Chương 213: Giáo huấn.
Lúc đám người Hộ Bộ thượng thư cùng Thị lang đi sắc mặt thật không đẹp. Bọn họ đi theo vệt bánh xe vận chuyển vật nặng một đường về phía trước, đi không bao xa, đã thấy một đám người đang làm được khí thế ngất trời.
Chỉ thời gian một hai ngày, nền cũng đã đào xong. Chung quanh tán loạn chồng chất gạch cùng mái ngói, còn có mấy thân cây gỗ thô tráng, ước chừng là dùng để làm xà nhà. Ngoại trừ một chỗ này, nơi khác cũng có người đang làm việc. Thoạt nhìn lại, hai nơi này sợ là có một hai trăm người ở chỗ này làm việc.
Lúc này đang giữa hè, công việc ngoài ruộng thiếu, trên đầu các lão trang này có rất nhiều thanh niên trai tráng có thể hỗ trợ. Thậm chí còn có phú thương lấy một đội người đi thuyền lại đây tu sửa công sự. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không tới một tháng, công trình có thể hạ màn.
Sở Từ vô cùng vừa lòng, tư nhân nhận thầu làm việc chính là so với nhà nước muốn mau hơn nhiều. Nếu việc này lúc trước giao cho Hộ Bộ cùng Công Bộ, còn không biết một năm sau có thể thấy được thành quả hay không. Dù sao chuyện cần cố kỵ trong nha môn chuyện thật là quá nhiều, hành sự khó tránh khỏi co vòi.
"Thế nào, các vị đại nhân nhìn có vừa lòng?" Sở Từ cười đến ôn tồn lễ độ, ở trong mắt vài vị kia, lại là tràn ngập ý khoe khoan.
Vương đại nhân ngoài cười nhưng trong không cười mà kéo kéo khóe miệng: "Ánh mắt của Sở Tư nghiệp thực sắc bén, những thương nhân giảo hoạt này làm thuộc hạ của ngươi nhưng thật ra nghe lời. Hôm nào bản quan hẳn là nên kiến nghị Hoàng Thượng, điều Sở Tư nghiệp đến Hộ Bộ làm một trận lớn một hồi mới được, lưu lại ở Quốc Tử Giám nho nhỏ kia chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng?"
"Đa tạ Vương đại nhân thưởng thức, hạ quan chí không ở nơi này, ý tốt lần này chỉ có thể giữ trong lòng."
"Ha hả, nếu những thương nhân này hành sự có độ, vậy bản quan liền an tâm rồi. Thời điểm cũng không còn sớm, trong nha môn còn có công vụ, bản quan liền cáo từ." Trình đại nhân giả cười một tiếng, sau đó tay áo vung lên, nghênh ngang rời đi.
"Cung tiễn đại nhân." Sở Từ cùng Chử Anh đứng ở một bên, nhìn theo bọn họ đi xa.
"Sở huynh, chỉ sợ toàn bộ Đại Ngụy cũng chỉ có ngươi dám cùng đám đại quan triều đình này tranh đấu." Chử Anh có chút thổn thức.
Sở Từ không có phủ nhận, chỉ cười cười, nói: "Có một câu gọi là vô dục tắc cương*, này đại khái chính là đạo Sở mỗ đối nhân xử thế đi."
*Vô dục tắc cương: Ví von người chỉ có không có dục vọng thế tục, mới có thể đạt tới cảnh giới hiên ngang lẫm liệt.
"Vô dục tắc cương?" Chử Anh đem lời Sở Từ vừa nói lặp lại một lần, sau đó bất đắc dĩ mà cười rộ lên, đời này của y, chỉ sợ cũng làm không được những lời này.
Hai người đi khắp nơi một chút, rồi sau đó cũng lên xe ngựa trở lại Hộ Bộ. Lúc này vừa đi, chính là nửa ngày thời gian. Lúc bọn họ trở lại Hộ Bộ, đã sắp tới giữa trưa. Chử Anh nói muốn mời Sở Từ ăn cơm, đi vào giao phó một chút, liền ra ngoài.
"Sở huynh, nơi này mới mở một nhà tửu lầu, ta nghe bọn họ nói đồ ăn phong phú, có vài món đồ ăn hương vị rất là không tồi, hôm nay ta cũng dính dính ánh sáng Sở huynh, đi nếm thử." Chử Anh nói.
"Là ta dính ánh sáng Chử huynh ngươi mới đúng, nếu không phải Chử huynh mời khách, ta làm sao có thể nhấm nháp được mỹ vị chứ?" Sở Từ cười nói.
Chử Anh nở nụ cười, trong thần thái đều có một loại phong lưu, cùng Sở Từ đứng chung một chỗ mỗi người mỗi vẻ, làm người không thể dời đi đôi mắt.
"Tới rồi, chính là tòa Quỳnh Ngọc Lâu này. Tiểu nhị a, vài món ngon chiêu bài trong tiệm các ngươi còn không? Nếu còn, đều mang lên cho ta." Chử Anh hào phóng mở miệng.
"Ai da, này cũng thật không khéo, hôm nay khách nhân quá nhiều, số định mức đồ ăn chiêu bài của tiêu điếm hôm nay, đều đã không còn. Nếu không hai vị khách quan nếm thử món khác, những món ăn khác của tiểu điếm ăn cũng là thực không tồi." Tiểu nhị tựa hồ đã quen bị hỏi, người khác vừa hỏi, y đã buột miệng thốt ra.
"Này......" Sắc mặt Chử Anh không vui, toàn bộ hứng thú đều bị phá hủy.
"Chử huynh, hôm nay chúng ta cứ tùy tiện ăn chút đi, lần sau đổi lại Sở mỗ làm ông chủ, mời ngươi đi Minh Nguyệt Lâu dùng cơm." Sở Từ nói.
"Cũng được, đưa vài món ngon lên đi. Buổi chiều còn phải làm việc, cho nên không uống rượu, dâng bình nước ô mai đi."
"Nhị vị mời đi lên trên ngồi, tiểu nhân lập tức sẽ đưa đồ ăn lại đây."
Hai người ngồi ở một bên cửa sổ dựa phố nói chuyện phiếm, đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
"Ai nha, thật là trùng hợp a! Hai vị đại nhân hôm nay sao có rảnh đến nơi này? Giang mỗ không có từ xa tiếp đón, thật là thất kính!" Giang lão gia ở bên ngoài chắp tay, trên mặt treo tràn đầy ý cười.
Sở Từ cùng Chử Anh đồng thời nhíu mày, người này sao sẽ tới nơi này?
Giang Thuận Nghĩa không mời tự ngồi, meo meo mà nhìn nhìn hai người, thấy bọn họ trên mặt tựa hồ có chút nghi hoặc, liền mở miệng giải thích: "Nhà Quỳnh Ngọc Lâu này là người Giang mỗ ta mới mở, về sau các đại nhân tới, chỉ cần chào hỏi một câu là được, Giang mỗ sẽ phân phó hạ nhân không lấy một xu."
"Giang lão gia quá khách khí, Chử mỗ chính là mệnh quan triều đình, có thể nào tùy ý chi tiêu tài vật bá tánh, này theo lý không hợp, còn mong Giang lão gia sau này không cần nói nữa." Chử Anh thu hồi gương mặt tươi cười, nghiêm túc nói.
Giang Thuận Nghĩa có chút nén giận, nhưng gã nhìn nhìn Chử Anh cho dù tức giận gương mặt cũng vô cùng đẹp, lại nhìn nhìn Sở Từ bên cạnh dường như không có việc gì uống nước ô mai, tâm tình lập tức lại tốt lên.
"Đại nhân nói chính phải, là Giang mỗ không có suy xét chu toàn, Giang mỗ sau này lại không nói lời này." Gã giả vờ hối hận, dùng tay vỗ vỗ miệng, "Nhưng mà chầu hôm nay, vẫn là do Giang mỗ mời, cũng coi như là đa tạ Sở Tư nghiệp cho Giang mỗ một cơ hội làm ăn."
Sở Từ khẽ cười một tiếng: "Giang lão gia khách khí, chuyện làm ăn này là các ngươi tự mình dùng vàng thật bạc trắng đổi lấy, Sở mỗ lại sao dám kể công? Chính cái gọi là vô công bất thụ lộc, vẫn là miễn đi."
"Sở đại nhân cần gì phải ngăn người xa ngàn dặm đâu? Giang mỗ cũng chỉ là có ý tốt." Giang Thuận Nghĩa liên tiếp bị cự, biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu khó coi.
"Lời này của Giang lão gia không đúng, hai người Sở mỗ cũng chỉ là dựa theo pháp lệnh Đại Ngụy làm việc thôi. Tửu lầu này nhiều người nhiều miệng, một chút vô ý bị người nghe thấy cáo trạng chúng ta, vậy mất nhiều hơn được, cũng không thể bởi vì một chút ý tốt của ngươi, làm hại hai người chúng ta ném đi mũ quan? Còn mong Giang lão gia vì hai người chúng ta suy xét nhiều hơn." Sở Từ nói, thái độ của hắn vẫn ôn hòa như nói, trên mặt thậm chí vẫn còn cười, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy không kiên nhẫn.
Giang lão gia này nghe xong Sở Từ nói, không biết nghĩ tới cái gì, hì hì cười nói: "Tửu lầu này xác thật nhiều người nhiều miệng, là Giang mỗ sơ sót. Như vậy đi, ngày mai Giang mỗ ở trong nhà mang lên một bàn, lại mời nhị vị đại nhân nể mặt đến dự tiệc, đến lúc đó ba người chúng ta nâng rượu ngôn hoan, cùng đàm phong luận nguyệt, thế nào?"
Sở Từ sợ ngây người, quả nhiên sức lý giải của mỗi người đều khác nhau, ngữ khí này của hắn rõ ràng là không kiên nhẫn, người này nghe tới thế nhưng biến thành loại ý tứ này.
Thấy Sở Từ không có lập tức phản bác, Giang Thuận Nghĩa liền cho rằng việc này thành, cười nói: "Vậy ngày mai Giang mỗ sẽ ở trong nhà chờ nhị vị đại giá!" Nói xong, liền nhanh chóng rời đi.
"Gã...... Đầu óc có phải bị hổng hay không a?" Sở Từ nhìn Chử Anh, vẻ mặt khó hiểu.
Chử Anh có chút bất đắc dĩ: "Gã chỉ là ỷ vào sau lưng có người chống lưng thôi, nếu không, gã chỉ là một giới thương nhân, hành sự nào dám làm càn như vậy." Bọn họ chức quan tuy nhỏ, nhưng tốt xấu cũng là mệnh quan triều đình, mục đích của người này không phải là quá rõ ràng sao. Nhưng may mắn gã còn có điều cố kỵ, chỉ dám thử, những thủ đoạn khác nhưng thật ra không dám dùng.
"Người sau lưng gã là ai mà lợi hại như vậy?" Sở Từ sinh lòng tò mò.
"Đúng vậy, chỗ dựa sau lưng gã là Tam vương gia. Nhân khẩu hoàng thất Đại Ngụy triều không thịnh hành, Tam vương gia này là thân huynh đệ duy nhất của Thánh Thượng, ở trong lòng Thánh Thượng phân lượng rất nặng. Muội muội Giang Thuận Nghĩa này vốn là thiếp thất Tam vương gia, sau lại bởi vì sinh được trai, được đề làm trắc phi, vô cùng được sủng ái. Họ Giang này chính là ỷ vào gia thế Tam vương gia, lúc này mới dám khi dễ đến trên đầu chúng ta! Gã chẳng qua là thấy sau lưng ngươi ta không có người thôi!" Chử Anh tức giận đến hai mắt đều đỏ, bởi vì gương mặt này, y chịu không ít tội.
Sở Từ vỗ vỗ bả vai Chử Anh, ý bảo y bình tĩnh một chút. Quả nhiên là "Quan thương cấu kết" a, nhưng mà địa vị người Giang lão gia này cấu kết so với những người khác cao hơn một chút.
Chử Anh lắc lắc đầu, tỏ ý bản thân bình tĩnh lại. Y nói Tam vương gia trời sinh phổi tật, chưa nói mấy câu đã ho khan, Hoàng Thượng thương tiếc thân thể ông ta không tốt, cố ý cho phép ông ta không cần thượng triều, mỗi ngày đều do chuyên gia đi đến trong phủ ông ta, đem nội dung lâm triều báo cho ông ta. Mà con nối dõi của ông ta không nhiều, ngoại trừ Vương phi sinh hai nữ hài, cũng chỉ có vị Giang trắc phi sinh hạ Lân con cho ông ta. Gã là cữu cữu ruột của Tam Vương gia tương lai, hành sự trước nay tương đối khoa trương, cũng từng đắc tội qua không ít người. Nhưng chỉ cần gã hướng muội muội gã cầu tình, Tam vương phủ liền sẽ đệ thiệp.
Sở Từ nghĩ, xem ra sau lưng Giang lão gia kia chỗ dựa không nhỏ, không nên cùng gã phát sinh xung đột chính diện. Không biết một tiểu thần tử như hắn nếu là cùng Tam vương gia phát sinh xung đột Thánh Thượng sẽ giúp ai? Nhưng mà hắn cũng không cần thiết đi thăm dò. Ngầm nghĩ ra biện pháp giáo huấn gã một chút, để gã dừng lại tâm tư, cũng chưa chắc không thể.
Chử Anh không biết hắn suy nghĩ cái gì, chỉ thấy hắn vẻ mặt như suy tư gì, liền khuyên nhủ hắn nhịn lời mời vô lễ của người này, chỉ cần không đi là được.
Sở Từ đang muốn phụ họa vài câu, trùng hợp lúc này tiểu nhị gõ cửa đưa đồ ăn lên, hắn liền thuận thế không nói chuyện, chỉ một lòng dùng cơm.
Sau khi cơm nước xong, Chử Anh trở lại Hộ Bộ làm việc, Sở Từ lấy cớ muốn nghỉ một lát lại đi, lưu lại tửu lầu. Sau khi hắn nhìn theo Chử Anh rời đi, liền gọi tiểu nhị lên, tùy ý hỏi mấy vấn đề.
Tiểu nhị không có phát hiện hắn lời nói khách sáo, chỉ vô cùng thành thực trả lời, bất giác bên trong lộ ra rất nhiều tin tức. Tỷ như nói, lão gia nhà bọn họ vì chuyện làm ăn của cửa hàng mới, mỗi ngày đều là khoảng giờ Tuất mới rời đi.
Sở Từ cho chút tiền thưởng, mỉm cười bảo y đi xuống, sau đó chính mình cũng đi rồi.
......
Đúng giờ Tuất, trên đường cơ hồ đã nhìn không thấy bóng dáng người đi đường. Xa phu Giang gia đang không chút để ý vội vàng đánh xe ngựa trở về. Giang Thuận Nghĩa uống lên chút rượu, lúc này cùng men say, liền đã buồn ngủ.
Bỗng nhiên, xe ngựa xóc nảy một trận, lắc y từ trên chỗ ngồi xuống. Giang Thuận Nghĩa bị dọa như vậy, mùi rượu lập tức lui. Sau khi gã bò dậy vén rèm lên chính là một trận mắng to: "Đồ hỗn trướng, ngươi đánh xe như thế nào vậy?"
"Lão gia, là mấy cây gậy gỗ này đột nhiên từ ngõ nhỏ lăn ra, tiểu nhân nhất thời tránh không kịp, mới đụng phải." Xa phu vẻ mặt đau khổ, y cũng không muốn.
"Gậy gỗ?" Giang Thuận Nghĩa trong lòng lộp bộp một chút, cứ cảm thấy kỳ quái, "Mau, quay đầu trở về! Bổn lão gia hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở Quỳnh Ngọc Lâu."
"Vâng." Xa phu không biết dụng ý gã, nghe lời quay đầu ngựa lại, chuẩn bị quay về Quỳnh Ngọc Lâu. Lúc này biến cố nổi lên, ngõ nhỏ kia bỗng nhiên lại lăn ra mấy cây gậy gỗ, làm con ngựa hoảng sợ nhảy dựng lên. Giang Thuận Nghĩa vốn đang khom lưng ở cửa, lập tức đã bị lật ra ngoài.
Không đợi gã bò dậy, cách đó không xa đầu hẻm bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày. Giày vải này giống như thủ công, bên trên còn dính chút tro bụi. Giang Thuận Nghĩa theo giày nhìn lên trên mặt hắn, chỉ thấy người này dáng người cường tráng, trên mặt che khăn vải màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt. Lúc này, người này đang giơ cây gậy trên tay, cười dữ tợn một tiếng đập về phía Giang Thuận Nghĩa......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip