Chương 34. Tướng quân về nhà

Kính lúp không có chức năng phối cảnh, nhưng Arminanga bò lên bề mặt vi phạm có thể nhìn thấy rõ dưới kính lúp này.

Khi pheromone gốc của Lệ Hằng được tiêm vào, Aminanka càng bò qua.

Bác sĩ Lạc đã tiêm pheromone của Lệ Hằng vào Isocyline mới để cố gắng dụ chúng đi. Nhưng những con bọ nhỏ này rất khỏe, chúng dường như thích chất béo sống hơn Isocyline riêng lẻ tươi, bởi vì nó tươi hơn. Cho nên bác sĩ Lạc chỉ có thể tiếp tục phẫu thuật vết thương cho Viên Nghị.

Tuy nhiên, điều này rất khó. Côn trùng quá nhỏ, quá khó bắt, vết thương của Viên Nghị không thể chịu được cho nên bà phải cẩn thận hơn, cho nên khi chúng ra ngoài không bị bắt kịp, rất nhanh liền bò trở về. Những con bọ nhỏ bé này trông cũng không lớn mà lại di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc.

Bác sĩ Lạc và các trợ lý của bà mở to mắt và tập trung vào việc bắt chúng, chỉ bắt được có năm con trong mười phút, nhiều con khác đã trốn đi.

Bác sĩ Lạc cuối cùng cũng thở dài bất lực: "Không được, vẫn không có cách nào để loại bỏ tất cả."

Mặc dù không thể xác định tổng số lượng Aminanka trong cơ thể Viên Nghị, nhưng trợ lý AI đã ghi nhận rằng có nhiều nhất khoảng 70 vết thương. Nhưng đó chắc chắn không phải là tất cả. Và họ đã sử dụng pheromone gốc của Lệ Hằng để thu hút những con bọ này, và pheromone cũng được tiêu thụ nhanh chóng. Đánh giá theo tốc độ bắt chúng, họ chắc chắn sẽ tiêu thụ tất cả các pheromone trước khi chúng có thể bắt xong chúng.

Bác sĩ Lạc chỉ có thể bịt lại vết thương cho Viên Nghị: "Dì phải nghĩ cách khác."

Viên Nghị cũng biết chuyện này không thể vội vàng.

Ai biết được lúc này bên phía Brutaiman có tin tức, nói rằng chỉ cần họ giao nộp cha mẹ của Lệ Hằng ra, Brutaiman sẽ dâng Isocyline lên bằng cả hai tay. Nếu không, đứa con của Lệ Hằng sẽ chỉ có một con đường c.h.ết.

Đây còn không phải là khiêu khích sao? Cư dân mạng mắng Brutaiman dã man như tên của họ, thật kinh tởm.

Người của Brutaiman nói độc côn trùng mà Viên Nghị nhiễm lần này không liên quan gì đến Brutaiman họ, bởi vì tất cả đều do người trong đế quốc Ovanta gây ra, người đó ở trong Hạm đội Sirius, nếu muốn nói thì không biết là ai mới là ghê tởm đâu.

Ngay khi tin tức này được đưa ra, cả nước đã náo động.

Lệ Hằng đã c.h.ết rồi, có bao nhiêu oán hận mà không buông tha cho vợ con hắn?

Viên Nghị cũng muốn biết ai muốn mạng của bọn họ. Bây giờ tất cả các ngón tay đều hướng về Phí Thiên, đội trưởng mới của Hạm đội Sirius, nhưng cậu cảm thấy không có khả năng.

Cậu không nghĩ như vậy, bởi vì Phí Thiên phái người đến bảo vệ cậu, mà Lệ Hằng đã c.h.ết rồi, Phí Thiên có thể làm gì cậu và đứa bé?

Cho dù con cái của Lệ Hằng có thể kế thừa chức vị của lão gia tử trong tương lai, nhưng cũng là chuyện của không biết bao nhiêu năm sau. Cậu không tin rằng Lệ Hằng không có một thuộc hạ trung thành khi còn sống. Nếu Phí Thiên làm như vậy, hắn không sợ bị lên án sao?

Có người ám chỉ cái c.h.ết của Lệ Hằng cũng liên quan đến Phí Thiên, Viên Nghị cảm thấy chuyện này càng quá đáng. Nếu thật sự là như vậy, Giản nguyên soái vẫn có thể để đội trưởng Phí Thiên đứng đầu, vậy thì vị nguyên soái này quá hồ đồ rồi. Và trong ấn tượng của cậu, mặc dù chỉ mới gặp một lần, nhưng ông ngoại này không hề hồ đồ.

Nhưng có người đã tung tin tức trên mạng, nói rằng rất ít người biết về cùng một loại hương, và có cả Phí Thiên trong số rất ít người này. Khi Lệ Hằng dẫn quân đến hỗ trợ Tinh cầu Lam Keo, Phí Thiên được cử đến Brutaiman để chiến đấu với hang ổ của Brutaiman trong hai tháng, và hai tháng đó là mùa mà Isocyline phát triển.

Hơn nữa, Phí Thiên phái người đi theo cậu một thời gian dài dưới danh nghĩa bảo vệ cậu, những người này vẫn có thể tiến vào khuôn viên trường, cho nên những người này sẽ không có nhiều cơ hội để tấn công sao?

Tất cả những điều trên cộng lại khiến cho nhiều người nghĩ rằng Phí Thiên đã dự tính trước.

Các lính canh mà hắn gửi đến vẫn chưa được rút đi và vẫn đang làm nhiệm vụ bên ngoài bệnh viện.

Họ cũng xấu hổ. Isocyline là thứ mà họ chưa từng nghe nói đến trước đây. Bọn họ không biết Viên Nghị nghĩ gì về vấn đề này.

Từ khi Viên Nghị nhập viện, bọn họ đã nhiều ngày không gặp Viên Nghị, cũng không có ai yêu cầu bọn họ rời đi. Báo cáo lên cấp trên, nhưng câu trả lời từ cấp trên luôn là tiếp tục làm nhiệm vụ.

Viên Nghị cũng không nhìn thấy bọn họ, nhưng cậu đương nhiên có thể nhìn thấy những tin tức này trên mạng mỗi ngày.

Giáo sư Giản hỏi: "Họ có gây thêm áp lực tâm lý cho con khi ở đây không? Nếu có thì mẹ sẽ nói với ông ngoại con để thay đổi người."

Viên Nghị nói: "Không cần, những người này rất có trách nhiệm. Mẹ, con muốn hỏi, có phải Lệ Hằng cũng có một số thân tín khi còn sống không? Họ vẫn còn sống chứ?"

Giáo sư Giản nói: "Thân tín thì chắc là có, nhưng mẹ không thực sự hỏi nó nhiều về quân đội. Con phải biết rằng có rất nhiều điều phải giữ bí mật với gia đình, vì vậy mẹ không buồn hỏi, dù sao nó cũng sẽ không nói ra. Sao đột nhiên con lại hỏi như vậy?"

Viên Nghị nói: "Con thuận miệng hỏi thôi, đúng rồi mẹ, con có một người bạn cùng lớp nói muốn đến thăm, mẹ có thể giúp con đón cậu ấy được không?"

Quý Lan đã gọi cho cậu nhiều lần và lo lắng cho tình trạng thể chất của cậu. Trước kia gặp mặt có chút bất tiện nên không thể gặp được. Nhưng hiện tại, thực hiện một số biện pháp phòng tránh là được.

Giáo sư Giản cũng lo lắng cho Viên Nghị sẽ chán khi ở một mình. Bà có thời gian và có thể ở bên, nhưng dù sao bà cũng không phải cùng một thế hệ, bà khá vui khi biết có bạn học sẽ đến thăm Viên Nghị, bà hứa sẽ giúp cậu đón người.

Lúc chuẩn bị đến, Quý Lan gửi tin nhắn thoại cho Viên Nghị: "Viên Nghị, mình mua cho cậu một ít trái cây, cậu còn gì muốn ăn nữa không? Mình đi mua rồi mang qu cho cậu."

Viên Nghị nói: "Mình muốn ăn kem."

Quý Lan không nhớ Viên Nghị thích ăn kem, nhưng nghĩ rằng khẩu vị của cậu có thể thay đổi sau khi mang thai, vì vậy cậu ta nói: "Được, nói cho mình biết cậu còn muốn ăn cái gì nữa, mình sẽ mua cho cậu thêm một ít rồi cất vào tủ lạnh."

Viên Nghị gửi tin nhắn cho Quý Lan.

Quý Lan sững sờ một lúc sau khi nhận được nó, và cũng trả lời bằng tin nhắn: Nhưng trên mạng nói rằng họ không phải là người tốt.

Viên Nghị: Họ nói vớ vẩn thôi.

Quý Lan đi siêu thị và mua mười lăm cây kem. Trước khi vào trong bệnh viện, cậu ta đi ngang qua một hành lang, nhìn thấy một nhóm người mặc đồng phục của Hạm đội Sirius, vì vậy cậu ta đi tới mở túi ra, ngượng ngùng nói: "Viên Nghị nói muốn mời mọi người ăn."

Những người này đều biết Quý Lan và đã nhìn thấy cậu ở trường, nhưng họ không dám nhận. Mãi cho đến khi đội trưởng La Kính nói được thì mỗi người mới lấy một cái.

La Kính cũng nhận lấy, nói: "Phiền bạn học Quý thay mặt chúng tôi cảm ơn phu nhân."

Quý Lan nói: "Được"

Cậu đi tới thay một bộ đồ bảo hộ toàn thân, tiến vào phòng bệnh của Viên Nghị, nhìn thấy Viên Nghị đang ôm gấu: "Cậu nhớ mình đến c.h.ết rồi đi, khi nào thì xuất viện?"

Viên Nghị một chút cũng không chịu nổi sự nhiệt tình này, ra hiệu cho Quý Lan ngồi xuống ghế sofa rồi mới nói: "Vẫn chưa chắc chắn."

Quý Lan chán nản nói: "Có phải là vẫn chưa tìm được Isocyline không? Mình thấy rất nhiều người bàn tán về nó. Tất cả bọn họ đều nói rằng đội trưởng mới của Hạm đội Sirius đã hạ độc cậu."

Viên Nghị nói: "Không có chuyện đó đâu. Tám mươi phần trăm là những người đó muốn gieo rắc bất hòa."

Quý Lan nói: "Vậy là tốt rồi, nếu không mình vẫn luôn lo lắng cậu gặp nguy hiểm. Nhưng làm thế nào mà cậu có thể chắc chắn như vậy? Nếu thực sự là hắn ta đã làm chuyện đó thì sao?"

Viên Nghị chọn cây kem nhỏ nhất ăn: "Nếu ông ngoại của Lệ Hằng không còn nữa thì bọn họ làm như vậy có thể đáng để hỏi. Nhưng ông cụ vẫn uy nghiêm như vậy, cho dù nghĩ như thế nào cũng không phải là điều mà một đội trưởng có thể làm được. Bên cạnh đó, họ không có nhiều lợi trong việc làm hại mình, nhưng nếu gia đình mình hiểu lầm họ và thực sự tách khỏi họ, đó sẽ là một chuyện tốt cho đối thủ của nhà mình."

Lệ Hằng đi rồi, Phí Thiên có thể tiếp tục đứng trong đội ngũ của Giản nguyên soái. Nhưng nếu nhà họ nghi ngờ Phí Thiên mà đuổi mọi người ra ngoài. Một điểm nữa là thái độ của giáo sư Giản khi nói chuyện với cậu về việc thay thế ngày hôm nay rõ ràng chỉ là lo lắng cho cậu, và cậu không có bất kỳ sự bất mãn nào với Lạc Kính và những người khác.

Quý Lan hiểu nửa vời, gãi gãi đầu nói: "Đại ca à, câu hỏi này hơi ngoài đề cương. Ý của cậu là nhà họ Lệ các cậu không những không nghi ngờ đội trưởng Phí mà còn phải giúp hắn?"

Viên Nghị gật đầu: "Đúng là như vậy."

Quý Lan nói: "Cảm giác hơi khó."

Cậu ta ăn mặc như AI, đứng đối diện Viên Nghị, đột nhiên nói: "Haiz, may mà mình là Omega."

Viên Nghị: "Hả?"

Quý Lan nói: "Nếu mình là một Alpha, mình sẽ hóa sói đói khi thấy cậu liếm kem như thế này đấy. Cậu nói xem, tại sao sau khi mang thai cậu còn đẹp hơn vậy? Dù có mặc áo bệnh viện đi chăng nữa thì mình vẫn muốn chơi trò tình yêu kích thích với cậu."

Viên Nghị chỉ vào cửa: "Ra ngoài, đi chơi với anh trai Tư Minh của cậu đi."

Quý Lan đột nhiên trở nên hơi cô đơn khi nghe thấy điều này: "Mình đã chia tay với hắn ta rồi."

Viên Nghị: "... Trước kia không phải rất tốt sao?"

Quý Lan xoa má nói: "Thì cậu cũng nói là trước kia đấy thôi. Chính là đợt cậu đang chuẩn bị cho kỳ thi lần hai, hắn ta đã gặp một Omega chuyên ngành tài chính. Vốn là chơi đánh bóng với đội của anh trai của Omega đó nhưng sau đó không hiểu sao lại dính đến Omega đó luôn rồi."

Này đúng là không thể nhìn ra. Viên Nghị ban đầu có ấn tượng tốt với Trình Tư Minh, cậu nói: "Vậy cũng đừng quá buồn, cái cũ không đi cái mới sẽ không đến. Với điều kiện như cậu sau này muốn tìm người mới sẽ rất dễ."

Quý Lan gật đầu: "Ừm"

Trông cậu ta vẫn không vui lắm. Viên Nghị cũng có thể hiểu được. Trên thực tế, trong một mối quan hệ AO, thường thì O sẽ là người tổn thương nhiều hơn khi xảy ra chuyện, bởi vì một Alpha có thể đánh dấu nhiều Omega cùng một lúc và có nhiều lựa chọn, nhưng một Omega sẽ chỉ thích một Alpha và chỉ có thể bị một Alpha đánh dấu vĩnh viễn.

Nói phóng đại hơn thì, Omega đã bị Alpha đánh dấu vĩnh viễn, trong thế giới của Omega sẽ chỉ có một mình Alpha đó.

Viên Nghị muốn nói gì đó để an ủi Quý Lan, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu cảm thấy chuyện như vậy chỉ có thể tiêu hóa từ từ, cho nên chỉ có thể thay đổi chủ đề.

Hai người nói chuyện phiếm trên mạng, nhưng Quý Lan cũng không có hứng thú, mãi cho đến khi Viên Nghị nói nếu có cơ hội thì sẽ giới thiệu cậu với Alpha chất lượng cao trong quân đội trong tương lai, Quý Lan lại mỉm cười nói: "Tại sao mình lại không đáng tin cậy như vậy chứ, mình đến thăm cậu lại để cậu an ủi lại mình."

Viên Nghị nói: "Được an ủi là tốt rồi."

Quý Lan: "Được an ủi rồi! Sĩ quan Alpha tám múi hãy chờ mình!"

Viên Nghị đẩy cậu ta, Quý Lan làm động tác vặn eo, trông rất buồn cười. Sau đó, cậu ta thực sự cảm thấy quần áo cách ly của mình hơi ngột ngạt, vì vậy đã quay về.

Viên Nghị cắn que kem một hồi, đột nhiên nhìn thấy hộp kem trong thùng rác mà mình đã vứt đi. Một mẫu của sản phẩm được in trên đó. Lớp ngoài là một lớp vỏ socola giòn, bên trong là gạo nếp giòn trộn với hạt dinh dưỡng. Bên trong gạo nếp giòn là một lớp kem màu vàng.

Lớp chồng lên lớp, trông cực kỳ ngon miệng.

Cậu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền tìm bác sĩ Lạc: "Dì Lạc, cháu muốn làm một ca phẫu thuật khác, đưa pheromone gốc nồng độ cao của Lệ Hằng vào tinh thể hạch mềm mô phỏng, để nó từ từ phóng thích, sau đó đưa vào lớp mỡ mô phỏng tinh thể hạch mềm của Lệ Hằng, dì cho rằng có khả thi không?"

Bác sĩ Lạc nhanh chóng tiến vào trạng thái suy nghĩ, sau một lát, bà nói: "Ý cháu là bỏ pheromone nguyên chất của Lệ Hằng vào như một thùng chứa cơ học."

Viên Nghị gật đầu: "Đúng vậy, nhưng nó không phải là dồn dập, miễn là nó có thể được cho vào từ từ."

Bác sĩ Lạc cũng nghĩ rằng điều này là có thể, vì vậy bà nói: "Được rồi, dì sẽ nộp đơn."

Đơn đăng ký nhanh chóng được chấp thuận. Vì vậy, Viên Nghị đã trải qua cuộc phẫu thuật một lần nữa trên vết thương chưa hồi phục.

Lần này, Isocyline được sử dụng lớn hơn và dày đặc hơn. Điều quan trọng nhất là có một tinh thể hạch mềm mô phỏng bắt chước của Lệ Hằng.

Không lâu sau ca phẫu thuật này, Viên Nghị rõ ràng cảm nhận được một số thay đổi mới trong cơ thể mình.

Trước hết, cậu không còn nóng như trước, nhiệt độ cơ thể dần trở lại bình thường. Thứ hai, cậu không quá bồn chồn và bất an. Sự hoảng loạn căng thẳng và cần được kìm nén mọi lúc cái được bỏ qua cũng được loại bỏ rất nhiều. Thậm chí cậu có thể cảm thấy Aminanka tập trung vào Isocyline mới, vì nó dường như rõ ràng hơn bao giờ hết.

Bác sĩ Lạc nhìn số liệu xét nghiệm mới, bà cũng rất vui mừng: "Hay lắm, cho nên cho dù cháu không có pheromone gốc của Lệ Hằng, tạm thời cháu cũng sẽ không gặp vấn đề gì."

Viên Nghị kết luận: "Nói cách khác, nếu đó là một Omega được đánh dấu, thì hãy sử dụng lớp mỡ có chứa các tinh thể mềm hoặc pheromone gốc cộng với tinh thể mềm mô phỏng sinh học. Nếu Omega không được đánh dấu, hãy sử dụng mô mỡ có chứa bất kỳ tinh thể mềm của Alpha nào."

Bác sĩ Lạc nói: "Đúng vậy, đây là một phát hiện tuyệt vời. Bây giờ tùy thuộc vào cháu để xem liệu cháu có thể loại bỏ Aminanka hoàn toàn sau khi miếng mỡ này được loại bỏ hay không. Dì sẽ để họ chuẩn bị cho ca phẫu thuật."

Viên Nghị nói: "Dì Lạc, chờ một chút. Không nên vội vàng trong vấn đề này trong thời điểm hiện tại."

Bác sĩ Lạc: "Sao vậy? Cháu không muốn về nhà sớm sao?"

Viên Nghị nói: "Cháu chắc chắn muốn về nhà, nhưng cháu có chuyện muốn hỏi gì."

Đêm đó, bác sĩ Lạc đã thực hiện phẫu thuật cho Viên Nghị một mình để loại bỏ mỡ bên ngoài. Sau khi tháo ra, một mảnh mới được thêm vào, cánh tay của Viên Nghị trông không có gì thay đổi, nó vẫn còn "xấu xí" như trước.

Sau đó, bác sĩ Lạc lấy miếng mỡ đã hấp thụ Aminanka và lấy ra gần 900 Aminanka từ trên mỡ.

Mà Viên Nghi xác định cảm giác khó chịu trong cơ thể đang dần biến mất, lại gọi Giản Kình Xuyên một lần nữa.

Ông cụ đang nói chuyện với Lệ Hằng về vấn đề của Phí Thiên, khi nghe thấy có nhắc nhở người gọi tới, ông cụ hỏi: "Cháu nghe không?"

Lệ Hằng nói: "Tốt hơn hết vẫn là ngài nghe."

Ông cụ nói: "Cũng không biết là ai đến cả một cuộc điện thoại cũng không tự mình nghe mà lại nhờ người mua một thiết bị mô phỏng âm thanh mới dám nghe."

Ông cụ vừa phàn nàn vừa nghe máy: "Alo? Tiểu Nghị sao, có chuyện gì vậy?"

Viên Nghị nói: "Ông ngoại, cháu không biết có thể hỏi một câu không, đó là đội trưởng Phí Thiên có phải là người của chúng ta không?"

Ông cụ mỉm cười nói: "Không phải cháu đã mời người của cậu ta ăn kem rồi sao? Vẫn chưa chắc chắn?"

Viên Nghị nói: "Có lẽ là vậy. Vậy anh ta là thuyền trưởng của Hạm đội Sirius, chúng ta cần giúp anh ta sao?"

Ông cụ thở dài: "Đúng vậy, nhưng bây giờ đối phương đang cắn chặt, tất cả chứng cứ xấu đều chỉ về phía cậu ta, có lẽ cậu ta phải xuống nước."

Viên Nghị nói: "Nhưng sau khi đi xuống, sẽ rất khó để đi lên một lần nữa, dù sao nếu anh ta không thể ngồi ở vị trí này, anh ta sẽ bị thay thế bởi người mà đối phương bên kia muốn thay đổi, điều này chắc chắn sẽ khiến Hạm đội Sirius có một cuộc thanh trừ lớn."

Ông cụ nói: "Đúng vậy, vấn đề là không có lý do gì tốt để giữ cậu ta."

Viên Nghị nói: "Ông ngoại, có lẽ là cháu có. Lần này, bác sĩ Lạc đã làm đơn xin ông rồi."

Ông lão ngừng gõ ngón tay lên bàn: "Cháu chắc chứ?"

Viên Nghị nói: "Chắc chắn, ông có thể trao công lao này cho Phí Thiên, và cũng đừng quên công lao của bác sĩ Lạc đấy."

Hiện tại, điều bị chỉ trích nhiều nhất của Phí Thiên là sự cố làm hại cậu bị nhiễm Aminanka. Mặc dù điều này được tạo ra từ hư vô, bởi vì bên kia đã đưa ra cái gọi là bằng chứng vật chất và con người để chứng minh rằng Phí Thiên thực sự có thứ này trong tay, sẽ rất khó để Phí Thiên giành chiến thắng nếu hắn ta không thể mạnh mẽ phản bác. Ngay cả khi hắn không bị kết án, hắn sẽ phải chịu sự điều tra và thẩm vấn bất tận.

Không cần phải nói, chắc chắn sẽ có một đội trưởng tạm quyền mới, và sau đó Phí Thiên có thể sẽ không thể trở lại Hạm đội Sirius sau khi quay lại được nữa.

Phương pháp này thường được sử dụng bởi tổ tiên của chúng ta từ hàng ngàn năm trước. Chúng ta hãy phạm tội trước, đuổi người tốt đi sau đó lại lấy một công lao mới. Dù cho tội danh sau khi làm người tốt có được xóa thì vị trí cũng sẽ không còn nữa.

Nhưng nếu có thể chứng minh rằng Phí Thiên đã giải quyết được rắc rối của mình, thì nhiều nhất người ta nói rằng đội trưởng Phí phải đưa ra lựa chọn như vậy vì áp lực. Vậy thì điều này tốt hơn là bị buộc tội sai đi?

Lệ Hằng dùng máy đổi giọng nói: "Nếu ta không nhầm, giải pháp này cũng là ý tưởng của cháu. Cháu có biết rằng có một phương án như vậy trong hồ sơ sinh viên của cháu có thể mang lại lợi ích lớn cho việc học trong tương lai của cháu không?"

Viên Nghị nói: "Có hay không có lợi ích này, cháu cũng có thể trở thành một bác sĩ xuất sắc."

Lệ Hằng nói: "Được, vậy lần này để Phí Thiên nợ cháu một ân tình."

Sau khi cúp máy truyền tin, ông cụ hỏi: "Vậy không sử dụng Isocyline nữa?"

Xích Xà tốn rất nhiều công sức, cuối cùng cũng tìm được Isocyline, đó là hai cây được một nhà khoa học thu hồi với giá cao, ban đầu Lệ Hằng dự định dùng chúng để chữa trị cho các vấn đề của Viên Nghị, đồng thời sẽ cho Phí Thiên xóa "tội".

Nhưng bây giờ có vẻ như có một phương án còn tốt hơn thế.

Lệ Hằng đứng dậy nói: "Dùng cùng một Isocyline cũng không phải là kế sách tốt nhất, phương án của Viên Nghị là vừa hợp. Ngài nghỉ ngơi đi, cháu đi đây."

Ông cụ hỏi: "Cháu đi đâu?"

Lệ Hằng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đi xem vợ con cháu."

Viên Nghị đương nhiên sẽ xuất viện sau khi cơ thể hồi phục, sau khi xuất viện sẽ tương đối thuận tiện.

Lệ Hằng đi về nhà trước.

Ngày hôm sau Viên Nghị trở về. Cậu thu dọn đồ đạc rồi đi vào phòng ngủ của Lệ Hằng. Bây giờ nó là của cậu. Về phần giúp Phí Thiên như thế nào, cậu không cần lo lắng nữa.

Điều tiếp theo cậu phải làm là dưỡng thai cho tốt sau đó tiếp tục việc học. Nhập viện trong thời gian này có thể để lại rất nhiều cơ hội cho cậu.

Giáo sư Giản khi thấy cậu vừa về nhà đã lật giở cuốn sách, bảo cậu nghỉ ngơi trước rồi giặt chăn bông của Lệ Hằng đi. Cậu đã sử dụng nó trong bệnh viện trong nhiều ngày, bà nói rằng nó phải được làm sạch và khử trùng trước khi sử dụng.

Viên Nghị có chút bất đắc dĩ, bởi vì sau khi giặt sạch chắc chắn sẽ không còn pheromone. May mắn thay, cậu đã nhận được một lọ pheromone gốc khi cậu quay về. Cậu không thể lấy hết tất cả chúng, và một số trong số đó phải để lại bệnh viện để đề phòng, vì vậy bác sĩ Lạc chỉ đưa cho cậu một lọ.

Nhưng một lọ đã đủ để cậu sử dụng dần.

Viên Nghị nằm trên giường, mở lọ ra, cho vào một cái chăn bông và gối mới. Cậu chỉ sử dụng một phần năm, bởi vì những người khác không thể chịu đựng được pheromone của hắn do cậu đã dùng quá nhiều.

Một phần năm cũng rất tốt, cậu ngửi thấy mùi, lắng nghe nhạc thai giáo trước khi sinh sau đó cảm thấy buồn ngủ.

Gần đây, cậu hơi lo lắng trong bệnh viện và không ngủ được. Cậu cứ nghĩ hôm nay có thể mất một thời gian, nhưng không ngờ đầu óc cậu lại trống rỗng sau khi nhắm mắt lại một lúc.

Nó trống rỗng và sâu đến nỗi cánh cửa tủ bị đẩy mở từ bên trong mà cậu vẫn hoàn toàn không nhận ra.

Lệ Hằng dùng tinh thần lực xoa dịu người trên giường, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.

Khi hắn đi ra Viên Nghị vẫn đang ngủ say. Viên Nghị mặc bộ đồ ngủ màu trắng, một chân gác lên chăn bông.

Giường của hắn vốn dĩ rất lớn, Viên Nghị trông mảnh mai đến mức ngã vào chăn giống như một bông hoa huệ trắng đang chờ được mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip