Chương 462: Cầu không được.

Sau khi khuyên giải xong Học tử Chương Châu Phủ, Sở Từ cũng phê bình một chút các học sinh phủ khác, dù sao cũng là bên bọn họ ra tay trước. Hơn nữa các học sinh này chẳng phân biệt trường hợp, tụ chúng gây náo loạn, tuy là nói chuyện có nguyên nhân, nhưng nên phạt vẫn phải phạt, vì thế Sở Từ tuyệt bút vung lên, phạt toàn bộ học sinh hôm nay ở đây đều đi nghĩa vụ lao động.

Địa điểm lao động là Từ Tế Viện cùng Cô Ấu viện phủ thành, bọn họ cần ở đây hỗ trợ ba ngày mới được. Những học sinh này lúc này đã hổ thẹn vô cùng, đối với chuyện Sở Từ trách phạt cũng không dám có ý kiến gì, đều gật đầu đồng ý rồi.

Bọn họ đi rồi, Sở Từ nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Khấu Tĩnh vẫn luôn đứng ở cách đó không xa, oán giận nói: "Đám hài tử này quá khó xử lý, nhẹ không được nặng không xong, làm hại ta phải vắt hết óc nghĩ biện pháp, e sợ tổn thương tâm hồn tuổi trẻ bọn họ."

"Ngươi làm rất tốt, ta nghĩ sau này bọn họ có lẽ sẽ không còn kích động giống như hôm nay." Khấu Tĩnh tiến lên vươn tay, trong ánh mắt khó hiểu của Sở Từ, vỗ nhẹ nhẹ vai hắn trấn an.

Sở Từ sững sờ một lát, đột nhiên cong mắt nở nụ cười, hắn cảm thấy động tác này của Khấu Tĩnh Tĩnh, là cũng đang đối đãi với mình giống như một tiểu bằng hữu.

Khấu Tĩnh không biết hắn cười cái gì, nhưng cũng cười theo hắn.

Hai người đang nhìn nhau yên lặng không nói gì, Sở Từ đột nhiên nhớ tới bản thân mình còn có nhiệm vụ, liền lôi kéo tay Khấu Tĩnh mà đi về phía sau: "Tới, dù sao hiện tại không có việc gì, ta mang ngươi đi sửa cuốn."

Hắn phải phụ trách bình ra thứ tự cuối cùng, đây chính là công trình lớn hạng nhất, hiện tại có tráng đinh, đương nhiên vội vàng tóm lấy. Hắn tin tưởng, lấy học thức của Khấu Tĩnh, công tác này y nhất định là có thể đảm nhiệm.

......

"Thiếu gia, ngươi ngủ rồi sao?" Từ quản gia đợi cả đêm, cuối cùng chờ đến khi gian phòng cho khách Khấu Tĩnh ở sáng đèn.

"Từ thúc, ngài sao còn chưa ngủ?" Khấu Tĩnh vừa mới chuẩn bị nằm xuống, nghe được tiếng đập cửa liền dậy mở cửa, hắn nghi hoặc mà nhìn Từ quản gia, không biết y vì sao sẽ vào lúc này lại đây tìm hắn.

Từ quản gia xuyên qua khe cửa nhìn về phía phòng ngủ hắn, khi phát hiện chỉ có một mình hắn liền ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Ta thấy thiếu gia còn chưa có nghỉ ngơi, cho nên lại đây nhìn xem. Đúng rồi, nghe tiểu thiếu gia nói, sau đó ngươi cùng Sở thiếu gia một mình đi ra ngoài?" Y làm bộ lơ đãng hỏi.

Khấu Tĩnh không có nghi ngờ y, đem chuyện vừa rồi giải thích một chút.

Từ quản gia ngẩn người, sau đó cười nói: "Ồ, là như thế này a, ta nói làm sao có chuyện gì được chứ. Sở thiếu gia dạy người là rất có biện pháp, mấy tiểu hài tử này a đều rất nghe lời hắn, người nào người nấy ngoan vô cùng......"

Thấy Từ quản gia nói đông nói tây nói quá trời, không giống bộ dáng ngày thường của y một chút nào, Khấu Tĩnh cắt ngang lời y, hỏi: "Từ thúc, ngài muộn như vậy lại đây, có lẽ là không phải muốn cùng ta nói mấy chuyện này đi?"

"Ha ha, chính là tùy tiện tâm sự một chút......" Từ quản gia còn muốn nói gần nói xa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kia của Khấu Tĩnh phảng phất như nhìn thấu hết thảy, rốt cuộc mới thu ý cười, nói: "Thiếu gia, ngươi tuổi tác cũng có chút lớn, cũng nên suy xét một chút chung thân đại sự. Ngươi thích cô nương như thế nào thì hãy nói với ta, ta bảo đảm tìm cho ngươi một người tốt!"

"Việc này để sau lại nói đi." Thình lình xảy ra chuyện thúc giục hôn sự làm Khấu Tĩnh khẽ nhíu mày, hắn cũng không muốn đàm luận chuyện này.

"Không thể để sau lại nói!" Cảm xúc Từ quản gia có chút kích động, thực mau, y lại cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, tận tình khuyên bảo, "Lão gia lúc ở tuổi này của ngươi, tiểu thư cũng đã ba tuổi. Ngươi trước đó hành quân đánh giặc bôn ba không ngừng, sợ chậm trễ tiểu thư nhà người ta, hiện tại thiếu gia ngươi đã nhậm chức ở trong đại doanh thủy sư, ít nhất trong vòng mấy năm là sẽ không lại phát sinh bất kỳ chiến sự gì, vừa vặn thích hợp thành gia."

"Từ thúc, ta hiện tại chỉ muốn an ổn nuôi lớn Ngọc Nhi, chuyện nhi nữ tình trường ta còn không muốn đề cập tới." Khấu Tĩnh dọn Chung Ly Ngọc ra, trên thực tế, hắn cũng đã sớm xem Chung Ly Ngọc là hậu duệ Khấu gia.

"Thiếu gia, chung thân đại sự của ngươi cùng tiểu thiếu gia cũng không tương quan. Tiểu thiếu gia hiện tại đã trưởng thành, cho dù là ngươi thành gia, cũng không cần sợ tiểu thiếu gia ở hậu viện bị người tra tấn." Từ quản gia khuyên nhủ nói.

"Từ thúc, ngài vì sao đột nhiên bức thiết muốn cho ta thành gia như thế?" Khấu Tĩnh cảm thấy y có chút không thích hợp.

Từ quản gia miệng ngập ngừng vài cái, muốn nói gì đó. Trước đó y đã cảm thấy thiếu gia cùng Sở thiếu gia ở chung có chút không thích hợp, nhưng hai người chỉ là thư từ lui tới thường xuyên chút, không thể thuyết minh cái gì. Nhưng mà hôm nay, thiếu gia nhà y tự sau khi trở về gặp Sở thiếu gia, ánh mắt cơ hồ không rời khỏi người Sở thiếu gia, y liền biết đại sự không ổn!

Một chuyện một khi có hoài nghi, hết thảy những chuyện trước đó đều sẽ biến thành chân tướng manh mối. Hiện tại nghĩ đến, tâm tư thiếu gia nhà y đại khái đã bắt đầu từ rất sớm phía trước.

Thần sắc Từ quản gia luôn mãi biến ảo, cuối cùng lại chỉ là thở dài nói: "Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại."*

Khấu Tĩnh cười cười: "Từ thúc, ngươi cũng biết bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại nói chính là Thuấn không cáo mà cưới,** không có hoàn thành nghĩa vụ làm người con cái. Nếu ta có một ngày muốn thành thân, nhất định sẽ tới trước linh vị cha nương an ủi."

*Bất hiếu có ba, không con đứng đầu.  

**Vua Thuấn lấy vợ mà không cáo với cha mẹ.

Từ quản gia trầm mặc một hồi: "Ngày mai ta sẽ cầm danh thiếp ngươi đi đến chỗ bà mối."

Nhìn thấy Từ quản gia mềm không được lại muốn cứng, nhưng trước sau cũng không chịu nói rõ chân tướng, Khấu Tĩnh chỉ có thể dựa theo chính mình suy đoán.

"Từ thúc, ngài sở dĩ muốn cho ta thành gia, có phải bởi vì ngài phát hiện ta ——hay không"

"Đừng nói nữa!" Từ quản gia quát, vẻ mặt y có chút chật vật, hốc mắt cũng đỏ, "Thiếu gia, nếu ngươi hiện tại còn không muốn cưới vợ thì thồi!" Dứt lời liền muốn rời đi.

"Từ thúc, cuộc đời này của ta sẽ không cưới nữ nhân nào làm thê." Nếu đã chuẩn bị làm rõ, vậy dứt khoát nói ra toàn bộ.

Từ quản gia dừng lại bước chân, đưa lưng về phía Khấu Tĩnh, cả người đều đang run rẩy.

"Lòng ta duyệt một người là hắn, nếu có thể nắm tay quãng đời còn lại, là ta may mắn, nếu có duyên không phận, là ta bất hạnh. Nhưng mặc kệ hạnh hay bất hạnh, ở nơi này sẽ không có khả năng dung hạ người thứ ba. Từ thúc, ngoài Ngọc Nhi, ngài là thân nhân quan trọng nhất của ta, ta hy vọng ngài có thể hiểu cho ta. Mặt khác, Từ đệ chỉ xem ta như chí giao hảo hữu, mong ngài đừng làm khó dễ hắn."

Nhìn bóng dáng Từ quản gia tập tễnh đi xa, Khấu Tĩnh ở trong lòng có chút không đành lòng. Hắn thở dài, đang muốn đóng cửa lại, lại thấy một người khác đứng một bên chỗ rẽ.

"Ngươi ngốc hay sao?" Sở Từ mở miệng nói, hắn chậm rãi đến gần, "Vì sao không nói chúng ta là lưỡng tình tương duyệt?"

"Ta sợ Từ thúc quan tâm tất loạn, y khả năng sẽ không tìm ngươi, nhưng có khả năng sẽ tìm người nhà của ngươi tới khuyên ngươi cải tà quy chính." Khấu Tĩnh thở dài, hắn hiểu Từ thúc, nếu như không nói như vậy, vì muốn hắn đi lên "Chính đạo", y nhất định sẽ dùng hết các loại thủ đoạn cản trở.

Sở Từ cười khổ một tiếng: "Cải tà quy chính? Đúng vậy, ở trong mắt bọn họ, loại cảm tình này liền giống như hồng thủy mãnh thú hậu thế bất dung."

(Hồng thủy mãnh thú: Lũ lụt, thú dữ, chỉ tai họa.)

Khấu Tĩnh muốn hỏi Sở Từ một chút, có hối hận lúc trước hay không, nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt trở về. Hắn sợ sau đó sẽ nghe được hai chữ hối hận, để cho hắn ích kỷ một hồi đi......

"Bất quá, vậy thì sao chứ? Nhân sinh ngắn ngủn một đời, bất quá mấy chục năm thời gian, nếu không thể được sống theo ý nguyện của bản thân, vậy sống ở trên đời này còn có ý nghĩa gì?"

Lời nói hơi mang sơ cuồng, nghe vào trong tai Khấu Tĩnh lại là vô cùng an ủi, đây là Sở Từ dùng phương thức của mình nói cho hắn, đối với đoạn cảm tình này, Sở Từ cũng không hối hận!

"Ta trước kia xem qua một câu, hiện tại muốn tặng cho ngươi." Sở Từ tới gần Khấu Tĩnh, ở bên tai hắn nhẹ giọng niệm một câu, sau đó liền nhanh nhẹn rời đi.

Ban đêm, Khấu Tĩnh nằm ở trên giường, đối mặt nóc nhà đen nhánh, vẫn luôn ở trong lòng mặc niệm câu nói kia:

"Ký hứa nhất nhân dĩ thiên ái, nguyện tẫn dư sinh chi khảng khái."

Chỉ nguyện ý đem tình yêu của chính mình dành cho duy nhất một người, dùng hết cuộc đời chính mình, tuyệt không thay đổi, tuyệt không hối hận.

......

Sáng sớm ngày hôm sau, Lư Tĩnh Xu cùng A Thanh đã lên xe ngựa trở lại.

"Cha, ta đã trở về!" Vừa xuống xe ngựa, Lư Tĩnh Xu liền đi thư phòng Sở Từ, nàng đầy mặt ý cười, đôi mắt lượng lượng, nghĩ là lần này quá trình dự tiệc rất làm người vui sướng.

"Trở về là tốt, ở đó chơi có vui không? Có người nào khi dễ các ngươi hay không? Nếu có người khi dễ ngươi thì nói với cha, để ta giáo huấn cha nàng đi." Sở Từ nhìn khuê nữ đáng yêu lại hiểu chuyện, cảm giác một chút bực bội quanh quẩn trong lòng đã vơi đi hơn phân nửa.

Lư Tĩnh Xu che miệng văn nhã mà cười: "Cha, không có ai khi dễ ta. Chúng ta cũng không phải đi chơi, chúng ta là đi liên hợp, mọi người đều viết thơ a, có vài vị tỷ tỷ viết rất là hay, hóa ra nữ nhi con nhà quan, người nào cũng đều thích đọc sách."

"Đó là đương nhiên, nữ hài tử đọc sách nhiều mới sẽ không dễ dàng mắc mưu. Đúng rồi, vị bá bá trước đó ta đã nói với ngươi, ngươi có muốn gặp y một lần hay không? Y chuẩn bị cho ngươi rất nhiều lễ vật." Sở Từ trưng cầu ý kiến tiểu cô nương.

Lư Tĩnh Xu có chút chờ mong lại có chút khẩn trương, nàng tạm dừng một lát, sau đó nói: "Cha, Khấu bá bá sẽ thích ta sao?"

"Đương nhiên thích! Ngươi vừa thông minh lại đáng yêu, còn hiểu chuyện như vậy, làm gì có người nào không thích ngươi chứ? Cha đi gọi y tới, ngươi ở chỗ này chờ một chút."

Nói xong, Sở Từ liền đi ra ngoài tìm Khấu Tĩnh, nhưng mà chờ hắn cùng Khấu Tĩnh cầm lễ vật trở lại thư phòng, lại phát hiện tiểu cô nương không thấy đâu.

Khấu Tĩnh cầm lễ vật, thần sắc có chút ảm đạm: "Xem ra nàng cũng không muốn gặp ta."

"Không phải!" Sở Từ lập tức phủ nhận, "Tĩnh Xu nàng có thể là có việc đi ra ngoài, ngươi xem, nàng không phải tới rồi!"

Sở Từ vừa dứt lời, Lư Tĩnh Xu liền bước vào thư phòng.

"Tĩnh Xu ra mắt Khấu bá bá." Lư Tĩnh Xu đối mặt Khấu Tĩnh cao lớn, trong lòng vốn vẫn còn có chút khẩn trương, sườn mặt vị bá bá này cắt một đường vết sẹo, khí chất cả người so với những người trong nha môn đó còn đáng sợ hơn.

Nhưng ánh mắt y nhìn nàng, lại dịu dàng giống như khi cha nhìn nàng, dần dần, nàng cũng thả lỏng lại. Vị Khấu bá bá này nói chuyện có chút cứng nhắc, làm người lại rất tốt, y tặng cho nàng rất nhiều lễ vật, món nào nàng cũng đều thực thích. Cho nên, Lư Tĩnh Xu cũng đem ra lễ vật của mình đã chuẩn bị tốt.

"Nghe nói bá bá sắp tới, Tĩnh Xu liền bắt đầu chuẩn bị, thêu không tốt, mong bá bá không chê." Hai tay Lư Tĩnh Xu nâng một cái túi tiền thêu tùng bách, cẩn thận mà đưa tới trước mặt Khấu Tĩnh.

Khấu Tĩnh tiếp nhận túi tiền, sau khi nghiêm túc nói cảm ơn, không chút cẩu thả mà đem túi tiền treo đến bên hông.

Nhìn vẻ mặt hai người phảng phất như hoàn thành cái nghi thức gì quan trọng, Sở Từ ở một bên cười thầm, đồng thời hắn ở trong lòng cũng rất là thoải mái. Hai người này chưa từng gặp mặt, lại đều vô cùng coi trọng lần đầu tiên gặp mặt lẫn nhau, nguyên nhân tự nhiên chỉ có thể là bởi vì hắn. Có thể được người trân trọng đối đãi như thế, là một chuyện thực hạnh phúc.

Nhưng mà lúc này cũng có người không hạnh phúc, Từ quản gia nhìn đến bộ dáng Khấu Tĩnh lấy lòng Lư Tĩnh Xu, lần đầu tiên khắc sâu được như thế nào là yêu ai yêu cả đường đi. Y một bên hy vọng Sở Từ vĩnh viễn cũng không phát hiện ra cảm tình của thiếu gia nhà y, một bên lại nhịn không được chua xót thay cho thiếu gia nhà y.

Thời điểm khi y còn thiếu niên, cũng từng âm thầm yêu mến một cô nương, cái loại cảm giác chua xót này hiện tại nghĩ đến ký ức hãy còn mới mẻ. Nhân sinh có tám cái khổ, một khổ trong đó là "Cầu không được". 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip