40
Thanh Pháp như phát điên, hai tay ôm chặt lấy cơ thể to lớn kia, khóc nấc lên. Cậu gục đầu xuống, để trán chạm nhẹ vào trán hắn.
"Em xin anh..."
Tiếng còi xe cấp cứu inh ỏi vang lên xuyên suốt con đường đến bệnh viện. Trên xe, các bác sĩ dồn hết sức để sơ cứu cho hắn, dù máu vẫn không ngừng chảy.
Thanh Pháp không rời bàn tay nhỏ của mình khỏi tay hắn dù chỉ một giây. Cậu luôn nắm chặt vì sợ...
Sợ nếu buông ra, hắn sẽ rời xa mãi mãi. Người cậu bê bết máu đỏ, mùi tanh nồng thấm vào từng lớp áo.
Đăng Dương vẫn nhắm nghiền mắt, hơi thở yếu dần. Khi đến bệnh viện, hắn lập tức được đẩy vào phòng cấp cứu.
Đèn báo của phòng cấp cứu bật đỏ.
Thanh Pháp mệt mỏi, ngồi bệt xuống nền sàn lạnh lẽo trước cửa phòng cấp cứu. Cậu ôm chặt đầu gối, gục đầu khóc nức nở, mặc kệ ánh mắt tò mò của những người xung quanh.
John và Jack chạy đến sau. Nhìn thấy cơ thể nhỏ bé đang co rúm, John đau lòng tiến lại gần, xoa lưng an ủi.
"Không sao đâu, Dương sẽ ổn thôi."
Jack cũng bước đến, quỳ ngang mặt cậu, nhẹ nhàng xoa đầu.
"Đừng khóc nữa! Dương mà chết thì chắc chắn là tự bắn vào đầu mình thôi, chứ cái mạng đó, đến Satan còn không muốn nhận đâu. Yên tâm đi!" Jack cố đùa để cậu bớt lo, nhưng ánh mắt hắn vẫn không giấu được sự bồn chồn.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bật mở, một bác sĩ hối hả chạy ra.
"Bệnh nhân mất máu quá nhiều. Ở đây, ai có nhóm máu O giống cậu ấy không?"
Ba người nhìn nhau, sửng sốt.
"Chết tiệt, tao nhóm máu B! Truyền bừa được không? Lúc này còn đòi hỏi nhóm máu gì nữa chứ!" Jack tức giận hét lên.
"Nín đi, mày điên à? Truyền sai là giết người ta đấy!" John cốc đầu Jack, nghiêm giọng cảnh cáo.
"Tôi... tôi cùng nhóm máu với anh ấy!" Thanh Pháp yếu ớt lên tiếng, đứng dậy nắm lấy tay bác sĩ.
"Không được! Em còn sức đâu mà truyền máu?" John ngăn cản.
"Xin anh... hãy để em làm gì đó cho Dương. Em cầu xin anh, hãy để em cứu người em yêu." Thanh Pháp rưng rưng nước mắt, nhìn John đầy kiên định.
John sững người. Đây là lần đầu tiên cậu bé này quyết liệt đến vậy. Hơn nữa, trong ánh mắt cậu, John thấy rõ một điều: Thanh Pháp đang cố giữ chặt hạnh phúc của mình – hạnh phúc mang tên Trần Đăng Dương.
"Anh tôn trọng quyết định của em, nhưng anh không muốn mất cả hai đứa em cùng một lúc..." John thở dài, bất lực.
Thanh Pháp gật đầu, không nói thêm gì, rồi nhanh chóng đi theo bác sĩ đến phòng chuẩn bị truyền máu.
Thanh Pháp được đưa đến cạnh giường phẫu thuật của Đăng Dương sau khi thay đồ, nằm song song với hắn để tiện cho việc truyền máu. Nhìn thấy Đăng Dương vẫn nhắm mắt, hơi thở yếu ớt, cậu tự nhủ phải mạnh mẽ hơn.
Dưới sự hướng dẫn của y tá, Thanh Pháp nằm xuống, cánh tay trái duỗi thẳng để lấy ven. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt không rời khỏi người bên cạnh.
"Chỉ một chút nữa thôi..." Cậu thầm nghĩ. "Máu của em sẽ hòa vào cơ thể anh, giữ anh ở lại."
Cô y tá cẩn thận đưa ống dẫn vào tay cậu. Cảm giác nhói đau lan ra từng đợt. Nhìn dòng máu đỏ thẫm chảy qua ống truyền, từ cơ thể mình đến cơ thể hắn, Thanh Pháp khẽ mỉm cười yếu ớt.
Một lúc sau, mí mắt cậu mỏi nhừ, dần khép lại. Trước khi chìm vào cơn mê, cậu lẩm bẩm:
"Hẹn anh... khi em tỉnh dậy."
___.___
Thanh Pháp được đưa về phòng nghỉ ngơi sau khi truyền đủ máu. Khi tỉnh dậy, cậu thấy Jack và John đang đứng bên cạnh giường.
"Em tỉnh rồi hả?" Jack cúi người hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
"Dương..." Thanh Pháp khàn giọng, gọi tên người thương.
John lắc đầu, một cái lắc đầu làm tim cậu thắt lại. Thanh Pháp bật dậy, bất chấp cơn đau, giật phăng dây truyền nước.
"DƯƠNG ĐÂU!? TRẢ DƯƠNG LẠI CHO EM!" Cậu thét lên, giọng run rẩy. "Hắn đã lấy máu của em mà vẫn chết sao!?"
"Bình tĩnh nào! Để anh đưa em đi gặp nó." Jack vội trấn an, kéo cậu ngồi xuống xe lăn.
Họ đẩy cậu dọc hành lang bệnh viện. Tim Thanh Pháp như muốn ngừng đập, nỗi sợ lớn dần khi Jack bất ngờ quẹo trái thay vì phải – hướng đến nhà xác.
Phòng hồi sức tích cực hiện ra.
"Đăng Dương còn sống!?"
Jack và John đẩy cậu đến trước cửa kính phòng hồi sức. John cúi xuống, vỗ nhẹ vai cậu:
"Anh đã nói rồi mà, cái mạng lì như trâu của thằng Dương không dễ gì chết đâu. Bác sĩ bảo nó qua cơn nguy kịch rồi, đừng lo nữa."
Nước mắt lăn dài trên gương mặt Thanh Pháp. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Sau tất cả, hắn vẫn còn đó.
Bước vào phòng hồi sức, Thanh Pháp run rẩy chạm tay vào tay Đăng Dương.
"Đăng Dương..." Cậu khẽ gọi, giọng lạc đi.
Hắn không đáp, vẫn nhắm mắt, thở đều dưới sự hỗ trợ của máy nhịp tim.
"Bác sĩ nói tùy thuộc vào khả năng phục hồi, Dương sẽ tỉnh sớm thôi." Jack an ủi, xoa nhẹ lưng cậu.
Năm ngày sau:
Đăng Dương vẫn chưa tỉnh.
Suốt năm ngày, Thanh Pháp luôn túc trực bên giường hắn, kể luyên thuyên đủ chuyện để động viên bản thân.
"Ngày thứ năm rồi, anh không định tỉnh dậy với em à? Nếu anh không tỉnh, em sẽ rút máu từ người anh trả lại cho em đấy!"
Cậu lay người hắn, giọng giận dỗi.
"Đã mấy ngày rồi em chưa ăn gì. Anh mà không tỉnh, em cũng chẳng thèm ăn nữa!"
Nhìn hắn vẫn im lìm, Thanh Pháp thở dài:
"Nếu anh không tỉnh... em sẽ đi tìm người đàn ông khác vậy."
"AI CHO!?"
Giọng nói vang lên làm cậu giật mình. Đăng Dương mở mắt, trừng trừng nhìn cậu.
"Hả!?" Thanh Pháp đứng bật dậy, ngỡ ngàng. "Anh... anh tỉnh rồi!?"
"Bác sĩ!!!" Cậu hét lên, nhưng Đăng Dương nắm tay kéo cậu vào lòng.
"Em khỏi gọi. Họ biết anh tỉnh rồi, baby." Hắn ghé sát tai, thì thầm.
"Nãy em nói gì? Không ăn, còn đòi tìm người đàn ông khác? Em gan nhỉ?" Hắn nhướn mày.
"Tại anh không chịu tỉnh!" Cậu chu môi.
"Lo cho anh hả?" Đăng Dương bật cười, tay siết nhẹ eo cậu.
"Chứ sao nữa. Anh lấy máu của em rồi mà!"
"Máu của em làm anh khỏe như trâu luôn đấy." Hắn trêu, rồi vuốt nhẹ tóc cậu.
Đột nhiên Thanh Pháp với tay câu cổ hắn ôm, cậu dựa cằm lên vai hắn
"Thật may vì anh còn sống..."
Đăng Dương nghe thế vội ôm lại em nhỏ vào lòng xoa tấm lưng đang dần run lên
"Anh đây, chồng em không thể chết được" Hắn bật cười
"Chồng? chồng ai!?" Cậu thả tay nhìn hắn
Đăng Dương đặt cậu ngay ngắn trên giường, hắn thoái dây truyền nước khỏi tay. Bước xuống giường bệnh
Hạ thấp gối xuống, quỳ dưới giường mắt hướng về phía cậu
"Làm gì vậy!?" Cậu nhăn mặt hỏi
Đăng Dương nhẹ nhàng rút trong túi quần ra hộp đỏ nhỏ. Tay hắn nâng niu chiếc hộp, tay phải mở nắp ra
Là cặp nhẫn cưới được ship hoả tốc bởi John và Jack cách đây nửa tiếng khi cậu ra ngoài đi vệ sinh. Jack và John đã đem đến
"Tổ sư mày hành tao chết mẹ, bộ xuất việnrồi cầu hôn chết hay gì mà nằn nặc đòi liền vậy?" Jack khó chịu đưa túi quà đựng sẵn cặp nhẫn cho hắn
"Trần đời ai cầu hôn trong bệnh viện như mày, đồ điên" John xì ra một tiếng
Nó với Jack phải tức tốc chạy đến cửa hàng hiệu bậc nhất thuộc top thế giới mua cho hắn, cảnh tượng hai thằng đàn ông bước vô hỏi mua nhẫn cưới khiến nhân viên trố mắt ra nhìn...
Đăng Dương nghe kể lại bật cười không nguôi, có lẽ họ nghĩ John cầu hôn Jack hả ta!?
Giờ đây hộp nhẫn yên vị trên mu bàn tay hắn hướng về cậu
"Em đồng ý trở thành một nửa cuộc đời của anh nhé, đồng ý cho anh trở thành người đàn ông của riêng em được không!?" Giọng hắn run run thốt ra, sự lo lắng hiện rõ
"Em được từ chối không!?" Thanh Pháp bật cười đáp lại
"Không" Đăng Dương thẳng thắn đáp lại
Thanh Pháp xì ra một tiếng, đến nước này có điên cậu mới từ chối, tay nhỏ chìa ra về phía hắn
"Em đồng ý" Cậu gật đầu ngại ngùng
Chiếc nhẫn nhỏ được hắn xỏ vào ngón áp út của cậu vừa như in. Thanh Pháp xúc động nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay
Thanh Pháp tinh ý chặn tay hắn lại khi thấy hắn chuẩn bị tự đeo chiếc còn lại vào tay hắn, cậu lấy chiếc nhẫn đó khỏi tay hắn
"Anh làm chồng em nhaa" Thanh Pháp cười tươi đưa nhẫn lên trước mặt hắn
"Em đang cầu hôn anh đấy hả!?" Hắn ngạc nhiên đến bất ngờ
"Đồng ý coi, hông muốn làm chồng tui hả" Cậu chìa môi đáp
"Anh đồng ý anh đồng ýy" Đăng Dương sung sướng thét lên đưa tay cho cậu đeo nhẫn
Tư xa ngoài cửa có hai cặp mặt liếc cháy nhà của John và Jack, ánh mắt không thể nào phán xét hơn
"Tổ sư hai đứa điên, cầu hôn trong bệnh viện đúng là quái đảng" John thở dài
"Đẹp đôi phết nhể!? Anh em mình cũng phải kiếm chi bằng em nó thôi" Jack bật cười lại
Trong phòng, cặp gà bông quấn quýt bên nhau ngắm nhìn hai chiếc nhẫn yên vị trên hai ngón tay áp út
Thanh Pháp và Đăng Dương đã chính thức thành người một nhà rồi...
"Anh là chồng lớn em là chồng nhỏ" Hắn tuyên bố, tay ôm cậu vào lòng
"Tại saooo" Cậu nhăn mặt hỏi
"Tại của anh to hơn em"
"..." Thanh Pháp nín thinh không nói được gì, khúc này nó kì cục quá
Nó còn kì cục hơn khi chiếc áo bệnh nhân của hắn đột nhiên tuột khỏi người hắn
Càng kì hơn nữa là áo cậu cũng thế...
Đăng Dương cuốn cậu vào nụ hôn sâu, tay lò mò xuống cặp mông mê mẩn xoa nắn liên hồi. Chuyện gì đến cũng đã đến...
"Đừng, đợi về nhà đã" Cậu chặn tay hắn lại khi hắn chuẩn bị mò trong quần mình
"Muộn rồi cưng, ở đâu có em thì đều là nhà của anh" Đăng Dương hôn lấy môi cậu nói
Tới bước này còn ngừng chắc có điên mới làm vậy, hắn chạm nút kéo rèm cửa sổ lẫn cửa chính lại tạo không gian riêng tư
Thanh Pháp cũng chả phản kháng được nữa, cậu cũng nhớ "Dương nhỏ" nhưng không nhỏ của hắn lắm rồi
Cứ như thế hai tấm thân trần cuộn lấy nhau, cả hai bàn tay đeo nhẫn nắm chặt lấy như minh chứng tình yêu của họ đã thật sự đi đến hồi kết cùng nhau. Âm thanh ái mụi vang lên rất chi là ái ngại cho bất kì ai nghe được đều phải đỏ mặt
.
.
.
/muhahahah vậy là chuyến xe Cigarette của sốp đưa tụi em đến hồi kết được rồi nè, nhưng mà chưa hết được!!! Sốp sẽ nả extra chap cho tụi em nữa yên tâm nha. Dạo này sốp rảnh rồi mà dính vài việc linh tinh nên quên béng đi fic luon á. Dù gì chúng ta cũng đã khởi động năm 2025 quá trời hints DươngKieu rồi hee!!! Hẹn cả nhà ở extra chap nhé🤲🤏/
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip