16. Chuyến đi về quê không may mắn.

Từ giờ mình sẽ đổi lại Kiều thành Thanh Pháp vì mình thích ghi tên thật của nhân vật khi viết truyện hơn.

---

Thời gian này, Đăng Dương và Thanh Pháp không có lịch diễn hay sự kiện gì. Cả hai đã xin công ty hủy tất cả các hoạt động để tập trung ở nhà làm nhạc. Dương đã thông báo với Pháp vài ngày trước về việc anh phải về Hải Dương vì ba Trần gọi về gấp. Mặc dù anh chưa rõ lý do, nhưng vì thời gian rảnh rỗi, Dương quyết định đặt vé máy bay và chuẩn bị trở về.

Sáng nay, Dương gọi điện bảo Pháp qua giúp anh soạn đồ. Pháp đến đúng giờ, gõ cửa và bước vào căn hộ quen thuộc của Dương.

- Anh chuẩn bị đồ đến đâu rồi?

Dương ngồi giữa phòng khách, xung quanh là vali và quần áo đang được gấp gọn.

-Còn mấy thứ linh tinh, em giúp anh nhé. Mấy cái này anh chẳng biết xếp sao cho gọn.

Pháp khẽ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh.

- Đúng là anh chỉ giỏi hát hò, làm nhạc. Gấp đồ thì hậu đậu ghê.

Cả hai vừa làm vừa trò chuyện, không khí nhẹ nhàng nhưng có chút buồn man mác. Pháp thỉnh thoảng nhìn trộm Dương, đôi mắt cậu ánh lên sự lo lắng.

-Em đưa anh ra sân bay, nhưng nhớ phải kín đáo. Anh không muốn người khác nhận ra.

Pháp gật đầu.

- Dạ. Em biết mà. Với lại, chuyện của tụi mình cũng đâu ai biết đâu, nên yên tâm đi.

---

Trên đường ra sân bay.

Chiếc taxi lăn bánh rời khỏi xa tòa nhà trung cư cao cấp, hướng về phía sân bay Tân Sơn Nhất. Pháp ngồi bên cạnh Dương, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng đầu óc thì nghĩ về những ngày sắp tới không có Dương bên cạnh.

- Em ở nhà, lo làm cho xong bản demo hôm trước đi nhé.

Dương nói, phá vỡ sự im lặng.

- Em biết rồi. Nhưng mà anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Lần này về nhà, anh cứ tập trung chuyện của ba, đừng lo gì khác.

- Ừ, anh biết.

Dương cười nhẹ, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng.

Khi đến sân bay, cả hai dừng ở cổng ngoài. Dương lấy vali xuống xe, quay lại nhìn Pháp.

-Em về đi, đừng đứng đây lâu. Ai nhận ra lại không hay.

Pháp im lặng một lát rồi nói

- Em biết. Nhưng mà anh nhớ gọi em khi đến nơi nhé.

-Anh hứa.

Cả hai nhìn nhau trong giây lát, ánh mắt chứa đựng nhiều điều không nói thành lời. Dương kéo vali bước đi, nhìn theo phía em đầy tiếc nuối.

---

Khi máy bay đáp xuống Nội Bài, một chiếc xe ô tô quen thuộc đã đợi sẵn. Người tài xế là chú Hải, tài xế lâu năm của gia đình. (Ai thắc mắc tại sao về Hải Dương mà lại về sân bay Nội Bài thì bình luận mình sẽ giải thích.)

- Dương, lâu lắm không thấy con về.

- Dạ, tại công việc bận quá. Chú khỏe không ạ?

- Khỏe chứ. Con ngồi đi, ba mẹ con chắc mong lắm rồi.

Chiếc xe chạy qua những con đường quê thanh bình, hai bên là cánh đồng xanh mướt. Không khí mát lành của miền Bắc khác hẳn cái oi bức của Sài Gòn. Dương thở dài, cảm giác quen thuộc nhưng cũng đầy áp lực ùa về.

- Ba gọi con về có việc gấp. Chú biết chuyện gì không?

Chú Hải lắc đầu.

-Chú không rõ. Nhưng chắc là chuyện quan trọng. Ba con ít khi nào gấp gáp thế này.

---

Cổng nhà đã mở, mẹ Trần đứng đợi từ xa.

-Dương, con về rồi à? Mệt không?

- Dạ, con chào ba, chào mẹ.

Anh cúi đầu, kéo vali vào nhà.

Ba Trần ngồi ở phòng khách, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng không giấu được sự ấm áp khi thấy con trai.

- Dương, con lên rửa mặt đi. Rồi xuống ba nói chuyện.

Dương vâng lời, kéo vali vào phòng cũ của mình. Tất cả vẫn y nguyên như lần cuối anh về, từ chiếc giường đơn đến bức tranh treo trên tường.

---

Giờ cơm.

Bữa cơm gia đình đơn giản nhưng ấm cúng, với những món ăn quen thuộc như thịt kho tàu, bát canh rau cải và đĩa cá rán giòn.

- Con ăn nhiều vào, trong đó chắc không có ai nấu ngon như mẹ đâu.

mẹ Trần nói, ánh mắt đầy yêu thương.

- Dạ. Đồ ăn của mẹ lúc nào cũng ngon.

Dương mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

Ba Trần đặt đũa xuống, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Dương.
-

Con, ba hỏi thật. Con và cậu Thanh Pháp là như thế nào?

Dương khựng lại, đôi đũa trên tay khẽ run.

-Ba... sao ba lại hỏi vậy ạ?

- Ba không phải không biết. Bạn bè làm việc chung thì được, nhưng gần đây ba nghe nói con đưa nó về căn hộ của mình, lại thường xuyên đi chung. Có chuyện gì con cần nói với ba không?

Dương cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ.

-Ba, cậu ấy chỉ là bạn thân của con thôi. Ba đừng lo.

Ba Trần trầm ngâm, giọng vẫn đều nhưng mang ý nhắc nhở.

- Gia đình mình gia giáo, con biết điều đó. Ba không muốn con làm gì khiến người khác phải bàn tán.

- Vâng. Con hiểu.

Dương đáp, lòng nặng trĩu. Anh biết, đây chỉ mới là khởi đầu cho những sóng gió sắp tới.

---

Buổi tối tại nhà Trần.

Sau bữa cơm, Dương về phòng mình, đóng cửa lại. Áp lực từ câu hỏi của ba khiến anh không thể thở nổi. Ánh đèn phòng ngủ vàng dịu không xua đi được cảm giác nặng nề. Dương ngồi xuống mép giường, cầm điện thoại nhắn tin cho Pháp.

Đăng Dương.
Anh vừa ăn cơm xong, ba mẹ vẫn khỏe.

Pháp Kiều.
Tốt quá. Anh đi đường có mệt không?

Đăng Dương.
Không. Mà... ba anh hỏi chuyện tụi mình.

Pháp Kiều.
Cái gì? Hỏi sao?

Đăng Dương.
Ba chỉ nghi ngờ thôi. Anh nói tụi mình chỉ là bạn.

Pháp Kiều .
Ừm... chắc do tụi mình gặp nhau nhiều quá.

Đăng Dương.
Anh sẽ cẩn thận hơn. Đừng lo quá mà không quan tâm bản thân đâu đấy.


Pháp không trả lời ngay, chỉ gửi một nhãn dán mặt cười buồn. Dương thở dài, đặt điện thoại xuống bàn và ngả lưng ra giường. Anh biết, càng giấu, càng khó khăn. Nhưng gia đình anh sẽ không dễ dàng chấp nhận điều này, nhất là trong một môi trường gia giáo như nhà họ Trần.

---

Buổi sáng hôm sau.

Tiếng gõ cửa đánh thức Dương.

- Dương, dậy ăn sáng đi con.

giọng mẹ Trần vang lên ngoài cửa.

- Vâng, con dậy liền.

Dương ngồi dậy, dụi mắt và nhìn đồng hồ. Đã gần 7 giờ. Anh thay đồ rồi xuống bếp.

Bữa sáng là cháo gà nóng hổi, thơm mùi hành lá. Mẹ Trần vẫn luôn chu đáo như thế. Ba Trần ngồi ở bàn, tờ báo buổi sáng đặt trước mặt, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Dương.

- Dương, hôm nay con ở nhà hay có dự định đi đâu không?

Ba Trần hỏi, giọng trầm nhưng không kém phần quan tâm.

- Dạ, con tính ở nhà thôi ạ. Con muốn nghỉ ngơi một chút.

- Ừ, cũng tốt. Dạo này công việc nhiều, con cũng nên chăm sóc bản thân đi, lo làm mấy cái nhạc đấy rồi chẳng quan tâm bản thân gì cả.

Dương gật đầu, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản. Nhưng anh biết, sự quan tâm này cũng có chút gì đó như đang dò xét.

---

Sau bữa sáng, ba Trần gọi Dương vào phòng làm việc. Căn phòng nhỏ gọn, bày biện gọn gàng với kệ sách lớn và bàn làm việc gỗ tối màu.

- Đăng Dương, ngồi đi.

- Dạ, ba muốn nói gì ạ?

Dương ngồi xuống, lòng hơi lo lắng.

- Ba biết công việc nghệ thuật của con khác xa với truyền thống gia đình mình. Ba chưa bao giờ ngăn cản con, vì ba tin con biết đâu là giới hạn.

- Dạ, con biết.

- Nhưng gần đây, ba nghe nhiều người nói về mối quan hệ của con với cậu Thanh Pháp. Ba không muốn phán xét, nhưng ba cần con hiểu rằng danh dự gia đình rất quan trọng. Con phải suy nghĩ thật kỹ trước khi làm bất cứ điều gì.

Dương ngước lên, ánh mắt kiên định.

-Ba, con luôn tôn trọng gia đình và những giá trị ba mẹ dạy con. Nhưng công việc của con, cuộc sống của con, đôi khi có những mối quan hệ thân thiết mà người ngoài không hiểu được. Con hy vọng ba có thể hiểu cho con...

Ba Trần im lặng một lúc lâu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt con trai.

- Ba biết. Nhưng hãy nhớ, mọi hành động của con đều có thể ảnh hưởng đến gia đình.

- Dạ, con hiểu.

---

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện không mấy là vui vẻ đối với Đăng Dương, anh cũng không nán lại lâu và về phòng của mình.

Dương đóng cửa phòng lại, ngồi xuống bàn và bật máy tính lên. Anh mở một file nhạc dang dở, cố gắng tập trung vào công việc. Nhưng những lời của ba vẫn vang vọng trong đầu.

Điện thoại trên bàn rung lên. Là em.

- Anh đang làm gì thế?

Giọng em ấm áp vang lên qua loa ngoài.

- Anh đang làm nhạc. Ba vừa nói chuyện với anh.

- Về tụi mình hả?

- Ừ. Ông ấy bảo anh phải cẩn thận với mọi hành động, vì ảnh hưởng đến gia đình.

Pháp im lặng một lúc, rồi cười nhẹ.

- Ba anh không sai. Nhưng em tin anh sẽ giải quyết được.

- Kiều này...

Dương khẽ gọi, giọng anh trầm xuống.

- Sao anh?

- Anh chỉ muốn nói, dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ bảo vệ em.

Pháp mỉm cười, dù biết Dương không thể nhìn thấy.

- Em biết. Nhưng anh cũng đừng quên bảo vệ chính mình.

Cả hai im lặng trong giây lát, cảm nhận hơi thở của nhau qua đường dây điện thoại. Đây là khoảng cách, nhưng cũng là sự gắn kết mà cả hai không muốn đánh mất.

Thanh Pháp bước vào căn phòng nhỏ của mình, cảm giác trống vắng tràn ngập khi em đóng cánh cửa lại. Con phố phía ngoài vẫn sáng ánh đèn, nhưng trong căn phòng tối này, chỉ có mình em. Tiếng máy lạnh kêu khe khẽ, chiếc giường vẫn là nơi quen thuộc, nhưng trái tim em giờ đây dường như đang mang theo một gánh nặng khó tả.

Em ngồi xuống mép giường, đôi mắt dừng lại trên chiếc điện thoại vẫn sáng màn hình. Tin nhắn của Đăng Dương hiện lên.

'Đừng nghĩ nhiều, ngủ ngoan em bé của anh, anh yêu em.' kèm theo hình trái tim 💝

Thanh Pháp nhấn vào đoạn hội thoại, đọc lại những dòng tin nhắn cả hai đã trao đổi. Em cười khẽ, nhưng rồi nụ cười ấy nhanh chóng nhạt đi. Em biết mình đang hạnh phúc, nhưng cũng không thể phủ nhận nỗi lo lắng đang gợn lên trong lòng.

Là một rapper mới nổi, Thanh Pháp  hiểu rõ thế giới giải trí mà em và Đăng Dương đang theo đuổi không hề dễ dàng. Những tin đồn, những áp lực, sự chú ý của công chúng... Liệu tình yêu này có đủ mạnh để vượt qua tất cả?

Cầm điện thoại lên, Thanh Pháp chần chừ một chút rồi nhấn nút gọi. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

- Anh nghe đây, Kiều. Em chưa ngủ à.

Giọng Đăng Dương ấm áp vang lên, như một luồng hơi ấm xua tan đi cái lạnh lẽo trong lòng em.

- Xin lỗi vì em gọi lại anh lần nữa, em làm phiền anh chút được khoong.

- Sao em nói vậy? Anh luôn sẵn sàng nghe em mà.

Thanh Pháp cắn nhẹ môi, cố nén một tiếng thở dài.

- Em chỉ... muốn nghe giọng anh.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi Đăng Dương khẽ hỏi, giọng anh nghiêm túc nhưng cũng đầy sự quan tâm.

- Có chuyện gì sao, Kiều?

- Không... Em chỉ nghĩ... Liệu tình yêu này có đủ lớn để vượt qua mọi thứ không, Dương?

Đăng Dương ngồi thẳng dậy, tay anh siết chặt lấy điện thoại. Anh hiểu ý em. Không phải em nghi ngờ tình cảm của anh, mà là nghi ngờ chính hoàn cảnh khắc nghiệt xung quanh họ.

- Kiều, em nghe anh nói này. Anh biết con đường này không dễ dàng. Chúng ta đều là người của công chúng, sẽ có những lúc áp lực, những lúc mệt mỏi. Nhưng anh chắc chắn một điều là anh yêu em. Và anh không bao giờ muốn mất em.

Thanh Pháp khẽ đáp

- Nhưng còn những tin đồn? Những ánh mắt soi mói? Và cả tương lai mà chúng ta không chắc chắn?

Đăng Dương thở dài, giọng anh trầm ấm hơn, mang theo sự chân thành.

- Kiều, anh không thể kiểm soát được tất cả mọi thứ, nhưng anh có thể kiểm soát bản thân mình. Anh sẽ luôn chọn em, dù có chuyện gì xảy ra. Nếu em cảm thấy sợ hãi hay mệt mỏi, cứ nói với anh. Đừng giữ trong lòng, đừng gánh một mình.

Giây phút này đây, Pháp đã viết em chọn đúng người, và Dương cũng biết anh yêu con người này đến mức nào.

Nghe những lời ấy, Thanh Pháp cảm thấy tim mình dịu lại. Em không nói gì, chỉ nghe tiếng thở đều đều của Đăng Dương ở đầu dây bên kia.

- Anh biết em đang lo lắng, nhưng anh hứa với em, chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Em không phải một mình đâu, Kiều. Anh luôn ở đây.

Thanh Pháp nhắm mắt, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Không phải vì buồn, mà vì hạnh phúc.

- Cảm ơn anh, Dương. Cảm ơn vì luôn ở bên em.

- Anh yêu em, Kiều. Và anh sẽ không để bất cứ điều gì chia rẽ chúng ta. Giờ thì ngủ nhé, bé ngoan.

Cuộc trò chuyện kết thúc sau một lúc lâu. Thanh Pháp  đặt điện thoại xuống, cảm giác nặng nề trong lòng cũng vơi đi. Em biết rằng, dù phía trước có khó khăn thế nào, chỉ cần có Đăng Dương, em sẽ không bao giờ phải bước đi một mình.

Đêm đó, giữa ánh đèn vàng ngoài cửa sổ, hai trái tim đồng điệu đã hứa hẹn một tình yêu bền chặt, vượt qua mọi thử thách của cuộc đời.

---
Yêu Kiều, Dương.

13/6/2025| Sunni.
Nên suy nghĩ đến việc drop không vì chuyện càng ngày càng ít người đọc😭

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip