8. Thật khéo hiểu lòng người
Thanh Pháp nghiêng mặt đi, lông mi rung rung, cố sức giữ bình tĩnh và nói: "Từ, từ trên người tôi."
"Cái gì cơ?"
"Đứng dậy từ trên người tôi..."
Đăng Dương cười khẽ, hài lòng, nhân từ buông cậu ra.
Thanh Pháp ngồi trên giường Đăng Dương, trên mặt không có cảm xúc gì nhưng hai má hơi ửng đỏ, một lọn tóc cong cong dựng đứng đầy ngốc nghếch trên đỉnh đầu.
Cậu luôn thấy thiếu tự nhiên, tay chân không biết để chỗ nào. Cậu cầm ly trà sữa trong tay mới cảm thấy khá hơn chút.
Di động trong túi kêu "đinh" một cái, Thanh Pháp tức khắc như bắt được cọng rơm cứu mạng, móc ra cúi đầu xem.
Là tin nhắn của Lý Trụ, nói rằng cậu ta đã đến ký túc xá, hỏi Thanh Pháp đang ở đâu.
Thanh Pháp thở phào nhẹ nhõm, đứng lên bảo Đăng Dương: "Bạn cùng phòng của tôi về rồi, tôi đi đây."
Đăng Dương biếng nhác tựa lên lan can, khi Thanh Pháp đi tới cửa thì gọi cậu lại: "Mai cùng nhau ăn sáng nhé."
Thanh Pháp dừng bước, vô cùng không sẵn lòng.
Cậu không hiểu chỗ nào xảy ra sai sót. Rõ ràng cậu muốn tránh xa Đăng Dương, cũng thật sự làm như vậy, nhưng tại sao bây giờ cậu lại cách mong muốn ban đầu ngày càng xa chứ?
"Tôi..." Cậu uyển chuyển biểu đạt ý từ chối: "Tôi dậy rất sớm."
"Thật trùng hợp, ngày nào tôi cũng dậy sớm." Đăng Dương toét miệng cười nhìn cậu, "Một mình lén lút vươn lên, lại không cho bạn học làm theo. Bạn học nhỏ, tư tưởng của cậu có chút vấn đề nha."
Thanh Pháp nghẹn họng nhìn hắn, lạnh lùng vạch trần lời nói dối của hắn: "Không phải là buổi sáng cậu thường xuyên trốn học à?"
Truyện gốc miêu tả, Đăng Dương cực kỳ xấu tính khi giấc ngủ bị quấy rầy, không ai dám gọi hắn dậy, chỉ đành mặc hắn ngủ tiếp.
Ánh mắt Đăng Dương bỗng ngưng lại, theo lý thì Thanh Pháp không nên biết chuyện này mới đúng...
Hắn đè nỗi nghi hoặc trong lòng xuống rồi nghiêng đầu nhìn Thanh Pháp, mỉm cười: "Quả nhiên cậu rất để ý tới tôi."
Thanh Pháp tức giận, xoay người bước đi.
Đằng sau, thanh âm của Đăng Dương xa xôi truyền đến: "Tôi vẫn cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều, bắt đầu từ khi nào nhỉ? Tôi nghĩ..."
Thanh Pháp cắn răng quay người: "Tôi dậy vào lúc sáu giờ ngày mai."
Đăng Dương cười khẽ, vừa lòng: "Được."
Trong lòng hắn càng thêm khẳng định suy đoán khó tưởng tượng kia. Hắn đã thả thính đến mức này, nếu vẫn là Thanh Pháp trước đây, chỉ sợ đã sớm không thể chờ được mà nhào lên.
Một lớp ở Thực nghiệm tỉnh có khoảng bốn mươi người, phòng ký túc xá là do trường học thống nhất phân chia cho các lớp. Vì ký túc xá từng xảy ra việc các lớp ẩu đả tập thể, nên dẫu một lớp không nhét đầy ký túc xá thì cũng không sắp xếp người lớp khác vào ở, để tránh việc lại xảy ra mâu thuẫn.
11/7 có rất ít học sinh nội trú, trong phòng 301 cũng chỉ có Thanh Pháp và Lý Trụ.
"Cậu đi đâu thế!" Thấy Thanh Pháp vào phòng, Lý Trụ hỏi: "Không phải cậu đã nói là về thẳng ký túc xá à?"
"Quên mang chìa khóa, đi phòng khác ngồi một lát." Thanh Pháp qua loa trả lời một câu, sợ
Lý Trụ truy hỏi nên vội vàng chuyển chủ đề: "Cậu có nhìn thấy chìa khóa của tớ không?"
Đang nghi hoặc không biết Thanh Pháp có bạn ở phòng ký túc xá khác từ bao giờ, Lý Trụ bị hỏi thế, lập tức quên béng chút nghi vấn trong lòng: "Chắc là trong ngăn kéo ấy, không phải mấy hôm nay cậu không mang chìa khóa à?"
Thanh Pháp nghe vậy bèn mở ngăn kéo ra, quả nhiên thấy một chiếc chìa khóa trắng nằm bên trong.
Cậu thở phào, nhét chìa vào túi để sáng mai đỡ quên.
"Đi thôi, đến phòng nước rửa mặt." Lý Trụ lôi ra một cái chậu nhựa dưới gầm giường, thúc giục Thanh Pháp: "Không là lát nữa có lớp khác trở lại, phòng nước chật ních không thể tưởng tượng nổi đâu."
Khu ký túc của Thực nghiệm tỉnh cũng không có nhà vệ sinh riêng, mỗi tầng đều lắp đặt một phòng nước, học sinh rửa mặt rửa tay. Nếu muốn tắm thì cần đến nhà tắm của trường.
"Được."
Hai người vừa tẩy rửa xong thì mọi người đã trở lại.
Lý Trụ đắc chí vênh mặt nhìn Thanh Pháp: "Cậu xem đi, bây giờ đến phòng nước nhất định không chiếm được chỗ."
Cậu ta vắt chân nằm trên giường, tìm ổ cắm trên tường để sạc điện thoại, lảm nhảm với
Thanh Pháp: "Mẹ nó, quản lý thật sự vô cùng đáng ghét, lại còn bịt ổ điện. Không biết lần này có thế kéo dài bao lâu."
Thực nghiệm tỉnh không cho phép mang điện thoại đến lớp, kiểm tra nghiêm ngặt, toàn bộ ổ cắm điện ở ký túc xá đều bị dán kín. Nếu tra ra phòng ngủ nào chọc mở ổ điện thì sẽ bị trừ điểm.
Nhưng nội quy này hữu dụng với học sinh các lớp khác, lại không hiệu nghiệm với thiếu gia tiểu thư lớp 11/7.
Trừ điểm thì trừ đi, ai quan tâm chứ?
Gọi phụ huynh? Càng không thành vấn đề. Điện thoại là do bố mẹ mua, không mang theo chẳng lẽ lại để ở nhà? Nhỡ đâu ra ngoài bị bắt cóc hay bị gì khác, không có di động chẳng phải là chờ chết à?
Vì thế trường học cũng mở một mắt nhắm một mắt, không quản ký túc xá lớp 11/7 mấy.
Cùng lắm là khi bọn họ quá càn quấy, thầy quản lý sẽ đến bịt ổ điện lại.
"Cậu sạc không?" Lý Trụ hỏi Thanh Pháp, "Không thì tớ sạc thêm lát nữa."
Thanh Pháp lắc đầu: "Cậu dùng đi, di động tớ còn pin."
Cậu không chơi game cũng chẳng nhắn tin tán gẫu, cầm điện thoại chỉ để xem giờ, nhân tiện liên lạc bạn học lúc cần thiết mà thôi.
Lý Trụ vui vẻ: "Tốt nha, tớ vừa sạc vừa chơi game đây."
Lý Trụ đắm chìm trong game không thể ngừng lại được, đầu chẳng hề ngẩng lên. Thanh Pháp mở tủ ra, làm quen với đồ vật của nguyên thân.
Mười một giờ, toàn bộ khu ký túc xá tắt đèn.
Thanh Pháp nằm trên giường, nhìn chằm chằm chiếc giường lò xo tầng trên, hồi lâu sau mới nhắm mắt lại.
Ngày mai là một ngày mới, cũng là cuộc sống mới.
Thanh Pháp đã hình thành đồng hồ sinh học, hôm sau chưa chờ chuông báo thức kêu là đã mở mắt. Cậu lấy di động nhìn thời gian, còn chưa tới sáu giờ.
Cậu khẽ khàng đứng lên, đẩy cửa ra ngoài rửa mặt.
Sau khi cậu về, Lý Trụ mới mơ màng ngồi dậy. Thấy bộ dáng toàn thân sạch sẽ của Thanh Pháp, vẻ mặt cậu ta đầy sợ hãi: "Mịa, cậu đã sửa soạn xong rồi? Thật sự định làm học sinh chăm ngoan hả?"
Cậu ta vốn định vò chăn thành một đống ở đầu giường, song ánh mắt vô ý liếc đến chiếc chăn gấp vuông vức của Thanh Pháp, chợt thấy có chút mất thể diện, bèn bắt đầu vụng tay vụng chân gấp chăn.
"Cậu xong rồi thì đi trước đi, không cần chờ tớ." Cậu ta ngáp một cái rồi dụi dụi mắt: "Đến quán cơm sớm thì không cần xếp hàng."
Thanh Pháp lên tiếng hỏi Lý Trụ: "'Cần tớ mang bữa sáng giúp cậu không?"
Lý Trụ và Thanh Pháp đã là bạn học hơn một năm, cho tới nay vẫn chưa hưởng thụ loại đãi ngộ này. Cậu ta bỗng cảm thấy Thanh Pháp thay đổi như vậy cũng rất tốt.
Cậu ta đưa thẻ căng tin cho Thanh Pháp: "Được nha, giúp tớ lấy hai cái bánh khoai tây, một quả trứng luộc nước trà, với một cốc sữa đậu nành."
"Được."
Ra khỏi ký túc xá, Thanh Pháp do dự nhưng vẫn đi đến trước phòng 303 và gõ cửa.
Đợi hồi lâu, không có ai mở cửa.
Thanh Pháp đoán Đăng Dương vẫn chưa đậy, chần chừ chốc lát rồi lại đưa tay gõ cửa.
Một phút sau, Đăng Dương mặc bộ đồ ngủ lùng thùng, mang một thân áp lực bị đè nén ra mở cửa.
"Cậu..." Thấy hắn như vậy, Thanh Pháp mừng thầm, "Vẫn chưa tỉnh à, tôi đi trước nhé?"
"Ai cho cậu đi?" Đăng Dương giơ tay kéo cậu vào phòng, ấn cậu lên giường: "Ngoan ngoãn ngồi chờ tôi."
Hắn bê chậu, lắc lư tới phòng nước như cương thi.
Hiện là giờ thức dậy, trong phòng nước đông đúc, ồn ào không thôi. Đăng Dương vừa vào cửa, phòng nước lại lập tức yên tĩnh. Một nam sinh gần đó vội vã cầm chậu đi, nhường chỗ cho hắn.
Đăng Dương đi qua, bỏ chậu của mình vào trong bồn nước.
Đám người vốn đang đùa giỡn xung quanh hắn cũng trở nên thành thật. Họ rụt vai lại, đến súc miệng cũng không dám lớn tiếng.
Rửa mặt xong, Đăng Dương tỉnh táo hơn hắn, chuẩn bị qua loa một chút rồi bảo Thanh Pháp: "Đi thôi."
Thanh Pháp xoắn xuýt nhìn mặt giường hỗn độn của hắn, nhẫn nhịn một lúc, khó khăn lắm mới kiềm chế được sự kích động muốn tiến lên dọn dẹp một phen.
Đăng Dương trông thấy sắc mặt cậu, khóe môi hơi cong lên.
"Ăn ở căng tin số một nhé, được không?" Đăng Dương khóa cửa, sau đó quay đầu hỏi Thanh Pháp.
Thanh Pháp gật đầu: "Được."
Cậu nhìn chiếc áo sơ mi đen trên người Đăng Dương: "'Cậu không mặc đồng phục à?"
Thực nghiệm tỉnh quy định, đi học bắt buộc phải mặc đồng phục.
Đăng Dương cúi đầu nhìn thoáng qua, nhướng mày: "Cậu không biết tại sao tôi không mặc đồng phục à? Hôm qua là ai làm bẩn quần áo của tôi hả?"
Thanh Pháp không bị hắn lừa gạt: "Có hai bộ đồng phục mà."
"Bộ còn lại ở nhà." Đăng Dương giải thích một câu rồi ôm vai Thanh Pháp, kéo cậu đi: "Đi thôi, không sao đâu."
Mình đã nhắc nhở, là chính cậu ta không nghe, đến lúc đó bị phạt cũng chẳng phải mình.
Thanh Pháp không nói nữa, chỉ tránh khỏi tay Đăng Dương và cùng hắn rời ký túc xá.
Thực nghiệm tỉnh có hai căng tin, căng tin số một là của trường, mùi vị thức ăn không tệ, giá cả phải chăng. Căng tin số hai ở bên ngoài không những đắt tiền, mà còn thường xuyên xuất hiện những món ăn "đậm đà" như quýt xào thịt. Do đó đa số học sinh Thực nghiệm tỉnh đều sẽ lựa chọn căng tin số một.
Bữa sáng ở căng tin số một vô cùng phong phú, cơm chiên, các loại bánh, mì phở, cái gì cần có đều có.
Nhóm Thanh Pháp tới vào giờ này, căng tin cũng chưa đông, số người xếp hàng trước ô đặt món chỉ có hai ba mống.
"Tôi ăn cơm chiên." Thanh Pháp ngẩng đầu nhìn Đăng Dương: "Cậu thì sao?"
Đã lâu lắm rồi Đăng Dương chưa dậy sớm thế này, bây giờ trông không hứng thú mấy.
Hắn nhíu mày nhìn thoáng qua chỗ gọi món, nói với vẻ thiếu hăng hái: "Mì đi."
"Ừm, vậy chúng ta tách ra mua."
Thanh Pháp mua xong cơm cho Lý Trụ rồi mới đi mua cơm của mình.
Cậu gọi một phần cơm chiên cộng thêm hai miếng đậu phụ. Nghĩ chốc lát, cậu lại lần nữa xếp hàng mua cốc sữa đậu nành nóng.
Lúc trở lại tìm chỗ ngồi, cậu liếc mắt đã nhìn thấy Đăng Dương.
Hắn đang dựa trên cột nhà chơi điện thoại. Dù là bộ đáng cà lơ phất phơ nhưng vẫn đẹp trai lóa mắt vô cùng, cực kỳ nổi bật giữa đám đông. Nữ sinh đi ngang qua đều lén lút ngắm hắn.
Thanh Pháp nhận thấy có người thậm chí còn cố tình đi hai lượt trước mặt hắn.
"Ăn ít thế?" Chú ý thấy Thanh Pháp đến đây, Đăng Dương cất di động vào túi, nhìn lướt đĩa thức ăn của cậu: "No được không?"
Thanh Pháp chỉ gọi một phần cơm chiên, mà những thứ đồ này xác thực không nhiều với nam sinh đang phát triển.
"Buổi sáng tôi không ăn mấy." Thanh Pháp ngồi giải thích một câu, đẩy cốc sữa đậu nành nóng đến trước mặt Đăng Dương: "Đưa cho cậu."
Đăng Dương kinh ngạc nhìn cậu.
Thanh Pháp không thích nợ ơn người khác, giải thích với hắn đâu ra đấy: "Tối qua cậu mời tôi uống trà sữa. Tôi biết sữa đậu nành khá rẻ, tôi..."
"Thật khéo hiểu lòng người." Đăng Dương mỉm cười nhìn cậu, nhét ống hút uống một hớp lớn, "Sao cậu biết tôi muốn uống ít nước?"
Hắn mua hai bát chè củ sen, đưa một phần cho Thanh Pháp: "Ăn thử đi."
Thanh Pháp vội vàng cự tuyệt: "Không cần đâu, tôi không ăn hết."
"Không bắt cậu ăn hết đâu." Đăng Dương bỏ thìa của cậu vào trong bát: "Cứ dùng chút đi, không muốn ăn thì không cần ăn nữa."
Thật tình không thể chối từ, Thanh Pháp thật sự không khước được, đành phải cảm ơn hắn, sau đó lần lượt nuốt một miếng cơm một ngụm chè củ sen xuống đầy khó khăn.
Cậu lớn lên trong cô nhi viện, xưa nay chỉ không đủ ăn chứ chẳng hề có tình trạng thừa cơm. Dần dà, cậu dưỡng thành thói quen khi ăn cơm nhất định phải ăn sạch sẽ.
Đăng Dương thấy cậu ăn quá khốn khổ bèn vươn tay muốn kéo bát của cậu qua: "Ăn không hết thì đừng ăn nữa."
"Không thể lãng phí." Thanh Pháp cản tay hắn lại, rồi đút một thìa chè vào miệng.
Đăng Dương không làm gì được cậu, đành ngắm cậu nghiêm túc ăn hết miếng này đến miếng khác. Hắn cũng bất giác ăn sạch phần chè củ sen ban đầu định đổ đi.
Ăn xong bữa sáng, hai người đến thẳng khu dạy học.
Khi Thanh Pháp đang quyết định xem nên tiếp tục tổng kết đại cương từ buổi tự học hay nên làm bài tập, một tiếng quát to từ đằng sau truyền tới: "Cậu! Chính là cậu! Đứng lại cho tôi! Lớp nào?! Vì sao không mặc đồng phục?!"
Thầy quản sinh(1) giơ chiếc loa lớn và rảo bước nhanh về phía bọn họ. Lão ngăn trước người Đăng Dương, nghiêm nghị chất vấn.
(1) Nguyên gốc là: Giáo dục chủ nhiệm, có vai trò hơi giống phó hiệu trưởng, phụ trách sự vụ giảng dạy đào tạo hàng ngày và quản lý kỷ luật, cũng trực tiếp báo cáo công tác cho hiệu trưởng.
Đăng Dương đút một tay vào túi, lười biếng đáp: "Lớp 11/7, đồng phục bẩn rồi."
"Một bộ bẩn, thế còn bộ khác đâu?" Thầy quản sinh không tin.
"Ớ nhà ạ."' Đăng Dương liếc bên cạnh, lúc Thanh Pháp chuẩn bị lặng lẽ chuồn êm thì nhanh tay lẹ mắt túm cậu lại: "Bạn học này có thể làm chứng cho em."
Thanh Pháp bị hai đôi mắt của Đăng Dương và thầy quản sinh nhìn chằm chẳm, đâm lao phải theo lao. Lại thêm việc đúng là đồng phục Đăng Dương dính máu, không thể mặc, nên cậu gật đầu nói: "Dạ, đúng là như thế."
Thầy quản sinh cười lạnh một tiếng, bảo Đăng Dương: "Không nhìn ra nhân duyên của em vẫn rất tốt đấy, thời điểm này còn có kẻ ngốc tiến lên làm chứng cho em."
Lão chuyển hướng sang Thanh Pháp, giơ cao chiếc loa lớn và gào thét: "Em cho rằng thầy sẽ tin câu chuyện hoang đường của em à?!"
"Được thôi, nếu em đã nghĩa khí như vậy thì cùng cậu ta đứng ở đây đi. Đế xem thầy xử lý các em như thế nào!"
Kẻ ngốc - Thanh Pháp: "..."
————————————
Tác giả có lời muốn nói: #bị bạn trai hãm hại là trải nghiệm thế nào#
Thanh Pháp: Thuốc xổ đâu, muốn đổi một loại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip