85-"Không, không phải anh, thật sự không phải anh!"

"Thanh Pháp, thích không?"

Nguyễn Thanh Pháp không trả lời mà ngẩng mặt, hôn lên môi Trần Đăng Dương. Sau một giây ngớ người, Trần Đăng Dương kịp phản ứng lại, một tay ôm eo Nguyễn Thanh Pháp, một tay nâng gáy cậu, hôn sâu hơn.

Trên nền tuyết trắng tinh là hai dấu chân nông sâu. Đường nét hai người được vầng ánh sáng nhu hòa bao phủ, cây tuyết tùng thấp bé phủ tuyết bị che lấp bởi hình bóng quấn quít vào nhau.

Khi hôn môi con người thường không có khái niệm thời gian, nhận thấy hai chân hơi nhũn ra, mà trước mắt bởi vì thiếu dưỡng khí nên choáng đầu, Nguyễn Thanh Pháp nhẹ nhàng cắn môi Trần Đăng Dương, "Trần Đăng Dương..."

Bàn tay Trần Đăng Dương đang ôm eo cậu dời xuống, luồn vào vạt áo, lòng bàn tay áp vào vòng eo thon gầy, nóng bừng. Nghe Nguyễn Thanh Pháp gọi tên mình, hắn dùng giọng mũi nhàn nhạt đáp lại, "Ừ?"

Bị âm thanh này khiêu khích, Nguyễn Thanh Pháp lại hôn Trần Đăng Dương thêm lần nữa, mà cái eo được dịu dàng vuốt ve cũng mềm nhũn cả ra.

Đến lúc tách ra, Nguyễn Thanh Pháp dựa vào ngực Trần Đăng Dương, nghe tiếng tim đập thình thịch của hắn, khẽ cười. Ngón cái của Trần Đăng Dương lau đi vệt nước miếng dính trên khóe môi Nguyễn Thanh Pháp, ánh mắt say đắm, "Thanh Pháp . . . thích anh hôn em không?"

Nguyễn Thanh Pháp gật đầu, "Dĩ nhiên thích rồi."

Trần Đăng Dương giống như đang tập trung nghiên cứu tài liệu, nghiêm túc hỏi, "Vậy Thanh Pháp thích dịu dàng một chút, hay mạnh bạo một chút?"

Nguyễn Thanh Pháp bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn chọc cười, dán sát vào tai Trần Đăng Dương, "Chỉ cần người hôn em là anh, em đều thích."

Lỗ tai vừa mới hạ nhiệt của Trần Đăng Dương lại lập tức nóng lên.

Hắn kiềm chế bản thân, hôn lên chóp mũi Nguyễn Thanh Pháp, nói ra câu đã được chuẩn bị thật lâu, "Tới hôm nay, chúng ta bên nhau đã được một tháng rồi."

Ngày hai mươi lăm tháng tư đến ngày hai mươi lăm tháng năm, vừa tròn một tháng.

Thấy rõ ý cười trong mắt Nguyễn Thanh Pháp, Trần Đăng Dương không nhịn được lại hôn lên đuôi mắt cậu một cái, lúc này mới tiếp tục nói, "Hy vọng sau này mỗi một tháng trong cuộc đời anh, đều có em."

Giọng nói khàn khàn của hắn giống như rượu rum vậy, uống vào một ngụm sẽ khiến người chỉ muốn đắm chìm trong cơn say.

Thấy trong mắt Trần Đăng Dương tràn đầy mong chờ nhìn mình, khóe mắt hay chân mày Nguyễn Thanh Pháp cũng đều là ý cười, "Rõ ràng mới bên nhau một tháng thôi nhưng em cảm giác thời gian nhoáng cái đã trôi qua, hoặc giống như đã trôi qua cực kỳ lâu."

Nguyễn Thanh Pháp ôm Trần Đăng Dương, nói rõ ràng từng chữ, "Gặp được anh, chính là chuyện tốt đẹp nhất đến tận bây giờ, thậm chí là cả đời này của em."

Đã từng cảm thấy lời nói này quá sến súa, nhưng đến lượt mình cậu mới nhận ra, chỉ nói thôi cũng không thể diễn tả được một phần vạn tâm tình của mình.

Không có phụ lòng Trần Đăng Dương vì cậu làm nên trận tuyết này, Nguyễn Thanh Pháp nghiêm túc đắp ra một người tuyết lùn lùn mập mập, còn dùng dây leo và hoa làm một cái vòng hoa đơn giản. Toàn bộ quá trình Trần Đăng Dương đều nghe Nguyễn Thanh Pháp chỉ huy, hỗ trợ hái hoa bẻ cành.

Sau khi làm xong, Nguyễn Thanh Pháp đứng dậy, chụp một tấm hình đăng weibo. Bây giờ trong nước đang là sáu giờ sáng, nhưng không cần biết giờ nào phút nào, từ trước tới nay trên weibo chưa bao giờ thiếu người.

"-- thức suốt đêm chuẩn bị đi ngủ thì lại lướt ra weibo Thanh Pháp! Chào buổi sáng! Áu áu, Thanh Pháp đẹp trai quá, người tuyết cũng rất đẹp!"

"-- đảng lệch múi giờ đang gào thét, nhân danh ba ngàn du học sinh, mấy người không ngủ sao? Mấy người làm ổ ở weibo hay sao mà phản ứng nhanh vậy! Nhưng mà chẳng phải Thanh Pháp đang ở Paris sao? Tại sao lại có tuyết? Hơn nữa còn nhiều đến mức đắp người tuyết được! Im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ừ, tui chưa xuyên không đến mùa đông . . ."

"-- vờ lờ vờ lờ! Bánh Gạo Nếp phát hiện vấn đề mấu chốt! Dưới góc trái là bóng Thanh Pháp, ở giữa là bóng người tuyết, nếu vậy cái bóng bên phải là ai??? BÓNG! CỦA! AI! A a a là ai đang đắp người tuyết với Thanh Pháp vậy? Tui tự an ủi mình, nhất định là Phạm ca ca!"

Nhiệt độ khu bình luận của weibo tăng vọt, cùng lúc đó, Nguyễn Thanh Pháp đang tập trung đắp người tuyết thứ hai. Sau khi đắp xong, cậu viết xuống nền tuyết hai cái tên Nguyễn Thanh Pháp và Trần Đăng Dương song song trước mặt hai người tuyết. Xong rồi cậu phủi phủi tuyết trên tay, thuận tiện hà hơi vào lòng bàn tay, "Đắp xong rồi!"

Trần Đăng Dương cầm cổ tay Nguyễn Thanh Pháp, áp hai bàn tay của cậu lên cổ mình, "Làm ấm tay."

Nguyễn Thanh Pháp cong mắt cười nói, "Nhìn đi, đây là lần đầu tiên tên anh và em được viết chung một chỗ đấy."

Trần Đăng Dương dời mắt, cách một lúc sau, mới thấp giọng nói, "Sau này cũng sẽ viết chung với nhau."

Đi dạo một vòng trong vườn, cả một đường hai người nặn hết mấy quả bóng tuyết rồi tới sườn dốc nhỏ trong vườn chơi trượt tuyết. Chơi mệt rồi, Nguyễn Thanh Pháp đi theo Trần Đăng Dương vào trong phòng, hỏi, "Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?"

Trần Đăng Dương gật đầu, "Đã giải quyết xong. Chính phủ địa phương ra mặt đảm bảo, trạng thái của công nhân bị thương rất ổn định, việc liên quan tới bồi thường cũng đã được sắp xếp."

Bước lên bậc thang đá, bỗng Trần Đăng Dương dừng lại, gọi, "Thanh Pháp."

Nguyễn Thanh Pháp cũng dừng lại, đứng trên bậc thang cao hơn một bậc, quay đầu hỏi hắn, "Sao vậy?"

"Em không cảm thấy . . . ở cùng với anh rất chán sao?"

Nguyễn Thanh Pháp mặc sweatshirt liền mũ nhạt màu, quần jean cộng thêm đôi giày thể thao trắng đen, nụ cười sáng ngời, khí chất thiếu niên tràn đầy sức sống. Hai tay cậu đút túi áo, đứng trên bậc thang cao hơn cúi đầu hôn Trần Đăng Dương một cái, "Anh lo lắng như vậy, em cũng có lo lắng như vậy, nhưng mà, em thực sự không thấy buồn chán."

Nói xong, cậu cười, "Đồ ăn trên máy bay dở quá, em đói."

Trần Đăng Dương thở phào nhẹ nhõm, "Ừ, bữa ăn đầu bếp đã chuẩn bị xong, là món em thích, đi thôi."

Ăn cơm tối xong, vào phòng tắm tắm rửa, Nguyễn Thanh Pháp mặc đồ ngủ tơ tằm màu đen, liên tục ngáp vài cái.

Vốn dĩ da cậu rất trắng, giống như đồ sứ nhẵn mịn. Tắm nước nóng xong, làn da đổi sang màu phấn hồng nhạt, mặc đồ ngủ tơ tằm màu đen, cực kỳ câu dẫn người khác.

Không chú ý tới ánh mắt Trần Đăng Dương đang nhìn vào đâu, Nguyễn Thanh Pháp hỏi, "Anh có muốn ngủ cùng không?"

Trần Đăng Dương mím môi, "Nơi này có . . . rất nhiều phòng."

Nhớ ra mình đã từng nói nhà chỉ có một cái giường nên mới ngủ chung, Nguyễn Thanh Pháp nghe hiểu, cố ý nói, "Nhưng mà rất lâu rồi em chưa gặp anh, ngủ cùng một giường còn có thể nói chuyện với nhau."

Trần Đăng Dương: ". . . chỉ nói chuyện thôi sao?"

Nguyễn Thanh Pháp xích lại gần Trần Đăng Dương, giảo hoạt nói, "Vậy, còn có thể làm gì?"

Trần Đăng Dương không trả lời, trong không khí đều là hơi thở ấm áp và ẩm ướt của Nguyễn Thanh Pháp, "Vậy thì, ngủ chung."

Nhưng mà sau khi nằm xuống chiếc giường mềm mại, Nguyễn Thanh Pháp lập tức cảm thấy buồn ngủ, mí mắt cũng sắp không mở nổi rồi chứ đừng nói là làm gì khác. Cậu chống cánh tay, cổ áo ngủ tơ lụa rộng thùng thình theo động tác của cậu tuột xuống vai, lộ ra mảng ngực và cánh tay trắng ngần.

Không nhận ra mình đã lộ ra một mảng da lớn, Nguyễn Thanh Pháp mơ màng sáp lại gần hôn Trần Đăng Dương một cái, hàm hồ chúc ngủ ngon.

Trần Đăng Dương nín thở, đưa tay kéo cổ áo ngủ tuột xuống vai của cậu lên, che lại cảnh tượng mê người, ôm người vào trong lòng, tắt đèn, thấp giọng nói, "Ngủ đi, em ngủ ngon."

Nguyễn Thanh Pháp ngủ một giấc, tỉnh dậy, toàn bộ mệt mỏi đã biến mất. Cậu vừa mở mắt ra đã lập tức thấy được Trần Đăng Dương đang nhắm mắt ngủ. Nguyễn Thanh Pháp vừa định hít thở nhẹ nhàng không đánh thức Trần Đăng Dương, đột nhiên cảm giác đùi đụng phải cái gì đó.

Cậu vô thức giật nhẹ người, lông mi đen tuyền của Trần Đăng Dương cũng rung theo.

Trong mắt đầy ý cười, Nguyễn Thanh Pháp không vạch trần, chẳng qua chỉ ung dung dùng đùi cọ vài cái, ngay sau đó, Trần Đăng Dương không chịu được, mở mắt, giọng nói khàn khàn gợi cảm, "Thanh Pháp -- "

Thấy Nguyễn Thanh Pháp úp mặt vào gối, một bộ 'em hổng có biết gì hết á', chỉ là một động tác nhỏ nhưng lại giày vò hắn vô cùng. Hơi thở Trần Đăng Dương nặng nề hơn, cuối cùng đứng dậy xuống giường, nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Nguyễn Thanh Pháp mang dép đi theo sau, nhìn thấy cửa phòng tắm đang đóng, bên trong truyền ra tiếng nước chảy.

Cào mái tóc rối, cậu nghĩ -- chắc mình không quá đáng đâu ha?

Buổi sáng, Trần Đăng Dương ngồi trong thư phòng chỉ đạo công việc từ xa, Nguyễn Thanh Pháp tìm được vài quyển sách trong thư viện, đi chân trần nhàn nhã ngồi trên thảm đọc sách. Gió đầu hạ xen lẫn hương thơm cỏ cây trong vườn thổi vào phòng, ngay cả không gian cũng trở nên tĩnh lặng êm đềm.

Sách trong tay không biết đã được cất giữ trong thư viện bao nhiêu năm, Nguyễn Thanh Pháp cẩn thận lật từng trang một. Đọc một lúc, cậu chống cằm, cười nói, "Đã lâu rồi em không ném mọi việc ra sau đầu, bình thản lật sách như vậy."

Trần Đăng Dương dời mắt khỏi máy tính, vẻ mặt cũng rất thoải mái. Hắn chỉ đứng quan sát cũng thấy rõ, ngày thường Nguyễn Thanh Pháp yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc, thường xuyên bị stress, lịch trình trong ngày vô cùng chặt, thời gian nghỉ ngơi vô cùng ít.

Đúng lúc này, điện thoại Nguyễn Thanh Pháp ném trên ghế salon đổ chuông. Nguyễn Thanh Pháp sầm mặt, "Vừa mới nói không có việc gì, việc lại tới. Em đoán 80% là là anh Phạm."

Sau khi cậu cầm điện thoại lên, vừa nhìn đã thấy trên màn hình đúng là tên Phạm Anh Quân.

Nguyễn Thanh Pháp hiếm khi lười biếng, sau khi ấn nút nhận thì bỏ điện thoại xuống, ngồi trên thảm, dựa vào ghế salon nói chuyện, "Anh Phạm, có chuyện gì không?" Trong lời nói mang theo vài phần buông thả hiếm thấy.

Phạm Anh Quân vào thẳng chuyện chính, "Có một vị . . . phu nhân tìm tôi, nói muốn gặp cậu."

Nguyễn Thanh Pháp thắc mắc, "Anh Phạm, anh có biết không?"

"Không biết, nhưng mà vị phu phân đó để lại địa chỉ, còn nói bà ấy họ Phùng, tên là Phùng Đồng Bích. Nếu như cậu muốn thì cậu có thể đi kiếm bà ấy." Phạm Anh Quân thuật lại nguyên văn, hỏi Nguyễn Thanh Pháp, "Thanh Pháp, cậu có biết bà ấy không? Bề ngoài của bà ấy rất gọn gàng, khuôn mặt hiền hậu, nhìn cực kỳ có giáo dưỡng. Nói thế nào nhỉ, chính là loại tiểu thư có khuôn phép của nhà giàu ấy!"

Phùng Đồng Bích. . . Phùng gia?

Nguyễn Thanh Pháp cười, "Tôi không biết bà ấy, nhưng từng nghe nói qua. Anh Phạm, anh có thể gửi địa chỉ sang cho tôi được không?"

Phạm Anh Quân đồng ý, "Hôm nay cậu đi à?"

"Ừ, tôi đi thăm một tí, chắc chắn sẽ không trì hoãn lịch trình ngày mai đâu."

Thấy Nguyễn Thanh Pháp cúp điện thoại, Trần Đăng Dương mở miệng hỏi, "Là Phùng gia Tân thành sao?"

Nguyễn Thanh Pháp gật đầu, "Có lẽ vậy, em có nghe ông ngoại nhắc tới, Phùng gia Tân thành chỉ có một người con gái duy nhất đồng trang lứa với ông em, vô cùng nổi danh tên là Đồng Bích. Sau này thế sự thay đổi, dần dần không còn tin tức."

Trần Đăng Dương gọi mấy cuộc điện thoại, gạt lịch trình trong ngày, dặn dò những công việc khẩn yếu, nói với Nguyễn Thanh Pháp, "Một mình em đi thì anh không yên tâm, anh đi cùng em."

Dựa theo địa chỉ Phạm Anh Quân gửi tới, tài xế lái xe đến ngoại ô. Xe lái tới một biệt thự nhỏ, xung quanh có một vườn hoa không lớn nhưng được cắt tỉa khéo léo, cành hoa tường vi tươi tốt leo đầy hàng rào tre. Tài xế dừng xe ở bên cạnh, Nguyễn Thanh Pháp và Trần Đăng Dương cùng nhau xuống xe gõ cửa.

Trong chốc lát, một bà cụ nhìn hơn tám mươi tuổi chậm rãi bước dọc theo đường mòn trong vườn hoa đi ra. Bà mặc bộ đồ xanh đen, viền cổ áo và viền ống tay áo đều có đường thêu, đeo một chuỗi dây chuyền trân châu, trên cổ tay là vòng phỉ thúy trong như nước, rất đẹp, khí chất đoan trang, khiến người khác lầm tưởng về tuổi tác của bà.

Mở cửa sân, bà cụ quan sát Nguyễn Thanh Pháp, hỏi, "Là đứa trẻ của Nguyễn gia sao?"

Nguyễn Thanh Pháp hơi cúi người để bà nghe rõ mình hơn, kính cẩn nói, "Đúng vậy, cháu là Nguyễn Thanh Pháp, năm nay hai mươi hai tuổi, ông ngoại cháu là Nguyễn Tu Ninh, mẹ cháu là Nguyễn Đạp Nguyệt. Đây là người đi cùng cháu, Trần Đăng Dương."

Bà cụ nghe xong, nhường đường, "Ừ, vào đi."

Bên trong phòng đơn giản sáng sủa, bà cụ rót một bình trà đãi khách, ngồi đối diện Nguyễn Thanh Pháp. Mọi cử động của bà vô cùng tao nhã, nói chuyện cũng chậm rãi, "Bà nghe nói thiệp "Bất Mị", tranh "Túy Mã Du Xuân", tranh "Giang Sơn Liên Vũ", còn có hai cái bình một cái cốc, đã được cháu mua lại đem về nước?"

Nguyễn Thanh Pháp ngồi nghiêm chỉnh, thưởng thức hương trà, cậu gật đầu nói, "Đúng vậy, tất cả đều được cháu mua về, ngoài ra còn có tranh "Sĩ Nữ" nữa."

"Bức tranh do Triệu Trứ vẽ?"

"Đúng vậy."

Bà Phùng gật đầu, lại hỏi, "Thiệp "Bất Mị" ở triều đại nào cũng được gọi là thiên hạ đệ nhất thiếp, nhưng trong lòng cháu có bức nào vượt qua nó không?"

Nguyễn Thanh Pháp suy nghĩ vài giây, trả lời, "Nếu như chỉ tính trong lòng cháu, vậy còn có một bức."

"Bức nào?"

"Bức cảo "Kỳ Thiên Đức"."

Giống như hơi kinh ngạc với câu trả lời Nguyễn Thanh Pháp đưa ra, bà Phùng để cốc trà trong tay xuống, "Bức tranh chữ này, không dễ nhìn."

"Đúng là khó coi, thậm chí là rất khó coi. Nhưng ông ngoại cháu từng nói, mỗi nét mỗi vạch của bức tranh chữ này, đều là lịch sử, là văn hóa, là khí phách, cũng là núi thây biển máu, nước mất nhà tan. Mỗi một giọt mực, đều là huyết lệ, là giang sơn đổ vỡ."

"Ừ, là ngài Tu Ninh nói." Bà Phùng trầm ngâm, "So với thiệp "Bất Mị" thì sao?"

"Thiệp "Bất Mị" mỗi nét mỗi vạch tinh tế hoa lệ, là thành tựu cao nhất của nghệ thuật thư pháp. Còn bức cảo "Kỳ Thiên Đức" là một trang thống khổ, là sự tuyệt vọng và bi ai của con người." Nguyễn Thanh Pháp không có suy nghĩ nhiều, tiếp tục nói, "Hai bức này không thể so sánh được, cả hai đều là mảnh tàn giấy chắp vá lịch sử. Cái trước là trong thư pháp thấy thiên địa, còn cái sau, chính là trong thư pháp gặp nhân gian."

Bà Phùng chưa nói tốt hoặc không tốt, đúng hoặc không đúng, chỉ nhìn đồng hồ để bàn cổ kính, nói, "Hôm nay tới đây thôi, hôm khác bà hẹn cháu uống trà tiếp."

Nguyễn Thanh Pháp thức thời, "Vậy cháu đi về đây, vài ngày tới cháu sẽ lại tới thăm bà."

Không từ chối, bà Phùng gật đầu, tầm mắt chuyển sang người Trần Đăng Dương, hỏi, "Cậu ta là?"

Nguyễn Thanh Pháp biết đối phương hỏi gì, hào phóng cười nói, "Anh ấy là bạn trai cháu, Trần Đăng Dương. Bởi vì lo lắng cho cháu nên anh ấy đi cùng."

Bà Phùng gật đầu, "Cũng là một đứa trẻ ngoan, vừa rồi lúc chúng ta nói chuyện phiếm, toàn bộ tinh thần thằng bé chỉ đặt trên người cháu, quản cháu rất chặt."

Nguyễn Thanh Pháp có chút ngượng ngùng, mỉm cười gật đầu, tạm biệt bà rồi rời đi.

Ngồi trong xe, Nguyễn Thanh Pháp nhận được ảnh Phạm Anh Quân gửi tới, Trần Đăng Dương nhìn sang, "Quần áo?"

Nguyễn Thanh Pháp vừa nhắn tin lại vừa trả lời Trần Đăng Dương, "Ừ, là bộ đồ em phải mặc để tham gia buổi dạ tiệc của Hersey ngày một tháng sáu sắp tới. Bên thương hiệu đưa năm bộ cho chọn một, cuối cùng em và anh Phạm chọn một bộ này. Nghe nói bản thiết kế mới có chưa được mấy ngày, còn chưa được lên sàn diễn nữa, chắc em là người đầu tiên được mặc bộ này quá."

Sau khi Nguyễn Thanh Pháp bàn bạc các chi tiết xong với Phạm Anh Quân, lúc quay đầu lại thì thấy Trần Đăng Dương nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, rõ ràng đang che giấu cái gì đó.

Nguyễn Thanh Pháp cũng không hỏi, đang định nói chuyện thì "Tinh" một tiếng, một tin nhắn mới tới hiện lên trong điện thoại của Trần Đăng Dương. Tin nhắn rất ngắn, chỉ có một dòng, hai người cũng đọc rõ nội dung.

"Đã liên lạc với Hersey, mua đứt bản vẽ thiết kế thời trang này."

Nguyễn Thanh Pháp nhanh chóng bắt được từ khóa, "Mua đứt?" Cậu ngẩn ra, trong đầu thoáng hiện lên cái gì đó, lập tức hỏi, "Đuôi cáo bản limited em dùng lúc quảng cáo son môi Psychedelic sea, có phải cũng do anh . . . mua đứt không?"

Trần Đăng Dương khẩn trương, nhanh chóng chối, "Không, không phải anh, thật sự không phải anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip