Chương 12: Năm mười chín tuổi

Chương 12: năm mười chín tuổi.

-"Nhã em có quên không vậy, từ ba năm trước ba đã không nhận em, bây giờ em có tư cách gì trở thành người thừa kế Thuỷ gia" Thuỷ Y Nguyệt khoanh tay lại nhếch môi, cô ta nói rồi, Thuỷ Y Nhã đời này không cách nào tranh cùng cô ta.

Ba năm trước? Là năm mười chín tuổi sao?

Dòng kí ức lần nữa xẹt qua đại não cô, lần này Thuỷ Y Nhã chỉ hơi hơi nhíu mày, người ngoài nhìn vào chỉ thấy cô đang suy nghĩ, nhưng thật ra bên trong Thuỷ Y Nhã phải kiên cường chống đỡ luồng điện mạnh mẽ kia. Mẹ kiếp!

Rầm rầm. Ngày hai mươi tám tháng bảy năm X tối đen như mực, những tia sét như muốn xé toạt bầu trời, mỗi lúc mỗi đánh xuống đất càng hăng hơn. Thuỷ Y Nhã co ro ngồi trong góc phòng, trên tay là di ảnh của mẹ, mỗi lúc một nghẹn ngào, từng hạt châu lăn dài trên mí mắt. Hôm nay là sinh nhật chị gái, ba người họ cùng nhau đi ăn, còn cô chẳng qua chỉ là người thừa. Nếu như mẹ còn sống, liệu cô có được giống như chị gái, mỗi năm được mua rất nhiều quần áo, không phải mặc lại đồ năm ngoái? Liệu mẹ còn sống mẹ có thơm cô mỗi buổi tối như dì Đình thơm chị và liệu như mẹ còn sống, ba nhất định sẽ không đối xử với cô như hiện giờ chứ?

Bỗng cánh cửa bị người ta đẩy ầm ra, hoà cùng với tia sét kéo sự chú ý của Thuỷ Y Nhã. Thuỷ Mạnh bước vào phòng không nói một lời liền tát cho cô một cái nổ đom đóm. Thuỷ Y Nhã ôm má bị tát, không hiểu mô tê gì liền bị tát thêm cái nữa. Đây không phải lần đầu bị đánh, nhưng mà lại là lần đầu bị đánh không rõ nguyên do.

-"ba" Thuỷ Y Nhã thều thào, cả người co ro vào góc tường.

-"câm miệng, tao không phải là ba của mày. Tao không biết kiếp trước gây nên tội nghiệt gì mà lại có đứa con như mày, mày đê tiên y hệt như mẹ mày".

Trước đây ba mắng cô không ít lời khó nghe, nhưng có lẽ chưa bao giờ ba nhắc đến mẹ, lại còn chửi mẹ đê tiên sau cái năm kia. Thuỷ Y Nhã ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn Thuỷ Mạnh, nhìn người ba hiền từ của mình năm nào còn đâu.

-"ba chửi tôi sao cũng được, nhưng xin ba đừng chửi mẹ, vì mẹ là người sinh ra tôi" cô gào lên đầy uất ức "từ khi mẹ còn sống đến khi mẹ mất, mẹ tôi luôn giữ đạo làm vợ với ba, bà chưa từng làm gì có lỗi với ba nên ba không thể mắng mẹ tôi đê tiện".

Cô biết sau khi cô nói sẽ là cái tát nữa, nhưng mà nhìn mẹ bị sỉ nhục như vậy, cô không thể chịu đựng được. Đúng như Thuỷ Y Nhã dự đoán, một cái tát nữa chiễm chệ trên má trái cô.

-"mày đủ lông đủ cánh rồi nên bây giờ muốn phản tao phải không?" Không chỉ là cái tát kia thôi, mà là hai cú đá nữa xuống tay, xuống bụng cô :"tao hỏi mày, tao đóng tiền cho mày ăn học, mày lại không lo học hành cho đàng hoàng như người ta, lại học ai yêu đương trai gái vậy hả".

Yêu đương trai gái? Dạo gần đây vì áp lực gia đình mà cô không chú ý học tập là có thật. Nhưng mà loại yêu đương gì kia cô chưa từng trải qua.

Thuỷ Y Nhã lắc đầu :"con không có".

Lại một lần nữa người ba ruột này động tay động chân với cô. Ông ta rút dây diện của đèn ngủ ra, dựt mạnh cuộn lại dùng nó đánh lên người cô. Vết thương tét ra chỗ thì chảy máu, chỗ thì hằn đỏ lên. Lần này nếu cô không né, cô nhất định sẽ chết. Dùng hết sức bình sinh, Thuỷ Y Nhã đứng dậy đẩy Thuỷ Mạnh ra, lại cầm cốc trên bàn đập vỡ lấy mảnh thuỷ tinh chĩa về Thuỷ Mạnh. E dè mảnh thuỷ tinh trên tay cô sẽ đâm trúng ông ta, Thuỷ Mạnh lùi lại hai bước nhìn cô khinh thường, hừ hừ mũi.

-"mày còn dám đánh lại tao à. Mày đừng tưởng tao không biết sự tình kia. Mày tưởng mày hăm doạ Nguyệt là tao không cách nào biết sao? Con bé nó nói cho tao nghe rồi".

Lại là Thuỷ Y Nguyệt. Lại là chị ta tiếp tục nói những chuyện cô không làm với ba. Bình thường trên trường cô còn trốn chị ta hơn trốn tà, về nhà thì ở lì trong phòng. Làm cách nào mà hăm doạ chị ta chứ.

-"cô ta nói với ba những gì". Thuỷ Y Nhã tóc tai bù xù, trên mặt và người đều là vết thương chằng chịt, dáng vẻ bây giờ thật sự khiến người ta thương tâm. Tuy nhiên trái với vẻ ngoài tội nghiệp kia là đôi mắt xanh sáng ngời đầy kiên cường nhìn người đàn ông.

-"mày lại tính hăm doạ bắt nạt con bé nữa phải không? Chị mày tánh nó lương thiện không dám làm gì mày, nên mày muốn gì thì tìm tao đây nè".

-"ba nói đi" Thuỷ Y Nhã hét lên. Lần nào cũng là chị của mày hiền dịu, chị của mày lương thiện, chị của mày ngoan ngoãn. Cô nghe miết cũng đã cảm thấy phát ngán rồi. Nếu như cái tính nết của chị ta cũng được như vậy thì cô cũng mừng hết miết. Đằng này chẳng phải từng vết thương to nhỏ trên người cô đều là do chị ta một phần ban cho sao?

Có lẽ từ đó đến giờ Thuỷ Mạnh không nhìn thấy Thuỷ Y Nhã quyết liệt nhìn ông ta như vậy. Càng không thấy dáng vẻ hung dữ bây giờ của cô nên buột miệng nói :"bảo mày tập tành hút thuốc,sử dụng chất cấm. Lại còn quấn quýt theo thằng nhóc Âu Dương Lâm yêu đương làm thành tích học tập giảm xuống".

Âu Dương Lâm? Là tên đàn anh khối trên cùng lớp với Thuỷ Y Nguyệt. Cả trường ai chẳng biết chị ta thích hắn, thế nhưng tên đấy lúc thì viết thư tình gửi hộc bàn cho Thuỷ Y Nhã, lúc thì tặng đồ ăn cho cô. Bình thường Thuỷ Y Nhã mắt mù tai điếc làm ngơ anh ta, không nghĩ đến như vậy vẫn chưa vừa lòng Thuỷ Y Nguyệt. Chị ta đợi đến lúc thành tích của cô đi xuống nhất lại lôi chuyện này ra. Lại bồi thêm việc cô hút thuốc, sử dụng hàng cấm. Chị thân yêu của cô hay thật, những chuyện cô không có làm, chị ta đem ra nói hết. Thế nhưng chỉ cần để ý một chút, làm gì có người sử dụng chất gây nghiện lại khuôn mặt hồng nhuận như cô? Hoặc chỉ cần tốn nửa tiếng lên trường hỏi bạn cô thì mọi chuyện sẽ rõ. Thì ra thứ này là tình thân, nhưng không phải giữa ba với cô, mà là giữa ba với chị kế của cô, tin tưởng vô điều kiện.

Thuỷ Y Nhã cười chua chát, đi kèm theo đó là nước mắt từ hai hốc mắt cô chảy ra :"tôi nên nói ba là dễ dàng tin người hay là ngu ngốc đây, hả?"

-"Mày" Thuỷ Mạnh trước giờ luôn quen với việc Thuỷ Y Nhã im lặng chịu đựng, hoặc cầu xin ông ta đừng đánh nữa. Nhưng bây giờ cô lại mắng ông ta, nhất thời không biết nói gì, ngón tay run rẩy chỉ vào khuôn mặt cô :"cút ra khỏi nhà tao, tao không có đứa con như mày, Thuỷ gia cũng không cần mày".

Rầm rầm! Tiếng sét dữ dội hơn, không lâu sau trong không khí thoang thoảng mùi đất, những giọt mưa nặng hạt rơi, lúc đầu là nhỏ, sau lại nặng hơn. Thuỷ Y Nhã nhếch môi nhìn người đàn ông vẫn khư khư không muốn thay đổi quyết định kia :"bây giờ ngoài trời đang mưa lớn như  vậy, ba vẫn muốn kiên quyết đuổi tôi đi sao hả?"

Im lặng. Nhìn khuôn mặt không khác gì mấy năm trước, chỉ là tính tình lại thay đổi nhanh đến đáng sợ. Nụ cười của Thuỷ Y Nhã càng thêm chua chát hơn, cô gật đầu :"tôi hiểu rồi".

Xách vali từ trên đầu tủ xuống, gom đại hai ba bộ quần áo cùng giấy tờ có giá trị, Thuỷ Y Nhã kéo theo vali đi ra khỏi căn phòng. Xuống dưới nhà liền thấy mẹ cùng chị kế đang ăn hoa quả, say sưa cười đùa với nhau. Nhìn thấy cô họ nhếch mép cười khinh thường như chứng minh họ đã thắng cuộc trong trò chơi này rồi. Thật là ấu trĩ!

Thuỷ Y Nhã nhìn về phía bàn thờ của mẹ trong góc, cô mỉm cười nhẹ lôi vali ra ngoài cửa, trong nhà vẫn là tiếng cười đùa vui vẻ kia. Cuộn nắm tay lại, Thuỷ Y Nhã xoay người bước vào trong nhà, trước cái nhìn kinh ngạc của mẹ con họ, tát lên mặt mỗi người hai cái. Mẹ kiếp, đây là cái tát mà cô nhịn không dám làm suốt mấy năm qua.

-"trả cho các người".

Tát xong cũng thấy nhẹ người, Thuỷ Y Nhã xoay người ra cầm vali lên, sau tai chính là tiếng khóc thương tâm. Còn có... tiếng của Thuỷ Mạnh :"mày đi được thì đi luôn, tao sẽ không có đứa con như mày nữa".

Thế nhưng Thuỷ Y Nhã vẫn cứ đi. Cô không biết ngày mai ra sao, ngày mai như thế nào nhưng nếu ở trong địa ngục này thì cô ra ngoài chịu khổ còn hơn.

Thuỷ Y Nhã cuối cùng cũng được tự do rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip