Chương 6 : Xem mắt
Mới sáng sớm hai cô đã bị gọi dậy để thay đồ ăn sáng đặng lát còn đi qua nhà người ta xem mắt. Ngọc Trang uể oải không muốn dậy nhưng chẳng còn cách nào khác, không dậy lát tụi nó xông vô lại khổ. Hôm nay cả hai cô phải bận quần tây áo sơ mi chỉnh tề.
Ngồi ăn sáng với ông cả mà hai cô rầu hết sức, hai cái đai như muốn tuột khỏi bờ vai mảnh khảnh kia nhưng cũng ráng giữ lại. Hôm nay tụi nó được dặn dò làm gỏi gà với canh rau muống, thêm dĩa tàu hũ. Bữa sáng chỉ đơn giản với ba món. Ông cả ngồi vừa húp canh vừa ngó sang hai đứa con mình.
Đi coi mắt mà mặt hầm hầm vậy đó, ông đánh nhẹ vào vai cậu hai. Cậu đưa mắt nhìn sang ông rồi chống cằm.
"Bây lát đừng có đem cái mặt đó qua nhà người ta nghen."
"Chớ cha muốn con sống sao, con đâu muốn qua đó."
Ông thở dài, ông biết chớ nhưng mà lời của cha ông, ông không dám cãi. Bấm bụng lắm mới để hai cô đi. Mà qua đó xem cho có lệ thôi rồi kiếm cớ đi về, chớ sao ông kiềm lòng để hai cô con gái của ông đi lấy vợ, còn lấy người mình không thương nữa chứ. Ông biết và hiểu cái cảm giác đó vì dù sao ông cưới má của hai cô cũng là bị ông nội ép đi xem mắt rồi cũng ép ông cưới.
Mà nhà thường xuyên vắng bà cả là vì bà trông coi xưởng vải của nhà ở dưới Long Xuyên á, mấy tháng mới về một lần nên ít khi ở nhà lắm. Hai cô cũng quen với cảnh này rồi nên lâu lâu nhớ một chút rồi thôi. Hai người thương má mình nên cũng hiểu cho bà, biết bà bận công việc nên chẳng trách cứ đều gì. Dù sao lần nào bà cả về cũng mua đủ thứ quà cho hai cô, mấy bộ đồ bà ba cũng là bà cả mua không đó đa.
Bà cả rất thương hai cô nhưng bà cũng rất nghiêm khắc, trái ngược với ông cả dễ trăm phần. Ông cả thương con lại thêm chuyện hai cô chẳng được sống dưới hai cái tên Ngọc Trang, Phương Trang nên ông lại thương thêm, chuyện gì cũng chiều theo ý hai cô, không muốn thì ông cũng chẳng ép làm chi.
Ăn uống xong xuôi thì lại lên đường sang nhà ông Lý, Lý Gia cách nhà họ cũng chẳng xa lắm, qua một cái mẩu ruộng là tới. Ông cả thì đi trước còn hai cậu thì lẽo đẽo đi theo sau, vừa đi cậu hai vừa rầu rĩ nhìn xuống đồng ruộng vàng ươm bên cạnh. Lo nhìn tới độ xém nữa vấp chân té may là cậu ba bên cạnh giữ lại kịp. Riết Phương Trang còn không biết mình hay Ngọc Trang mới là chị nữa, Ngọc Trang cứ loi choi lóc chóc y như mấy đứa con nít ham chơi.
"Anh cẩn thận một chút, đi thì phải nhìn đường chớ."
Cậu ba dịu dàng nhắc nhở, tánh cậu là vậy, không bao giờ nổi giận trái ngược hoàn toàn với cậu hai đụng là trụng, chạm là xúc.
Tuy hai cậu giống nhau như khuôn đúc ra nhưng lại rất dễ phân biệt, người nào mà cứ ông lên bà xuống, loi choi lóc chóc, dễ nổi quạo lại còn đanh đá thì chắc chắn là cậu hai. Người nào an tĩnh, ít nói, dịu dàng, nhẹ nhàng lại có phần ôn nhu thì chắc chắn là cậu ba.
"Hơii, chán quá."
Bình thường giờ này cậu hai đã lăng xăng ngoài chợ chơi rồi mà giờ này còn bị ép đi xem mắt. Nhìn căn nhà của ông Lý dần hiện ra trước mắt lại làm cậu thêm rầu rĩ. Cậu ba bên cạnh chỉ biết lắc đầu, không quên nhắc nhở cứ hầm hầm vầy ông nội biết là ông nội la. Nghe em nói thì hàng lông mày đang nhíu chặt thì cũng từ từ giản ra. Ráng lấy lại cảm xúc như hằng ngày rồi đi theo ông cả.
Thoáng chốc thì đã đặt chân vào sân nhà ông Lý, ở trong thì đã thấy ông Lý ngồi đợi sẵn. Ông Huỳnh mỉm cười rồi đi vào trong, cậu hai với cậu ba thì theo sau, hai đứa đi cuối cùng là con Lê với thằng Đô.
Ông cả thì ngồi đối diện ông Lý còn hai cậu thì đứng sau lưng ông, con Lê với thằng Đô thì tụi nó đứng bên ngoài đợi. Ông Lý vừa cười vừa rót trà ra ly để trước mặt ông cả.
"Mời ông, đi đường nắng nóng chắc khát rồi."
"Tui cảm ơn."
Ông cả cũng cười đáp lại rồi tay nâng ly trà lên uống, quả thật trời bên ngoài nóng thiệt, đi thì không có xa nhưng thân ông già cả rồi cũng mệt chớ. Ông Lý lại đảo mắt sang hai cậu đứng sau lưng ông cả, khẽ cười rồi gật đầu chấm hai cậu con rể này.
Nhưng hai cậu thì cười không nổi, đã trời nắng nóng mà mang đồ còn hầm gần chết nên vẫn ráng cười tại ông cả trước khi đi đã căn dặn kĩ rồi. Mà dòm nãy giờ sao chỉ thấy mỗi ông Lý, hai người còn đang tò mò ai là người xem mắt thì màn tre được vén ra, người con gái dịu dàng trong bộ bà ba trắng bước ra đứng cạnh cha mình.
Thấy hai cậu thì khẽ cúi đầu thay lời chào, người ta chào mình mà mình đứng yên kẻo người ta chửi mình vô học nên hai cậu cũng khẽ cúi đầu. Mà người này lạ quá hình như hai cậu chưa có gặp bao giờ.
"Đây là con gái tui, năm nay nó hai mươi hai."
Lớn hơn tận bốn tuổi.
Hai cậu khẽ nuốt khan nhìn người con gái trước mặt, cô dịu dàng xinh đẹp chỉ tiếc hai cậu không phải phận nam nhi. Nhìn ông cả thì chắc ông ưng cô gái này lắm, nếu có con trai chắc ông gả ngay.
"Thôi để tụi nhỏ nó tự nói chuyện với nhau, tui với ông lai rai chút."
Ông Lý cười cười nói ra lời đề nghị, ông cả hết cách cũng đành thỏa thuận. Hai cậu cùng với cô gái kia bị đuổi ra vườn, nơi trồng đủ thứ hoa cùng với cây trái trĩu quả.
Hai cậu bối rối ngồi cạnh người ta mà chẳng dám hó hé lời nào, cô gái kia cũng chỉ tĩnh lặng nhìn những bông hoa mà chẳng có ý định sẽ mở lời. Tự nhiên giọng ai mà quen thuộc lại cất lên.
"Chị Hòa."
Vừa ngoái đầu nhìn sang thì hai cậu đã thấy Hoan, người chị già quen thuộc. Hoan cũng đưa mắt nhìn hai cậu với vẻ tò mò rồi nhanh chân rảo bước đi lại.
"Sao hai đứa ở đây."
"Chớ sao chị ở đây."
Cậu hai nhanh nhảu lên tiếng đáp mà không thấy trong lời nói mình có chút gì đó khờ khạo, nhà người ta người ta không ở thì ai ở.
"Nhà chị mà mày muốn chị đi đâu."
"Ờ ha."
Chỉ muốn tán vào đầu một cái cho bỏ ghét.
Hoan nhìn hai cậu rồi lại nhìn qua người con gái tên Hòa, ngầm hiểu ra gì đó. Sáng Hoan có nghe cha mình bảo nay có người sang xem mắt cho chị gái cô, ai ngờ lại là hai đứa nhóc này.
"Em quen sao út?"
Hòa nãy giờ mới chịu lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhanh chóng lọt vào tai hai cậu. Hoan nghe chị mình nói thì khẽ gật đầu.
"Bạn em."
Hòa "à" lên một tiếng rồi lại trầm tư nhìn qua mấy bông hoa đang đắm mình dưới ánh nắng sáng. Hoan tự nhiên thấy không khí ngột ngạt lên hết sức, vừa định lên tiếng thì đã có người cắt ngang.
"Xin lỗi nhưng tôi không cưới cô được."
"Xin lỗi nhưng tôi không cưới được..."
Cậu ba ngồi ở giữa nghe một lúc cả cậu hai lẫn Hòa lên tiếng, cậu ba chỉ im lặng không nói lời nào. Hai anh em xem mắt nhưng dĩ nhiên nếu đồng ý thì chỉ một trong hai anh em cưới, người còn lại thì tiếp tục xem mắt. Nếu cậu ba im như vậy thì cũng kỳ lắm.
"Tôi cũng không cưới được."
Ba người lại im lặng, hai cậu khi nghe lời Hòa nói thì cũng ngầm hiểu đối phương cũng bị ép giống mình rồi. Hoan lại thấy ban nãy đã căng thẳng giờ lại càng căng thẳng hơn. Bỗng chốc Hòa thở dài, bấu chặt lấy vạt áo.
"Thật ra...tôi có người thương rồi, nhưng cha tôi ông ấy không ưng nên mới ép tôi xem mắt."
Hòa vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang hướng khác, cô chẳng biết tại sao bản thân lại nói ra mấy lời này với hai cậu chỉ vừa gặp mặt. Nhưng Hòa mệt mỏi khi cứ giữ khư khư mấy thứ này trong lòng, nói ra cho khỏe cái thân. Hai cậu lại nghĩ Hòa cũng thật giống Hoan rồi đảo mắt sang nhìn Hoan đang trầm tư.
Hoan cũng có người trong lòng nhưng lại bị ép hôn với cậu Tiến gì đó đấy thây. Chỉ có điều Hòa có lẽ vẫn còn từ chối được chứ Hoan thì tháng sau phải cưới rồi.
Chán nản rồi cả bốn con người cứ ngồi đó mãi tới khi nghe tiếng gọi của ông Lý với ông Huỳnh thì mới đi vào trong bỏ lại mình Hoan.
"Mấy đứa nói chuyện sao rồi."
Ông Lý cười ôn hòa nhìn hai cậu làm cả hai bối rối, hết nhìn nhau rồi lại gãi đầu, ngập ngừng nói.
"Dạ...con thấy chị không hợp với con đâu ạ."
Cậu hai lấy can đảm nói trước rồi liếc mắt sang cậu ba, nhường như hiểu ý mà cũng nhanh chóng tiếp lời.
"Dạ con cũng thấy mình không hợp."
Chỉ chờ có vậy, ông cả nhanh chóng lên tiếng.
"Tiếc quá, hai đứa nhỏ nhà tui không hợp với con gái ông rồi."
Ông Lý khẽ gật gù như đã hiểu, Hòa đứng đằng sau nãy giờ cũng chỉ im lặng không có tiếng nói. Nhìn hai cậu khẽ mỉm cười. Cho đến khi tiễn cả gia đình ông Huỳnh rời đi thì Hoan mới lò mò ló mặt vào. Ông Lý nhìn qua mà giật hết cả mình.
"Trời ơi bây làm cái gì vậy."
"Cha, sao rồi."
Dù biết trước kết quả nhưng Hoan vẫn ráng hỏi cho chắc, biết cha mình cố chấp lỡ ông không đồng ý thì biết đường nào mà lần. Nhận thấy cái lắc đầu của ông thì mặt Hoan tràn đầy ý cười nhưng vẫn kiềm lại.
"À chị Hòa, có người kím chị kìa."
"Đứa nào?"
Hàng chân mày ông nhíu chặt lại khi nghe có người kiếm con gái ông nhưng Hoan lại ỷ mình con gái cưng nên lên tiếng rồi kéo chị Hòa ra ngoài.
"Người ta kím chị con chớ có kím cha đâu mà cha hỏi."
"Trời trời cái con bé này."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip