°Ngốc ơi°~ #15
''Cốc cốc''
-Hai đứa mau dậy...
_Mẹ Nhiên đứng ngoài cửa gõ vào, hối thúc hai quý tử dậy.
_Trong phòng không một tiếng đáp. Trên giường lớn, Đình Nam ôm chặt tiểu bảo bối nhà mình, lười không chịu mở mắt. Tiểu Hải thì vẫn còn mệt nên là ngủ say không biết sao chăng gì. Nghe thấy tiếng động hơi bị nhẹ của mẹ Nhiên liền cố gượng mí mắt ra nhìn, lập chăm ra, rồi nhẹ gỡ tay Hải xuống. Vừa như thế thôi tiểu Hải đã lập tức bật dậy, khóc bù lu bù loa lên.
-Aa... Bảo bối à sao vậy?
_Luống cuống, Đình Nam vịn chặt vai tiểu Hải mà ngó ngang ngó dọc, lo lắng vô cùng.
-Giởn Kiki đó...
_Thấy hành động hết sức buồn cười của anh, cậu liền cười vô mặt rồi nhanh chóng sà vào lòng ôm chặt thắt lưng anh.
_Đình Nam thì đơ toàn tập. Tiểu bảo bối của anh giờ còn biết giởn anh nữa nha, cố ý làm anh lo lắng nha, phải phạt. Nói rồi Đình Nam dịch ra đằng sau, nâng cằm cậu lên và ''Chụt'' hôn cái chóc vào môi cậu. Tí lại tham lam cắn mạnh một cái vào môi làm cậu run run đến phát khóc, mền nhũn. Tiếp tục tham lam trượt xuống hôn vào xương quai rồi xuống cổ trắng nõn mà cắn một cái làm cậu giựt mình. Cậu cảm thấy đau đấy nên nước mắt tự dưng trực trào tí xíu nước, những giọt máu từ vết cắn ấy bị anh liếm sạch, thân thể cậu run sợ đến lạ.
-Ưm... Kiki...
_Âm thanh của cậu trong trẻo làm sao, nó làm cho anh bị kích thích đến lạ, cũng may vẫn còn chút ý chí không là anh đè cậu ra ăn cmnr. Đẩy cậu ra, mặt anh phởn đến không thể phởn hơn. Lập tức anh ngã xuống dụi dụi vào hõm cổ cậu làm nũng, cậu cảm thấy anh thực đáng yêu nha.
-Bảo bối...
_Làm nững với cậu lại cộng thêm cái chất giộng trầm khàn của anh làm cậu cười phá ra.
-Ngoan...
_Cậu đưa tay ra xoa xoa tóc anh mà cười khờ, đáng yêu hết nấc. Anh liền lật tức ngước mặt lên, ôi tiểu khả ái, cậu mà dễ thương nữa là cậu bị anh ăn đấy.
_Không nói nhiều nữa, anh xuống giường rồi chi chỉ lên lưng mình ý là muốn cậu lên đây anh cõng cho. Cậu lật tức cười tươi rồi bò bò đến trèo lên lưng anh, ôm lấy cổ anh rồi anh đưa cậu vào làm vscn mà không quên bỏ lại một câu cho mẹ Nhiên. Sau khi anh cùng cậu vscn xong, hai người cùng xuống ăn sáng, xong rồi anh dắt cậu lên lại phòng giúp cậu mặc đô rồi hai người đi ra ngoài bỏ mẹ Nhiên một mình alone.
«Trên đường»
-Bảo bối... Mỏi chân không để anh cõng?
_Đình Nam cuối xuống lo lắng đến ghê hồn, cậu là cậu có bị làm sao đâu mà anh phải lo lắng thế.
-Nha~... Tiểu Hải tự đi được a.
_Tiểu Hải đưa tay lên vò vò tóc anh đến rối loạn, còn không ngừng cười.
_Đình Nam nghe vậy cười đến không thể tả từ bao giờ mà bảo bối nhà mình lại biết nói chuyện như vậy còn biết vò tóc anh nữa chứ, đáng yêu quá. Đình Nam nhanh chóng đứng thẳng tắp lên rồi cần chặt tay bảo bối mà dắt đi chơi. Tiểu Hải cần chặt lấy tay anh mà cười híp mắt đến khả ái.
«Chợ phố»
_Đến đây, không phải Đình Nam dắt cậu mà là cậu dắt anh đi vòng vòng khắp nơi làm anh chóng mặt đến sợ. Tiểu Hải đi chỗ này xong lại đi ra chỗ kia ngắn mấy cái mà cậu thích, thú thật tiểu Hải do sức khỏe kém nên là được ba mẹ cho ở nhà thôi. Bây giờ được ra ngoài thật vui biết mấy. Đình Nam nhìn biểu cản quá đỗi vui tươi của cậu mà không cần được nở một nụ cười thật tươi.
-Bảo bối em thích gì?
_Nắm tay cậu dừng lại trước một quán trà sữa, quay sang nhìn cậu.
-Ưm... Em hảo thích anh a!
_Ngước lên, nhón chân lên tinh nghịch nhéo luôn má anh một cái.
_Ôi... Hôm nay tiểu Hải bị sao thế nào. Nhóc này tự nhiên lại chủ động thích anh nha. Hôm nay nhóc thật lạ làm anh mấy phút thơ thẩn nha. Tiểu Hải hiện giờ không phải Hải mà hay khóc nhè như đứa nhóc với anh, không phải cậu nhóc thụ động, nhóc này đã trở thành một cậu nhóc chủ động thích Anh yêu anh nha, lại tung thính cho anh, thính mạnh quá ngập mình anh rồi.
-Bảo bối... Ai dậy em nói vậy?
_Kéo kéo bảo bối vô tiện nhân tiện hỏi luôn mớ thắc mắc.
-Ưm... Thư Nghi nha~
_Cười híp híp mắt ra để yên cho anh kéo mình đi vào.
-Thư Nghi... Thư Nghi là ai?
_Chọn một bàn rồi kéo cậu vào ngồi đó. Tự nhiên Đình Nam cảm thấy khó chịu nha. Úi ta nghe mùi giấm nè. Đẩy mạnh cậu xuống làm cậu không tập trung, tay cậu vung ngay vào kệ bàn, đau. Anh hận hực ngồi sang bên đối diện, không thèn nhìn cậu.
-Anh..anh... Hải...Hải...
_Để tay ở dưới gần bàn không đưa nổi nó lên vì nó chảy máu cmnr, đau đến mặt tái đi, mắt từ lâu đã tầm một mảng sương. Giọng nói đức quãng khóc nhọc.
-Sao?
_Chống cằm nhìn ra ngoài không chịu ngoáy lại nhìn cậu lấy một cái. Anh hiện đang dỗi nên đâu để ý xung quanh nên anh đâu biết là lúc nãy tại anh mà cậu bị thương rồi.
-Dạ...dạ... Không có...có gì?
_Không thấy anh nhìn mình tủi thân lắm, nước mắt đã cố rơi từ lâu, bị cậu nhóc dũng cảm này nuốt xuống cấm nó rơi.
_Nhận thấy cậu có chút bất thường nhưng cái giận dỗi lại chiến phân nửa nên là nó nhanh chóng vụt tắt. Chỉ đến khi nghe âm thanh từng tiếng nấc và cậu xin vào nhà vệ sinh thì anh mới quan tâm nhận thấy sự bất thường khá rõ rệt ở đây. Tiểu Hải chịu đau một hồi rồi nước mắt rơi trong im lặng, tay cậu còn rơi chút máu ai mà không đau. Liền có ý vào nhà vệ sinh rồi rửa luôn, đứng lên mạnh mẽ xin anh đi nhưng cũng phần nào đấy âm điệu nghe thấy thực đau lòng quá.
_Cậu dứng dậy đi, anh liền đứng lên lại chỗ câu thì mới tá hỏa, dưới nền nhà có vài giọt máu. Liền mới thấy lo lắng chạy vào tìm cậu, đến nơi thấy cậu khóc đến đáng thương tâm đưa khăn giấy lên lau lau những giọt máu xong lại rửa chúng thật sạch. Khóc cũng khóc rồi đau cũng đau rồi cậu tự nhiên muốn ngã. Chóng mặt liền chuẩn bị ngã xuống.
-Bảo... Bảo bối...
_Hốt hoảng chạy lại đỡ cậu rồi bế cậu ra ghế, thầm trách bản thân quá ngu ngốc, vì ghen mà làm cậu bị thương tức chết anh rồi.
-Bảo bối đau ko...?
_Sứt thuốc.
-Bảo bối anh xin lỗi.
_Qùy gối xuống.
-Bảo bối em nói gì đi
_Xoa xoa tay cậu.
-Bảo bối ngốc ơi~
_Đứng lên chồm tới ôm cậu dụi dụi vào hõm cổ cậu.
-Đau... Hức... Hix...
_Đau chết cậu rồi giờ anh lại ôm cậu nữa, cái đồ đáng ghét.
-Aa... Anh xin lỗi mà.
_Đẩy cậu ra lo lắng cùng luống cuống nhận lỗi, anh thực muốn đánh mình bài chưởng quá.
-Anh là anh không thương em... Hix... Anh quá đáng, anh nói dối, anh lừa em. Em em... Ghét anh.
_Khóc ngày càng lợi hại, tay không bị thương liên tục đánh vào ngực anh. Anh thì chỉ ra sức ôm cậu, đến khi nghe cậu nói ''Em ghét anh'' thì các bạn biết rồi đấy, mặt anh liền đen lại. Cậu nói gì cơ ghét anh á, tại ai mà anh lại khó chịu, tại ai mà anh phải ăn giấm chua. Càng nghĩ càng thấy thức liền mạnh bảo đẩy mạnh cậu vô tường rồi hôn xuống cánh môi của cậu. Hôn đến môi cậu sưng tấy lên, di chuyển đến dưới vệt cắn sáng nay vẫn y nguyên liền mút cho một cái, đỏ hồng ra. Tay không yên phận mò xuống lớp áo cậu đang mặc chạn đến chỗ nào chỗ ấy liền làm cậu run rảy.
_Cậu bị anh làm điều mà trước giờ cậu chưa biết vả lại người này không giống Kiki của cậu. Trước kia anh rất yêu thương cậu sao bây giờ anh lại như thế. Bị anh ép mạnh vô tường, mơn trớn da thịt làm cậu run sợ, cậu lại chậm phát triểu về ý thức nên việc này ngoài tầm khả năng của cậu.
_Anh một khắc đã mở hết cúc áo của cậu, không ngừng mơn trớn những nụ hôn khắp cơ thể cậu, y chí bây giờ anh vứt con mẹ nó đâu rồi.
_Cậu sợ hãi dùng hết lực đẩy anh ra, nhanh chóng cài cúc áo rồi nước mắt ngắn, dài thi nhau xuống khỏi đôi mắt u buồn rồi cậu chạy đi. Anh nhìn thấy cậu chạy thì mới nhận ra chính bản thân anh không kiền chế được mà làm việc đồi bại với cậu. Liền chạy theo.
T/g: Hố...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip