7
Sau buổi đi chơi hôm đó, Dương để ý thấy Kiều có vẻ mệt mỏi hơn. Cậu vẫn cười, vẫn trêu chọc anh như bình thường, nhưng trong những khoảnh khắc tưởng như vô tình, Dương nhận ra đôi mắt Kiều lấp đầy sự mỏi mệt.
Một buổi tối, khi đang làm việc, Dương nhận được tin nhắn từ Kiều.
"Anh đang làm gì?"
"Làm xong bản thiết kế. Em sao thế?"
Lần này, Kiều không trả lời ngay như mọi khi. Một lúc sau, tin nhắn khác mới hiện lên:
"Em hơi mệt. Nhưng không sao đâu."
Dương nhìn dòng tin nhắn ấy, lòng bỗng dấy lên một cảm giác khó chịu.
"Mệt thế nào? Đừng giấu anh."
Nhưng Kiều không trả lời nữa.
---
Sáng hôm sau, Dương đến quán cà phê sớm hơn mọi ngày. Anh nhìn quanh nhưng không thấy Kiều đâu. Lần này, không đợi lâu hơn nữa, Dương quyết định đến nhà cậu.
Anh gõ cửa mấy lần mới thấy Kiều ra mở. Cậu khoác chiếc áo len rộng, gương mặt nhợt nhạt hơn hẳn.
“Anh đến đây làm gì vậy?” Kiều cười, giọng hơi khàn.
Dương không trả lời ngay. Anh nhìn Kiều thật kỹ rồi nhẹ nhàng bước vào.
Căn phòng không quá lớn, bài trí đơn giản, trên bàn vẫn còn những bức tranh dang dở. Nhưng điều khiến Dương chú ý nhất là những vỉ thuốc đặt ngay ngắn bên cạnh ly nước.
Anh chợt hiểu ra điều gì đó.
“Em bị bệnh đúng không?” Giọng Dương trầm xuống.
Kiều thoáng sững người, rồi bật cười như thể Dương vừa nói một điều gì đó ngốc nghếch.
“Anh nghiêm trọng quá rồi. Em chỉ hơi mệt thôi.”
Dương nhìn sâu vào mắt cậu. “Kiều.”
Lần này, Kiều không thể né tránh được nữa. Nụ cười trên môi cậu hơi tắt đi, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo len.
Một khoảng lặng kéo dài.
Cuối cùng, cậu thở hắt ra, ánh mắt có chút bất lực.
“Em không muốn anh lo lắng.”
Dương chậm rãi bước đến, đặt tay lên vai Kiều. “Anh không cần em phải che giấu.”
Kiều nhìn anh, trong đôi mắt cậu có quá nhiều cảm xúc đan xen—do dự, sợ hãi, và cả sự yếu đuối mà cậu chưa từng thể hiện trước mặt anh.
Rồi rất khẽ, cậu nói:
“Em chỉ sợ… nếu anh biết, anh sẽ nhìn em bằng ánh mắt khác.”
Dương siết nhẹ bờ vai cậu, giọng anh trầm ổn:
“Anh sẽ không thay đổi. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh vẫn sẽ ở đây.”
Kiều hơi run lên.
Ngoài kia, gió thu vẫn lùa qua từng tán cây. Nhưng trong khoảnh khắc này, giữa căn phòng nhỏ bé ấy, Dương có thể cảm nhận rõ ràng Kiều đang cố gắng che giấu nỗi đau của mình đến nhường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip