93-"Suỵt"

Trần Đăng Dương đang đứng ngoài cửa.

Hắn vẫn mặc âu phục sẫm màu giống hồi trước, cổ áo sơ mi trắng phẳng phiu chỉnh tề, không có cài nút trên cùng, lộ ra hầu kết khêu gợi. Sống lưng thẳng tắp như thanh thép, dưới mắt có quầng thâm nhạt.

Ánh mắt Trần Đăng Dương tham lam miêu tả lại đường nét khuôn mặt Nguyễn Thanh Pháp, hồi lâu sau mới khàn giọng gọi, "Thanh Pháp."

Lồng ngực Nguyễn Thanh Pháp khó chịu, chua xót. Cậu nhớ lại, trước kia Trần Đăng Dương cũng thường làm như vậy, dùng cùng một cách là hắc cậu trên weibo, sau đó lấy lý do này bảo Hà Sơn đưa nhiều loại thức ăn hoặc là quà nhỏ tới dỗ cậu.

Thậm chí còn lặng lẽ đổi hộp giữ nhiệt đựng canh thành một hộp khác giống như đúc rồi mới đưa trả lại cho cậu.

Người cậu thích, thật sự rất ngốc.

Ngón tay hơi co lại, Nguyễn Thanh Pháp yên lặng đứng sang bên cạnh, nhường đường.

Trần Đăng Dương bước vào.

Nguyễn Thanh Pháp mặc áo phông trắng bằng vải cotton mềm mại, mái tóc rủ xuống, cậu nhìn hai cái bóng chồng lên nhau của hai người dưới mặt đất, chờ Trần Đăng Dương nói chuyện.

Nhưng mà ngoài dự đoán của cậu, Trần Đăng Dương đột ngột đưa tay ra ôm cậu vào lòng. Sau đó, cậu chưa kịp phản ứng lại đã không tự chủ được thuận theo lực đạo của đối phương, lùi ra sau hai bước, lưng đụng vào mặt tường cứng rắn.

Tay Trần Đăng Dương ôm chặt eo Nguyễn Thanh Pháp, đột nhiên cúi người hôn sâu.

Trong nháy mắt hơi thở hai người quấn vào nhau, mãi đến giữa nụ hôn, nhận ra hơi rượu nhàn nhạt, Nguyễn Thanh Pháp mới phản ứng được -- Trần Đăng Dương uống rượu? Nhưng đầu lưỡi đối phương hung hăng xâm lược, mút lấy răng cậu, nhanh chóng khiến cậu khó có thể tập trung suy nghĩ. Lồng ngực nóng bừng, tiếng tim đập mạnh, hô hấp dồn dập, bất cứ động tĩnh gì cũng đều bị phóng đại vô cùng rõ ràng, tựa như tất cả các dây thần kinh đều bị nụ hôn sâu nóng bỏng này đánh thức.

Mùi rượu lan tỏa, dường như cậu cũng đắm chìm trong men say cùng đối phương.

Môi bị mút đau, mũi Nguyễn Thanh Pháp phát ra tiếng hừ nhẹ, âm cuối mềm mại kéo dài. Trần Đăng Dương thay đổi lực đạo, một đường hôn xuống chạm tới hầu kết của Nguyễn Thanh Pháp sau đó nhe răng, không nhẹ không nặng cắn vào.

Đau nhói đi kèm với ngứa ngáy khiến mạch máu giống như được hấp thu hormone nam tính, trái tim chợt nhảy lên. Nhiệt ý đi lên dọc theo sống lưng, Nguyễn Thanh Pháp vô thức nắm chặt cánh tay Trần Đăng Dương, cũng không đẩy người ra. Bởi vì Trần Đăng Dương cắn hầu kết nên cậu không thể không nâng cằm lên, lộ ra cần cổ mảnh khảnh. Đôi mắt khép hờ, lông mi dày rậm nhẹ nhàng rung rung giống như cánh hoa trong gió.

Bàn tay Trần Đăng Dương nâng lưng Nguyễn Thanh Pháp lên rồi dùng lực ép người dán sát vào ngực mình, sau đó hắn nhả hầu kết của cậu ra, men theo cổ đi lên, ngậm dái tai trắng nõn vào, đầu lưỡi lướt qua lưu lại vết ướt, cuối cùng hôn lên tai cậu.

"Thanh Pháp..."

Giọng nói của Trần Đăng Dương càng khản đặc hơn, giống như đang gãi nhẹ màng nhĩ Nguyễn Thanh Pháp.

Nguyễn Thanh Pháp vịn vào Trần Đăng Dương, hàm hồ đáp, "Ừ?" Dấu chấm hỏi cuối cùng giống như được bọc đường.

Hai chân Trần Đăng Dương kẹp lại đôi chân Nguyễn Thanh Pháp, để cậu dán sát vào người mình hơn, bàn tay vuốt ve sống lưng cậu.

Giọng nói của hắn không hề có nỗi sợ sệt phập phồng, khẳng định, "Em yêu anh."

Môi hôn nhẹ vào làn da nhẵn mịn gần lỗ tai Nguyễn Thanh Pháp, giọng nói Trần Đăng Dương giống như rượu mạnh, vừa nghe liền say, "Anh nhớ em, nhớ tới mức buốt xương."

Hô hấp của Nguyễn Thanh Pháp hơi chậm lại, cậu để mặc Trần Đăng Dương hôn mình, "Uống rượu?"

"Ừ." Trong câu trả lời của Trần Đăng Dương rõ ràng mang theo tủi thân.

"Khó chịu không?"

Trán chạm trán Nguyễn Thanh Pháp, cọ nhẹ vài cái, Trần Đăng Dương kéo tay Nguyễn Thanh Pháp qua, đặt lên vị trí ngực trái của mình, "Chỗ này khó chịu, Thanh Pháp, vô cùng khó chịu."

Nguyễn Thanh Pháp không rút tay về, nhưng cũng không lên tiếng dỗ dành, hỏi ngược lại, "Vì sao anh biết em yêu anh?"

Trong phòng yên tĩnh vài giây, mới vang lên giọng nói khàn đặc của Trần Đăng Dương.

"Em giận anh, bỏ đi, không gặp được, nhưng em vẫn mở cửa cho anh, vẫn hôn môi anh." Trần Đăng Dương ngừng vài giây, "Anh còn cho là, em thật sự không cần anh nữa."

Nguyễn Thanh Pháp còn chưa lên tiếng, bỗng nhiên bị Trần Đăng Dương dùng sức bế lên. Phòng khách không mở đèn nhưng Trần Đăng Dương ngựa quen đường cũ, đi vào phòng khách đặt Nguyễn Thanh Pháp xuống ghế salon.

Hắn chống tay xuống bên người Nguyễn Thanh Pháp, cúi người giam cậu lại dưới thân mình -- là tư thế tràn đầy ý tứ chiếm hữu.

Trần Đăng Dương hôn xuống khóe môi Nguyễn Thanh Pháp, "Nhưng mà anh không cần biết là em giận anh, hay đau khổ vì anh, hay thất vọng với anh, em vẫn còn yêu anh." Ngừng vài giây, hắn tiếp tục, "Thanh Pháp, anh ỷ vào việc em yêu anh đấy."

Ánh đèn neon ngoài cửa sổ chiếu vào, hai người vẫn có thể thấy được đại khái đường nét của đối phương trong bóng tối. Nguyễn Thanh Pháp nghiêng đầu, chủ động hôn vào cổ tay Trần Đăng Dương, "Đúng." Giọng nói của cậu từ từ dịu dàng lại, "Trần Đăng Dương, anh có thể ỷ vào việc em yêu anh, em không thể, không thể rời bỏ anh."

Tiếng hít thở của Trần Đăng Dương bỗng ngừng lại, hắn nhìn Nguyễn Thanh Pháp hồi lâu trong đêm đen, sau đó cánh tay hắn chậm rãi cử động, cuối cùng giơ tay ôm chặt Nguyễn Thanh Pháp, vùi đầu vào cổ đối phương.

Hương tuyết tùng nhàn nhạt xâm lấn không khí xung quanh, Nguyễn Thanh Pháp để mặc Trần Đăng Dương ôm, luồng nhiệt ào ào chảy trong mạch máu dần lắng xuống.

Thanh âm của cậu rất nhẹ, nói rõ từng câu từng chữ, "Anh có thể ỷ vào việc em yêu anh, than phiền với em, nổi giận với em. Có lẽ em sẽ chán một khoảng thời gian ngắn, nhưng em vẫn yêu anh. Mọi bất an, sợ hãi, ghen tuông, dục vọng chiếm hữu, anh đều có thể giải tỏa hết với em, em sẽ ở bên anh, trấn an anh, cố sức hiểu anh.

Anh muốn tìm em lúc nào cũng được, muốn nói nhảm với em bao nhiêu lần cũng được, muốn đưa cái gì cho em cũng được, em sẽ không thấy phiền đâu, em sẽ rất thích, cũng sẽ rất vui vẻ."

Vừa nói, Nguyễn Thanh Pháp cong môi, trong thanh âm chứa ý cười nhẹ, "Anh có thể thử tin vào em hơn, tin vào sức hấp dẫn vô cùng lớn của anh với em, tin vào tình yêu em dành cho anh sẽ không vì những thứ này mà phai mờ. Anh phải thử tin rằng, cho dù em nhìn thấy tất cả các mặt của anh, nhìn thấy con người thật của anh, nhìn thấy một anh không hoàn hảo, nhưng em vẫn sẽ yêu anh, thậm chí còn yêu anh hơn."

"Được không, Trần Đăng Dương?"

Hô hấp Trần Đăng Dương cũng nhẹ hơn, hồi lâu sau mới run rẩy trả lời, "Ừ."

Sau khi bật đèn phòng khách, Nguyễn Thanh Pháp hỏi, "Anh ăn tối chưa?"

Trần Đăng Dương lắc đầu, "Chưa." Hắn lại nói thêm một câu, "Thanh Pháp, anh đói."

Nguyễn Thanh Pháp quay người vào bếp, thấy Trần Đăng Dương muốn đi theo, cậu hất cằm, "Làm phiền ngài Trần gửi hết các tin nhắn viết xong lại không gửi cho em, được không?"

Trong nháy mắt lỗ tai Trần Đăng Dương đỏ rần, hắn mím môi, trả lời, ". . . Ừ."

Trong chốc lát, điện thoại Nguyễn Thanh Pháp để bên cạnh, bắt đầu một chuỗi "Tinh tinh" reo vang. Hâm nóng thức ăn cố ý làm dư ra, Nguyễn Thanh Pháp cầm chén đũa đưa cho Trần Đăng Dương, còn mình ngồi xuống đối diện hắn, vừa bồi Trần Đăng Dương ăn, vừa lướt xem các tin nhắn được gửi vào điện thoại.

"Thanh Pháp, cà phê hôm nay uống rất ngon."

"Thanh Pháp, hội nghị này lâu quá, báo cáo của mấy người này thật vô ích, không có trọng điểm gì hết, lãng phí thời gian. Anh đói."

"Thanh Pháp, trời lại mưa rồi, em có dù chưa?"

"Thanh Pháp, tài liệu hôm nay nhiều quá, anh thấy hơi mệt."

"Thanh Pháp, anh rất nhớ em, em đang ghi hình ư?"

...

Nguyễn Thanh Pháp đọc rất nghiêm túc, mỗi lần đọc xong còn trả lời lại. Sau khi cậu đọc xong toàn bộ tin nhắn, Trần Đăng Dương cũng đã ăn xong bữa khuya, tự giác vào bếp rửa bát.

Bỏ điện thoại xuống, Nguyễn Thanh Pháp hỏi rất tự nhiên, "Anh tắm trước hay em tắm trước?"

Thấy Trần Đăng Dương không nói lời nào, Nguyễn Thanh Pháp giơ tay gối cằm lên, nằm bò trên ghế, "Hôm nay không về nhé?"

Trần Đăng Dương rời mắt, "Em . . . em tắm trước."

Sáng hôm sau, lúc Nguyễn Thanh Pháp tỉnh lại theo đồng hồ sinh học thì nhận ra mình đang được Trần Đăng Dương ôm chặt vào lòng, da thịt dán sát vào nhau, giống như cho dù hắn đang ngủ cũng sợ cậu sẽ biến mất không thấy đâu vậy.

Nguyễn Thanh Pháp vừa có động tĩnh, Trần Đăng Dương cũng lập tức tỉnh lại. Hắn vô thức hôn vào trán người trong ngực, chất giọng khàn đục đặc trưng của sáng sớm, "Thanh Pháp?"

Nguyễn Thanh Pháp rũ lông mi, đưa tay lên môi "Suỵt".

Chăn mỏng đắp trên người, nghiêm chỉnh ngay ngắn, hô hấp Trần Đăng Dương có biến hóa, cuối cùng Nguyễn Thanh Pháp xích lại gần, hôn lên khóe môi Trần Đăng Dương một cái, nhe răng cười, "Chào buổi sáng!"

Lúc Nguyễn Thanh Pháp gặp Phạm Anh Quân, hắn ngẩng đầu lên, nhướng mày cười nói, "Ồ, Thanh Pháp của chúng ta hồi sinh full máu rồi hả?"

Nguyễn Thanh Pháp không kiêng kỵ gì, gật đầu, "Đúng vậy!"

Phạm Anh Quân cũng không định hỏi, nhìn dáng vẻ vui tươi yêu đời của Nguyễn Thanh Pháp nhất định là vấn đề lớn nhỏ đã được giải quyết xong. Hắn cũng không nói nhảm nữa, "Nào nào, tối nay phải làm việc tới khuya đấy, mười hai giờ có buổi công chiếu "Cổ Đạo", dẫu sao đó cũng là bộ phim cậu viết nhạc hát ca, còn diễn nhân vật phụ nữa!"

Nguyễn Thanh Pháp nhận lấy tờ lịch trình, đọc lướt qua, tâm trạng rất tốt, "Không thành vấn đề! Đúng lúc tôi cũng chưa gặp chị tôi một khoảng thời gian rồi."

Phạm Anh Quân đưa tờ thứ hai qua, "Ngày năm sẽ diễn ra giải thưởng Kim Khúc, cậu đọc xem bản thân lọt vào bao nhiêu hạng mục đi."

Nguyễn Thanh Pháp đọc kỹ, kinh ngạc, "Nam ca sĩ xuất sắc nhất, ca khúc xuất sắc nhất năm, album xuất sắc nhất, biên khúc xuất sắc nhất, nhà soạn nhạc xuất sắc nhất, người viết lời xuất sắc nhất, người mới xuất sắc nhất, nam ca sĩ được hoan nghênh nhất, sao nhiều vậy? Tôi lọt vào hết à?"

"Lúc tôi nhìn thấy cũng sợ hết hồn, nhưng mà nghĩ một chút cũng đúng, đã lâu rồi mà ca khúc của cậu vẫn còn làm bá chủ top 3 bảng danh sách của ba nền tảng âm nhạc lớn, lượng tiêu thụ đĩa album vẫn là no.1 trên bảng xếp hạng, nếu như cậu không được bầu chọn thì tôi còn phải xem xem có phải giải thưởng Kim Khúc có gì mờ ám không nữa."

Phạm Anh Quân cảm thấy từ lúc hắn mang Nguyễn Thanh Pháp, bản thân càng ngày càng bình tĩnh hơn, "Hạng mục được đề cử vẫn chưa nhiều, chưa được hai chữ số!"

Nguyễn Thanh Pháp bật cười.

Nói xong hai mục, Phạm Anh Quân nhìn đồng hồ, "Tôi mới chỉ nói vài câu thôi mà sao đã đến giờ rồi, chúng ta phải vội vã lên đường thôi, lịch trình hôm nay của cậu bắt đầu từ mười rưỡi đấy."

Hai người đi ra ngoài, Nguyễn Thanh Pháp hỏi, "Là quay quảng cáo từ thiện cho tháng tuyên truyền văn hóa hả?"

"Đúng vậy, quay quảng cáo đó, nghệ sĩ tham gia rất nhiều, một người chỉ được vài giây thôi, chắc chụp cũng không phiền phức lắm đâu, sẽ kết thúc sớm thôi."

Mặc dù trên đường bị vướng đèn đỏ nhưng không bị kẹt xe, lúc xe đến phố cổ Ninh thành còn sớm hơn giờ hẹn mười phút.

Phạm Anh Quân đi sau Nguyễn Thanh Pháp, nhìn xung quanh, "Tôi nhớ hồi chụp quảng cáo của Florence, chính là ở gần đây đúng không, đường này là Thanh Giang còn đường kia là Thanh Khê?"

Chỗ Nguyễn Thanh Pháp đứng phóng mắt ra xa là có thể nhìn thấy nóc biệt thự Tư Ninh lấp ló đằng sau các tòa nhà thấp. Cậu thu mắt lại, "Đúng vậy, lần chụp quảng cáo đó, là ở bên cạnh biệt thự Tư Ninh."

Phạm Anh Quân chợt phát hiện, "Biệt thự Tư Ninh, Tư Ninh . . . Ồ, nghệ danh của cậu, cũng là Tư Ninh."

Nguyễn Thanh Pháp gật đầu, "Ừ, đúng vậy."

Trùng tên cũng không phải là chuyện hiếm, huống chi giá hai chữ này cũng phổ biến, Phạm Anh Quân không nghĩ sâu. Lúc này, đạo diễn quay quảng cáo cũng đi tới, sau khi hai bên hòa thuận chào hỏi, đạo diễn nói, "Lần này quay rất đơn giản, Nguyễn Thanh Pháp, cậu đi từ đầu bên kia phố cổ tới đầu bên đây là được. Cũng không cần gì nhiều đâu, chỉ cần cậu bước đi như dạo phố là được. Chậm rãi dạo bước phố cổ, quan sát xem các gian hàng bán gì, " ông vừa nói vừa khoa tay múa chân, rồi hỏi Nguyễn Thanh Pháp, "Hiểu chưa?"

Nguyễn Thanh Pháp trả lời, "Cảm ơn đạo diễn, tôi hiểu rồi."

Sau khi thay quần áo xong, đeo balo, vị trí máy quay, ánh sáng đã chuẩn bị xong, đạo diễn đứng sau máy, cầm loa hét một câu, "Bắt đầu!"

Cảm giác ống kính của Nguyễn Thanh Pháp rất tốt, mặc dù bên cạnh có không ít nhân viên làm việc đi theo nhưng biểu tình của cậu vô cùng tự nhiên. Hoàn toàn dựa theo yêu cầu của đạo diễn, giả vờ mình là một du khách bình thường.

Ninh thành có lịch sử lâu đời, phố cổ cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, mà chỉ dựa vào một chữ "cổ", có không ít gian hàng nhỏ nếu không phải bán tranh chữ đồ sứ thì cũng bán "đồ cổ".

Nguyễn Thanh Pháp phối hợp với ánh sáng và máy quay, bước trên đường đá xanh bằng phẳng, đi dọc theo phố cổ tiến về phía trước. Tầm mắt quét qua các món đồ được bày trong gian hàng, trong đầu cậu không thể ngừng liệt kê các tên,

"Bình sứ thanh hoa họa tiết hoa điểu pha kè, bình cẩm thạch tráng men họa tiết non nước pha kè, ống đựng bút họa tiết non nước pha kè, bình rượu hoa văn hình nai hai tay cầm pha kè, cái bát họa tiết hình con gà -- "

Không đúng.

Hô hấp dừng lại, ánh mắt Nguyễn Thanh Pháp dán vào vật đó, bước chân cũng chậm dần.

Đúng lúc đó đạo diễn cũng hô tạm dừng, ngoắc tay kêu người điều chỉnh ánh sáng lại. Nguyễn Thanh Pháp bước thẳng tới, nhìn kỹ ly sứ dính bùn khô được đặt bừa trong gian hàng.

Chủ tiệm thấy Nguyễn Thanh Pháp giống như có hứng thú, vội vàng mở miệng giới thiệu, "Ly sứ này là được nhờ bán, một bà lão đầu tóc trắng phau đưa tôi, nhờ tôi bán giúp bà ấy, nói là bà ấy đào được ở sân sau nhà mình. Tôi có lòng tốt nên đồng ý bán giùm."

Nguyễn Thanh Pháp không rời mắt, hỏi, "Sân sau nhà mình? Người nhờ bán là người bản xứ hả?"

Sờ hai sợi râu, chủ tiệm cẩn thận nhớ lại, "Ừm . . . hình như là người bản xứ đấy, hình như bà ấy còn nói . . . Đúng rồi, nói là chồng bà ấy họ Tiếu."

Nguyễn Thanh Pháp hỏi lại: "Xin hỏi là Tiếu gì?"

"Tiểu Nguyệt Tiếu." Ông chủ cười nói, "Cậu quay quảng cáo, tuyên truyền văn hóa Ninh thành của chúng ta, tôi cũng không có gạt cậu. Vật này tôi cảm thấy giá trị cũng chẳng đáng bao nhiêu, hình như bùn còn được bôi lên, hai trăm rưỡi đã đắt rồi. Thế nhưng bà lão ấy nói rằng mình đào được ở sân sau nhà, bùn đất dính trên đó là thật, nhất định rất đáng tiền, giá khởi điểm là hai mươi lăm ngàn, kiên quyết không hạ, muốn lừa đảo những du khách nhiều tiền nhưng không nhiều kiến thức, thật độc ác."

Ông chủ đưa năm ngón tay, vẫy vài cái, lại nói, "Nhưng mà bây giờ mọi người cũng không dễ bị lừa, dù sao đồ vật này để ở chỗ tôi cũng sắp hơn ba tháng rồi mà vẫn không bán nổi, còn chẳng có ai thèm nhìn nó chứ nói gì tới mua."

Ông chủ cười ha hả, "Tôi nói thật chứ, hai mươi lăm ngàn, ai mua thì người đó là 250*!"

Nguyễn Thanh Pháp cong môi, "Tôi mua."

_______

*250 (二百五): thằng đần, thằng ngu, đồ vô tích sự. Hi hi sau này cả nhà ghét ai cứ hét vào mặt nó 250 nhé :))) (hoặc mình ám chỉ vs crush mình thích nó mà nó hông hiểu thì cứ hét 250 cho bõ tức)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip