Chương 510: Máu tương dung.
Mọi người đều chờ Sở Từ lên tiếng nói rõ ngọn nguồn, nhưng Sở Từ lại giống như cố ý làm mọi người tò mò, hắn không nói gì, mà là đi về phía trước vài bước tới bên cạnh Tịch Mai, bưng lên chén nước kia đưa tới trước mắt nhìn nhìn.
"Từ xưa đến nay, mọi người thường sẽ sử dụng phương pháp lấy máu nhận thân tới phán đoán giữa hai người có tồn tại quan hệ huyết thống hay không. Nhưng mà loại biện pháp này, cũng không tính là đáng tin cậy. Bởi vì chỉ cần ở trong nước bỏ thêm một chút phèn, là có thể làm máu khác nhau hòa tan, làm cho máu của hai người không có quan hệ máu mủ cũng có thể tương dung."
Trương đại nhân cười nhạo một tiếng: "Nói hươu nói vượn! Từ xưa tới nay dùng đều biện pháp này, theo như lời ngươi nói, chẳng phải là ra rất nhiều người bị án oan sao?"
Sở Từ buông chén, khom lưng nhặt lên chủy thủ trên mặt đất, nhìn Trương đại nhân cười cười, rồi sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, kéo qua tay Trương đại nhân, ở trên đầu ngón tay cắt một đao.
"Nhãi ranh dám vô lễ?!" Trương đại nhân bị hắn lấy một giọt máu, sau khi lấy lại tinh thần lập tức rút ra, chỉ vào cái mũi Sở Từ mắng to.
"Trương đại nhân, ngài trước đừng nóng giận, hạ quan chỉ là muốn cho ngài xem xem, lời vừa rồi của ta là thật hay không là thật. Các ngươi xem ——"
Tầm mắt của mọi người theo tay hắn chuyển qua trong chén, lập tức đại kinh thất sắc. Máu của Trương đại nhân, thế nhưng cũng cùng hai giọt máu vừa rồi kia hòa quyện với nhau, đã phân không rõ là máu của ai.
Sở Từ cười: "Chúc mừng Trương đại nhân, xem ra ngài cùng Hoàng Hậu Đại hoàng tử, đều có quan hệ huyết thống a." Những người khác cũng che miệng cười.
Trương đại nhân mặt trướng thành màu gan heo, ngực cấp tốc phập phồng, đột nhiên ra tay đánh về phía Sở Từ. Giơ đến một nửa, lại bị một bàn tay chặn lại.
Sở Từ nhanh chóng lẻn đến phía sau người tới, vươn đầu tới nói: "Quân tử động khẩu không động thủ, hạ quan chỉ là dựa theo cách nói của ngài đùa một chút, ngài cần gì phải tức giận như vậy chứ?"
Trương đại nhân muốn rút tay ra, lại không thể động đậy. Y nhìn về phía người tới, tức giận nói: "Khấu Tĩnh tiểu nhi, ngươi đây là ý gì, dám ra tay với lão phu?"
Khấu Tĩnh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Chỉ cần ngài bảo đảm không ra tay, hạ quan lập tức buông tay."
Trương đại nhân thấy hắn thái độ kiên định, bất đắc dĩ gật gật đầu, đợi sau khi Khấu Tĩnh thả lỏng tay, oán hận mà rút tay về. Y nhìn về phía cái chén máu tương dung kia, chuyển hướng tầm mắt về phía Hoàng Hậu, nói: "Hoàng hậu nương nương, mong ngài cho một lời giải thích đi."
"Bổn cung căn bản không biết cái gì bạch phèn đỏ phèn, sao có thể ở trong nước thêm cái này. Còn chuyện máu vì sao sẽ hòa vào nhau, thì phải hỏi Sở đại nhân động tay động chân cái gì." Hoàng Hậu nghe Sở Từ nói xong, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho nên lúc này nói chuyện tỏ ra đặc biệt tự tin.
"Trong nước có phèn hay không, nghiệm một chút liền biết. Thứ ấy nếm lên hương vị chua xót, vào miệng có cảm giác tê dại. Trong nước bình thường, hẳn là không có đi? Vì để phòng ngừa có người giấu giếm không báo hoặc cố ý vu oan, chúng ta có thể mời một người ngoài điện không hiểu rõ lại đây, thử một lần là được."
Trương đại nhân nửa tin nửa ngờ, thật đúng là từ ngoài điện kéo một tiểu thái giám lại đây, để y chấm chút nước thử một lần.
Người ở đây lại khẩn trương lên, Ngu Trật cùng Ngu Tắc càng là nhìn chằm chằm không chớp mắt phản ứng của y.
"Nước này...... Có chút mùi tanh." Tiểu thái giám kia không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm y, không khỏi có chút khẩn trương, nếm hơn nửa ngày, mới nói mấy chữ này.
"Không có cảm giác chua xót, đầu lưỡi cũng không tê dại?" Trương đại nhân truy vấn nói.
"Không có." Tiểu thái giám chắc chắn mà lắc lắc đầu, Trương đại nhân nhìn về phía Sở Từ, đang muốn phát tác, rồi lại nghe Sở Từ hỏi, nước này uống lên thế nào?
Tiểu thái giám kia không biết hắn muốn nghe cái gì, chỉ phải nói ra toàn bộ cảm thụ của mình.
"Ách...... Vào miệng ấm ấm, có chút mùi tanh, còn có chút ngọt lành."
"Được, ngươi đi ra ngoài đi." Sở Từ vỗ vỗ tiểu thái giám không biết làm sao, ý bảo y có thể đi rồi.
"Ngươi rốt cuộc đang làm gì, không cần giả thần giả quỷ! Ngươi đầu tiên là nói phèn sẽ làm máu hòa vào nhau, hiện tại chứng thực trong chén không có phèn, ngươi lại nói như thế nào?" Trương đại nhân thực nóng nảy.
Sở Từ hơi hơi mỉm cười: "Tuy rằng bên trong không có phèn, lại cũng chứng thực một phỏng đoán khác của ta."
"Là cái gì?"
"Nước này, quả nhiên có vấn đề!" Sở Từ đột nhiên nhìn về phía Hoàng Hậu, không bỏ xót một chút nào kinh hoàng chợt lóe qua trong mắt nàng.
"Nói vậy hoàng hậu nương nương cũng phát hiện đi? Kỳ thật, phèn cũng không có tác dụng làm máu khác nhau tương dung, tác dụng của nó là, gia tốc hòa tan. Bởi vì, máu người cho dù có quan hệ máu mủ hay không, chỉ cần nhỏ vào trong nước, cuối cùng đều sẽ hòa vào với nhau. Vừa rồi máu của Trương đại nhân cũng hòa vào ở trong chén, đó là chứng minh tốt nhất!"
Lời này lại điên đảo ý tưởng của mọi người cho tới nay, không có quan hệ máu mủ, có thể nào vô duyên vô cớ dung hợp với nhau? Nhưng một màn vừa rồi kia, lại là thế nào chứ?
"Nếu như đã như vậy, vậy không phải chỉ cần lẳng lặng chờ đợi, là được sao? Vì sao còn muốn làm điều thừa, ở trong nước thêm chút vì đó chứ?" Có người hỏi.
"Bởi vì hiện tại thời tiết thực lạnh, nếu là nước lạnh lẽo, hai giọt máu tích vào, tốc độ hòa tan sẽ rất chậm, thậm chí có khả năng bởi vì nhiệt độ thấp đọng lại, mọi người liền sẽ hoài nghi, hai người kỳ thật cũng không có quan hệ huyết thống. Cho nên vị Tịch Mai cô nương này mới có thể bưng lên nước ấm. Máu nhỏ vào trong nước, cũng sẽ sinh ra hiệu quả như phèn, gia tăng tốc độ tương dung của máu. Nếu các ngươi không tin, có thể dùng máu của các đại nhân trong điện thử một lần."
Ngu Thu nghe tiên sinh hắn phổ cập xong khoa học, lập tức tinh thần tỉnh táo, trước kia khi bọn họ ở Chương Châu phủ, cũng đã từng làm chút thực nghiệm như vậy.
"Tiểu Toàn Tử, ngươi đi lấy nước ấm tới thử một lần!"
Tiểu Toàn Tử vội vàng đi ra đại điện, một lát sau, mới thở hổn hển mà lấy một chén nước ấm bắt đầu làm thực nghiệm.
Kết quả không ngoài dự liệu, trong nước ấm, hai thần tử không quan hệ huyết thống, máu cũng nhanh chóng hòa vào.
Ánh mắt của mọi người không tự giác mà nhìn về phía Hoàng Hậu, Hoàng Hậu hừ lạnh một tiếng, nói: "Này chỉ có thể chứng minh biện pháp lấy máu nhận thân cũng không đáng tin cậy, nhưng làm sao có thể đủ thuyết minh, bổn cung không phải là thân mẫu Đại hoàng tử chứ?"
"Vậy cũng không thể thuyết minh, chỉ là hạ quan cảm thấy có chút kỳ quái thôi. Rõ ràng trong lu phòng cháy ngoài điện liền có nước, vì sao Tịch Mai cô nương không đi tới chỗ đó lấy nước? Còn nữa, vừa rồi Tiểu Toàn Tử công công đi bao lâu, mọi người hẳn là còn có ấn tượng, nhưng Tịch Mai cô nương lại cơ hồ là đi ra ngoài liền tiến vào, xin hỏi nước ấm này lại lở đâu ra? Chẳng lẽ là biết muốn lấy máu nghiệm thân, cho nên chuẩn bị sẵn trước?" Sở Từ mang theo nụ cười nghiền ngẫm, nhìn Tịch Mai bên người Hoàng Hậu.
"Đây...... Đây là bởi vì, hoàng hậu nương nương gần đây có chút không khoẻ, cho nên mới sẽ đem theo chút nước ra cửa, để khi nương nương khát nước có thể lập tức uống đến." Tịch Mai cái khó ló cái khôn, càng bịa càng thuận, "Đều là nô tỳ sai, nô tỳ nhất thời lười biếng, mới ở trong tay các nàng lấy nước, làm hại nương nương bị người hiểu lầm, nô tỳ tội đáng chết vạn lần!"
Nói, Tịch Mai quỳ xuống, vẻ mặt sợ hãi mà nhìn về phía Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu thở dài, bảo nàng đứng dậy, nói: "Chuyện này không trách ngươi, ngươi là một lòng trung thành. Chỉ là có người lòng nghi ngờ sinh ám quỷ, cho nên nhìn cái gì cũng giống có điểm đáng ngờ."
Hoàng Hậu có ẩn ý, làm Sở Từ lại nở nụ cười.
"Tịch Mai cô nương thật là băng tuyết thông minh, bản lĩnh gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó thật lớn. Chỉ là hạ quan càng thêm nghi hoặc, trước đây nghe nói qua hoàng hậu nương nương là người chí thú cao nhã, tất cả đồ dùng bài trí trong cung đều là vật phi phàm. Chỉ là không nghĩ tới, uống nước thế nhưng bình thường phóng khoáng giống như dân chúng bình thường, bưng chén lớn uống sao? Hay là nói, trong cung hoàng hậu nương nương, đã tìm không ra một bộ ấm chén?" Hắn nhìn thoáng qua cái chén trên khay kia, trong cung quý nhân, cho dù là ăn cơm, cũng sẽ không sử dụng vật tầm thường như vậy.
Mặt Tịch Mai cứng lại rồi, một lát sau, mới căng da đầu nói: "Nương nương quan tâm hạ nhân, sợ chúng ta ra cửa đem cái ly quý trọng làm ngã vỡ do đó bị chịu trách phạt, liền hết thảy giản lược."
Lý do này là gượng ép cỡ nào, có chủ tử nào sẽ bởi vì quan tâm hạ nhân mà từ bỏ phẩm vị chính mình, tình nguyện bị người cười nhạo cũng muốn mang theo bên người cái chén uống nước chứ?
Các đại thần phát hiện có dị thường, theo ý nghĩ Sở Từ suy nghĩ, lập tức cũng phát hiện vấn đề.
"Còn có thanh chủy thủ này, chẳng lẽ thời điểm hoàng hậu nương nương ra cửa, hạ nhân còn muốn mang theo chủy thủ phòng thân sao? Cũng không thể nói là dùng để cắt trà bánh đi?" Có người nói nói.
"Đúng vậy, vừa rồi liền cảm thấy kỳ quái, lúc này nghĩ lại, nhất cử nhất động của nàng đều lộ ra điểm đáng ngờ." Có người bắt đầu làm việc sau Gia Cát Lượng.
Sắc mặt Hoàng Hậu càng ngày càng kém, trong thiết tưởng của nàng, một khắc máu hòa vào nhau kia, rõ ràng nên động thủ xử trí Ngu Tắc mới đúng! Cố tình Sở Tử đáng chết này lại nhảy ra! Đảo loạn toàn bộ ván cờ nàng thiết trí.
"Là bổn cung chuẩn bị trước thì sao chứ? Bổn cung chẳng qua là muốn làm sáng tỏ lời đồn đãi bên ngoài. Còn cái gì nước ấm nước lạnh, chỉ là chuyện trùng hợp thôi."
Trong mắt Hoàng Hậu lóe nước mắt, vẻ mặt réo rắt thảm thiết: "Bổn cung biết, sở dĩ các ngươi sẽ hoài nghi ta, bất quá là bởi vì bổn cung hai lần chỉ ra và xác nhận Tắc Nhi làm sai sự. Nhưng cha mẹ thiên hạ, có người nào không yêu thương hài tử chính mình? Chỉ là ở trước khi làm mẹ, bổn cung vẫn là Hoàng Hậu Đại Ngụy! Tắc Nhi là người như thế nào, các ngươi so với ta càng rõ ràng hơn! Chính là ngươi Sở đại nhân, không phải cũng từng bị y thiết kế hãm hại sao? Loại chuyện như vậy nhiều đếm không xuể, bổn cung trước kia vì một lòng từ mẫu, cho nên mới mặc kệ."
Trên mặt nàng tràn đầy hối hận: "Nhưng sau lại, bổn cung phát hiện chính mình sai rồi, mặc kệ y, sẽ chỉ làm y càng trầm trọng thêm, thậm chí làm ra hành động mưu hại trọng thần trong triều! Hành động của bổn cung, chỉ là không muốn trơ mắt mà nhìn giang sơn Đại Ngụy ta bị hủy trong một sớm a!"
Cuối cùng, nàng tâm như tro tàn nói: "Tùy các ngươi muốn hoài nghi như thế nào thì hoài nghi như thế đó đi, nhưng bổn cung xác thật chính là mẫu thân thân sinh Đại hoàng tử! Trừ phi các ngươi có thể lấy ra chứng cứ. Tịch Mai, bãi giá hồi cung!"
Nhìn Hoàng Hậu như bị đâm vào lòng vội vàng rời đi đại điện, Nhị hoàng tử vẻ mặt xấu hổ, y tới đại điện này, phảng phất như chỉ tới xem một hồi tuồng vớ vẩn. Ánh mắt của mọi người âm thầm đánh giá làm cả người y không thoải mái, không bao lâu, cũng đi theo cáo lui.
Ngu Thu hiện tại vô cùng mơ hồ, hắn không biết phải làm thế nào mới tốt.
Lời của Đại hoàng huynh nói nghe tới tuy rằng vô cùng thái quá, nhưng mà biểu hiện của mẫu hậu lại càng thêm kỳ quái. Chỉ sợ hiện tại trừ phi phụ hoàng tỉnh lại nói ra sự tình đêm đó, mới có thể làm rõ ràng chân tướng. Hiện tại hai người nói chắc một lời, thật sự làm người khó có thể quyết đoán.
Phía dưới các đại thần cũng giống như vậy, ngay cả Trương đại nhân vẫn luôn mãnh liệt yêu cầu giết chết Ngu Tắc, cũng trở nên trầm mặc. Hắn dùng dư quang đánh giá Ngu Tắc, kinh ngạc phát hiện, chính mình thế nhưng thật sự có thể từ trên người y nhìn thấy dấu vết của muội muội.
Không đúng! Hắn nói với chính mình, nhất định là bị những lời vừa rồi mê hoặc, chuyện này không có khả năng là sự thật!
Chính là, khi Thái Tử hỏi làm sao giải quyết chuyện này, hắn nghe được chính mình nói: "Nếu chân tướng khó bề phân biệt, vậy thì đợi sau khi điều tra rõ ràng, lại quyết định đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip