Chương 16

Chương 16.


Vẫn là thư phòng phong cách cổ xưa sạch sẽ đó, vẫn là người ông hiền từ nhưng nghiêm túc.

Vẫn là là đứa trẻ non nớt ngoan ngoãn, vẫn là Tôn Nhuế ưu tú xuất chúng nhưng trầm lặng.

Tôn Nhuế cùng ông nội đã ngồi đối diện nhau hơn nửa giờ, hai ông cháu ai cũng không lên tiếng từ khi Tôn Nhuế bước vào nói những mong muốn của mình với Tôn Tứ Hải.

Cuối cùng, đồng hồ chỉ đúng 8h tối, Tôn Nhuế từ lúc bước vào đã một tiếng, nhìn ông nội vẫn đang ung dung phao trà, châm trà, phẩm trà, rốt cuộc nhịn không được nữa, chậm rãi đứng dậy, cúi đầu thật sâu.

"Con thật sự không thay đổi ý định phải không?" Nhìn động tác của Tôn Nhuế, Tôn Tứ Hải cuối cùng buông chén trà xuống, đưa mắt nhìn đứa nhỏ mà ông dùng hết tâm huyết để nuôi nấng.

"Dạ, con đã nghĩ rất kỹ rồi." Tôn Nhuế nhẹ giọng đáp lại.

"Con có biết, từ bỏ hôn sự này có ý nghĩa thế nào không?" Tôn Tứ Hải vẫn như cũ bình tĩnh, biểu tình không có gì thay đổi.

"Con cảm thấy, ông không cần một đứa cháu phải nhờ vào quan hệ thông gia mới có thể đứng vững ở Trung Thiên." Tôn Nhuế kiêu ngạo ngẩng đầu, từ nhỏ đến lớn, hôm nay là lần đầu tiên cô làm trái ý của ông nội, không phải không sợ hãi, trong lòng giống như đang nổi giông bão, nhưng nghĩ đến những lời từ hôn mà Khổng Tiếu Ngâm nói ra khi say rượu, cô vẫn làm ngược lại tâm ý mình mà nói ra những lời này.

"Tôn Nhuế, con hôm nay ra quyết định này, có nghĩa đã chuẩn bị về sau sẽ tự dựa vào chính mình, phải không?" Tôn Tứ Hải chậm rãi hỏi, lại nâng chén trà lên, dùng cái nắp phất phất lá trà trong chén.

"Dạ." Tôn Nhuế khẳng định trả lời. Tôn Tứ Hải chậm rãi gật đầu.

"Vậy đem nó cởi xuống." Tôn Tứ Hải dùng ánh mắt ý bảo Tôn Nhuế đem miếng ngọc trên cổ tháo xuống.

Tôn Nhuế ngẩn người, sờ lên miếng ngọc nhỏ màu xanh lục có khắc tên mình – miếng ngọc thể hiện cho thân phận cháu đích tôn của Tôn Gia, Tôn Nhuế từ khi sinh ra đã đeo miếng ngọc này, giờ đây Tôn Tứ Hải muốn lấy lại, Tôn Nhuế không hiểu nhìn ông.

"Nếu đã quyết định độc lập, vậy nghĩa là con sẽ không dựa vào bất cứ thứ gì trong cái nhà này, cởi nó xuống, đi ra ngoài, con muốn làm gì thì làm, từ đây không còn là người họ Tôn nữa, Tôn gia cũng sẽ không giúp đỡ con bất cứ một điều gì." Tôn Tứ Hải vừa nói vừa nhìn chăm chú vào biểu cảm biến hóa trên gương mặt Tôn Nhuế, ông nhìn thấy sự khiếp sợ trong ánh mắt Tôn Nhuế khi nghe ông nói xong, vì vậy vẫn ung dung chờ đợi Tôn Nhuế cúi đầu chịu thua, tựa như năm đó uy hiếp Tôn Niên Sơn, đến lúc đó ngoan ngoãn cùng Khổng Tiếu Ngâm kết hôn, sinh con. Nhưng không ngờ, hành động kế tiếp của Tôn Nhuế khiến Tôn Tứ Hải sững người.

Ánh mắt sợ hãi của Tôn Nhuế là bởi vì nghĩ khi đưa ra yêu cầu từ hôn này sẽ khiến ông nội nổi giận, nhưng không nghĩ tới ông trực tiếp đem mình đuổi ra khỏi nhà. Nhưng cô không giống ba mình năm đó cúi đầu chịu thua, mà suy xét một lúc, vẫn là quyết định đem miếng ngọc trên cổ tháo xuống, bước về trước, cúi đầu cung kính để nó trên chiếc bàn rộng của Tôn Tứ Hải, sau đó xoay người đi đến bên cửa, đưa tay nắm lấy then cửa.

"Thật sự nghĩ kỹ rồi, không hối hận?" Tôn Tứ Hải kinh ngạc với quyết định của Tôn Nhuế, tay cầm chén trà thoáng chút run rẩy.

"Xin lỗi, ông nội." Nghe Tôn Tứ Hải hỏi, Tôn Nhuế buông then cửa tay ra, xoay người đối mặt với ông, chậm rãi quỳ hai đầu gối xuống, dập đầu một cái, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Tôn Tứ Hải, "Phụ công ơn dưỡng dục của ông nhiều năm, nhưng hôn sự này con thật sự không thể níu kéo, người Khổng Tiếu Ngâm yêu không phải con, không thể bởi vì lợi ích của cá nhân con, mà phá hủy hạnh phúc cả đời cô ấy." Tôn Nhuế nói xong lại cúi đầu thật sâu một lần nữa, đứng dậy, mở cửa, liền mạch dứt khoát.

"Tứ Hải!" Không nghĩ tới vừa mở cửa, bà nội Bạch Nhu liền xông vào, sốt ruột kêu tên ông, hóa ra cuộc nói chuyện của hai ông cháu bà đều lén nghe.

"Tứ Hải, Tiểu Nhuế không đồng ý thì làm theo ý nó đi, nó thích ai thì lấy người đó, không cần thiết phải như vậy." Bạch Nhu đau lòng kéo tay Tôn Nhuế, lại sốt ruột kêu tên chồng mình, "Nó vẫn còn chưa tốt nghiệp, ông kêu nó một mình đi ra ngoài làm sao mà sống đây?"

"Bà nói tới cái này thì tôi nhớ ra rồi." Tôn Tứ Hải vẫn còn nghĩ đến những lời Tôn Nhuế nói, liền bị Bạch Nhu kéo về, giấu đi sự thưởng thức trong ánh mắt, chậm rãi mở miệng, "Đi ra ngoài, ngoại trừ quần áo cá nhân, bất cứ thứ gì trong phòng cũng không thể mang theo!"

"Tôn Tứ Hải!" Bạch Nhu hoàn toàn sốt ruột kêu lớn.

"Đừng kêu nữa, đây là tự nó lựa chọn, muốn tự do, muốn độc lập, muốn tự mình làm chủ, muốn làm anh hùng, thì phải trả giá tương xứng." Tôn Tứ Hải kéo Bạch Nhu vẫn còn đang túm lấy tay Tôn Nhuế, "Học phí năm thứ nhất bên đó đã đóng, xem như là chấm hết cho tình cảm ông cháu chúng ta, từ đây về sau, tốt xấu tự con phải chịu trách nhiệm. Cho con một cơ hội cuối cùng, thế nào, còn muốn ra ngoài độc lập không?" Tôn Tứ Hải không màng đến ánh mắt như muốn giết mình của Bạch Nhu, nghiêm túc nhìn Tôn Nhuế vẫn còn đang nắm chặt then cửa.

"Cám ơn ông." Tôn Nhuế gắt gao kéo cửa, sau đó dần dần buông ra, hai tay rủ xuống, đối mặt với Tôn Tứ Hải và Bạch Nhu cúi đầu thật sâu một lần nữa, "Con sẽ không thay đổi chủ ý."

Sau đó cô bước lên ôm chặt lấy bà nội, "Bà bảo trọng, phải giữ gìn sức khỏe." Nói xong, liền không chút do dự xoay người về phòng thu thập hành lý.

"Tôn Tứ Hải! Ông điên rồi! Tiểu Nhuế nếu xảy ra chuyện gì, tôi không để yên cho ông đâu!" Bạch Nhu nhìn Tôn Nhuế rời đi, dùng sức đánh vào lưng Tôn Tứ Hải một cái thật mạnh, sau đó vội vàng đuổi theo Tôn Nhuế.

Tôn Tứ Hải không nhúc nhích, chỉ là sau khi cả phòng đã an tĩnh lại, ông chậm rãi quay trở về chỗ ngồi, cầm lấy miếng ngọc Tôn Nhuế vừa tháo xuống, mặt trước là một chữ "Tôn", mặt sau là một chữ "Nhuế", chỉ có người thừa kế của người đứng đầu hiện tại của Tôn gia mới có thể được khắc tên đầy đủ lên miếng ngọc này, Tôn Tứ Hải trước đây cũng vậy, ba của Tôn Nhuế, Tôn Niên Sơn năm đó cũng là thế này, chẳng qua cuối cùng miếng ngọc của hắn ngay thời điểm Tôn Tứ Hải quyết định từ bỏ Tôn Niên Sơn đã bị ông ném thành nhiều mảnh vỡ, giờ chỉ còn miếng ngọc của đứa cháu này mà thôi.

Hôm nay đứa cháu gái cãi lời chính mình để miếng ngọc này lại đây, Tôn Tứ Hải ngắm nghía một hồi lại nhẹ nhàng từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp gấm, quý trọng bỏ vào đó cất lại vào ngăn kéo.

Cầm chén trà lên, uống một ngụm trà đã lạnh, nhưng trong mắt Tôn Tứ Hải lại là niềm vui sướng, là sự vui sướng như nhìn thấy được hi vọng cho tương lai.

"Nhãi ranh, cho con thời gian 5 năm, 5 năm sau, là rồng hay giun hẳn là có thể nhìn thấy được, cái này ông nội trước giúp con cất giữ, đừng làm ông thất vọng." Trong lòng yên lặng suy nghĩ một hồi, tay liền cầm điện thoại lên.

"Alo, A Khổng à." Tôn Tứ Hải cười nói, "Thật xin lỗi cậu, hôn sự của Tiểu Nhuế và Ngâm Ngâm, chúng ta lại suy xét thêm lần nữa đi. Cậu đừng vội, chuyện này phải trách chúng ta rồi, cậu xem miếng đất phía Tây Giao có thích không, thích liền cầm đi, coi như là tôi tạ lỗi cùng cậu."



Hai mươi phút sau, tại bên ngoài khu biệt thự.

Tôn Nhuế kéo theo một cái vali đơn giản, chán nản ngồi ở ghế dài, vừa mới gọi điện thoại cho Đới Manh, đưa mắt nhìn đồng hồ, buổi tối 9h rưỡi, có lẽ Đới Manh vài phút nữa sẽ lại đây tìm cô.

Quả nhiên, Tôn Nhuế vừa nghĩ đến, một ánh đèn xe chói mắt liền chiếu qua đây khiến cô giơ tay ngăn lại ánh đèn đó, ngay sau đó một thân ảnh nổi giận đùng đùng từ trên xe bước xuống chạy đến trước mặt Tôn Nhuế.

"Cậu bị váng đầu hả? Lúc này lại làm trái ý ông nội, muốn tạo phản à?" Đới Manh kích động đấm một cái vào vai Tôn Nhuế. Vừa rồi đang chơi game, Tôn Nhuế gọi đến khiến cô không chỉ thua trò chơi mà còn mang đến cho cô một tin tức động trời: Đới Manh, mình bị đuổi ra khỏi nhà rồi.

Đới Manh kinh ngạc, cô nghĩ đến đêm nay Tôn Nhuế nói chuyện chắc chắn không thuận lợi, nhưng không nghĩ tới lại không thuận lợi đến như vậy.

"Đới Manh, mình muốn đến mộ viên ngoại ô phía Đông." Tôn Nhuế không có biểu cảm gì, chỉ là cầm vali màu đen của mình lên, đi lên chiếc xe Mazda màu đỏ của Đới Manh, mở cửa lên xe.

Đới Manh bất đắc dĩ cũng quay đầu đi vào ghế lái, hỏi hỏi Tôn Nhuế, "Cậu không hối hận?"

"Hối hận cái gì?" Tôn Nhuế nhìn khu biệt thự qua cửa kính xe, biệt thự của nhà mình nằm phía trong, ở chỗ này nhìn không thấy a.

"Cậu đó, còn nói Ngô Triết Hàm si tình, cậu so với ai khác còn si tình hơn." Đới Manh lắc lắc đầu, khởi động xe hướng về phía đông chạy đi, chỉ để lại một làn khói ở tại nơi an tĩnh này.



Ba giờ sau, tại khách sạn gần sân bay.

Đới Manh đứng trước cửa phòng Tôn Nhuế.

Vừa nãy đưa Tôn Nhuế đến cáo biệt với mẹ, cô ở trước mộ bia dập đầu lạy ba cái, cái gì cũng không nói, Đới Manh yên tĩnh đứng bên cạnh trong chốc lát, sau đó cả hai liền rời đi. Đới Manh nói muốn đưa cô về nhà mình ở một đêm, nhưng Tôn Nhuế cự tuyệt, Đới Manh cũng không có cách nào, đành đưa cô tới đây, chỗ này cách sân bay gần nhất, tránh cho chuyến bay sáng mai bị trễ.

"Đừng có chối từ, hiện tại cậu phải tiết kiệm chút đi, cái này giữ để phòng thân, mình xài thẻ đen của ba mình rồi, không cần cái này nữa đâu." Đới Manh một hai phải chuyển khoản cho Tôn Nhuế, phất phất tay, "Tới bên kia rồi, bảo trọng, có chuyện gì thì gọi cho số điện thoại mà mình đưa cậu á, chú ấy họ Viên, là bạn bè tốt trong quân ngũ của ba mình năm đó, giao tình rất tốt, mình cũng đã cùng chú ấy chào hỏi qua rồi."

"Được rồi, mình không phải con nít mà, sẽ tự chăm sóc tốt được mà, có chuyện sẽ gọi ông ấy, cậu đừng có lải nhải giống bà nội mình quá." Tôn Nhuế buồn cười nhìn Đới Manh lải nhải dặn dò, nhớ đến bà nội Bạch Nhu trước khi mình đi đều lo lắng không đành lòng, những lời dặn dò lải nhải đó, hiện tại đã bắt đầu thấy nhớ bà rồi.

"Còn nữa, mình đi rồi, Khổng Tiếu Ngâm sau này nhờ cậu vậy, cô ấy có chuyện mọi người chăm sóc một chút nha, cô ấy thích ăn bò viên ở hẻm nhỏ cạnh bến cảng, sau hôm cô ấy uống rượu thì mua một chén, cho nhiều gừng chút, làm ấm dạ dày..." Giờ đến lượt Tôn Nhuế dặn dò Đới Manh.

"Tôn Nhuế, cậu hiện tại không hối hận sao? Buông tay thật sao?" Đới Manh hỏi.

"Bởi vì không buông tay được, nên mới lựa chọn rời đi." Cô vỗ vỗ Đới Manh, "Ông bà mình bên đó nhờ cậu nha, có chuyện gì thì nói cho mình biết." Nói xong liền khuyên Đới Manh trở về, "Về nhà đi, ngày mai cũng không cần đến sớm tiễn mình, mình không thích chia ly đâu, nói với Từ Tử Hiên cũng đừng tới, cậu ta hay thích làm này nọ kia kia, sân bay nhiều người vậy, mình không muốn trở thành tâm điểm đâu. Được rồi, đi về lái xe chậm một chút."

Đới Manh bất đắc dĩ nghe theo Tôn Nhuế, thở dài xoay người vẫy vẫy tay rời đi. Bạn bè chân chính không cần những cái khóc lóc nỉ non, một ánh mắt, một hành động, liền đã hiểu rồi.


Tiễn Đới Manh đi, Tôn Nhuế về phòng, không rửa mặt cũng chẳng thay đồ, cứ như vậy giang tay giang chân ngã vào giường, nhìn trần nhà, nhắm mắt lại, đưa tay ngăn trở ánh đèn trần cũng ngăn lại những giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mi, đêm nay lại định là một đêm không ngủ.


- To be continued...

-----------------------

P/s: Tui tính hôm nay không up nữa, nhưng hôm nay mấy người comment nhiều lại có đường gặm nên tui vui tui sẽ lên 2 chap nữa tối nay =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip