Chương 13: Chuyện Instagram (1)
"Dương này .... Anh nghĩ chúng ta sẽ có lúc chia tay chứ ?"
Ừ thì Kiều thật sự giống như đứa trẻ mới lớn nhưng đôi lúc cậu lại có những biểu hiện rất lạ, có khi hỏi hắn những câu hỏi khiến hắn suy nghĩ rất nhiều.
Tại sao lại hỏi như vậy ?
Bỗng chốc trong khoảng khắc ấy, mọi thứ dường như dừng lại.
Xe của hắn đã nằm yên vị trong bãi đỗ xe, bầu không khí trở nên im lặng hơn bao giờ hết, Kiều thì cứ bối rối khi lúc nãy nói ra câu đó.
Còn hắn thì hình như vẫn thế, không khí im lặng thì cũng đúng thôi vì hắn có bao giờ bắt chuyện trước bao giờ đâu, chỉ có Kiều khơi màn cuộc trò chuyện thì lúc đó mới vui lên được. Mà bây giờ đến Thanh Pháp cũng im lặng thì đương nhiên cái không khí vui vẻ ngày nào thì giờ nó trở nên ngột ngạt là phải.
Thời gian vào lớp vẫn còn, hẳn chưa phải là vội, Kiều vẫn ngồi đó miệng thì lẩm bẩm nói gì đó, còn hắn thì cũng ngồi lì ra đó luôn bởi vì em người yêu mình chưa xuống thì mình xuống làm cái gì.
Được cỡ năm phút, hắn chịu hết nổi rồi, sao không nói gì đi chứ ? hắn không có chịu đâu nhaaa.
Hắn không nói chuyện trước đâu nha.
Mùa đông gì mà nóng quá đi, hắn muốn xuống xe.
Người hắn như muốn phực lửa lên !!!
"Sao không chịu xuống xe? ngồi lì ra đó làm gì ?" Hắn hết ôn nhu rồi. Ở nhà là khác nhưng ở ngoài đường là khác, hình tượng 'lạnh lùng băng lãnh' sao mà để cứ thế mà tan vỡ được.
"Gì chứ ? .... Anh xuống trước đi, tí em vào sau, em muốn ngồi đây thôi. Chuông reo thì em xuống " Em nói mà không thèm nhìn vào mặt hắn, hai tay thì giữ đai an toàn, mặt hướng ra cửa sổ.
Em chả thèm nhìn mặt anh làm gì ! Hỏi thì không trả lời mà thích cục súc với em.
"Muốn ngạt thở chết đúng không ?" Hắn nghe em nói vậy thì mở cửa, sau đó lại vờ rút chìa khóa xe ra "Được thôi, tùy em. rút chìa khóa rồi thì cũng đừng mong được xuống"
Em vẫn ngồi đấy, 'hứ' một tiếng rồi im lặng lại như lúc nãy.
Hắn đành chịu thua thôi, giờ nói gì cũng chẳng sợ nữa biết sao giờ. bây giờ không có dùng bằng lời nói nữa, chỉ có hành động thôi.
Nhanh.
Gọn.
Lẹ.
Hắn luồng người sang bên phía em gỡ dây an toàn, mặt sát mặt nhưng mà chỉ là mặt hắn ở dưới một tí. hắn nhìn chằm chằm vào môi em, rồi lại nhíu mày.
Nãy giờ hắn làm gì đâu phải là em không biết, biết hết đây nhá, biết hắn gỡ dây an toàn cho mình, biết bây giờ hắn đang ở khoảng cách gần cực gần với mình, và còn biết hắn đang nhìn vào môi mình. khiến em ngột ngạt không ý thức được mà nuốt nước miếng ''ực" một cái.
Trời ơi !! Trần Đăng Dương, đây là cái hoàn cảnh gì đây chứ !! Đang ở trường đó, anh không thể nào mà kìm chế được một chút à ?
Nội tâm Nguyễn Thanh Pháp gào thét
"Miệng vẫn còn dính đầy đồ ăn kia kìa. Vẫn có người ở dơ đang ngồi đây" Dương lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng.
Tưởng hắn làm gì bậy bạ, hóa ra là chê em người yêu nhỏ à ?
Quá đáng !
"Anh .... anh đừng có bịa đặt " em đưa tay lên sờ sờ miệng mình "làm gì có đồ ăn nào dính ở đây"
"Không có sao lại hoảng ?"
"Anh im đi, đừng có mà chọc em"
"Không thèm chọc người hay dỗi"
"Tránh ra tránh ra, đừng đụng vào em nữa, cái đồ đầu gấuuuuu" em đẩy hắn qua một bên, mở cửa xuống xe.
Trước khi đóng lại còn nhìn hắn nói một câu " ở trong đó tắt thở chết luôn đi, đồ đáng ghét nhà anh chẳng ai thèm quan tâm nữa đâu" rồi sau đó bỏ đi.
Hắn nghe xong chỉ biết nhếch nhẹ môi cười trừ, thì ra em người yêu này vẫn khó ở như ngày nào, làm hắn tưởng đâu ngày càng hiền lành.
Em đi được một đoạn thì hắn từ đằng sau chạy đến, khoác lên tay lên vai em, thì thầm vào tai.
"Mấy câu hỏi đó, nếu nghe lần nào nữa em sẽ bị đánh mông"
Đang bực bội, lại nghe hắn nói nữa thì ngượng ngùng lại dồn vào chung, đỏ hết cả mặt.
Đúng là đồ vô liêm sỉ mà, hắn có biết là hiện tại mình đang ở đâu hay không chứ ? Còn nói ra những lời đó nữa thì thật là....
Hết nói nổi luôn.
Nào, ai nói là ninh hot boy, ninh lạnh lùng đâu rồi cơ, này là ninh vô liêm sỉ mới đúng ấy.
"Em không nghe không nghe không nghe, đừng để em gặp lại anh đó nhé !!!" em đẩy hắn ra rồi bước cách xa hắn vài bước chân.
"Em định làm gì ?" Hắn hỏi.
"Rồi anh sẽ biết, anh sẽ phải trả giá" rồi em bỏ chạy đi mất.
Nói đúng y luôn, đừng để em gặp lại hắn. Giờ ra về, hắn đứng ở bãi đậu xe rồi chạy ra trước cổng trường, không thấy bóng dáng em đâu luôn...
Đến gọi điện cũng chẳng thèm nghe.
Nhận được tin nhắn từ số điện thoại, hắn lấy ra xem.
Quang Hùng: Ê Dương, Kiều bảo mày về trước đi.
Đăng Dương: Sao lại nói cho mày ?
Quang Hùng: Ai mà biết được chớ
Em ấy bảo tao nói với mày như vậy mà.
Về chung với Thành An rồi, mặt kiểu dỗi lắm.
Đừng lo, tao sẽ đưa về tới tận nhà. Có gì hai đứa giải quyết nhé ^^
Đăng Dương: Ờ
Biết rồi
Sao không nhắn instagram
Nhắn đây làm gì ?
Tốn tiền
Quang Hùng: Không biết
Kiều bảo tao nhắn bằng số điện thoại.
Đăng Dương: Tập trung lái xe đi
Quang Hùng: Ờ ờ biết rồi
Không hiểu kiểu gì.
Nãy giờ ngồi ở sau nói gì nói lắm.
Rồi kế hoạch gì gì đó.
Để hóng hớt một tí rồi
Tí về nhắn qua ins cho.
bái baiiii
Đăng Dương: ✅
18:22
Messenger
Lê Quang Hùng: Ê
Ê
Ê
Tài khoản instagram đâu rồi ?
Sao tìm không thấy ?
Trần Đăng Dương: Cái gì ?
Không thấy là sao.
Lê Quang Hùng: Chiều giờ không lên mạng xã hội hả ?
Cái thằng này.
Trần Đăng Dương: Đợi chút
Lê Quang Hùng: ✅
Trần Đăng Dương: Chết tiệt
Gì vậy chứ
Đâu mất rồi
Lê Quang Hùng: Hahahahahaha
Do ăn ở đó.
Trần Đăng Dương: Giờ làm sao ?
Lê Quang Hùng: Mất rồi thì lập lại thôi chứ sao với trăng gì nữa.
Mày đâu có quan trọng mấy này.
Thấy mày dùng chỉ để cho người khác biết mày còn tồn tại trên thế giới này thôi.
Tạo đi cưng, tao đây đợi tài khoản mới.
Giờ ra xem mấy em fan của mày đã loạn lên cỡ nào.
Đăng Dương: Thằng khỉ
Đừng nhắn nữa
Hết tiền rồi
Lê Quang Hùng: À ừ tạm biệt cưng
Có gì lập xong alo cho anh biết tài khoản mới nhé
Trần Đăng Dương: ಥ_ಥ
Lê Quang Hùng: Ai nhập hả ?
....
.....
Sợ quá
Chặn thôi
Lê Quang Hùng đã chặn bạn.
Hắn nhìn vào màn hình điện thoại một lúc lâu, sau đó lại chuyển sang ứng dụng khác, thành thạo từng bước mà lập một tài khoản mới rồi thông báo lại cho em người yêu.
Lỡ không may sao em người yêu tìm hắn nhắn tin mà không thấy lại nổi giận đùng đùng lên, vô cớ sẽ mắng hắn "chỉ vì chút chuyện lúc sáng mà bây giờ anh cắt đứt liên lạc với em luôn vậy hả ?" thì sao.
Thôi, hắn chả muốn thế đâu.
Tới bước đặt tên, hắn suy nghĩ đi suy nghĩ lại mới ra được một cái tên, thế nhưng cuối cùng nó lại hiện lên.
Tên này đã được sử dụng.
Thở dài một hơi, đúng là sức hút của hắn, ai cũng lấy tên hắn để dùng instagram, làm hắn thử đi thử lại biết bao nhiêu tên.
Rồi tới cuối cùng, định bỏ luôn khỏi lập nữa thì hắn thử ghi vào "domino_".
Úi, được rồi.
Muốn rớt nước mắt, chưa thấy ai tạo tài khoản mà khổ như hắn.
Xong tất cả và điều hắn làm đầu tiên chính là theo dõi em người yêu.
domino_: Kiều
Nguyễn Thanh Pháp
phapkieu_3: ??
Ai vậy ?
Hỏi gì về Đăng Dương nữa à ?
Tớ không trả lời nữa đâu nhé
domino_: Nhiều người làm phiền em như vậy à ?
phapkieu_3: Hông hẳn phiền
Hmmm
Nói phiền lỡ bạn lại nói cho mấy chị kia biết thì làm sao.
Chết tớ mất.
Không phải là phiền, chỉ là nhắn hỏi nhiều quá thôi.
domino_: Đăng Dương sinh ngày nào ?
phapkieu_3: Ơ hay, thì 31/8 chứ sao.
Bạn mới vào hội fanclub của Dương đúng không ?
Được rồi, hỏi gì hỏi đi nhé.
Tớ trả lời một lần hết luôn, lần sau khỏi phải hỏi nữa nha ^^
domino_: Dương
....
phapkieu_3: ??
Hả ?
domino_: Tài khoản instagram của Dương không thấy nữa.
phapkieu_3: À hahahaha
Không thấy nữa hả
Tớ biết trước là sẽ vậy mà
Tớ cũng đâu thấy nữa
Đáng đời lắm
Muốn hỏi gì anh í thì nói để
Mình alo hỏi ảnh nha.
Chứ ảnh không còn trên đây nữa đâu mà trả lời bạn
domino_: ?
phapkieu_3: Ui chết
Tớ hơi lỡ lời
Hehee
domino_: Sao em lại biết trước ?
phapkieu_3: Em??
Bạn bên kia lớn tuổi hơn hả ?
Xin lỗi nhaa
Em không cố ý
Hic
domino_: Thanh Pháp
Em làm đúng không ?
phapkieu_3: Đừng gọi thẳng tên em vậy chứ •́ ‿ ,•̀
Đáng sợ lắm nha
Y chang tên Dương vậy
domino_: Được lắm Kiều
Mau xuống dưới nhà
Nhanh
phapkieu_3: Gặp mặt lần đầu hả
Hihi được thôi
Đợi em chút
☆*:.。. o(≧▽≦)o .。.:*☆
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip