65. Bạn trai có chịu cho anh một cơ hội thể hiện không?

Thi đợt một kết thúc, mấy trăm người đồng thời rời khỏi phòng thi. Thanh Pháp tốn chút thời gian mới có thể lách ra ngoài, lên chiếc xe bus số mười bảy mà sáng nay đưa họ tới.

Phòng thi của cậu cách khá xa, bởi vậy cậu đến trễ nhất. Lúc lên xe, Chu Siêu và Giang Sùng đã ngồi tại chỗ.

Hình như Giang Sùng thi không tốt lắm, sắc mặt rất khó coi, ôm cặp cúi gằm không nói tiếng nào.

Chu Siêu cũng không khá hơn, có điều khả năng chịu đựng áp lực của cậu ta tốt hơn Giang Sùng. Thấy Thanh Pháp tới, cậu ta đứng lên vẫy tay với cậu: "Anh Pháp, ở đây!"

Thanh Pháp ngồi xuống cạnh cậu ta, Triệu Phong đứng gần đó đưa một chai nước: "Uống chút đi."

Trong xe bus đông người phức tạp, có kinh nghiệm của ngày hôm qua, Triệu Phong chẳng hề hỏi han gì.

Thanh Pháp cảm ơn ông, vặn nắp chai uống mấy ngụm, cảm thấy thoải mái hơn. Hơn bốn tiếng không uống nước, cổ họng cậu sắp bốc khói rồi.

Mấy năm trước, cuộc thi không nghiêm ngặt như thế. Về sau thật sự gian lận rất quá quắt, có lúc thí sinh còn chưa tiến vào phòng thi mà đã có người ở bên ngoài bán đáp án.

Các ban ngành liên quan bèn ra tay xử trí, nhân tiện tăng cường kỷ luật trường thi. Bất kể trên chiếc chai có chữ hay không thì cũng đều không được mang vào.

Sau khi người đến đông đủ, tài xế khởi động xe chạy về khách sạn.

Tiếng động cơ xe bus rất lớn, người tỉnh khác cũng đang thảo luận đề vừa thi, nếu hai người ngồi sát nhau hạ giọng nói chuyện thì người cách lối đi tuyệt đối không nghe thấy.

Chu Siêu liếc Triệu Phong, tiếp đó nhích gần Thanh Pháp hỏi: "Anh Pháp, cậu thi thế nào?"

Dứt lời, cậu ta nhanh chóng lén lút kéo tay Thanh Pháp: "Nhỏ giọng thôi."

Thanh Pháp suy nghĩ phút chốc, bình tĩnh đáp: "Làm được hết."

Chu Siêu phiền muộn: "Thời gian của tớ căn bản không đủ! Lần này thật sự hỏng rồi. Đừng nói là huy chương bạc, đến huy chương đồng còn khó ấy chứ."

"Đừng nghĩ nhiều." Thanh Pháp an ủi cậu ta, "Ngày mai còn một bài thi nữa mà."

Chu Siêu cúi đầu ủ rũ: "Thật sự là tớ chẳng muốn thi bài số hai đâu."

Lần tham gia trành tài cuối cùng, Chu Siêu vốn định giữ sức thi thật tốt, ai ngờ sau khi đọc đề thì trợn tròn mắt. Trong phòng thi, cậu ta vừa gắng ổn định cảm xúc, vừa sụp đổ. Bây giờ trông thấy Thanh Pháp, cậu ta thật sự không nhịn nổi, bắt đầu kể khổ.

"Sao đề năm nay lại khó vậy nhỉ? Vốn tưởng rằng sau khi không cộng điểm thi đại học nữa, đề bài sẽ dễ hơn một chút."

Trong trại đông, vận may vẫn chiếm một phần nhất định. Thông thường vẫn có người năm trước đạt huy chương vàng, năm sau thi lại kết quả tuột dốc, cũng do gặp phải đề bài mình không am hiểu lắm.

Thanh Pháp không biết an ủi người khác. Cậu suy nghĩ chốc lát mới nói: "Vòng đấu loại cấp tỉnh lần trước, cậu cũng cảm giác không ổn, cuối cùng điểm số rất cao."

Chu Siêu ngẩn ngơ: "Đúng rồi."

Tình huống tương tự khiến trong lòng Chu Siêu dễ chịu không ít, nói không chắc là thất vọng trước, hạnh phúc sau đấy.

"Chúng ta không nhắc đề thi nữa, đợi đến hết đợt thứ hai thì nói sau."

Chu Siêu gật đầu thật mạnh: "Tớ nghe cậu."

Mãi mới bắt được một cái phao cứu mạng, Chu Siêu không dám nghĩ nhiều. Cậu ta nhanh chóng lấy điện thoại ra, dời sự chú ý, kết quả càng xem càng trợn tròn mắt.

"Ôi đệt, anh Pháp! Cậu xem đây toàn là cái gì thế này?!" Con ngoan muôn đời lại không nhịn được, phải chửi bậy.

Thanh Pháp liếc màn hình di động của cậu ta một cái, cũng giật mình sửng sốt.

Chu Siêu đang tra tìm thông tin của đợt trại đông Toán học lần này, kết quả hiện trên mạng, ban đầu còn bình thường nhưng càng về sau thì càng không đúng lắm.

[Kết thúc trận chung kết ngày đầu tiên, giáo viên hướng dẫn của đội tỉnh Đông Hải mạnh miệng như vậy...]

[Giáo viên hướng dẫn của tỉnh Đông Hải nói thẳng tuyển thủ tỉnh mình năm nay nhất định sẽ tiến vào đội tuyển quốc gia, rốt cuộc là ăn nói ngông cuồng hay là đã có chuẩn bị? Để chúng ta mỏi mắt mong chờ.]

[Đưa tin trực tiếp từ trại đông, tỉnh Đông Hải sẽ trở thành con ngựa ô thứ nhất của năm nay?]

[Giải thi Toán khó nhất nước ta, liệu tỉnh Đông Hải có thể thành công nghịch tập, tẩy sạch nỗi sỉ nhục về mặt thi đua?]

... ... ... ...

Tuy chỉ có một nhóm người ít ỏi để ý đến kỳ thi Toán, nhưng bọn họ hiểu kỳ thi này rất rõ.

Chu Siêu không nhịn được mà ấn vào một trang web thông tin khá lớn, lập tức tràn ra một đống bình luận ——

[??? Giáo viên hướng dẫn của tỉnh Đông Hải điên rồi?]

[226 rất cao à? Không nghĩ vậy, là ai cho giáo viên tỉnh Đông Hải tự tin rằng, cái người tên Thanh Pháp gì gì kia nhất định sẽ tiến vào đội tuyển quốc gia?]

[Không đúng, tao có nhớ nhầm không? Tỉnh Đông Hải không phải là tỉnh xưa nay chẳng có ai tiến vào đội tuyển quốc gia đó sao?]

[Mày không nhầm, là bọn họ chém gió.]

[Thanh Pháp? Chưa nghe bao giờ... Không phải là đại thần nào đó chứ?]

[Mới sáng sớm đã đọc được tin thế này... Tỉnh Đông Hải rốt cuộc không cam lòng im lặng không tiếng đông, nên chuẩn bị trở thành trò cười để thu hút sự chú ý à?]

[Nói thật, tại sao tài nguyên giáo dục của tỉnh Đông Hải lại kém thế nhỉ? Theo lý, quốc gia cũng đầu tư không ít mà, quả thực... Hỗ trợ nhiều như vậy, heo đứng ở đầu gió cũng có thể bay lên luôn rồi.]

[Tôm tép nhãi nhép.]

Trại đông những năm trước, vì đưa tin quá mức nghiêm túc nên luôn bị giới hạn trong vòng thi đua, cơ bản không có người ngoài chú ý. Mà năm nay, do phóng viên tìm cách khác, đã hấp dẫn không ít người ngoài quan tâm.

Số người tới nhiều, luôn có người không hiểu mọi người đang chế giễu cái gì. Vì vậy người trong vòng sẽ tiện tay phổ cập chiến tích "huy hoàng" bao năm qua của tỉnh Đông Hải.

Cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng mọi người đều biết, tỉnh Đông Hải năm nay ra một kẻ đạt 226 điểm là bắt đầu không tìm ra đông tây nam bắc, bắt đầu mạnh miệng.

Giễu cợt từ trong vòng lan ra ngoài vòng, thậm chí Thanh Pháp cũng bị réo tên suốt.

Khi truyền thông đưa tin về trại đông, ngoại trừ tuyển thủ đại diện cần lên bục phát biểu và tuyển thủ hạt giống đặc biệt xem trọng thì sẽ không đưa tin về một cá nhân ai khác.

Thế nhưng sự việc thật sự quá hot, hơn nữa gương mặt của Thanh Pháp vô cùng nổi bật, các phóng viên không khỏi chụp lén cậu mấy tấm, chọn một tấm rõ nét nhất rồi đăng vào bài báo cùng ảnh của các tuyển thủ đại biểu.

Thế là, bình luận nháy mắt tăng theo cấp số nhân.

[Ồ mịa!! Anh trai ơi em có thể!! Yêu đương không?!]

[Trời ơi! Rất đẹp trai! Chỉ là cảm giác có hơi lạnh lùng, không dễ tiếp cận. Học thần các người đều xa cách như vậy à?]

[Đây là thi Toán, không phải thi sắc đẹp có được không? Phục rồi.]

[Cho nên là mặt của Thanh Pháp cho giáo viên của bọn họ tự tin à? Ha ha ha ha ha ha ha, toàn bộ tỉnh Đông Hải đều cho tao một cảm giác huyền ảo.]

[Bó tay, lầu trên não tàn à. Tên Thanh Pháp này chính là lọ hoa đấy chứ?]

[Không quan tâm cuộc thi lắm, nhưng gần đây khá chán, ngồi xổm hóng kết quả.]

"Anh Pháp..." Chu Siêu cẩn thận nheo mắt nhìn Thanh Pháp, bỗng có chút hối hận về việc mình đưa di động cho cậu xem: "Cậu không sao chứ?"

"Không có gì." Thanh Pháp bình tĩnh ngẩng đầu.

"Thật chứ?"

Chu Siêu không tin, nếu như người bị cư dân mạng chửi bới trên mạng là cậu ta, chắc hiện giờ cậu ta đã tức nổ phổi.

Lúc này, Chu Siêu cũng quên luôn việc thi cử, phàn nàn nói: "Rõ ràng thầy Triệu không nói như vậy. Cũng không biết những người này xuyên tạc kiểu gì nữa."

"Ừm." Thanh Pháp tựa lưng vào ghế ngồi, bình tĩnh nói: "Không có gì để quan tâm."

Từ nhỏ đến lớn, cậu từng bị cười nhạo nhiều lắm.

Con hoang, kẻ đáng thương, hồi học tiểu học cậu còn có biệt danh là "mua ve chai". Cái nào cũng khó nghe hơn những lời nói trên mạng bây giờ gấp trăm lần, cậu đã sớm luyện được.

(huhu bé chịu khổ rồi về nhà thôi em)

Hiện tại trên thế giới này chỉ có hai điều có thể ảnh hưởng đến cậu. Một là chuẩn bị kỹ càng nhưng không thi đạt hạng nhất. Hai là Đăng Dương.

"Lợi hại nha anh Pháp!" Chu Siêu giơ ngón tay cái với cậu, sau đó đến gần khoác vai cậu: "Móa nó, tớ bỗng có động lực. Anh Pháp, ngày mai hai chúng ta hãy thi thật tốt, nhỡ đâu có thể thật sự tiến vào đội tuyển quốc gia chứ?"

Thanh Pháp cười một tiếng: "Ừ."

Khi đến khách sạn, Thanh Pháp không chú ý sự dò xét như có như không của các tuyển thủ khác. Cậu bình tĩnh ăn cơm trưa rồi trở về phòng của mình.

Vừa đặt cặp xuống, điện thoại Đăng Dương đã gọi tới, bây giờ không phải gọi thoại mà là gọi video.

Thanh Pháp liếc Chu Siêu đang thay giày, cầm điện thoại ra ngoài ấn nhận.

"Đã về khách sạn rồi à?" Cách màn hình, Đăng Dương quan sát bối cảnh xung quanh Thanh Pháp, hỏi.

"Ừm." Thanh Pháp giơ điện thoại, đi về phía trước mấy bước, tìm nơi có ánh sáng tốt để đứng, đáp: "Ăn cơm xong rồi, vừa về phòng thì nhận được cuộc gọi video của anh."

Đăng Dương khẽ cười: "Hai ta coi như có thần giao cách cảm nhỉ?"

Thanh Pháp khẽ gật đầu.

Trái tim Đăng Dương cảm thấy thật ấm áp, hắn không nhắc đến vụ thi cử, tìm bừa một chủ đề: "Nghỉ đông em muốn làm gì?"

Vì lại đánh Kiều An Ngạn, hôm nay hắn bị thầy Lưu gọi tới văn phòng dạy dỗ cho tới trưa, bên tai mãi mới thanh tịnh. Ra ngoài ăn cơm, thuận tiện lướt những bài đăng liên quan đến Thanh Pháp trên diễn đàn, kết quả hắn trông thấy các tin tức loạn thất bát tao kia.

Sợ Thanh Pháp bị ảnh hưởng, Đăng Dương cố ý gọi video tới. Cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu, thấy cậu không khác bình thường mấy, hắn yên tâm hẳn.

Thanh Pháp ngập ngừng rồi tùy tiện đáp: "Ở nhà làm bài tập."

Đăng Dương suy tư ngắm hàng mi rũ xuống của cậu, bỗng cười hỏi: "Thời gian dài như vậy mà cũng chỉ làm bài tập? Không đến mức thế chứ, hai ta ra ngoài chơi chút không? Em thích thành phố nào?"

"Thôi bỏ đi." Thanh Pháp lắc đầu từ chối, "Sắp sửa lên lớp mười hai rồi, phải tranh thủ thời gian học tập."

"Còn những nửa năm mà, sao lại là sắp sửa." Đăng Dương nhíu mày, thuyết phục: "Lão Lưu đã nói rồi, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi mới có thể đạt hiệu quả."

Yết hầu Thanh Pháp hơi trượt, cậu vẫn từ chối: "...Trời rất lạnh, ở trong nhà vẫn hơn."

Trong kỳ nghỉ đông, cậu phải tìm việc làm kiếm học phí, thật sự không có thời gian cùng Đăng Dương ra ngoài chơi. Hơn nữa, hai người đi du lịch, cậu không thể để mình Đăng Dương gánh hết chi phí được.

Nhưng bây giờ cậu... Còn chưa có đủ từng ấy tiền.

Đăng Dương thở dài, không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: "Bé cưng, rốt cuộc em có chuyện gì giấu anh vậy?"

Từ câu đầu tiên của Thanh Pháp, hắn đã cảm thấy nét mặt của cậu hơi bất thường, nên mới cố tình nói muốn đi du lịch. Quả nhiên phản ứng của Thanh Pháp vô cùng không bình thường.

"Không có." Thanh Pháp cụp mắt, nói khẽ: "Chỉ là cảm thấy hiện tại chưa cần ra ngoài chơi thôi."

Trước nay Thanh Pháp không hề cho rằng thiếu tiền là chuyện mất mặt. Song bây giờ bị Đăng Dương hỏi thăm, cậu bỗng cảm thấy khó chịu cực kỳ.

Nếu cậu có khả năng hơn thì tốt rồi, cũng sẽ không đến nỗi chẳng đáp ứng nổi một yêu cầu đơn giản của Đăng Dương.

"A, thật sao?" Đăng Dương biết, nếu hôm nay không thừa dịp hỏi cho ra nhẽ, về sau Thanh Pháp sẽ giấu càng sâu. Hắn đành hạ quyết tâm, tàn nhẫn nói: "Em không muốn đi chơi với anh, là muốn trộm ăn dưa hấu với anh Tiêu của em hả?"

Thanh Pháp ngẩn ngơ: "Không phải vậy."

"Thế thì nói thật đi." Đăng Dương nhìn cậu, thản nhiên hỏi: "Rốt cuộc em có chuyện gì giấu anh?"

Thanh Pháp cúi đầu, vừa xấu hổ vừa lúng túng, gương mặt nóng bỏng. Hồi lâu sau cậu mới nhỏ giọng kể việc ông Nguyễn cắt tiền sinh hoạt của mình.

"Đệt! Lão súc sinh này!" Đăng Dương đá mạnh lên thành bồn hoa. Hắn đè nén ngọn lửa trong lòng: "Bao lâu rồi?"

"Không lâu lắm, mới tháng này." Thanh Pháp an ủi hắn: "Anh đừng giận, trong tay em còn học bổng nè."

"Em..." Đăng Dương nhắm mắt, cố sức khiến mình bình tĩnh lại: "Chuyện lớn như vậy, tại sao không nói với anh?"

Thanh Pháp im lặng không lên tiếng.

"Giỏi lắm." Đăng Dương hờ hững nhìn cậu: "Coi anh là người ngoài đúng không?"

Thanh Pháp cuống lên: "Không phải!"

Loại chuyện này... Loại chuyện lộn xộn lung tung này, cậu thật sự không có cách nào mở miệng nói với Đăng Dương.

Nói cái gì đây? Chẳng lẽ giơ tay mượn tiền Đăng Dương? Dựa theo tính tình Đăng Dương, hắn căn bản sẽ không để cậu trả, cậu không thể không biết xấu hổ như vậy.

Đăng Dương biết tính cách của cậu, cũng có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng cậu, đau lòng khôn nguôi. Nhưng không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi tính cách, chỉ đành chờ tương lai từ từ uốn nắn lại.

Đăng Dương bình ổn chốc lát, nhẹ giọng hỏi cậu: "Bé cưng, anh là ai của em?"

Thanh Pháp mấp máy môi, thấp giọng đáp: "Bạn trai."

"Bạn trai..." Đăng Dương lặp lại một lần rồi hỏi tiếp: "Vậy bây giờ hai ta có tính là người một nhà không?"

Thanh Pháp nhẹ nhàng gật đầu.

"Người một nhà không nói câu khách sáo." Đăng Dương nói: "Lát nữa gửi số tài khoản ngân hàng cho anh." Nghĩ nghĩ xong lại nói: "Được rồi, em dùng thẻ anh luôn nhé."

Bờ môi Thanh Pháp giật giật, không nói gì. Cậu thật sự không muốn lợi dụng Đăng Dương.

Đăng Dương thở dài, nhìn cậu bảo: "Bé cưng, nói cho em cái này. Dùng tiền của bạn trai không gọi là lợi dụng."

Thanh Pháp ngước mắt.

Đăng Dương cười khẽ: "Gọi là thiên kinh địa nghĩa." (1)

(1) chuyện hiển nhiên

Hắn hơi dừng rồi nói tiếp: "Mà đây là bạn trai của anh, anh tình nguyện cho em ấy tiêu tiền thì có sao."

"Bạn trai có chịu cho anh một cơ hội thể hiện không?"

———————-
Tác giả có lời muốn nói: Kịch trường nhỏ, Đăng Dương: Vẫn chưa nuôi quen, lần sau mà còn thế này thì phải hầu hạ bằng gậy mới được.

(anh dương có cây gậy mà-ai-cũng-biết-là-cây-gậy-gì-đó =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip