du Xuân", anh ta muốn mua lại."

Phạm Anh Quân há hốc mồm, bỗng không biết mình phải kinh hãi với thân phận và mục đích của người tới trước hay là kinh hãi chuyện Nguyễn Thanh Pháp có "Túy Mã Du Xuân" trong tay.

Nhưng nghĩ tới Nguyễn Thanh Pháp đã từng bỏ chín mươi triệu mua tranh "Giang Sơn Liên Vũ Đồ", hai trăm triệu mua thiệp "Bất Mị", tranh "Túy Mã Du Xuân" . . . hình như cũng không đáng sợ lắm?

Mình phải tập quen thôi.

Xoắn xuýt vài giây, Phạm Anh Quân cũng không định hỏi nhiều, đổi đề tài.

"Sau khi cậu lên tiếng chối bỏ việc quen biết Vương Nịnh Tuyết, chiều gió dư luận rõ ràng có biến hóa. Không biết có phải bị fans cậu và người đi đường mắng thảm quá không mà đoàn đội Vương Nịnh Tuyết rõ ràng đã thu liễm lại." Phạm Anh Quân xúc động, "Nói tới Vương Nịnh Tuyết, có thể tìm ra tác phẩm nổi danh, cũng chỉ có mỗi "Cổ Đạo" chưa chiếu. Không rèn luyện kỹ năng diễn xuất, đề cao năng lực nghề nghiệp cho tốt mà hết lần này tới lần khác muốn đi đường ngang ngõ tắt!"

Nhưng hắn cũng biết, "Trong giới này, người không nóng không lạnh chiếm phần lớn, mà trong số đó người vì có thể sau này trở mình sẽ không chừa thủ đoạn đi ké fame." Phạm Anh Quân sờ cằm, "Nhưng lần này thái độ chúng ta phải cứng rắn, nếu không chỉ cần để cho Vương Nịnh Tuyết nếm được ngon ngọt, sau này không biết sẽ có bao nhiêu người lòng dạ đen tối muốn bám vào Thanh Pháp."

Nguyễn Thanh Pháp: "Tôi cũng nghĩ giống vậy. Hơn nữa, tình cảm không phải là thứ để giải trí, tôi không muốn Trần Đăng Dương bận rộn công việc còn phải tốn sức đối mặt với vô số tai tiếng của tôi."

Hạ Vy không nhịn được nói giúp Nguyễn Thanh Pháp, "Nhưng mà, em là nghệ sĩ, scandal cũng không phải do em chủ động tìm tới, em có thể kiểm soát mà."

Nguyễn Thanh Pháp lắc đầu, "Không phải đạo lý này. Dựa theo suy luận này, vậy nghề nghiệp, gia thế và tài sản của Trần Đăng Dương chẳng phải sẽ hấp dẫn nhiều người hơn sao? Gả vào nhà giàu, là mục tiêu của rất nhiều người."

"Hình như là vậy, hơn nữa khuôn mặt Trần tổng không chỉ đạt tiêu chuẩn, còn vô cùng vô cùng đẹp trai, " Hạ Vy cẩn thận nhớ lại, "Nhưng mà, hình như Trần tổng . . . không có scandal nào hết!"

Phạm Anh Quân bổ sung, "Chu vi mấy ngàn dặm xung quanh Trần tổng bị đóng băng hết cả, lúc ngài ấy tới Tinh Diệu tìm Đỗ tổng, người đứng trước ngài ấy còn bị dọa sợ."

"Anh ấy . . . thật sự không phải loại người đó."

Thấy Phạm Anh Quân và Hạ Vy mặt kiểu"Cậu/Em đừng có xộn lào", Nguyễn Thanh Pháp cũng không nói nhiều, mượn lời Úc Thanh, "Dù sao, đây chính là thái độ của tôi, tôi nhất định phải giữ mình trong sạch."

Phạm Anh Quân bị chọc cười, "Hay lắm, không người nào có thể ô nhục sự trong sạch của cậu được."

Xe bảo mẫu dừng dưới cao ốc Ninh Hòa, Phạm Anh Quân không yên tâm hỏi Nguyễn Thanh Pháp, "Cậu thật sự muốn tự mình đi hả?"

"Ừ, Trần Đăng Dương cũng sắp đến rồi. Anh Phạm, chị Vy Vy, hai người về nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày nay hai người vất vả rồi."

Phạm Anh Quân cũng không phải người lề mề, "Ok, vậy tôi và Vy Vy về trước, cậu bảo trọng nhé."

Chỗ Tiếu Đình hẹn là hội sở tư nhân cao cấp nhất của Ninh thành, tên là Ngự Lãm, tọa lạc ở tầng năm mươi của cao ốc Ninh Hòa, có cửa sổ nhìn ra bên ngoài ba trăm sáu mươi độ không góc chết. Từ hội sở có thể nhìn xuống toàn bộ trung tâm Ninh thành.

Bước vào thang máy, bốn vách tường khảm tượng gỗ tinh xảo và gương, đồ trang trí tao nhã mà không phức tạp. Tiếu Đình quan sát Nguyễn Thanh Pháp, cong môi hỏi, "Người bạn cậu hẹn tới, rất thích ăn cá diếc kho sao?"

"Đúng vậy." Nửa câu sau Nguyễn Thanh Pháp không nói ra -- chỉ cần là đồ ăn tôi làm, anh ấy sẽ thích.

Chỉ trong thời gian vài câu nói, cửa thang máy đã mở ra, ba người bước vào khu vực bên trong hội sở đúng lúc nắng chiều chiếu vào, phủ lên một tầng vàng nhạt trên tấm thảm được làm thủ công, trên giá đèn bằng đồng treo trên vách tường cũng hiện lên ánh hào quang.

Tiếu Đình chỉnh lại ống tay áo không có một nếp nhăn nào, lễ độ nhắc nhở Nguyễn Thanh Pháp, "Người cậu hẹn đến trễ vậy, cần tôi dặn trước không? Nơi này chỉ dành cho hội viên, cần phải xuất trình thẻ hội viên, không phải hội viên thì không vào được."

Ý cười Nguyễn Thanh Pháp lan tới đáy mắt, "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không cần đâu."

Tiếu Đình cười một tiếng, buông tay, "Ok, tùy cậu thôi."

Ba người đi vào bên trong chưa được vài bước, bốn quản lý trẻ tuổi mặc âu phục thắt cà vạt đã nhanh chóng bước ra từ một phía, kính cẩn đứng ở hai bên lối vào.

Tiếu Đình dời mắt khỏi bức tranh sơn dầu treo trên tường, hai tay đút túi, hỏi nhân viên dẫn đường, "Người sắp tới là ai vậy?"

Nhân viên dẫn đường dùng âm lượng vừa phải trả lời, "Là ông chủ của chúng tôi."

Tiếu Đình hứng thú, "Ông chủ các của các cậu là?"

Nhân viên dẫn đường chỉ cười không trả lời.

Thấy thái độ này, Tiếu Đình cũng sầm mặt không hỏi nữa, quay đầu nói với Nguyễn Thanh Pháp, "Chúng ta vào nhé?"

Nguyễn Thanh Pháp gật đầu, "Được."

Ngay lúc này, từ cửa truyền tới giọng nói trầm thấp, "Chào buổi chiều."

Tiếu Đình đoán chắc là ông chủ Ngự Lãm đến, quay người, nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đen được cắt may thủ công bước vào. Biểu tình đối phương lạnh lùng, hốc mắt sâu, tướng mạo tuấn tú khiến người đối diện lóa mắt, cho dù nắng chiều có rọi vào cũng chẳng thể tăng thêm nửa phần ấm áp cho hắn.

Thấy bốn quản lý trẻ tuổi vẫn luôn cung kính cúi đầu, Tiếu Đình có thể xác định đây chính là ông chủ thần bí sau màn của hội sở Ngự Lãm, nhưng mà hắn không nghĩ đối phương lại trẻ như vậy.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì đối phương nhìn về phương hướng của hắn, sau đó cất bước tới gần.

Tiếu Đình nở nụ cười, đang định đưa tay phải ra bắt tay đối phương, không nghĩ rằng đối phương dừng bước, giơ tay lên, nhẹ nhàng cẩn thận đeo dây chuyền lên cổ Nguyễn Thanh Pháp, giọng nói cực kỳ dịu dàng, "Hôm nay mệt không?"

Nguyễn Thanh Pháp cong môi, "Xế chiều đi Hersey thử trang phục, cũng khá nhẹ, không mệt. Còn anh?"

Trần Đăng Dương lắc đầu, "Lúc em gọi tới thì anh vừa mới họp xong, xin lỗi, anh tới hơi trễ."

Nói xong, lúc này Trần Đăng Dương mới dời mắt sang người Tiếu Đình, giọng nói lạnh xuống, "Anh là Tiếu Đình?"

Tiếu Đình đang nghiên cứu cách hai người chung sống, đối mặt với ánh mắt hình viên đạn của Trần Đăng Dương, cẩn trọng nói, "Tôi là Tiếu Đình, " vừa nói vừa giơ tay phải lên, "Hân hạnh được gặp."

Ánh mắt Trần Đăng Dương dừng trên tay phải của Tiếu Đình trong chớp mắt rồi lại coi như không thấy dời đi, nói với quản lý đi theo phía sau nói, "Đưa một đĩa bánh mây lên đây, Thanh Pháp thích."

Dặn dò xong, hắn cầm tay Nguyễn Thanh Pháp bước về phía trước. Vừa đi còn vừa nhỏ giọng oán giận với Nguyễn Thanh Pháp, "Thật sự không có cá diếc kho sao?"

Nguyễn Thanh Pháp bị chọc cười, "Nếu về sớm em sẽ làm cho anh ăn, được không?"

Con ngươi Trần Đăng Dương hơi sáng lên, "Được!"

Tiếu Đình và Ngô Uy Liêm bị bỏ rơi phía sau, nghe được thấp thoáng vài chữ, hai mặt nhìn nhau, trong lòng rối rắm.

Mọi người vào ngồi trong phòng riêng tên "Ngự Chương", Trần Đăng Dương cầm lấy bình trà sứ men xanh trong tay nhân viên rồi cầm cốc trà lên rót trà cho Nguyễn Thanh Pháp. Dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trước rồi mới đặt xuống trước mặt Nguyễn Thanh Pháp.

Nguyễn Thanh Pháp bưng cốc trà, nếm thử một ngụm rồi để xuống.

Trần Đăng Dương: "Thanh Pháp, nóng hả?"

Nguyễn Thanh Pháp lắc đầu, "Không nóng, nhiệt độ vừa đủ."

Lúc này Trần Đăng Dương mới yên tâm.

Tầm mắt chuyển sang Ngô Uy Liêm, Trần Đăng Dương lạnh lùng, "Lần trước ở buổi đấu giá Nguyên gia, là cậu cản đường Thanh Pháp?"

Tiếu Đình vội vã nói trước, "Là tôi nóng lòng muốn mua tranh, thất lễ rồi."

Khuôn mặt Trần Đăng Dương không biểu tình, giọng càng lạnh hơn, "Lần trước tôi từng gặp ba anh ở diễn đàn kinh tế EGA."

Tiếu Đình cười nói, "Lúc ba tôi về cũng nhắc tới ngài trước mặt anh em chúng tôi, khen ngợi không ngớt."

Vừa nói Tiếu Đình vừa kêu khổ trong lòng, hắn ngàn vạn lần không nghĩ rằng người Nguyễn Thanh Pháp gọi tới, lại là Trần Đăng Dương!

Ba hắn khen Trần Đăng Dương không ngớt lời là thật, nhưng sau đó còn có mấy câu -- "Trần Đăng Dương này, nếu như một trong số mấy đứa vô tình đụng phải, nhất định phải tránh xa chín mươi dặm cho ba! Người này mưu mô thủ đoạn, không nói hiện tại, cho dù mười năm sau, mấy đứa thúc ngựa cũng không đuổi kịp! Vừa dâng mình tới cửa đã bị người ta rút da lọc xương, xong việc rồi còn cảm tạ ân đức của người ta, chẳng bằng mấy đứa vừa mới bắt đầu đã tránh xa vạn dặm!"

Hắn thực sự không muốn dâng mình tới cửa, nhưng không ngờ chỉ một bức tranh đã kéo Trần Đăng Dương vào.

Vừa nãy hắn nhìn thấy rõ mối quan hệ giữa Trần Đăng Dương và Nguyễn Thanh Pháp, tất nhiên không đơn giản. Chỉ bằng việc Trần Đăng Dương bưng trà rót nước, thái độ cẩn thận đã không cho phép hắn xem nhẹ.

Trên mặt Trần Đăng Dương không có vẻ vui mừng gì cả, chỉ lãnh đạm nói, "Ừ."

Nhân viên bưng bánh ngọt vào, Trần Đăng Dương lựa ra một miếng trong đó, dùng dao nĩa cẩn thận cắt thành miếng nhỏ vừa ăn, lúc này mới để sang bên cạnh cốc trà của Nguyễn Thanh Pháp.

Tiếu Đình cân nhắc một lúc lâu, quyết định nói thẳng mục đích của mình.

"Chắc ngài Trần cũng biết bà nội tôi rất thích sưu tầm đồ vật, nhất là cổ họa. Đặc biệt là bút tích của Lâm Tiềm Chi, chỉ có thích hơn chứ không kém. Nhưng thư pháp của Lâm Tiềm Chi rất ít, tác phẩm truyền lại cho đời sau cũng chỉ còn một bức "Túy Mã Du Xuân", vậy nên, tôi không biết liệu ngài có thể bỏ đi thứ yêu thích không?"

Trần Đăng Dương: "Tranh là của Thanh Pháp, anh phải hỏi em ấy."

Sự coi thường trước đây của Tiếu Đình đã không còn, hắn nhìn Nguyễn Thanh Pháp, khách khí hỏi, "Cậu Nguyễn, không biết cậu có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích, hoàn thành tâm nguyện của một bà lão không?"

Nguyễn Thanh Pháp cười nhạt, lưu loát trả lời, "Không thể."

Bị từ chối một cách dứt khoát, trong lòng nổi nóng nhưng nụ cười trên mặt Tiếu Đình vẫn không đổi, "Giá tiền có thể thương lượng, cho dù cậu ra giá lên tới chín con số tôi cũng mua. Người mua những đồ này, một là sưu tầm, hai là đầu tư. Hơn nữa theo như tôi biết, trong buổi đấu giá Nguyên gia, cậu ra giá hai trăm triệu, mua thiệp "Bất Mị", đây cũng không phải là một cái giá thấp, chắc cậu cũng muốn lấy lại vốn, bù đắp lại chỗ tiền thiếu hụt đúng không?"

"Nếu anh biết tôi ra giá hai trăm triệu mua thiệp "Bất Mị", vậy anh cũng phải hiểu rõ, tôi không thiếu tiền." Nguyễn Thanh Pháp không bị thuyết phục, "Xin lỗi, câu trả lời của tôi sẽ không thay đổi."

Nếu không phải có Trần Đăng Dương ở bên cạnh nhìn, Tiếu Đình đã sớm muốn chửi Nguyễn Thanh Pháp có phải tôi cho cậu mặt mũi rồi cậu leo lên đầu tôi ngồi đúng không, tôi nguyện ý để cậu ra giá là đang nể mặt cậu đấy mà cậu còn ở đó chối tới chối lui à?

Nhưng hắn biết, hắn không có cửa đấu với Trần Đăng Dương, không thể làm gì khác ngoài việc nhịn xuống, "Nếu cậu Nguyễn có điều kiện gì thì cứ mở miệng, nếu trong khả năng của tôi, nhất định tôi sẽ làm."

Nguyễn Thanh Pháp ăn một miếng bánh đã được Trần Đăng Dương cắt, lắc đầu, "Không có điều kiện, bởi vì tôi sẽ không bán bức tranh đó."

Tiếu Đình liếc Trần Đăng Dương không nói lời nào ung dung thưởng trà bên cạnh Nguyễn Thanh Pháp, cuối cùng nói, "Được, là tôi làm phiền cậu rồi."

Sau khi cửa phòng được đóng lại, Trần Đăng Dương mới đặt ly trà xuống, "Thanh Pháp, trong mấy tháng này em ra ngoài đều phải mang vệ sĩ theo, có được không?"

"Anh sợ anh ta sẽ lén lút làm chuyện mờ ám sao?"

"Ừ, " Trần Đăng Dương đưa tay, dùng đầu ngón tay mềm mại vuốt ve nốt ruồi dưới mắt Nguyễn Thanh Pháp, "Liên quan đến chuyện người thừa kế cạnh tranh nhau, anh sợ anh ta chưa từ bỏ ý định, sẽ tìm em gây rối. Mà anh không thể từng giờ từng phút đi theo bảo vệ em, có vệ sĩ thì anh cũng yên tâm hơn."

Nguyễn Thanh Pháp không từ chối, "Được, vậy anh chọn vệ sĩ giúp em nhé." Nhìn đồng hồ, "Bây giờ còn chưa đến bảy giờ."

Trần Đăng Dương phản ứng lại rất nhanh, "Bây giờ chúng ta về nhé?"

"Ừ, em đã nhờ chị Vy Vy mua cá rồi, chắc cơm tối cũng không muộn quá đâu . . ."

Không có bức tường nào không lọt gió, đầu tiên là viện trưởng Cam Châu viện bảo tàng Ninh thành gọi điện thoại tới, khéo léo hỏi Nguyễn Thanh Pháp có bán tranh không. Trong chốc lát, Vinh Nhạc cũng gọi điện thoại tới, hỏi Nguyễn Thanh Pháp có phải cậu đã gặp mặt Tiếu Đình ở hội sở tư nhân Ngự Lãm không, cũng hỏi kết quả chuyện "Túy Mã Du Xuân" ra sao.

Nguyễn Thanh Pháp trả lời thật, nói không bán tranh.

Vinh Nhạc thở phào nhẹ nhõm, "Xem ra tin đồn là thật. Bây giờ có không ít người muốn âm thầm tìm cháu mua tranh nhưng tất cả đều thu lại tâm tư, bởi vì đang có tin đồn nói sau lưng cháu có người bảo vệ, bối cảnh rất sâu, ngay cả Tiếu Đình cũng không mua được. Như vậy cũng tốt, nếu không ngay cả đối phó qua loa cháu cũng lười."

Nguyễn Thanh Pháp nhìn Trần Đăng Dương đang xắn tay áo sơ mi trắng cúi đầu bày chén đũa, chỉ trả lời lại câu cuối, "Ừ ,đúng vậy."

Thịt cá diếc non mềm, có rất nhiều xương dăm, Trần Đăng Dương cầm đũa, cẩn thận từng li từng tí lọc sạch xương cá, sau đó bỏ vào cái bát trước mặt Nguyễn Thanh Pháp.

Buổi chiều ăn bánh ngọt ở Ngự Lãm cũng chỉ lót dạ thôi, Nguyễn Thanh Pháp đã sớm đói bụng rồi, ở trước mặt Trần Đăng Dương cậu cũng không giữ hình tượng nữa, nhanh chóng ăn xong hai bát cơm. Trần Đăng Dương chan cho cậu một bát canh trứng cà chua, "Cẩn thận không thì nghẹn."

Nguyễn Thanh Pháp vài ngụm đã uống xong nửa bát canh, nhớ lại, "Vừa nãy em nghe thấy anh gọi điện thoại cho trợ lý Tần, có chuyện quan trọng sao?"

Trần Đăng Dương gật đầu, " Ừ, phải bay suốt đêm tới Châu Âu, khu vực khai thác mỏ xảy ra tai nạn, cần anh có mặt tại hiện trường để xử lý. Sau đó còn phải tham gia một buổi họp, chắc đi khoảng một tuần."

"Một tuần? Lâu vậy, " Nguyễn Thanh Pháp để đũa xuống, "Tí nữa đi luôn hả?"

"Ừ, máy bay tư nhân đã chuẩn bị xong."

Bỗng Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy thức ăn trong miệng chẳng còn vị gì, nhưng cậu nhanh chóng vui vẻ lại, bấm ngón tay tính, "Để em tính xem, poster quảng cáo của Hersey, còn có ảnh chụp trang bìa của tạp chí "V+" đều ở Châu Âu, không chừng chúng ta có thể gặp nhau ở bên đó đấy!"

Trần Đăng Dương lau khóe miệng, đứng lên, bàn tay nâng cằm Nguyễn Thanh Pháp, nhẹ nhàng hôn một cái. Nguyễn Thanh Pháp cười rồi né sang, "Xin ngài Trần tập trung ăn cá!"

Trần Đăng Dương cố ý nói, "Ừ, đúng là anh nên tập trung ăn cá."

Kịp nhận ra Trần Đăng Dương nói tới "yu" nào, Nguyễn Thanh Pháp ho nhẹ một tiếng, "Ừm, chúng ta . . . uống canh đi!"

(Cá và dư đồng âm, đều là yu, nhân vậy chính có một chữ Dư nên giờ t giữ nguyên đoạn này nha, tại kh biết edit như nào cho hợp với Thanh Pháp)

Sau bữa cơm, Nguyễn Thanh Pháp lấy bộ trà cụ sứ men xanh ra, rót một bình trà uống cho bớt tanh. Trần Đăng Dương uống trà xong, đứng dậy đi tới ghế bên cạnh Nguyễn Thanh Pháp, một tay chống lên lưng ghế, một tay nâng cằm Nguyễn Thanh Pháp, chậm rãi hôn xuống. Giữa răng và môi hai người, đều là mùi trà.

Sáng ngày hai mươi ba, Nguyễn Thanh Pháp tới công ty rất sớm, tập nhảy hai giờ trong phòng tập.

Thấy Nguyễn Thanh Pháp đi ra, Hạ Vy vội vã đưa ly nước cho cậu, "Thanh Pháp, chị đã quay lại video em nhảy lúc nãy rồi."

Nguyễn Thanh Pháp uống ngụm nước, "Cảm ơn chị Vy Vy." Cậu cầm lấy điện thoại, xem qua một lần, sau đó mở khung chat ra, gửi cho Trần Đăng Dương.

Hạ Vy đứng bên cạnh tiếp tục nói, "Xe bảo mẫu đã đỗ dưới lầu rồi, lần ghi hình "Để Tôi Hát" này anh Phạm tranh thủ được cho chúng ta tự mang thợ trang điểm và stylist, vậy nên tí nữa đám Lỵ Na cũng đi cùng luôn."

Nguyễn Thanh Pháp cầm khăn lông lau mồ hôi trán, "Ừ, anh Phạm có đi cùng không?"

Hạ Vy gật đầu, "Có, anh Phạm đã đi tới trường quay trước rồi. Đúng rồi, ca khúc tuyên truyền cùng tên, "Cổ Đạo", đã được phát hành trên ba nền tảng âm nhạc lớn, thành tích rất tốt, bên kia hào phóng mua nhiệt độ tuyên truyền, thành tích cũng không khác lắm so với dự đoán."

Ngồi lên xe, Nguyễn Thanh Pháp mở weibo, bởi vì tin tức quá nhiều nên hơi bị lag một chút. Lúc mở bảng hot search ra, Nguyễn Thanh Pháp thấy rõ tag, mỉm cười.

"-- #Nguyễn_Thanh_Pháp_tranh_hạng_nhất_với_bản_thân Thanh Pháp của tui thật tuyệt vời! "Cổ Đạo" đứng hạng ba từ trên xuống của ba bảng xếp hạng ca khúc lớn, mọi người không nhìn nhầm đâu, chính là hạng ba! Bởi vì hai hạng đầu lần lượt là "Tươi Đẹp" và "Núi Tuyết", ha ha ha ~ "

"-- #Nguyễn_Thanh_Pháp_tranh_hạng_nhất_với_bản_thân không biết tui có nên thương Thanh Pháp không ~ tranh hạng nhất với bản thân, nhất định là không thắng được! Nhưng mà, trước khi bài hát này phát hành, nhà khác còn có thể cố gắng tranh hạng ba, sau khi bài hát này phát hành, nhà khác chỉ có thể tranh hạng tư . . ."

"-- #Nguyễn_Thanh_Pháp_tranh_hạng_nhất_với_bản_thân bài hát hay quá! Âm điệu quá tuyệt vời! Tui đã chuẩn bị xong tiền đi xem phim rồi! Chờ "Để Tôi Hát"! Chờ ca khúc mới!"

Nguyễn Thanh Pháp đi cùng Vệ Lộ tới trường quay, hai người đã từng lên một show phỏng vấn cùng nhau, lúc gặp lại, vui vẻ chào hỏi. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên làm việc, hai người đi vào hậu trường, Bách Nhan cũng đã đến, nhìn thấy Nguyễn Thanh Pháp, cô nhiệt tình nói, "Chúc mừng ca khúc mới của cậu nhanh chóng leo top bảng!"

Nguyễn Thanh Pháp cười nói cảm ơn.

Dáng người Bách Nhan cao gầy, móng tay sơn bóng, tốc độ nói không nhanh, điềm đạm nói, "Lúc tôi mua bài hát của cậu về, thầy soạn nhạc cầm trong tay nhịn một tuần mới dám hành động, hiệu quả vô cùng tốt!"

Tôn Mộng Trạch xuất thân từ ban nhạc, đảm nhiệm việc hát chính, cũng tự viết ca khúc tự mình hát, vô cùng tán thưởng tài năng của Nguyễn Thanh Pháp. Nghe lời của Bách Nhan, hắn đùa, "Hồi trước lúc tôi nghe "Núi Tuyết" cực kỳ muốn tìm cậu nhờ viết ca khúc!"

Bách Nhan rất sùng bái Nguyễn Thanh Pháp, "Tôi cũng rất muốn nhờ cậu viết!"

Nguyễn Thanh Pháp vội vàng nói, "Nếu thật sự có thể hợp tác cùng Tôn lão sư, đó là vinh hạnh của tôi!"

Trên người Tôn Mộng Trạch mang khí chất phóng khoáng như một tên côn đồ, "Được, tôi cũng không giả bộ khiêm tốn đâu, đến lúc tôi chuẩn bị album mới, nhất định sẽ tìm cậu nhờ viết một bài!"

Không bao lâu sau, nhân viên làm việc cầm quyển vở đi tới, máy quay phim cũng bắt đầu làm việc.

Bốn người ngồi quây quần một chỗ, trong đó Vệ Lộ lớn tuổi nhất, hắn cầm bản kế hoạch, đọc thành tiếng từng chữ một, "... Bây giờ, mời ban giám khảo thể hiện tài năng của mình?" Hắn ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi, "Chúng ta có tài năng gì vậy?"

Bách Nhan ôm tay, ngón tay quấn lọn tóc xoăn, "Tài năng của tôi là . . . sơn móng tay vô cùng đều! Còn biết vẽ họa tiết rất đẹp!"

Tôn Mộng Trạch sờ đầu, "Tôi biết hớt tóc, có giấy chứng nhận đàng hoàng!"

Nguyễn Thanh Pháp trầm tư, "Tôi biết . . . tôi biết cắt tỉa cành lá cho cây trong vườn, ví dụ như con thỏ hay gì đó cũng không làm khó được tôi."

Vệ Lộ: "Tôi sẽ cho các cậu làm trợ thủ!"

Mọi người bật cười.

Tôn Mộng Trạch nói, "Nếu bản kế hoạch đã viết vậy rồi thì chúng ta không thể vứt mặt mũi của mình được, nào nào nào, biểu diễn chút tài năng đi, ai tới trước? Nhỏ tuổi lên trước!"

Nguyễn Thanh Pháp chĩa ngón tay vào mình, mở to mắt, "Tôi sao?"

Vệ Lộ cười to, "Đúng, chính là cậu!"

Nguyễn Thanh Pháp cũng không từ chối, cậu mặc một cái áo khoác denim trắng, bên trong là sweatshirt trắng luôn, phong cách ăn mặc rất nhàn nhã khoan khoái. Nhìn xung quanh một chút, Nguyễn Thanh Pháp nhờ nhân viên làm việc đưa ghita cho mình, ngồi đại xuống trên cái ghế cao.

Dây đàn được gảy, Nguyễn Thanh Pháp cười nói, "Bây giờ tôi sáng tác một đoạn nhạc ngắn, mọi người nghe nhé."

Xung quanh yên tĩnh lại, Nguyễn Thanh Pháp ngâm nga theo tiếng đàn, giọng mũi mềm mại như mây, chậm rãi hạ xuống đầu trái tim.

Giọng hát trong veo hòa cùng tiếng đàn ghita,

"Còn trẻ đã nếm mùi ly biệt nhiều

Em không biết phải làm gì khi sự đời chồng chất âm thanh hối thúc không cho anh tự do

Em cũng không biết khi nào anh về

Đưa anh ra cửa đợi anh trở lại

Đôi môi anh còn vấn vương hương trà

Khiến em trầm mê như đang say . . ."

Sau khi ống kính dời sang chỗ khác quay cảnh Tôn Mộng Trạch biểu diễn trống, Hạ Vy mới đi tới, nhỏ giọng nói, "Thanh Pháp, hôm em đi Ngự Lãm bị paparazzi nằm vùng chụp được."

Chân mày Nguyễn Thanh Pháp khẽ động, "Chụp được hình gì?"

"Chụp được ảnh em rời đi cùng Trần tổng, nhưng khoảng cách rất xa, em còn đội mũ lưỡi trai."

Có chín tấm ảnh chụp lén, vốn dĩ tay săn ảnh ngồi hóng những người khác nhưng lại tình cờ chụp được ảnh Nguyễn Thanh Pháp cùng một người đàn ông trẻ tuổi đi ra khỏi hội sở Ngự Lãm, bên người còn mang theo vệ sĩ. Phán đoán từ ngoại hình, người đi cùng chắc là Trần Đăng Dương.

Nhưng mà cái tin này vừa ra, lập tức ăn gạch đủ để xây chín chín cái hội sở.

"-- bây giờ paparazzi nằm vùng chụp lén có thể xộn lào có tâm chút được không? Mày nói người trong ảnh là minh tinh chả ai biết cũng ok, nhưng nói người đi cùng với Nguyễn Thanh Pháp trong hình là Trần tổng, tao bị điên mới tin mày [ ngoáy mũi ] "

"-- paparazzi mù hả? Ai cũng biết Trần tổng hắc Nguyễn Thanh Pháp trên weibo cũng không phải lần một lần hai, nếu bọn họ hẹn nhau ăn cơm, 80% trong cơm trộn thạch tín đi? Nếu bọn họ uống trà, chắc chắn trong trà có pha hạc đỉnh hồng . . ."

"-- hội sở tư nhân Ngự Lãm ư, vờ lờ, chính là cái hội sở bự chà bá trên tạp chí có thành viên đều là người có máy bay tư nhân, du thuyền riêng hả?! Thanh Pháp có thể bỏ hai trăm triệu mua tờ giấy, bị chụp lại ảnh xuất hiện ở đó cũng không có gì kì lạ. Trần tổng có ở đó, cũng không kỳ lạ. Nhưng . . . đệt, bọn họ đi cùng nhau? Còn lên cùng một chiếc xe? Anh giai ơi, anh có chắc đó là vệ sĩ bọn họ cùng mang hay đó là vệ sĩ riêng của mỗi người không hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip