74. Thế thì hôm nay cần anh kiểm chứng xem sao
Ông Nguyễn hôm đó ướt đẫm phân chim. Sau khi rời khỏi Thực nghiệm tỉnh, ông ta lái xe thẳng về nhà, trong thời gian chờ đèn xanh có gửi wechat cho lãnh đạo để xin nghỉ.
Lãnh đạo không trả lời, ông Nguyễn cũng không quan tâm.
Các công ty Internet có bầu không khí cởi mở, giờ làm việc tương đối linh hoạt, thỉnh thoảng nghỉ nửa ngày một ngày cũng không ảnh hưởng đến hiệu quả công việc.
Chuyến đi Thực nghiệm tỉnh này khiến ông ta mất hết mặt mũi. Thẹn quá hóa giận, ông Nguyễn không biết đã bao nhiêu lần mắng Thanh Pháp trong lòng, thầm thề rằng chờ sau này khi Thanh Pháp đến cầu ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhân nhượng.
Sáng hôm sau, ông Nguyễn vẫn đi làm như thường lệ. Không biết chuyện gì đang xảy ra, ông ta luôn cảm thấy những đồng nghiệp xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái.
Chẳng lẽ trên người ông ta còn mùi phân chim? Ông Nguyễn lén lút cúi đầu hít hà. Không thể nào, ngày hôm qua ông ta tắm cả tiếng đồng hồ, hôm nay lại còn xịt chút nước hoa lên người, Triệu Kim Phượng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Ông Nguyễn cũng không coi trọng chuyện này, đến quầy cafe lấy một miếng bánh mì, bật máy tính lên, vừa ăn vừa lướt diễn đàn của công ty.
Không nhiều người thường đọc diễn đàn công ty, các bài đăng mới trên trang chủ về cơ bản không thay đổi mấy. Phần lớn là để bán lại các phần thưởng của cuộc họp thường niên, hoặc hỏi về chính sách mới của công ty, không có nội dung gì khác.
Ông Nguyễn ban đầu định lướt xong rồi tắt đi, nhưng không ngờ liếc mắt trông thấy một bài đăng có số lượng lớn câu trả lời ——
[Câu chuyện phiếm chỉ sinh không nuôi trong công ty kia là thật à?]
Chỉ sinh không nuôi? Ông Nguyễn cau mày, có những bậc cha mẹ vô trách nhiệm như vậy?
Ông ta nuốt miếng bánh mì xuống miệng và bấm vào bài đăng.
Mặt ông Nguyễn đỏ lên từng chút một, đến cuối cùng ngay cả cổ cũng đỏ.
[Nó thật đến không thể thật hơn. Nhân vật chính là Nguyễn Kiến Quốc thuộc bộ phận cloud download. Con trai lớn do vợ cũ sinh ra tên là Nguyễn Thanh Pháp, đứa trẻ duy nhất ở tỉnh ta đã vào đội tuyển luyện Toán gì đó, không hiểu lắm, dù sao cũng rất lợi hại. Hai năm trước có hơi phản nghịch, không được Nguyễn Kiến Quốc hoan nghênh nên thậm chí còn cắt tiền sinh hoạt.]
[Đứa nhóc nhà tôi mới hai tuổi, mỗi lần nghe được chuyện kiểu này là tức giận cực kỳ, Nguyễn Kiến Quốc rốt cuộc là thể loại súc sinh gì đây hả!]
[Chúng tôi thường xuyên tiếp xúc với bộ phận cloud download, trước đây có ấn tượng tốt về Nguyễn Kiến Quốc, hoàn toàn không ngờ rằng...]
[Bố tôi thích những đứa trẻ chăm học, nhà tôi hiện tại còn cất giữ mấy tờ báo đăng tin về Thanh Pháp. Đứa bé ngoan như thế, rốt cuộc Nguyễn Kiến Quốc đã nghĩ gì?]
[Chung văn phòng với Nguyễn Kiến Quốc, lên nói một chút. Quả thực chưa từng nghe anh ta nhắc tới Thanh Pháp, làm đồng nghiệp lâu năm, chúng tôi còn tưởng anh ta chỉ có một đứa con trai.]
[Cảm giác có vẻ giả nhỉ, thật sự có người bố nhẫn tâm thế à? Đứa con nhà tôi nhây đến nỗi hận không thể nhảy lên nóc nhà lật ngói, nhiều lần thi đứng thứ nhất đếm ngược, mà tôi còn không nỡ động đến nó, huống chi là đứa trẻ triển vọng như Thanh Pháp, tin đồn lung tung sao?]
[Thật sự không phải tin đồn bậy đâu. Tôi có một đứa trẻ cùng quê học chung lớp với Thanh Pháp, kể xưa nay Nguyễn Kiến Quốc chưa đi họp phụ huynh bao giờ]
... ... ... ...
Ông Nguyễn đầu ong ong, ngón tay run rẩy. Thỉnh thoảng ai đó ho hoặc cười một cái, ông ta cũng cảm thấy rằng người đó đang cười nhạo mình.
Không chịu nổi nữa, ông ta vơ lấy điện thoại, đứng dậy khỏi ghế, loạng choạng bước ra khỏi phòng làm việc.
Mãi đến khi vào căn buồng nhỏ hẹp tối tăm của nhà vệ sinh rồi khóa cửa lại, ông ta mới cảm nhận dễ chịu hơn nhiều.
Ông Nguyễn vừa hoang mang vừa sợ hãi trong lòng, ông ta không hiểu chuyện này sao có thể lan đến công ty.
Chẳng lẽ là Thanh Pháp nói?
Nhưng không thể nào, Thanh Pháp sẽ không biết đồng nghiệp của ông ta.
Vậy là xảy ra chuyện gì? Ông Nguyễn vắt óc suy nghĩ hồi lâu nhưng không tài nào đoán ra được.
Nếu chuyện này đặt trên người da mặt dày chút, cùng lắm là cười hì hì phủ nhận một câu, xin nghỉ đông ra ngoài, chờ tiếng gió qua đi thì tiếp tục tới làm.
Song ông Nguyễn lại là người có mặt mũi lớn hơn trời, dù đã chuẩn bị tâm lý vô số lần trong nhà vệ sinh, nhưng khi trở ra, ông ta cũng không thể chịu được ánh mắt kỳ lạ của đồng nghiệp.
Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu, giới xã giao Internet còn nhỏ. Mặc dù có rất nhiều người trẻ tuổi trong ngành, nhưng cũng có rất nhiều người đã trở thành cha mẹ, không nghe nổi loại chuyện này nhất. Một truyền mười, mười truyền trăm, sáng nay giới truyền thông đã thực sự gọi điện để phỏng vấn ông Nguyễn.
Ông Nguyễn thẹn quá hóa giận, hét lớn một tiếng: "Cút! Không nhận!" Dứt khoát cúp điện thoại.
Cũng do ông Nguyễn trước đây chưa từng giao thiệp với phóng viên nên không có kinh nghiệm. Nếu lịch sự từ chối thì không sao, nhưng vừa mở miệng đã mắng người ta, triệt triệt để để đắc tội các phóng viên bằng một câu.
Không cần đợi đến ngày hôm sau, trong buổi sáng cùng ngày, các phương tiện truyền thông lớn đã đăng tải thông tin ông ta bạo hành đứa con do vợ cũ sinh ra.
Ông ta không cho các phóng viên mặt mũi, tất nhiên các phóng viên cũng không nương tay với ông ta, họ không chỉ viết tên ông ta trên bản tin, mà thậm chí còn dán ảnh của ông ta.
Với sự nổi tiếng gần đây của Thanh Pháp, mức độ phổ biến của các tin tức liên quan đã tăng trở lại.
Sau khi nhìn thấy tin tức, các bạn bè và bạn học cũ của ông Nguyễn không thể tin được đó là ông. Nhưng nhờ những bức ảnh, danh tính ngay lập tức được xác nhận, bọn họ bắt đầu thảo luận riêng với người thân và bạn bè.
Lần này, ông Nguyễn đã hoàn toàn nổi tiếng.
Tất cả những người ông ta quen hoặc không quen đều biết ông ta là một con sói đội da người. Ngay cả chi phí sinh hoạt của con trai mình cũng có thể cắt đứt, nhân phẩm của ông ta thì có thể được tưởng tượng được rồi. Ai còn dám quen thân với ông ta nữa chứ?
Bạn bè xa lánh, đồng nghiệp xem thường, người lạ chửi rủa...
Trong một ngày, ông Nguyễn đã nếm trải mọi thứ.
Đăng Dương còn chưa biết có người ra tay thay mình, năm giờ rưỡi sáng, điện thoại hắn đặt dưới gối bắt đầu rung, đó là đồng hồ báo thức tối qua hắn đặt.
Sợ làm phiền giấc ngủ của Thanh Pháp, Đăng Dương mở mắt và tắt đồng hồ báo thức với tốc độ chưa từng có trước đây. Nghiêng đầu nhìn Thanh Pháp, thấy cậu không có xu hướng tỉnh giấc, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nheo mắt lại chậm rãi chờ đại não tỉnh táo.
Còn một năm rưỡi nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, có quá ít thời gian để hắn có thể đuổi kịp Thanh Pháp, một phút một giây cũng không muốn bỏ qua.
Sáu giờ, Thanh Pháp theo đồng hồ sinh học mở mắt ra đúng giờ.
Tấm rèm cửa nặng nề được kéo kín, căn phòng tối om. Giường dưới thân rất thoải mái và mềm mại, không giống như giường lò xo trong ký túc xá, sẽ rung lên theo một chút cử động.
Thanh Pháp mê mang trong vài giây, sau đó mới kịp phản ứng là mình đang ở trong nhà Đăng Dương.
Không phải trước đây bọn họ chưa từng sống chung, nhưng lúc đó bọn họ là bạn bè, mà bây giờ...
Thanh Pháp bất giác nở nụ cười, cậu tự vui vẻ một hồi rồi vươn tay đẩy Đăng Dương, khẽ gọi hắn: "Đăng Dương, dậy đi."
Đây là những gì họ đã nói vào tối hôm qua, lịch trình nghỉ lễ phải giống như khi ở trường, không được lơi lỏng.
Đã nửa giờ trôi qua, Đăng Dương đã không còn sự khó chịu sau khi thức giấc, nhưng trong lòng hắn nén ý xấu nên cố tình giả vờ ngủ không lên tiếng.
Thanh Pháp gọi hắn thêm mấy lần, thấy hắn vẫn không có phản ứng, đành phải dịch sang phía hắn. Vừa định đẩy hắn một lần thì cổ tay cậu bỗng bị siết chặt, một giây sau bị người kia đè xuống.
Tay chân Đăng Dương thon dài rắn chắc, gần như ôm Thanh Pháp trong lòng sát không kẽ hở. Hơi nóng trên người hắn truyền đến cậu qua bộ đồ ngủ mỏng manh, nóng đến nỗi da đầu Thanh Pháp có chút tê dại.
Tư thế này thật sự quá mập mờ, Thanh Pháp muốn đẩy Đăng Dương ra nhân lúc hắn còn chưa tỉnh táo, nhưng người ban nãy gọi không tỉnh bỗng nhúc nhích một cái rồi đột nhiên nói: "Hai chúng ta đây, là tình huống gì?"
Giọng Đăng Dương có vẻ rất ngạc nhiên: "Không phải chứ bé cưng, em... Đang nghĩ về điều đó à?"
"Em không có!" Thanh Pháp xấu hổ giận dữ, rõ ràng bị hắn đè lên còn muốn phản công.
Đăng Dương nhịn cười, tiếp tục trêu chọc Thanh Pháp: "Không muốn à?" Đầu gối hắn bỗng huých nhẹ lên trên, ghé sát vào tai Thanh Pháp: "Vậy thì chuyện gì đang xảy ra?"
Đầu Thanh Pháp nổ tung, mặt nóng sắp bốc cháy. Cậu vô thức cuộn phần thân dưới, lắp bắp: "Buổi, buổi sáng có hiện tượng tự nhiên."
"Ồ, hiện tượng tự nhiên." Đăng Dương gật đầu, thản nhiên nói: "Vậy ý của em là, em không có phản ứng với anh?"
Câu hỏi này thực sự quá khó trả lời, Thanh Pháp lựa chọn im lặng.
"Thật không?" Đăng Dương đặt tay lên eo cậu, nửa cười nửa không: "Thế thì hôm nay anh cần kiểm chứng xem sao".
Thanh Pháp khựng lại, cuống quít đè bàn tay đang định đi xuống của hắn: "Đừng..."
"Đừng cái gì?"
"Không, không cần kiểm chứng..."
Đăng Dương liếm môi một cái, chẳng biết xấu hổ mà nói: "Nếu không kiểm chứng thì làm sao biết được?" Hắn hơi dừng rồi tiếp tục, "Bạn trai của anh không có phản ứng với anh, chuyện này lớn lắm đấy."
Thanh Pháp cụp mắt xuống, mặc dù trong bóng tối không nhìn rõ mặt Đăng Dương lắm, nhưng vẫn thẹn đến cuống lên. Cậu nắm chặt tay, kiềm chế sự ngượng ngùng, nhỏ giọng đáp: "...Có."
"Cái gì?" Đăng Dương nhếch môi hung ác: "Vừa rồi em nói cái gì? Anh nghe không rõ, rốt cuộc là có hay không?"
Thanh Pháp hạ quyết tâm: "Có."
Đăng Dương cũng không thể chịu đựng được nữa, vùi đầu vào bên cổ cậu, cười trầm thấp điên cuồng.
Sau khi trêu chọc Thanh Pháp một phen, Đăng Dương có tâm trạng tốt, kéo cậu dậy để rửa mặt ăn sáng. Sau đó, theo đúng chương trình giảng dạy của trường, họ bắt đầu làm đề thi.
Sắp giữa trưa, di động của Đăng Dương vang lên và bắt đầu rung, hắn đặt bút xuống và cầm lên xem thì thấy đó là mấy người Trịnh Khuyết đang tag hắn ——
[Trịnh Khuyết không chính xác]: [Liên kết web]
[Trịnh Khuyết không chính xác]: @Dương Anh Dương, đây có phải là nói bố anh Pháp không?
Mịa, ông ta vẫn là người sao?
[Bành Trình Trình]: Lão súc sinh.
[Hà gia là ông lớn]: Chết tiệt, tao sắp không kìm được tính khí của mình! Anh Dương có biết chuyện này không? @Dương @Dương
Đăng Dương nhíu mày, ấn vào đường link Trịnh Khuyết vừa gửi.
Xem xong, hắn lập tức ngẩn cả người.
Quả nhiên là kẻ hèn ắt có trời thu à? Hắn còn chưa làm gì đâu, ông Nguyễn đã tự sụp đổ trước rồi.
[Dương]: Đã đọc.
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Khoan đã, sao mày phản ứng bình thản như thế??? Người ngoài như tao còn sắp tức nổ tung rồi đây!!!
[Hà gia là ông lớn]: Lão Trịnh... Mày bình tĩnh đã, rõ ràng anh Dương biết từ trước rồi.
[Trịnh Khuyết không chính xác]: À.
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Tao tưởng là mình đã đủ thảm, không ngờ anh Pháp còn thảm hơn tao.
[Kiêu]: Mày thật sự thảm, nhưng Thanh Pháp không thảm, em ấy có tao.
[Hà gia là ông lớn]: ....Đang nói chính sự, đừng giỡn. Đúng rồi, anh Pháp thích ăn buffet không? Gần nhà tao có quán buffet không tệ lắm, mày dẫn cậu ấy tới đi?
Đăng Dương suy nghĩ rồi đồng ý ——
[Dương]: Được, gửi địa chỉ cho tao.
Gửi xong một tin, hắn đang định thoát khỏi group chat thì Trịnh Khuyết bỗng gọi hắn.
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Anh Dương, mày khoan đi đã, tao có việc hỏi mày.
[Dương]: ?
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Cái gì kia, rốt cuộc mày theo đuổi anh Pháp kiểu gì? Có thể dạy cho tao không? Hôm nay tao hẹn bạn gái ra ngoài lại thất bại rồi.
[Dương]: Phương pháp của tao không phù hợp với mày.
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Tại sao??? Cái này còn tùy người nữa??? Không đều là kế hoạch cả à???
[Dương]: Sao lại không tùy người chứ? Mày nhìn gương xem cái mặt mày một cái, rồi lại nhớ đến mặt tao.
[Dương: Có một số chuyện tao làm sẽ là thả thính, mày làm sẽ thành dấu chấm than cảnh cáo màu đỏ.
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Cút!!!
Đăng Dương buồn cười, đặt điện thoại xuống, liếc mắt về phía Thanh Pháp đang nghiêm túc làm đề. Sau khi cân nhắc một lúc, hắn nhập một cái tên vào khung tìm kiếm wechat, vừa đi ra ban công vừa gõ ——
[Dương]: Chú Diêu, bây giờ chú có bận không? Có việc muốn hỏi chú một chút.
Diêu Thụy Thành là luật sư xử lý tài sản cho ông ngoại Đăng Dương lúc trước, cũng là đàn em của ông ngoại Đăng Dương, có mối quan hệ tốt với nhà họ Thời, rất quan tâm đến Đăng Dương.
[Diêu Thụy Thành]: Sao thế Dương Dương?
[Dương]: Chú có thể đừng gọi cháu là Dương Dương không?
[Diêu Thụy Thành]: Được, Dương Dương.
[Dương]: ....Thôi, cháu muốn hỏi chú xem học sinh chuyển hộ khẩu thì phải làm thế nào?
[Diêu Thụy Thành]: Cháu muốn chuyển à? Muốn chuyển đi đâu?
[Dương]: Không phải cháu, là bạn của cháu.
[Diêu Thụy Thành]: À ra thế. Một là chuyển theo người nhà dòng họ, hai là chuyển đến trường học, còn có một cách khác là có nhà đứng tên, đăng ký hộ khẩu dựa trên bất động sản.
Đăng Dương đọc kỹ tin nhắn của chú, thứ nhất và thứ hai chắc chắn không thể áp dụng cho Thanh Pháp, vì vậy chỉ còn lại thứ ba.
[Dương]: Chú Diêu, bây giờ chú có ở tỉnh Đông Hải không? Giúp cháu xử lý việc tặng bất động sản.
[Diêu Thụy Thành]: Tặng bất động sản? Cháu muốn tặng cho ai? Thuế của dạng bất động sản này vô cùng cao, không có lời. Nếu cháu rất muốn cho người kia thì không bằng cho tiền trước, để người đó mua nhà của cháu, thông qua cách này để người đó đứng tên nhà ở.
[Dương]: Không sao, cứ tặng đi, nếu biết thì em ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.
[Diêu Thụy Thành]: Em ấy? Rốt cuộc là ai? Tình hình của cháu bây giờ thế nào rồi? Cũng bắt đầu tặng nhà rồi đấy à.
[Dương]: Bạn trai cháu.
Diêu Thụy Thành: "..."
Diêu Thụy Thành gọi thẳng sang luôn: "Đăng Dương, cháu nói thật chứ?"
Đăng Dương dạ một tiếng, xoay người đóng cửa ban công lại.
"Không đúng." Diêu Thụy Thành hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống nỗi khiếp sợ trong lòng, khuyên nhủ: "Cháu còn nhỏ, bạn..."
Môi mấp máy mấy lần cũng không nói ra được từ "bạn trai" kia, phải đổi từ rồi tiếp tục: "Đối phương cũng còn nhỏ, hormone làm loạn yêu đương mà thôi, không cần thiết phải làm lớn như thế, cháu..."
"Chú Diêu". Đăng Dương ngắt lời chú, bình tĩnh nói: "Cháu trưởng thành rồi, biết mình đang làm gì, dạo này chú có rảnh không?"
Diêu Thụy Thành hiểu rõ Đăng Dương, biết hắn nói thế tức là không thể thương lượng. Chỉ là bỏ ra một căn nhà mà thôi, xác thực không tính là gì với Đăng Dương, đành thỏa hiệp nói: "Cháu tự nghĩ thông suốt rồi thì tốt, ngày mai chú đi tìm cháu."
(ảnh giàu cỡ đó)
"Dạ, làm phiền chú rồi."
Đăng Dương cúp điện thoại, cười một tiếng.
Hormone làm loạn?
Không biết người kia đã ngủ trên giường hắn bao nhiêu lần, hắn cũng không nỡ động một cái.
Nhớ lại dáng vẻ Thanh Pháp ngồi mím môi trên giường, rõ ràng đỏ mặt cực kỳ còn phải cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, Đăng Dương cảm thấy ngứa ngáy.
Yết hầu hắn giật giật, muốn lấy điếu thuốc ra hút một cây, song nhớ Thanh Pháp không thích hắn hút thuốc, đành móc ra một viên kẹo, nhai liên tục mấy viên mới đè được ngọn lửa trong lòng xuống.
Lúc hắn trở về, Thanh Pháp vừa làm xong một bài Olympics, đang thay giấy nháp.
"Cho em xem ít thứ." Đăng Dương ấn mở đường link mà Trịnh Khuyết gửi, đưa tới trước mặt Thanh Pháp.
Thanh Pháp nhận lấy, đọc nhanh như gió xong hết, lập tức ngây ra: "Chuyện này... Tại sao ầm ĩ như thế?"
"Quá thiếu đạo đức nên gặp báo ứng đi." Đăng Dương cười giễu, cúi đầu nhìn Thanh Pháp: "Sau này không cần lo lắng ông ta tới tìm em nữa, nhưng..."
Đăng Dương nắm chặt tay cậu, nói khẽ: "Người trong trường hẳn là đã biết cả."
Làm thế này quả thực trị được ông Nguyễn, nhưng đối với Thanh Pháp, cậu rất có thể sẽ phải đối mặt với ánh mắt thương cảm và bàn tán riêng tư của người khác trong một thời gian rất dài sau này.
"Không sao đâu." Thanh Pháp mỉm cười. Cậu rất không thích để lộ chuyện riêng tư của mình trước mặt người khác, lần trước chỉ nói với một mình thầy Lưu mà cậu đã thấy khó chịu rồi.
Song nếu có thể thoát khỏi sự dây dưa của ông Nguyễn bằng cách này, thì đó cũng đáng giá.
Hơn nữa... Không phải là còn có Đăng Dương ở đây sao? Khi không vui thì nhìn hắn, trò chuyện với hắn, sẽ quên hết mọi muộn phiền.
Đăng Dương nhìn kỹ khuôn mặt cậu, thấy cậu đúng là đang cười nên cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.
Hắn lấy đi tờ giấy nháp trên tay Thanh Pháp, kéo cậu đứng dậy: "Đi thôi, trưa đi ăn tiệc buffet đi, mấy người Hà Chúc cũng ở đó."
Chỉ thế này mà đã vui vẻ vậy rồi? Vậy mấy ngày nữa sẽ để cậu càng vui vẻ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip