3.
- Harry, bạn cùng phòng của bồ là tên Malfoy thiệt hả? Merlin, bồ cũng thiệt là xui quá đi...
Ron cười ngặt nghẽo, vẻ mặt vô cùng vui vẻ khi thấy cảnh người khác gặp họa. Mặt Harry đỏ lên vì tức giận:
- Bồ liệu hồn mà ngừng cười đi Ron. Bồ đừng nghĩ rằng ở chung với Zabini thì sẽ đỡ hơn. Đừng quên rằng gần một nửa số trò chọc phá tụi mình là do chính nó nghĩ ra đó.
Ron đã ngừng cười. Nó tằng hắng:
- Khụ! Được rồi! Hi vọng là sẽ không đến nỗi. Mà Mione sẽ ở cùng với Parkinson, mình vừa thấy tên ẻm trên cổ tay nhỏ đó.
Nó oán hận quăng cho Pansy một cái nhìn sắc lẻm khi cô và Hermione đang vui vẻ trò chuyện với nhau. Harry tặc lưỡi:
- Ồ, vậy hả? Tiếc ghê, vậy là bồ sẽ không thể lẻn vào ký túc xá nữ để ngủ chung với Hermione nữa rồi đúng không?
Ron chẳng có vẻ ngại ngùng gì. Nó lại thay đổi lý luận như chong chóng:
- Tất cả là lỗi của cái con nhỏ Parkinson chết bầm đó!!
( Pansy: Ê, đừng có mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi chứ! Tôi đã làm gì nên tội đâu? Không có chuyện quýt làm cam chịu đâu nha!!)
- Đừng nói là bồ ghen đấy nhé. Ê, đừng có mà làm vẻ mặt đó với mình, mình chỉ đang nói sự thật thôi! Chắc nó cũng chẳng phải đồng tính luyến ái gì, hơn nữa nó cũng là bạn gái thằng Malfoy, nó không làm được gì đâu. Thật ra mình nghĩ nhỏ đó và Hermione mà làm bạn cũng khá hợp. Parkinson là một người khá thông minh ...
- Vấn đề chính là ở chỗ đó! Parkinson là một máu trong; chẳng có lý do gì để cô ta tiếp cận Mione hết! Chắc chắn là tụi nó đang tính kế ủ mưu bẫy tụi mình!
Ron rít lên thật to, nhưng chẳng ai có thể nghe thấy tiếng nó, trừ Harry. Lớp học đang nổ lên những lời bàn tán và ầm ĩ đến nỗi cậu chẳng thể nghe Hermione và Parkinson đang nói những gì.
- Thôi mà Ron, bồ biết Hermione thừa sức xử lý mấy tình huống như thế như vậy mà. Bồ ấy không thể dễ dàng bị lừa đâu.
- Thì biết là vậy, nhưng...
- Ron ơi, bồ cũng chẳng thể cấm cản gì được Hermione đâu. Vậy nên đừng có nói nữa mà.
*-*-*
Đó là một ngày thứ sáu đẹp trời. Tiết trời mát mẻ, và sau cơn mưa tầm tã hồi hôm thì dường như bầu trời càng trong trẻo hơn bao giờ hết. Mấy trái bí ngô của lão Hagrid thì đã lớn bằng cái nhà kho; và cây Liễu roi thì uể oải đứng giữa bãi cỏ rộng thênh thang.
Để phụ họa cho một ngày đẹp trời hiếm có (thật ra thì đầy), các giáo sư đã quyết định cho phép học sinh được phép "cúp" học nguyên một ngày. Nếu như trong hoàn cảnh bình thường thì e rằng bây giờ Hogwarts đã thành một cái chợ mất thôi. Nhưng không hề, chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà cái quyết định này lại được công bố đúng ngay cái ngày sẽ bắt đầu Sự kiện Trao đổi Nhà mới hay chứ. Tâm trạng của tụi học trò (nhà Griffindor và Slytherin) chẳng có một chút dấu hiệu nào cho thấy rằng sẽ chuyển biến khá lên cũng là vì vậy.
Khỏi phải nói thì Harry cũng biết tỏng là các Griffindor sẽ phản ứng ra sao - họ có thể dành ra một tiếng đồng hồ liên tục chỉ để than vãn và la hét các thứ mà đôi khi không hề chớp mắt lấy một cái - và dĩ nhiên, thành phần không thể thiếu, đó chính là Ron.
Khi cả ba đã xuống đến tận phòng sinh hoạt chung của Slytherin, Ron vẫn không ngừng than vãn.
-Ronald, anh có im ngay hay không hả?
Hermione hiển nhiên đặc biệt không hề tán thành cái cách mà Ron cứ chốc chốc lại thêm vào vài ba câu mỉa mai nhà Slytherin chen vào cuộc đối thoại của tụi nó. Khi đã lần thứ năm Ron làm vậy, dường như đã quá sức chịu đựng của Hermione. Cô gắt lên, và Harry vô cùng thông cảm khi Ron phải nhảy lùi về phía sau những hai bước liền. Hermione quắc mắt nhìn Ron:
- Bộ anh không nhắc đến tụi Slytherin một ngày là anh lăn đùng ra chết hả Ron? Anh không thể ngừng lại hả? Việc giữ cái miệng anh im lặng trong vài giây khó khăn đến vậy sao?
Ron lập tức câm như hến, chẳng dám hé răng nửa lời. Ngay lúc đó thì Harry đã biết là sắp sửa có một cuộc cãi vã "nho nhỏ" nổi lên. Cậu nhích qua một bên, cố gắng tàng hình chừng nào tốt chừng nấy.
- Ronald, em biết là tụi Slytherin đôi khi cũng hơi đáng ghét thật đấy nhưng anh cũng đừng có cố giữ khư khư mấy cái thành kiến về họ quá đáng vậy chứ!
- Ôi cô nàng ngây thơ của tôi ơi, em không biết tụi Slytherin thủ đoạn đến mức nào đâu. Sao em có thể tin tưởng được cái lũ rắn độc đó chứ? Tụi nó rất giỏi đóng kịch, hiểu không? Và tụi nó có thể trở mặt bất cứ lúc nào.
- Chứ anh cho rằng tất cả, tất cả những ai nhà Griffindor đều là anh hùng chính nghĩa à? Còn thuộc nhà Slytherin thì có nghĩa là họ bỉ ổi, thối tha sao?
- Thối tha bỉ ổi chắc cũng phải cỡ con nhỏ Parkinson đó! (Pansy: Tui lại bị chửi trong khi chưa làm gì sai hết!)
Ron mỉa mai. Hermione như thể vừa bị Ron đấm cho một cái, môi cô bé run run:
- Anh không được nói Pansy như vậy, cậu ấy tỏ ra rất tốt với em!
- ĐƯỢC! Được thôi, nếu em đã cứ nhất quyết muốn bênh vực bạn của em như vậy!
Ron gắt lên, nó đùng đùng bỏ đi về cầu thang dẫn đến kí túc xá nam với tốc độ chóng mặt. Hermione dường như chết lặng, cô bé chỉ biết nhìn trân trân vào bóng dáng Ron đã khuất sau mấy bậc cầu thang bằng đôi mắt lạc thần.
Harry biết Hermione chỉ muốn ở một mình. Cậu nhìn Hermione đầy cảm thông, không quên tạm biệt và chúc cô ngủ ngon. Sau đó cậu nhanh chóng chạy theo Ron.
Hermione và Ron toàn cãi vã nhau chỉ toàn vì mấy cái chuyện không đâu.
Harry nhanh chóng bắt kịp Ron. Cậu có thể nghe rõ mồn một Ron đã lầm bầm như thế này:
- Đúng là cái đồ cứng đầu cứng cổ, cái con nhỏ đó...
Harry lên tiếng khuyên can:
- Thôi mà Ron, Hermione cũng đâu có tệ đến nỗi vậy.
Ron thở phì phò:
- Bồ không biết đâu Harry, cổ thiệt tình thậm tệ hết sức! Tệ hơn cái cách mà bồ nghĩ nhiều! Làm như thiếu cổ chỉ một ngày là mình sẽ lăn đùng ra chết không bằng! Trên đời còn nhiều người có thể mang lại hạnh phúc cho mình mà. Mình không thể hiểu tại sao mình lại có thể quen cổ chừng ấy năm! Mình thề luôn, mình thề mình sẽ chia tay cổ, nếu mình không làm được thì mình nhất định sẽ cưới thằng Malfoy cho mà coi! ( Draco: Mơ đi, mày đéo có cửa đâu!)
Harry cười thầm. Cậu còn xa lạ gì với mấy lời thề thốt của Ron nữa. Đảm bảo trăm phần trăm hôm sau Ron sẽ lại bám lấy Hermione như đỉa bám người cho mà coi.
- Trước khi bồ có thời gian để thực hiện mấy lời thề thốt của bồ thì đừng quên bồ phải bước qua xác thằng Zabini đã.
Ron khẽ bật cười, mặt nó bắt đầu có thần sắc trở lại:
- Bồ cứ nói mình. Bồ lo thân bồ trước đi, chưa biết ai sồn ai chết đâu à. Có khi thằng Malfoy sẽ trị bồ còn tốt hơn cách mà Zabini - HARRY!
Ngay vào thời điểm đó, một cơn đau quặn nơi lồng ngực cậu đột nhiên ập đến. Harry gập đôi người lại, cảnh vật xung quanh đột nhiên quay cuồng. Cơn đau vẫn đang ngự trị và mọi thứ bắt đầu tối sầm lại. Tất cả chìm vào bóng đêm đặc quánh, thứ cuối cùng cậu có thể cảm nhận được là tiếng hét thất thanh của Ron.
Và cậu không còn biết gì nữa...
*-*-*
Mấy bồ nhận ra ai hơm? Mĩ nhơn của ai vô nhận nè:
P/s: Mới thứ năm ngày mười hai thôi mà đã xui tận mạng. Đang uống chè má nấu thì đâu ra con thằn lằn nó bò vào li chè! Ròi mười giờ chuẩn bị đăng truyện thì lưu ko được mất mẹ năm trăm chữ! Rồi không biết thứ sáu ngày mười ba có khi mình đi về chầu ông bà ko nhờ.
*-*-*
12/8/2021
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip