13. Tiệc Tối
Dưới ánh đèn lung linh của bữa tiệc xa hoa, thành phố Sài Gòn tràn ngập sự sang trọng và quyền lực. Những người nổi tiếng, doanh nhân thành đạt, và những gương mặt quen thuộc trong giới giải trí đều tụ hội về đây. Bữa tiệc này không chỉ là dịp để giao lưu mà còn là cơ hội để khoe khoang đẳng cấp, vẻ ngoài quyến rũ.
Đăng Dương và Pháp Kiều, tuy nổi bật với phong thái lịch lãm và thần thái riêng biệt, vẫn chưa công khai mối quan hệ của họ với công chúng. Mọi người xung quanh chỉ đoán già đoán non về mối quan hệ giữa hai người, nhưng thực tế chỉ có những người trong ngành và bạn bè thân thiết mới biết được tình cảm thực sự của họ.
Khi vừa bước vào sảnh, Pháp Kiều cảm thấy bầu không khí xung quanh quá sôi động. Các cuộc trò chuyện sôi nổi, âm nhạc đập thình thịch trong nền. Đăng Dương, luôn là người chững chạc nhưng lại không thể ngừng lo lắng cho Pháp Kiều, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay em như một cách bảo vệ. Anh không muốn Pháp Kiều phải cảm thấy lạc lõng trong thế giới xa lạ này, nơi mà mọi ánh mắt đều có thể soi mói.
- Em có mệt không?
Đăng Dương hỏi, ánh mắt đầy sự quan tâm, vừa lo lắng vừa dịu dàng.
Pháp Kiều cười khẽ, lắc đầu, nhưng vẻ mặt lại có chút e ngại.
- Không sao đâu, em ổn mà. Anh lo gì thế?
Đăng Dương không đáp, chỉ siết chặt tay em hơn một chút, rồi cùng Pháp Kiều hướng về phía những người bạn thân. Bảo Khang, Lê Quang Hùng, và Nguyễn Thái Sơn đang đứng gần đó.
- Kiều, hôm nay sao trông em sáng như vậy?
Bảo Khang chọc, trong khi Quang Hùng và Thái Sơn chỉ cười nhẹ.
Pháp Kiều chỉ mỉm cười, vẫn giữ thái độ khiêm nhường.
- Mọi người quá lời rồi, em chỉ cố gắng ăn mặc lịch sự thôi mà.
- Cố tình gây chú ý à?
Quang Hùng đùa, mắt nhìn Đăng Dương.
Đăng Dương không nói gì, chỉ khẽ cười và vỗ vai Pháp Kiều, như muốn bảo vệ em khỏi những trò đùa tinh nghịch của bạn bè. Anh nhìn Pháp Kiều với ánh mắt dịu dàng, gần như không thể rời mắt khỏi người em. Mọi ánh mắt xung quanh đều ngắm nhìn đôi tình nhân này, nhưng không ai biết rằng mối quan hệ giữa họ không phải là thứ gì có thể phô bày ra ngoài.
Trong khi Pháp Kiều vẫn trò chuyện với mọi người, Đăng Dương luôn đứng gần, thỉnh thoảng thì thầm những câu nói dịu dàng, chăm sóc em từng chút một. Khi bữa tiệc càng trở nên náo nhiệt, Đăng Dương lại càng bảo vệ Pháp Kiều một cách kín đáo.
- Em có muốn ra ngoài không?
Đăng Dương khẽ hỏi, nắm tay Pháp Kiều và dẫn em ra khu vườn yên tĩnh của biệt thự.
Pháp Kiều gật đầu, nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Dù bữa tiệc lớn thế này, Đăng Dương luôn làm cho em cảm thấy đặc biệt, như một "cô bé nhỏ bé" trong lòng anh. Anh không chỉ là người yêu mà còn là người anh chăm sóc, bảo vệ em mọi lúc mọi nơi.
Ra vườn, Đăng Dương và Pháp Kiều đứng bên nhau, lặng lẽ thưởng thức không khí yên tĩnh, không bị vướng bận bởi những ánh nhìn của người xung quanh. Đăng Dương khẽ vén một lọn tóc vướng trên mặt Pháp Kiều, ánh mắt đong đầy sự dịu dàng.
- Mệt không, em?
Anh hỏi lần nữa, khuôn mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự âu yếm.
Pháp Kiều lắc đầu, cảm thấy những lo toan trong lòng như tan biến. Dù ở giữa đám đông, giữa sự ồn ào của bữa tiệc, nhưng có Đăng Dương bên cạnh, em như lạc vào một thế giới khác, nơi chỉ có hai người, chỉ có tình yêu và sự bảo vệ anh dành cho em.
Đăng Dương nhìn em, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
- Anh sẽ luôn chăm sóc em, dù ở đâu, dù lúc nào.
Pháp Kiều chỉ khẽ gật đầu, tâm trạng cũng dịu lại, cảm giác như mọi nỗi lo trong cuộc sống đều có thể bỏ lại đằng sau khi có anh bên cạnh. Cảm giác yêu thương, sự chiều chuộng và bảo vệ từ Đăng Dương khiến em cảm thấy mình như một cô bé nhỏ bé được bao bọc trong vòng tay anh.
Tiếng nhạc từ trong biệt thự vẫn vang vọng, nhưng đối với Đăng Dương và Pháp Kiều, tất cả dường như trở nên mờ nhạt. Họ đứng đó, chỉ có nhau, và không có gì có thể làm thay đổi điều đó.
---
Bữa tiệc đang diễn ra sôi động, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, nhưng đối với Đăng Dương và Pháp Kiều, mọi thứ chỉ còn lại là không gian nhỏ yên tĩnh giữa họ, ngay trong khu vườn của biệt thự. Đăng Dương không buông tay Pháp Kiều, vẫn kiên nhẫn chờ đợi trong khi em đang suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày.
- Em có cảm thấy thoải mái không?
Đăng Dương lên tiếng, giọng anh dịu dàng nhưng đầy sự quan tâm.
Pháp Kiều quay lại, nhìn anh bằng đôi mắt chứa đựng sự cảm động. Mặc dù anh không nói quá nhiều, nhưng sự quan tâm và yêu thương trong từng cử chỉ nhỏ của Đăng Dương khiến em cảm thấy như anh luôn biết cách làm cho mọi thứ trở nên ấm áp và an toàn.
- Cảm ơn anh, em cảm thấy ổn hơn rất nhiều rồi. Anh luôn biết cách làm em yên tâm, dù nơi này đông đúc đến đâu
Pháp Kiều trả lời, nở một nụ cười dịu dàng.
Đăng Dương nắm tay Pháp Kiều, nhẹ nhàng kéo em lại gần hơn, như thể không muốn để em đi đâu xa.
Đừng lo gì cả, em chỉ cần ở bên anh thôi. Anh sẽ luôn ở đây, bảo vệ em, dù có thế nào đi nữa.
Cả hai ngồi xuống chiếc ghế đá trong khu vườn, vẫn giữ tay nhau, cảm giác ấm áp như lan tỏa trong không gian xung quanh. Đăng Dương không cần nói gì thêm, bởi chỉ cần có Pháp Kiều bên cạnh là anh đã cảm thấy đủ.
Từ xa, họ có thể nghe thấy tiếng của những người bạn đang cười đùa, nhưng điều đó chẳng thể làm họ rời mắt khỏi nhau. Mỗi cái nhìn, mỗi cử chỉ đều nói lên tình cảm mà họ dành cho nhau, dù chưa ai dám công khai mối quan hệ này.
Pháp Kiều cảm thấy một phần trong mình như tan chảy dưới cái nhìn ấm áp của Đăng Dương. Mặc dù bữa tiệc đông đúc, nhiều ánh mắt theo dõi, nhưng đối với em, tất cả đều không quan trọng nữa. Quan trọng là có Đăng Dương ở đây, người luôn sẵn sàng đứng bên cạnh em, che chở em trong mọi tình huống.
- Em biết không? Anh yêu em rất nhiều.
Đăng Dương thốt lên, khuôn mặt anh nghiêm túc nhưng đầy tình cảm.
Pháp Kiều hơi ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Đăng Dương không phải là người dễ bộc lộ tình cảm, vậy mà khi anh nói ra những lời này, mọi lo lắng trong em dường như tan biến hết. Những gì em lo sợ về tương lai dường như trở nên không quan trọng nữa.
- Em cũng yêu anh.
Pháp Kiều đáp lại, ánh mắt sáng lên, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
Lúc này, Đăng Dương cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Pháp Kiều, hành động này không chỉ là thể hiện tình cảm mà còn là sự cam kết, một lời hứa rằng dù tương lai có ra sao, anh sẽ luôn là người ở bên em.
Anh sẽ mãi yêu em, Kiều. Dù thế nào đi nữa, anh sẽ ở đây với em.
Bầu không khí trở nên lắng đọng, không còn những âm thanh vội vã, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng của hai người đang tận hưởng khoảnh khắc bên nhau. Dù bữa tiệc xa hoa, đầy quyền lực này vẫn đang diễn ra, nhưng trong mắt Đăng Dương và Pháp Kiều, tất cả như đã phai mờ. Chỉ có họ là tất cả, và thế giới ngoài kia chẳng thể nào thay đổi được điều đó.
Cùng lúc ấy, Bảo Khang, Quang Hùng và Thái Sơn cũng đến gần khu vườn, nhìn thấy hai người đang ở đây, họ chỉ khẽ mỉm cười rồi để hai người một mình, không muốn làm phiền những khoảnh khắc yên bình này.
Pháp Kiều nhìn họ rời đi, rồi quay lại nhìn Đăng Dương. Đôi mắt em như chứa đựng một câu hỏi, nhưng Đăng Dương chỉ đơn giản là mỉm cười, đáp lại bằng cái nhìn dịu dàng và ấm áp.
- Em không cần phải lo lắng về tương lai đâu, Kiều. Chỉ cần tin tưởng vào anh, mọi thứ rồi sẽ ổn.
Và thế là, dưới bầu trời đêm của thành phố, trong ánh sáng mờ nhạt của những ngọn đèn, Đăng Dương và Pháp Kiều tiếp tục ngồi đó, không cần phải nói gì thêm. Chỉ có sự hiện diện của nhau, và tình yêu đã đủ để làm mọi thứ trở nên hoàn hảo.
---
Yêu Kiều, Dương.
18/2/2025|Sunni.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip