Chương 471: Sổ đen thành thân.

Hình thức hạy học của Chương Châu phủ mới mẻ độc đáo, quan viên toàn tỉnh đều có điều nghe thấy. Khoảng thời gian trước oanh oanh liệt liệt huấn luyện, mỗi phủ đều phái người tham gia.

Khi những quan viên này ở tỉnh thành, cũng từng đi Phủ Học xem qua phương pháp dạy học kiểu mới của bọn họ, nói thật ra, bọn họ kỳ thật rất không xem trọng, bởi vì ngoại trừ một vài kiểu mẫu ra, nhóm phu tử dạy học cơ hồ cùng trước kia không có gì khác biệt.

Nhưng hôm nay tới Chương Châu phủ, nhìn lớp học ở nơi này, nhìn các học sinh biểu hiện, bọn họ mới phát hiện, phương pháp dạy học kiểu mới cũng không phải là mánh lới làm mới bình rượu cũ, mà là những thứ Phủ Học bọn họ cùng hình thức vốn có còn đang trong quá trình vận hành.

Bọn họ đều là quan viên, dĩ nhiên cũng rõ ràng mỗi hạng chính lệnh mới tuyên bố xuống tất nhiên phải có một thời gian thích ứng. Bọn họ nhìn đến hình thức Chương Châu phủ, đúng là kết quả sau khi vượt qua gian nan thích ứng. Nếu những phủ khác sau khi trải qua thời gian thích ứng cũng có thể đạt tới hiệu quả như vậy, vậy thì tương lai học sinh Nam Mân rất tươi sáng.

Chuyến đi Chương Châu phủ này của bọn họ, làm cái nhìn của những quan viên này đối với Lục tri phủ cùng Sở Từ thực không tồi. Đây mới là làm quan thật sự, so với những kẻ giở trò bịp bợm, từ không thành có đó một chút cũng khác hoàn toàn.

Bọn họ ở Chương Châu phủ dừng lại hai ngày, sáng sớm ngày thứ ba, liền khởi hành xuất phát đi đến địa điểm tiếp theo. Lục tri phủ cùng Sở Từ cùng đưa bọn họ đến bến tàu, sau khi nhìn theo thuyền bọn họ đi xa, Lục tri phủ cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Y nhìn thoáng qua Sở Từ, ê ẩm nói: "Đã nhiều ngày, lão phu lo lắng đề phòng, lúc nào cũng cảm thấy lực có không đủ, Sở đại nhân nhìn qua dáng vẽ lại vẫn thành thạo như cũ, thật làm người hâm mộ."

Sở Từ hơi hơi mỉm cười: "Kỳ thật Sở mỗ cũng vô cùng mỏi mệt, hiện tại chẳng qua là cố gắng vực dậy tinh thần thôi."

Lục tri phủ nghe hắn nói như vậy, trong lòng liền dễ chịu chút. Hai người hàn huyên vài câu, liền bước lên xe ngựa từng người quay về nha môn.

Mấy ngày sau, khi Sở Từ ở trong nha môn, cứ cảm thấy có người đang nhìn hắn, chờ hắn ngẩng đầu lên, lại phát hiện không có bất kỳ người nào khả nghi. Các thuộc hạ của hắn gần đây hành vi cũng vô cùng lén lút, thường xuyên tụ tập lại với nhau nói cái gì, hắn vừa định đi qua, bọn họ liền sẽ lập tức giải tán, làm bộ giống như không có việc gì mà tránh ra hắn.

Đủ loại hành tung khả nghi, không thể không làm cho Sở Từ tâm sinh tò mò, hơn nữa nhận định đối tượng bọn họ tụ tập lại với nhau bát quái nhất định chính là hắn.

Sở Từ muốn cho người đi hỏi thăm một chút, đáng tiếc Đại Hổ là người ngay thẳng, Từ quản gia lại đi tỉnh thành, chuẩn bị giúp Khấu Tĩnh xử lý xong phủ đệ lại trở về, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết bảo ai đi thám thính. Đến nỗi Thường Hiểu, y ngược lại rất cơ linh, nhưng Sở Từ ở trước mặt y làm sao không biết xấu hổ bảo y đi hỏi thăm tin tức bát quái chứ? Này cùng hình tượng uy nghiêm sư giả của hắn thực không hợp a.

Ngay trong lúc Sở Từ trong lòng sốt ruột, quyết định tự mình đi nói bóng nói gió, Lư Tĩnh Xu tới giúp hắn giải thích nghi hoặc.

Từ sau khi ở trong nhà nhiều thêm mấy nam hài tử, Lư Tĩnh Xu liền không cùng bọn họ ngồi cùng nhau nghe giảng bài, mỗi ngày đều là Sở Từ tự mình dạy riêng cho nàng, cho nên nàng gần đây thời gian nhàn rỗi rất nhiều. Lư Tĩnh Xu ở chỗ này lâu rồi, cũng quen biết một ít nữ nhi quan viên Đề Học Tư, cho nên gần đây thường xuyên ra ngoài cùng các nàng chơi với nhau.

Chơi lâu rồi, những nữ hài nhi đó ngẫu nhiên sẽ đem chuyện ở nhà nghe được nói ra cho mọi người nghe, Lư Tĩnh Xu mỗi lần đều chỉ là lắng nghe, cũng không giống các nàng, đem chuyện trong nhà nói ra.

Hôm nay, các nàng lại tụ tập lại với nhau, đột nhiên có một tiểu cô nương liền hỏi: "Tĩnh Xu, nghe nói cha ngươi khắc thê, nương ngươi là bị hắn khắc chết sao?"

Lư Tĩnh Xu vừa nghe có người địa đặt cha nàng, lập tức tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: "Trương Nguyệt ngươi nói bậy gì đó, ta là cha nhận nuôi, mẫu thân ta chết cùng người cũng không liên quan! Ngươi dựa vào cái gì nói cha ta khắc thê?"

Trương Nguyệt bị nàng dọa cho hoảng sợ, ánh mắt không tự giác mà nhìn về phía một nữ hài khác: "Ta......ta nghe người ta nói."

Lư Tĩnh Xu theo ánh mắt của nàng nhìn đi qua, tức giận nói: "Ngươi nghe ai nói? Nghe Chu Tú Tú nói sao? Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe qua mấy lời 'dao ngôn chỉ vu trí giả'* sao, chỉ có ngu dân mới có thể ở sau lưng nói lời thị phi người khác!"

*Lời đồn đồn tới người có tri thức thì ngừng, ý bảo người có tri thức thì không tùy tiện nghe tin lời đồn cùng lan truyền lời đồn.

Trương Nguyệt bị nàng mắng đến mặt đỏ bừng, hổ thẹn mà cúi đầu: "Tĩnh Xu ta thực xin lỗi, là Chu Tú Tú bảo ta hỏi ngươi, ta không nên nghe lời nàng lời nói."

Chu Tú Tú lại có chút không phục: "Là ta nói, nhưng những lời này là cha ngươi tự mình nói, ta cũng không có nói dối!"

"Ngươi nói bậy, cha ta mới sẽ không nói!" Lư Tĩnh Xu tàn nhẫn trừng mắt liếc nhìn Chu Tú Tú một cái, xách váy lên chạy về nhà, vừa lúc gặp Sở Từ muốn ra cửa, lập tức ủy khuất mà đem chuyện này nói cho Sở Từ.

Sau khi Sở Từ nghe nàng nói xong, cuối cùng cũng giải được nghi hoặc. Hắn an ủi Lư Tĩnh Xu một hồi, cũng nói cho nàng, công đạo tại lòng người, cho dù người khác nói cái gì cũng không cần để ý tới, mặc kệ bọn họ là được. Lư Tĩnh Xu gật gật đầu, trong lòng lại rất thương tâm, cảm thấy cha nàng tựa hồ là cam chịu cái tên tuổi khắc thê này. Nghĩ đến người ngoài bịa đặt cha nàng, nàng liền hận không thể lấp kín miệng các nàng. Nàng trước kia cũng bị người ta nói khắc thân, lúc ấy nghe thấy vô cùng khổ sở, cha nàng nhất định cũng như vậy, chỉ là ngại với phong độ quân tử, không cùng bọn họ chấp nhặt thôi!

Sở Từ lúc này xác thật dở khóc dở cười, hóa ra mấy ngày nay vì chuyện này mà mấy người đó mới lén lút như thế. Hắn là không nghĩ tới, đường đường là Tri phủ đại nhân thế nhưng miệng rộng như vậy, buối tối đó chỉ thuận miệng nói như vậy, đã truyền ra khắp nơi đều biết, còn hại hắn nghi thần nghi quỷ lâu như vậy.

Bất quá nói cũng tốt, ngược lại giải quyết giúp hắn một nan đề. Thân là thanh niên tài tuấn đứng đầu Chương Châu phủ, người muốn cùng hắn kết thân nhiều đếm không xuể, ngày thường thường xuyên có người hỏi thăm tiếng gió hắn, đều bị hắn qua loa lấy lệ cho qua. Hiện giờ có chuyện này, phỏng chừng về sau liền sẽ giống như ở kinh thành, toàn bộ cô nương nơi khuê phòng đều cho hắn vào sổ đen thành thân đi?

Nhưng mà sự thật lại không phải như hắn suy nghĩ, bọn quan viên muốn cùng hắn kết thân nghe xong tiếng gió sau đó là hành quân lặng lẽ, nhưng đám người địa vị thấp kia lại ngo ngoe rục rịch lên.

Ngày này, Sở Từ vừa mới chuẩn bị quay về hậu nha, liền thấy Vương Minh lại đây, nói là có một phú thương muốn tặng Đề Học Tư chút văn phòng tứ bảo lấy làm khen thưởng học sinh, nhưng y tỏ vẻ muốn tự mình cùng Sở đề học nói mới được.

Phú thương địa phương chịu chi viện giáo dục, đây là một chuyện rất tốt, Sở Từ vừa nghe cũng không hoài nghi, kêu một người đi hậu nha cùng Trương Hổ công đạo một tiếng, liền cùng Vương Minh đi dự tiệc.

Ai ngờ muốn quyên dụng cụ học tập là thật, muốn làm mai cho hắn cũng là thật sự. Sau khi rượu quá ba vòng, phú thương kia uyển chuyển mà đưa ra ý tưởng muốn đưa tiểu nữ nhi của mình đưa cho Sở Từ làm thiếp, cũng lần nữa tỏ vẻ nữ nhi này của y dáng vẻ đẹp như thiên tiên, còn có tài đánh đàn, Sở Từ thu nàng tuyệt sẽ không thất vọng.

Sở Từ nhất thời mắt choáng váng, sau một lúc lâu không có lên tiếng. Phú thương kia lại cho rằng hắn đang do dự, tiếp tục khuyên bảo, lời trong lời ngoài ý tứ là: Vốn dĩ y còn có chút khiếp đảm, không dám đề cử nữ nhi cho Sở Từ, rốt cuộc địa vị giống như hắn vậy, cho dù là nạp thiếp, cũng sẽ không cùng thương hộ bình thường kết thân. Nhưng lúc sau nghe nói Sở Từ khắc thê, y liền an tâm rồi. Bởi vì nhà cao cửa rộng khẳng định sẽ không cùng Sở Từ kết thân, gia đình bình dân ngại mặt mũi, sợ người khác nói bọn họ đưa khuê nữ đi tìm chết, khẳng định cũng sẽ không cho kết thân, cũng không kéo xuống mặt mũi cho nữ nhi làm thiếp.

Mà y thì khác, vì đời sau của Sở Từ, y nguyện ý cho nữ nhi y làm thiếp, chỉ cầu có thể vì Sở gia khai chi tán diệp.

Sở Từ thiếu chút nữa phải bị y làm cho cảm động, người cha thần thánh gì a, vì đời sau một người xưa nay không quen không biết, thế nhưng có thể vội vàng đưa nữ nhi làm thiếp. Có thể gài bẫy nữ nhi còn nói đường hoàng như vậy, cũng là một nhân tài nha!

"Không biết lệnh ái có biết việc này?" Sở Từ cười hỏi, ý cười không đạt đáy mắt, làm Vương Minh biết rõ tính tình hắn không khỏi quanh thân phát lạnh, hối hận hôm nay ham một chút chỗ tốt, đạp vào vũng nước đục này. Hắn hận thương nhân này miệng không che chắn, việc Sở đại nhân khắc thê cũng là có thể tùy tiện nói ra sao?

Phú thương kia say khướt cười: "Biết hay không cũng không có quan hệ gì, lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, chỉ cần Sở đại nhân ngài đồng ý, ngày mai tiểu nhân lập tức đưa nàng đến trong phủ ngài đi."

Vương Minh thấy người này vì muốn phàn long phụ phượng* thế nhưng phát rồ như thế, lại nhìn Sở Từ sắc mặt đen trầm, lập tức liền phải phát tác, lập tức liền đứng dậy, lớn tiếng trách mắng: "Ngươi xem đại nhân là người như thế nào, sao có thể thu dùng nữ nhi ngươi? Ngươi làm cha không nhân từ, vội vàng dâng nữ nhi đi làm thiếp, làm thương nhân bất nghĩa, bôi nhọ danh dự đại nhân, làm dân bất trung, mượn việc lợi dân ý đồ thỏa mãn tư dục bản thân, người bất trung bất nghĩa bất từ như thế, còn không mau cút đi ra ngoài!"

*Phàn long phụ phượng: Bám vào vảy rồng nấp vào cánh phượng để bay lên cao, tương tự câu thấy người sang bắt quàng làm họ.

Phú thương kia bị mắng như vậy, cả người mùi rượu lập tức tỉnh bảy tám phần, mặt đỏ ngầu xám xịt mà rời đi.

Sở Từ bị một thần lai chi bút* tới làm cho nộ khí toàn tiêu, ngồi ở tại chổ thong thong nhìn Vương Minh bên dưới một cái, nói: "Vương đại nhân không hổ là xuất thân từ bút mực phòng, mắng người tới trật tự lưu loát, thật sự là uy phong lẫm liệt. Nếu không ngươi vẫn là quay về bút mực phòng đi thôi, cũng miễn cho bản quan nhìn sai làm lỡ vị đại tài ngươi a."

*Thần lai chi bút: Ý tứ là hình dung tác phẩm câu chữ xuất sắc, bút mực sinh động.

Lời này làm Vương Minh sợ tới mức lập tức chắp tay cáo tội: "Đại nhân, hạ quan trước đó thật không biết việc này, nếu biết y có ý nghĩ này, đánh chết đều sẽ không dẫn y lại đây làm bẩn lỗ tai ngài. Còn những lời này, rõ ràng là thời gian dài được đại nhân hun đúc, hạ quan lúc này mới dính vài phần tài ăn nói, không có liên quan đến bút mực phòng!"

Vương Minh rất sợ Sở Từ triệu hắn từ phòng thu chi đi, bút mực phòng việc nhiều nước luộc thiếu, nào so được với cùng tiền bạc giao tiếp? Hắn biết Sở Từ là mượn việc này gõ hắn, chỉ phải cúi đầu khom lưng nhận tội.

"Nếu Vương đại nhân cũng là nhất thời nhìn lầm, bản quan cũng sẽ không trách tội ngươi. Chỉ là, chuyện quyên giúp này không có thành công, làm bản quan có chút tiếc nuối." Vương Minh ngày thường làm khá tốt, nhất thời hồ đồ, Sở Từ cũng không có ý khó xử hắn, nước quá trong ắt không có cá mà, chỉ là nên có giáo huấn thì vẫn là phải giáo huấn.

Sở Từ có ngầm ám chỉ, Vương Minh tự nhiên nghe ra được, hắn nói: "Hạ quan nhất định sẽ an bài tốt việc này, bảo đảm lần sau khi nguyệt khảo, học sinh có thể nhận được điểm xuất sắc sẽ nhận được khen thưởng."

"Vậy làm phiền Vương đại nhân lo lắng, hôm nay cũng không còn sớm, bản quan còn có việc cho nên đi trước." Mục đích đạt thành, Sở Từ cũng không muốn ở lại chỗ này, đứng dậy cáo từ rời đi.

Sau khi Vương Minh đưa hắn ra cửa, thở dài một cái. Hôm nay thật là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, chỗ tốt bắt không được không nói, chỉ sợ bản thân còn phải rút ra chút máu, mới có thể bổ sung chỗ hổng này. Lần sau có kẻ nào lại muốn y làm loại chuyện này, y không phỉ nhổ người nọ đậy mặt nước miếng là không được. Y cũng thầm mắng chính mình hồ đồ, Sở đại nhân là dạng nhân vật như thế nào, muốn che giấu hắn, vẫn là tỉnh lại đi!

Chuyện tối nay thực mau bị truyền đi ra ngoài, những người ngo ngoe rục rịch đó cũng không dám lại hành động thiếu suy nghĩ. Đến nỗi việc Sở Từ khắc thê, lại đã được chứng thực.

Người muốn tốn công ở trên người Sở Từ cảm thấy có chút hao tổn tinh thần, Sở đại nhân này vừa không tham cũng không háo sắc, rốt cuộc thứ gì mới có thể đả động hắn chứ? Bọn họ không cho rằng trên đời này có người đả động không được, chẳng qua là ngươi không gãi đến chỗ ngứa của hắn mà thôi.

Sở Từ xác thật có chỗ ngứa, chỉ là tất cả đều bị một người vừa đúng lúc gãi đến, vì thế, y liền trở thành một người duy nhất có thể đả động hắn. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip