Chapter 21: em cũng muốn có con phải không?

Chi: anh tưởng làm như vậy thì tôi sẽ thương hại, tha thứ cho anh sao

Cô liên tục chỉ tay vào người Trúc

« tôi nói cho anh biết ,cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ hay buôn tha cho anh đâu có nghe rõ không?»

Trúc: em hận tôi đến mức như vậy sao?

Chi: phải...tôi rất hận anh...

Nói xong cô định bước đi thì bị Trúc kéo người lại mà cưỡng hôn , Chi phản ứng kịch liệt

« buông tôi ra...»

Cô tát mạnh vào mặt Trúc mà hai mắt ngấn lệ. Cái tát đó làm Trúc như phát điên liền ôm lấy người cô ghì sát vào tường

Hai tay cô đè hai tay Chi sát vào tường

« bây giờ một là em gọi tất cả mọi người lại nói hết sự thật về tôi, hai là..»
Chi: hai là gì?

Trúc: hai là....xin em đừng dày vò tôi nữa tôi xin em..xin em ( nước mắt lăng dài trên má)

Chi nhìn vào ánh mắt Trúc mà có cảm giác đau đớn vô cùng .Cô không thể phản kháng được gì hết

Trúc nghiên đầu xuống áp sát môi mình vào môi cô nhẹ nhàng hôn nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn trào ra

Vị mặn của nó đang lan tràn khắp người Chi, Trúc buông ra rồi lại áp sát vào cứ làm như vậy thật điều thật dịu dàng da diết làm tê liệt mọi suy nghĩ mọi thù hận trong cô

Trúc di chuyển đôi môi đang run run xuống hai bên cổ và tai Chi, làm cô nổi cả gay ốc , hơi thở bất đầu mạnh yếu không đều nữa.

Nhưng cố đang cố đấu tranh nội tâm để thoát ra khỏi cái cảm chết người này

« dừng lại đi, tôi xin anh dừng lại đi đừng ép tôi phải gọi mọi người »

Trúc nghe và dừng lại ngay mà nhìn cô : hãy làm đi nếu điều đó làm em vui hơn...sống hạnh phúc hơn...

Chi đã khóc : đừng ép tôi có được không? Tôi xin anh...

Trúc vội hôn lên môi cô thật mãnh liệt nhưng lại buông hai tay cô ra

« khi quyết định giữ em lại mặc dù biết em có thể bỏ chốn cùng phong ,thì tôi đã biết mình không thể dừng lại được nữa rồi...»

Chi dùng hai tay xô đẩy người trúc ra rất quyết liệt nhưng không hề nói lớn tiếng vì sợ mọi người sẽ chạy qua.

Chi: chúng ta thể nào sống chung với nhau được vì vậy hãy dừng lại đi

Trúc vội giữ chặt đầu cô lại: tại sao không thể?

Chi: hai người con gái sao có thể thành vợ thành chồng được, đó là trái với quy luật tự nhiên

Trúc: chỉ cần chúng ta thương nhau thì chuyện gì cũng có thể làm được...

Trúc bồng cô đi lại giường : chỉ cần em nói không hề yêu tôi không hề có cảm giác gì với tôi thì tôi sẽ mãi mãi không xuất hiện trước mặt em nữa

Chi nhìn Trúc mà không thể nói được dù đó chỉ là một câu nói phủ nhận rất dễ dàng

Trúc không thấy câu trả lời nào nên đưa tay giật từng cái nút áo , ra rồi cuối xuống hôn rất mạnh rộng khắp thân người Chi.

Những nụ hôn đau buốt đang làm cho Chi vô cùng khó chịu nhưng khi Trúc hôn lên môi cô thì mọi thứ như tan biến.

Những ham muốn bản năng bắt đầu trổi dậy cô liền đẩy mạnh người trúc xuống giường rồi hai ánh mắt yêu thương hòa vào nhau

Chi cuối xuống hôn lên môi Trúc một hơi rất dài

« nếu đây là một sai lầm mà đã sai thì cứ để nó sai luôn đi»

Trúc : phải cứ để nó sai đi chỉ có tình yêu của chúng ta là đúng thôi

Cô cởi bỏ hết áo trên người Chi ra rồi bật người dậy mà hôn . Chi đang ngây ngất trong men say tình ái thì thấy có máu trên mặt của Trúc nên hốt hoảng đẩy ra

« anh chảy máu rồi kià»

Trúc đưa tay lên mũi thì mới biết mình bị chảy máu cam rồi.

« em đừng lo...chỉ là chảy máu cam thôi»

Chi: mau ngước mặt lên

Cô vỗ nhẹ lên trán giúp trúc : chắc do uống chén thuốc đó rồi, nằm im đi em đi lấy khăn

Cô mặc lại áo xuống giường đi lấy khăn nóng trở lại đắp lên trán trúc : máu ngưng chảy rồi

Trúc nắm lấy tay cô : cám ơn em

Chi cuối xuống hôn lên môi cô một cái, rồi nằm xuống kế bên

« những ngày tháng sau này chúng ta phải làm sao đây?»

Trúc: em sợ có phải không?

Chi gật nhẹ đầu ôm lấy người cô

Trúc: đừng lo hãy tin ở tôi...chỉ cần em luôn bên cạnh tôi là được

Cô chòm người dậy hôn lên trán hai mắt mũi và môi rồi trượt dài xuống tới vùng eo bụng làm cho thân người Chi rạo rực

Bật người dậy nhưng bị Trúc ghì xuống giường : hãy tin vào cảm giác của em ...tin vào tình cảm của tôi ...đừng để ý tới bất cứ cái gì hết...

Chi : dạ, sao này mình nói gì thì em nghe nấy...( cười dịu dàng)

Trúc vô cùng hạnh phúc khi nghe được câu nói đó nên cuồng nhiệt thoát y cho Chi rồi nồng nàn nhấn chìm cô trong men say tình ái

Giờ mọi thứ xung quanh họ là vô hình chỉ có tình yêu của cả hai mới tồn tại . Rồi giấc ngủ nồng say diễn ra sau đó

Hôm sau, bà Phụng đi ra nhà lớn thì thấy Chi đang ân cần sửa áo cho Trúc trước khi cô cùng cuội đi ra ruộng

« mình nhớ về sớm nha »

Trúc: tôi biết rồi (hôn lên má Chi) tạm biệt em

Trúc đi mất tiêu rồi mà Chi cứ đứng đó mỉm cười hoài nên bà đi ra ho lớn vài tiếng

« xem ra thuốc của thầy năm hay thật đó đa (nhìn Chi cười gian)»

Chi : nội nói gì vậy? Con đi về phòng đây

Bà Phụng: mắc cỡ rồi hả?

Chi: nội thôi đi dùm con, để người khác nghe thì kỳ lắm

Bà Phụng: có gì mà kỳ, nói thật đi tối qua hai đứa có ấy ấy rồi phải không?

Chi vội bịt miệng bà lại: nội làm ơn đi được không? Chuyện đó mà cứ hỏi hoài vậy

Bà Phụng gỡ tay Chi ra: vậy muốn ta không hỏi nữa thì mau báo tin vui cho ta đi

Chi: làm sao có tin vui mà báo

Bà Phụng: thì con chủ động hơn nữa đi

Chi: nội đang phối giống phải không? Nếu vậy thì kiếm người khác đi ...con không làm được đâu...

Bà Phụng gõ vào đầu cô: cái gì mà phối giống, giống gà hay giống vịt ? Chuyện sinh con đẻ cái là một việc vô cùng trọng đại nên không thể qua loa được

Chi : con điên mất ...đâu phải ngủ với nhau là mang thai liền đâu...nội nói đi nói lại hoài ai mà chịu nổi...

Bà Phụng: chịu không nổi thì phải cố lên chứ....

Chi quạo : cố gì mà cố , chồng con có phải đàn ông đâu... ( vội bịt miệng lại)
Bà Phụng: gì? Nói lại nghe coi

Chi: ý con là ảnh không được khỏe mạnh không được...trời ạ không biết phải nói sao cho nội hiểu bữa...

Bà Phụng: chẳng lẽ thằng Trúc yếu đến nổi không làm ăn được gì?

Chi: con xin nội thôi đi ...tha cho tụi con đi...mai con qua rước hai đứa con của chị cả qua cho nội bồng ẫm chịu chưa

Bà Phụng: thầy năm bảo uống hết thuốc thì sẽ có hiệu quả ngay mà...

Chi: uống hết số thuốc đó có mà đem chôn luôn á

Bà Phụng: con nói vậy mà nghe được, con cũng nên hối thúc thằng Trúc đi ...tuổi này cũng nên có con rồi...

Chi: sáng sớm nội không có chuyện gì để nói sao mà lôi chuyện đó ra nói ...có giỏi thì nội nói với chồng con đi...bảo anh ấy làm con có bầu đi...chứ con không biết phải có bầu bằng cách nào hết á...

Bà Phụng: con có chỉ việc có bầu cũng không biết thì biết làm gì hả? Tức chết với cái con nhỏ này đi mất...

Chi: nội trách con sao được, anh Trúc là do nội chọn cho con mà ,giờ đâu phải con không chịu có mà do ảnh không làm được

Bà Phụng: con càng nói càng làm ta tức mà, để thằng Trúc về ta sẽ nói chuyện với nó...

Chi: nội có bị gì không? Sao suốt ngày cứ bắt tụi con có con

Bà Phụng: con xem lại con đi nếu ngay từ lúc mới cưới mà động phòng luôn rồi thì cho dù thằng chồng có yếu cách mấy đi nữa, tới giờ chắc cũng đã làm con có thai rồi

Chi hét lớn: nội ...

Bà Phụng: con làm mà hét lên vậy hả?

Chi: thì ra nội cưới anh Trúc về để phối giống cho con thôi phải không? (Khóc) nội thật quá đáng mà...

Ông Bá đi ra: gì mà sáng sớm hai bà cháu cải nhau rồi

Bà Phụng: con xem má chỉ muốn hai vợ chồng nó sớm sinh con thôi mà ...

Chi không nói gì rồi bực bỏ vào phòng khóc một hồi,

Bá: má cứ nói hoài sao được, vấn đề là ở thằng Trúc sao má cứ ép cháu mình

Bà Phụng: thằng Trúc tuy bề ngoài không lực lưỡng nhưng cũng không đến nổi nào sao không làm gì được

Bá: má này thể chất mỗi người mỗi khác , con cái có hay không còn phụ thuộc vào ý trời nữa

Bà Phụng: ông hội đồng Kinh có tới ba bốn bà vợ con cái đầy ra đó sao thằng Trúc không giống ông ta gì hết

Ông Bá nghe bà nói mà cười: má muốn nói giống ông ta có nhiều vợ lắm sao?

Bà Phụng: con nói linh tinh gì vậy?

Bá: con thấy ông kinh có phúc lắm mới có được một người con ngoan hiền như thằng Trúc, chứ cái thằng thứ hai nghe nói là đứa ăn chơi phá của...không sớm thì muộn ông ta cũng bị cậu ta làm cho tức chết..

Bà Phụng: thằng Trúc cái gì cũng tốt chỉ mỗi tội cái không làm cho Chi có bầu thôi

Bá: con người không ai toàn vẹn hết mà má, nên má đừng cố ép nó nữa

Bà Phụng: sao con hôm nay binh nó quá vậy?

Bá: nó là rễ con mà, tuy lúc trước nó hay làm con tức giận nhưng giờ nó rất ngoan biết yêu thương con chỉ, làm việc rất chăm chỉ

Bà Phụng: nói gì đi nữa thì nó cũng phải làm cho con chi có bầu mới được

Trong phòng , sau khi khóc một trận thì Chi đi gom quần áo của mình và Trúc để giặc thì lụt trong túi áo của mình thì thấy lá thư gửi cho Trúc hôm qua cuội đưa cho.

Do tối qua cô nhảy xuống ao cứu Trúc nên giờ nó ướt nhem nhuốc lem hết nét chữ.

Cô mở nó ra để hông khô lại rồi sẽ đưa cho Trúc sau. Thì đọc được hết nội dung thư.

Là thư của một người con gái gửi cho Trúc, nội dung thư cũng chỉ là những lời hỏi thăm bình thường nhưng cuối thư lại viết là °em thương cậu , không gặp không về ° nét chữ không tròn chịa câu văn vô cùng ngắn gọn

Nên chi đón người viết nó cũng không phải là người có ăn học đàn hoàng. Phần tên người gửi thì bị lem hết không biết là tên gì mà hẹn gặp Trúc .

Cô người suy nghĩ cả buổi rồi quyết định vò nát lá thư đi luôn. Xê chiều thì Trúc và cuội đi về nhà.

Như thường lệ cô tắm thay đồ rồi đi ra dùng cơm, sau đó là ngồi nói chuyện với ông bá và bà Phụng

Trúc: ngày 28 tới là ngày giỗ của ông con nên con muốn xin phép bà và cha về Cần Thơ một hai hôm được không ạ?

Bá: được, con cứ đi hai hôm rồi về

Chi: cha ,chồng con cũng lâu rồi về hay cha cho ảnh ở thêm vài bữa nữa đi

Bà Phụng: Hay là lần này con theo Trúc về dưới ở lâu một chút

Chi nhìn Trúc: con ...

Bá: con gì? Nội con nói cũng đúng bên thông gia có ai biết con đâu đi để biết mặt vung đắp từng cảm

Trúc: con nghĩ Chi không quen đến chỗ lạ hay mình con đi là được rồi

Bà Phụng: chồng đâu thì vợ đó ,lấy gà thì theo gà lấy chó thì cũng phải theo chó...có gì mà không quen với lạ

Chi: dạ con biết rồi thưa nội

Bá: nếu dẫn chi theo thì ở mấy ngày cũng được nhưng không được quá lâu ruộng đất ai coi

Trúc: dạ biết rồi thưa cha

Lam: dạ thưa bà thuốc để đâu ạ?

Trúc nhìn chén thuốc mà xanh mặt : dạ con xin phép ra sau nhà

Chi: con cũng vậy

Bà Phụng: Trúc con mau uống thuốc rồi hả đi

Trúc: nội à, con không uống có được không?

Bá: thuốc gì vậy má?

Bà Phụng: chỉ là thuốc bổ thôi

Trúc kéo tay Chi ý muốn cô giúp mình

Chi: nội đưa con lát về phòng con sẽ bắt ảnh uống

Bà Phụng : thôi được con mau đưa nó về phòng uống đi rồi hai đứa ngủ một giấc luôn đi

Bá : nội con bảo sao thì làm vậy đi

Trúc nhìn Chi: dạ, con xin phép

Vừa vào tới phòng là Trúc cao có

« đỗ nó đi...»

Chi: nói nhỏ thôi

Trúc lại giường ngồi : tối qua em biết nó là thuốc ấy mà còn để bà ép tôi uống ,xém chết em ác thiệt đó đa

Chi nhìn Trúc mà cười: thì nội muốn có cháu nên mới ...

Trúc: có cháu gì chứ? Em biết rõ tôi không làm được mà

Chi đi lại ngồi xuống kế bên: em bị nội ép tới mức sắp điên rồi cứ gặp mặt là rặng hỏi về chuyện giường chiếu...Giờ nhìn mặt bà thôi là em thấy nổi da gà lên

Trúc vòng tay quay ôm lấy cô: tôi xin lỗi em...

Chi: nội cứ ép kiểu này thì em khai ra hết

Trúc đẩy cô ra: không được, tuyệt đối không được...

Chi: chứ làm sao giờ?

Trúc: làm sao ai biết làm sao giờ tôi còn rối hơn em nữa nà...nhìn thấy cái chén đằng kia là mệt trong người rồi

Chi: vẫn còn 4 thang nữa

Trúc: cái gì?

Bà Phụng gõ cửa đi vào: con uống xong chưa

Trúc lập tức đứng dậy đi xa Chi ra : nội để từ từ con uống mới ăn cơm no không uống nỗi nữa

Chi: nội cứ để lát chồng con uống

Bà Phụng lại ngồi vào ghế : nội muốn nói chuyện nghiêm túc với hai con

Chi: nội lại nói đến chuyện đó nữa hả?

Trúc: con biết nội thương tụi con nhưng đừng nhắc đến chuyện đó nữa được không?

Bà Phụng: nội lo cho con đường con cái của tụi bây chứ có muốn làm khó gì bây đâu

Chi: nội đừng làm tụi con căng thẳng nữa được không?

Bà Phụng nhìn Trúc: con nói đi là do bản thân con hay là do cháu bà...để bà tìm cách giải quyết

Trúc nhìn Chi rồi qùy xuống đất: là do con, do con không làm được

Bà Phụng: vậy thì con phải đi theo ta đến cho thầy năm coi thế nào còn bốc thuốc chữa bệnh nữa...

Trúc liên tục lắc đầu: con không đi đâu...con không muốn có con cái gì hết

Bà Phụng đập tay xuống bàn: con nói lại coi...

Chi: nội đừng giận....

Trúc: hai người sống chung với nhau đâu nhất thiết là phải tạo ra con cái thì mới ăn đời ở kiếp với nhau...chỉ cần tụi con yêu thương quan tâm chăm sóc nhau là đủ rồi...

Bà Phụng: nói hay lắm, còn gia đình con thì sao? Họ sẽ nghĩ gì với đứa con dâu không sinh nở không thể kiếm người kế tự cho chồng như Chi hả

Trúc: đó là những quy cũ phong kiến không còn thích hợp với xã hội bây giờ nữa...các nước phương tây họ không đặt nặng vấn đề đó lên vai người phụ nữ ...vì vậy nội cũng đừng áp đặt lên người Chi...là do con không làm được chứ không phải là do em ấy...nếu gia đình con có trách phạt thì con sẽ nhận hết tuyệt đối không để cho Chi chịu bất cứ ấm ức nào ,tuyệt đối không...

Bà Phụng: được là do con nói đó ,sau này đừng có mà trách ta

Bà tức giận bỏ về phòng, Chi đi lại ôm lấy người cô : mình đừng buồn, nội chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi

Trúc : còn em thì sao? Cũng muốn có con lắm phải không?

Chi: nè lại muốn kiếm chuyện rồi phải không?

Trúc giữ người cô lại: nói đi, có phải cũng rất muốn có con không?

Chi: làm gì? bỏ em ra đi

Trúc đứng dậy bỏ đi ra ngoài nước một

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: