Chapter 42: âm mưu đen tối


Sĩ nghe hắn nói mà khó hiểu nên vội đánh vào bụng và lên gối tới tấp vào người ba thẹo

« còn dám lừa tao, bà ba làm gì có đứa con gái nào? Mày chán sống rồi phải không? »

Ba thẹo: dạ tôi nói thật mà...cho tôi mười cái mạng cũng không dám nói tàu lau trước mặt ngài được

Sĩ: cô ta tên gì?

Ba thẹo: hình như là Trúc còn tên họ đầy đủ thì tôi không rõ

Sĩ kéo hắn lại chỉnh sửa quần áo rồi nói: khi nào tìm thấy cô ta thì hãy cho tôi hay trước có hiểu không?

Ba thẹo: dạ, tôi hiểu rồi

Sĩ: tôi sẽ cho người liên lạc với ông hãy thông minh một chút đặc biệt phải biết im lặng

Ba thẹo: dạ, tôi biết rồi thưa ngài

Sĩ lên xe trở về nhà ông bá, vừa lái xe hắn vừa suy nghĩ

« bà ba chỉ có một thằng con trai , chưa từng nghe nói có đứa con gái nào? Nhưng sao lại cùng một tên là Trúc? Chẳng lẽ cậu ba là con gái giả trai? Nhưng nếu là con gái thì làm sao làm chuyện đó với Chi ? Mà sự thật Chi đã mất trinh rồi, Kỳ lạ hơn là chi lại suy tình chung thủy với cô ta nữa, chẳng lẽ trúng tà? Khó hiểu quá nhưng nếu như vậy thì mình càng có nhiều cơ hội hơn ( cười đắc ý) đúng là ngày càng hấp dẫn ...để tôi coi thử một khi thân phận thật sự của phò mã gia bị vạch trần sẽ vui đến cở nào...( cười và hát)»

Hắn về nhà phụ giúp ông kinh chủng bị mọi thứ cho hôn lễ vào ngày mai.

Bá: cậu nhớ đừng nói gì về chuyện con gái tôi bỏ chốn nghe không?

Sĩ: dạ, ông yên tâm...

Bá: vất vả cho cậu rồi, tôi sẽ bảo con trai tôi thăng chức cho cậu sau khi hôn sự được tiến hành xuông sẽ

Sĩ: dạ, tôi tạ ơn ông nhiều lắm

Bá: không biết giờ này nó sao rồi? Có được ăn no mặc ấm không? Hy vọng ngày mai nó sẽ về dự hôn lễ của anh nó

Sĩ: ông đừng quá lo lắng, cô sẽ không sao đâu,

Bá: hy vọng đúng như lời cậu nói

Sĩ: không biết lúc còn sống cậu Trúc là người như thế nào?

Bá: sao cậu hỏi chuyện đó?

Sĩ: à không , tôi chỉ hiếu kỳ một chút không biết cậu ấy là người như thế nào mà có thể làm cô sống chết gì cũng chờ đợi sắc son

Bá: nói thật thì con người, phẩm chất diện mạo của nó thì không có gì để trê được...có điều thể chất không được cường tráng như bao người đàn ông khác thôi nên về ở rễ nhà này lâu như vậy rồi lúc ra đi mà cũng không để lại đứa con nào kế tự hương hỏa cho bản thân mình

Sĩ: sao lại kỳ vậy...ông có thường xuyên tẩm bổ cho cậu ấy không?

Bá: tất nhiên, là chúng làm mọi cách để giúp nó và Chi có thể chung sống êm ấm ân ân ái ái rồi...nhưng ...(thở dài)...chắc là ý trời đã muốn vậy thì đành chịu thôi...biết sao giờ ,chỉ tội cho con chi còn trẻ như vậy mà phải ở góa ...(khóc)

Sĩ : ông đừng buồn nữa, giờ cô chưa nghĩ thông nên mới như vậy, tôi tin không lâu nữa là không sao

Bá vỗ vai sĩ: cậu là một người biết thông cảm biết sẽ chia với người khác ,nếu Chi mà gặp cậu sớm hơn sẽ không phải đau khổ như vậy

Sĩ: tôi tin, cô sẽ sớm trở về thôi ông tin tôi đi

Bá: vậy, tất cả nhờ vào cậu

Sĩ: vâng tôi sẽ dốc sức mà làm

Sáng hôm sau , chi giật mình thức dậy nhìn xung quanh phòng mà không thấy Trúc đâu hết nên cuống cuồng chạy ra ngoài

« Trúc...Trúc...mình đâu rồi? Trúc...»

Trúc: tôi ở đây

Chi vừa nhìn thấy cô là chạy ào tới ôm xiết lấy

« mình làm gì vậy hả? Có biết em sợ lắm không?»

Trúc vỗ nhẹ sau lưng cô: tôi có đi đâu xa đâu

Chi: em sợ mình lại biến mất như lần trước

Trúc đỡ cô ra : khờ quá, tại tôi thấy em ngủ ngon quá nên để em ngủ thêm một lát nữa...

Chi: mặt mình còn đau không? Em xin lỗi...em không cố ý...em...

Trúc: em đừng nói gì hết tôi hiểu mà...là tôi không nên làm em sợ...

Chi : không phải, tại mình ...

Trúc: thôi bỏ đi, tôi không muốn nhắc lại chuyện tối qua nữa

Chi: mình làm gì ngoài này ?

Trúc: thấy hết củi tôi đi gom thêm để dùng

Chi: có thấy mệt hay khó chịu gì không?

Trúc: có một chút nhưng giờ thì không sao rồi...em nhắm mắt lại đi theo tôi

Chi: làm gì?

Trúc: bí mật

Cô nắm tay Chi đi ra phía sau nhà

« em mở mắt ra đi»

Chi mở mắt ra từ từ «có thấy gì đâu»

Trúc: em nhìn dưới chân đi

Chi nhìn xuống chân thì mới biết là mình đang đứng giữa trái tim được kết từ rất nhiều loài hoa dại rực rỡ màu sắc mà bất ngờ vui không tả nỗi

Trúc cuối xuống lấy vòng hoa choàng vào cổ cô

«trái tim của tôi rất nhỏ nhưng tình yêu tôi dành cho em là không có bất cứ cái gì so sánh được...cho dù sau này cuộc sống của tôi là sung sướng giàu có hay bần cùng nghèo khổ thì tôi cũng sẽ dành những thứ tốt đẹp nhất mà tôi có được để cho em có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc nhất....»

Chi nghe những lời đó mà cảm động đến rơi nước mắt bước chậm lại vòng tay ôm lấy thân người Trúc

«em không cần cuộc sống giàu sang gì hết chỉ cần mình luôn ở cạnh em là được»

Trúc ôm xiết chặt lấy cơ thể của Cô : đợi dì năm về mình sẽ đi

Chi: đi đâu?

Trúc: đi tìm thiên đường của chúng ta
Chi đẩy người cô ra: có thật không?

Trúc bước sang hướng khác giang hai tay ra hít một hơi dài

« bầu trời rộng lớn thế này nhất định sẽ có chỗ cho chúng ta »

Dì năm tuy rất cẩn thận ,bà cho xe ngựa dừng ở một đoạn tương đối xa rồi từ từ đi bộ về nhưng bà vẫn chưa hay là đang có khoảng sáu tên đang đi theo sau

Mãi cho đến khi bà phát hiện thì đã tới nhà rồi nên chạy vội vào đóng chặt cổng

« cậu ba mợ ơi nguy rồi mau chạy đi»

Bà chạy vào phòng kiếm thì bị bọn người đó xong vào

Dì năm: các người là ai, sao lại xong vào đây cút mau nếu không tôi la lên đó

« bới người ta có cướp ...»

Ngay lập tức bà bị tát vào mặt một cái

« căm cái mồm lại nếu không tôi cho bà nhai đạn...lụt sót cho nhanh lên »

Sĩ ngay lập tức có mặt sau đó: có tìm được người không?

_ dạ, không thấy trong nhà chỉ có mỗi bài ta

Sĩ đi lại : dì đừng sợ tôi không muốn làm gì hết, chỉ muốn đưa chi về nhà thôi bà hội đồng và ông nhớ cô ấy lắm
Dì năm: cậu tới trễ rồi, hai người trước họ đã đi rồi

Sĩ : đi đâu? (Hét lớn, chỉ súng vào đầu)

Dì năm: tôi không biết, họ không có nói

Sĩ: bà có tin là  đạn sẽ xuyên qua đầu hay không hả?

Trúc và Chi nắm tay nhau đi trở vô họ vui vẻ trò chuyện mà không hay có nhiều người trong nhà

Sĩ vừa nghe tiếng là cười , dì xô người hắn chạy ra

« mau chạy đi...chạy đi...»

Trúc vội kéo người Chi lại: dì có chuyện gì vậy?

Sĩ cùng tụi đàn em nhanh chóng chạy ra, trúc mới biết chuyện gì liền nắm lấy tay Chi chạy thật nhanh ra khu rừng phía sau nhà

Sĩ cùng bọn chúng ngay lập tức đuổi theo , một tên lấy súng nhắm bắn vào người Trúc nhưng cũng mai là không trúng

Sĩ thấy vậy liền tát vào mặt hắn: đồ ngu ai cho mày bắn hả? Phải bắt sống cho tao có nghe rõ không?

-dạ, em biết rồi đại ca

Sĩ: còn đứng đó đuổi theo đi

Chi chạy một quãng thì đuối sức

« em không chạy nổi nữa, mình chạy trước đi...»

Trúc nhìn đằng sau rồi đỡ người Chi: em cố lên ra khỏi khu rừng này thì không sao nữa

- đại ca ,bọn họ ở bên này

Sĩ: đuổi theo nhanh lên

Trúc vội nắm tay Chi cố chạy được một quãng nữa thì chi bị trượt chân ngã xuống dốc rừng

Cô cố giữ lấy người Chi nên cả hai cùng lăn xuống dưới , bã vai cô va đập mạnh vào cạnh đá

Phía trên tiếng bước chân của bọn người truy đuổi đang tiến lại gần ,

Trúc: em có sao không? Chi ...Chi...

Chi: chân em đau quá

Sĩ: cô ta vừa mới chạy qua đây ...mau đi tìm đi

Trúc vội bịt miệng cô lại nhìn xung quanh thì thấy có một hốc đá , nên cố đứng dậy dìu chi qua núp xuống

- sao không thấy nữa rồi

Sĩ: chắc cô ta quanh quẳng gần đây thôi tiếp tục tìm cho tao ( Hét lớn)

Hắn đang đứng phía trên dốc quan sát , trúc ôm chi sát vào hõm đá để không bị phát hiện

- không có đại ca

Sĩ : mẹ nó, dám chọc tức ông mà

Hắn lấy súng bắn tùm lum khắp nơi , chi nghe tiếng đùng đùng mà sợ cái chân đau nhúc nhích , làm mấy viên đá nhỏ lăn xuống

Trúc vội ôm chặt lấy người cô vào lòng mình , sĩ nghe thấy nhìn xuống nghi ngờ

« chi có phải em ở dưới đó không? Đừng sợ mau ra đi ...Chi»

Chi nghe rồi nhìn Trúc với ánh mắt vô cùng sợ hãi , trúc xiết chặt hơn và lắc đầu ý muốn cô im lặng

Sĩ không thấy động tĩnh gì nên bắn xuống hõm đá vài phát đạn nữa

« mày xuống dưới xem cho tao»

- dạ, đại ca

Một tên đàn em của hắn đang leo xuống , trúc nghĩ là không thể thoát được rồi định để chi lại mà đi ra thì bên bụi cây rậm rạp có một vài con sóc chạy ra làm cho tên đang leo kia giật mình

- không có ai hết đại ca ơi, chỉ có mấy con sóc chết bầm thôi

Sĩ: còn không mau lên, tụi bây tiếp tục chia ra đuổi theo , nhớ không được làm cô bị thương nghe không?

- dạ , đại ca , đi thôi tụi bây

Sĩ: để xem cô chốn được bao lâu

Nói xong hắn chạy đuổi theo tụi đàn em, trúc đưa mắt lên nhìn , không thấy ai hết mà thổi phào nhẹ nhõm ôm và hôn lên trán Chi

« bọn họ đi rồi, em đừng sợ...đừng sợ»

Chi: chân em đau quá

Trúc: em dựa vào đây đi , để tôi xem...

Chi đau nhăn mặt: a...mình nhẹ tay thôi...đau lắm...

Trúc nhìn xung quanh : chắc bọn họ còn đang tìm kiếm chúng ta ở xung quanh nên đợi trời tối mình hả đi

Chi: mình có bị trúng đâu không?

Trúc cười: không có , em ngồi yên chịu đau một chút, tôi phải băng bó lại đã

Chi cố chịu đau bằng cách bịt miệng lại để không bị sĩ phát hiện

Ba thẹo đưa bà ba đến tìm thì chỉ thấy mỗi dì năm bị trói ở ghế

Bà ba: trúc đâu rồi hả?

Dì năm: bà tới trễ rồi, cậu bỏ đi rồi

Bà ba: sao? Đi khi nào

Dì năm: mới đi thôi

Ba thẹo: nhà không có ai hết

Dì năm: bà hãy buôn tha cho cậu đi

Bà ba nỗi giận: chắc bà biết nó đi đâu phải không? Mau nói đi nhanh lên?

Dì năm: có trời mới biết cậu ấy đi đâu

Bà ba liền tát vào mặt bà: nếu bà không nói thì đừng trách tôi không nghĩ tình chủ tớ

Dì năm: ngay cả con mình mà bà còn không tha thì sao có thể tha cho tôi

Bà ba : bà...được giỏi đó đa

Sĩ và bọn tay sai tìm mãi vẫn không gặp nên quay trở về

Sĩ: bà ta nói không sai, họ vừa mới chạy thoát khỏi tay tôi

Bà ba ngạc nhiên: sao cậu lại biết chỗ này, con tôi đâu cậu đã làm gì nó rồi hả?

Dì năm: cậu đã làm gì cậu mợ tôi rồi hả?

Sĩ cười: đúng là đàn bà, không biết động não sao

Bà ba: nói đi

Sĩ: bà thấy tôi có mang họ về không?

Dì năm: nói vậy thì họ chốn thoát rồi ( vui mừng)

Bà ba cũng thấy nhẹ nhõm: cậu muốn bắt con chi về tôi không cấm cản nhưng không được đụng vào con gái của tôi có nghe không?

Sĩ đi xung quanh bà mà cười lớn : bà hội đồng có con gái hồi nào vậy đa?

Bà ba lung túng: à, tôi nói lộn thôi, là con trai

Dì năm: phải , cậu ba vẫn còn sống sẽ sớm trở về nhà thôi ....con chó điên như cậu không sớm thì muộn cũng bị đuổi ra khỏi nhà

Sĩ nghe bà nói mà tức giận đi lại đánh mạnh làm bà bất tỉnh

« tụi bây lui ra ngoài hết cho tao, tao không gọi không được vào có nghe không?»

- dạ

Tất cả mọi người ra ngoài chỉ còn sĩ và bà ba trong phòng

Bà ba: cậu muốn gì đây?

Sĩ ngồi xuống ghế thong thả nói: bà thật giỏi đó đa tôi đây phải bái phục sát đất

Bà ba: cậu có gì thì nói thẳng đừng có mà ở đó rào đón tôi không phải là người có tính nhẫn nại đâu

Sĩ vỗ tay: xem ra tôi đã quá thất lễ rồi, vậy tôi xin phép nói thẳng, con trai của bà là một cô gái đúng không?( Cười)

Bà ba ấp a ấp úng: cậu nói linh tinh gì vậy hả? Con trai tôi tại sao là con gái được ( cười)

Sĩ: bà và cô ta có thể lừa gạt được tất cả mọi người nhưng sao qua mặt được tôi chứ...đợi tôi bắt được cô ta về thì mọi chuyện sẽ được sáng tỏ ...đến khi đó tôi e là bà và cô ta chết thật khó coi

Tân được lệnh của lành mang tiền đồ ăn thuốc men lên cho trúc sẵn tiện thăm dò tình hình rồi về nhà ông bá báo lại cho cô.

Do ngày mai phi sẽ rước cô về nhà để làm lễ nên cô không thể đi cùng được.

Tân đang lái xe từ xa đã thấy trước nhà có rất đông người nên biết chắc là có chuyện không hay rồi nên anh cho xe tắp vào bụi cây um tùm hơi xa nhà một chút

Rồi lẻn thật nhanh vào nhà theo ngõ sau vì phía trước toàn là người của sĩ, anh núp sau vách nhà gần chỗ sĩ và bà ba đang nói chuyện

Bà ba: nếu cậu cũng biết rồi thì tôi cũng không cần phải tốn công che giấu chi nữa...tôi biết cậu cần gì....vì vậy tôi muốn được hợp tác với cậu

Sĩ: bà biết tôi cần gì không? Mà đồi hợp tác trao đổi chứ?

Bà ba: tôi biết đang muốn được làm phò mã gia nhà ông bá, và em rễ ngài tổng đốc lắm phải không đa?

Sĩ ngồi cười không nói gì

Bà ba: nếu Chi lấy cậu thì cậu chẳng khác nào là chuột sa vào hủ nếp, có tiền có quyền muốn mưa có mưa muốn nắng có năng mặc sức mà tận hưởng khoái lạc...tiền đồ rộng mở trong tầm tay

Sĩ cười khoái trá: xem ra bà cũng biết tâm ý tôi đó đa...nhưng bà muốn trao đổi như thế nào? Tôi giữ bí mật cho bà thì có lợi gì cho tôi chứ

Bà ba: tôi chỉ cần con gái của tôi thôi, nếu đã có người chết thay cho nó rồi thì cứ để cậu ba ông hội đồng Kinh biến mất luôn đi...

Sĩ : ý bà là sao?

Bà ba: chồng của con gái ông bá đã chết rồi thì con gái ông ta có thể danh chính ngôn thuận mà tái giá với cậu .

Sĩ: nhưng chưa chắc gì chi chịu lấy tôi

Bà ba cười: cậu bản lĩnh lắm mà đa, nhưng mà cậu yên tâm có người má chồng như tôi lên tiếng ủng hộ nói tiếp lời thì bà phụng và ông bá thậm chí là ngài tổng đốc cũng phải nể mặt mà vui vẻ tác hợp cho cậu được toại nguyện, còn về phần chi cho dù muốn hay không gì thì khi làm vợ , khi chung đụng ân ái lâu ngày cũng phải chấp nhận một người chồng như cậu thôi...tôi nói vậy có đúng không đa?

Sĩ nghe bà nói mà vô cùng hài lòng hắn cười to đắc ý

Tân nghe hết toàn bộ nên vô cùng sửng sốt định lén trở ra khỏi ngôi nhà thì vấp phải thanh củi mà té tạo ra tiếng động

Sĩ lập tức nhìn ra cửa sổ thấy Tân liền rút súng ra bắn liên tiếp , kết quả tân bị trúng một phát từng phía sau lưng

Bọn tay sai nghe tiếng súng vội chạy vào

Sĩ: không thể để nó chạy thoát, bắt nó về nếu chóng trả cứ giết thẳng tay cho tao...đuổi theo mau lên...

Tân bị trúng đạn nhưng cố gắng chạy lên xe, anh tăng hết tốc độ có thể để thoát khỏi cuộc truy đuổi phía sau do sĩ dẫn đầu

Hắn chòm người ra bắn liên tiếp vào xe của tân, cửa kính bị bắn vỡ nát , tân mất khá nhiều máu do vết thương phía sau lưng

Tân cố gắng bình tĩnh chạy thẳng vào nội ô sài gòn vì anh nghĩ sĩ sẽ không dám nổ súng hay giết anh nơi đông người.

Sĩ : mau bám sát xe nó nhanh lên (chòm người ra bắn liên tiếp vào bánh xe rồi nhắm vào người Tân)

Tân tiếp tục bị trúng đạn ở tay nên lạc tay lái đâm mạnh vào thành cầu sài gòn, chiếc xe bốc khói nghi ngút

Sĩ và tay sai chưa kịp chạy lại gần chiếc xe thì nó đã nổ tung rồi bốc cháy

Lúc này xung quanh không có ai hết nên sĩ và bọn tay sai cười đắc ý trở vào xe mà nhanh chóng rời khỏi tránh bị nghi ngờ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: