Chương 86 - Đời trước
Năm Kỷ Quán thứ hai mươi lăm...
Từ Châu Hiền ta được đón về nơi gọi là phủ Thừa tướng. Ta rất sợ, ta cơ bản không hề biết đó là đâu. Tất cả với ta đều đáng sợ, bởi ta là một nha đầu thôn quê, kinh thành với ta là một nơi xa xôi không tưởng. Đây là lần đầu tiên ta biết, nguyên lai mình vẫn còn một cái nhà, ta vẫn còn có thân nhân.
...
Hai năm sau đó, ta đã sai. Từ phủ này, cơ bản không phải là nhà, đây là địa ngục. Từng kẻ một đối đãi với ta còn tệ hơn cả cẩu bên chân.
Ta không rõ mình đã làm gì sai, tất cả bọn họ đều muốn hành hạ ta đến cùng. Kể cả khi ta quỳ xuống van xin, cũng không một ai thương hại ta...
Chỉ vì xuất thân của ta là thứ xuất, vì ta là một đứa con thứ, vậy nên ánh mắt ghê tởm hay khinh thường đều hướng về phía ta...
Ta rất ngưỡng mộ nhị tỷ, nàng ấy là chính xuất, ôn nhu vô cùng, dung mạo lại như tiên nữ. Nàng ấy đi đến đâu cũng được yêu thích nghênh đón, ta thật ngưỡng mộ nàng...
...
Năm Kỷ Quán thứ hai mươi bảy, ta nghe theo chủ mẫu Lưu thị gả cho Trữ quân. Ta nghe rằng Trữ quân ngu xuẩn vô cùng, bất quá gả gà theo gà lấy chó theo chó. Huống hồ ta cũng không muốn giương mắt nhìn nhị tỷ lấy một kẻ ngốc. Nàng ấy là người duy nhất nói chuyện dễ nghe với ta từ lúc ta về Từ gia đâu.
Lúc ta gặp Trữ quân, ta cũng không giấu được xao động bởi dung mạo của nàng. Nàng thật đẹp, nàng là tước quý dễ nhìn nhất ta từng thấy.
Nàng ấy hệt như một nho sĩ đến từ phương nam, ôn nhu mà tiêu soái, mỹ đến say lòng người. Ta nghĩ... Nếu chung sống cả đời cùng nữ nhân này... cũng không tệ, ít nhất ta thoát khỏi được Từ phủ như địa ngục kia.
Nhưng sự xuất hiện của Thế nữ phá vỡ mọi thứ. Lâm Hinh Phúc nói với ta rằng nàng ta vốn dĩ đã yêu thích ta từ lâu, nhưng lại muộn màng phải nhìn ta làm thê tử người khác.
Ta cảm động, ta thật cảm động. Vì đây là lần đầu tiên có người không khinh khi xuất thân con thứ mà nói yêu thương ta. Vậy nên khi Lâm Hinh Phúc nói rằng hãy giúp nàng ta tranh hoàng vị, ta liền nghe theo. Đến tận lúc ta chết, đây cũng là ngu xuẩn lớn nhất của ta.
Suốt mười lăm năm lăn lộn trong cung sau đó, ta học được không ít đạo lý. Cũng quên mất đơn thuần năm nào, lúc đầu cung cách trong cung ta không học được, nhưng về sau lễ nghi thế nào ta cũng thuộc lòng.
Mười lăm năm này, dưới lời bên tai của Lâm Hinh Phúc, ta càng chán ghét xa lánh Trữ quân, đơn thuần cả ta cũng không thích kẻ ngốc. Huống hồ, ta ngày đêm tơ tưởng đến Thế nữ uy phong lại ôn nhu thấu lòng quân quý.
Nhưng chuyện gì nên xảy ra cũng phải xảy ra. Ta vốn muốn thủ thân cho Lâm Hinh Phúc nhưng rồi lại thành người của Lâm Duẫn Nhi. Đêm viên phòng đó, dù uống nhiều rượu, nhưng ta vẫn biết được bí mật kinh hoàng bấy lâu nay.
Nguyên lai, vị Trữ quân này không ngốc! Nàng ấy nói năng trôi chảy bình thường, còn biết hết qua lại của ta cùng Lâm Hinh Phúc!!
Ta vốn dĩ định nói chuyện này cho Lâm Hinh Phúc biết, nhưng... lúc ta đến phủ Tương vương. Thứ ta trông thấy chính là nhị tỷ ôn nhu của ta cùng Lâm Hinh Phúc lăn lên giường cùng nhau. Bọn họ còn vui vẻ nói ta là tiện nhân dễ lừa gạt.
Ta cảm thấy mọi tin tưởng của bản thân đều sụp đổ!!
Vậy nên ta không nói câu nào mà hồi cung.
Rồi mấy tháng sau, ta lại phát hiện bản thân có thai, cái thai này là của Lâm Duẫn Nhi. Dường như nàng đoán ra được, vậy nên nàng đối đãi rất tốt với ta. Đổi lại, ta luôn làm mặt lạnh với nàng.
Tiếp đó Lâm Hinh Phúc lại tìm đến, nàng ta hứa hẹn sẽ lập ta làm hậu khi đại sự thành. Còn nói rằng không ngại ta mang cốt nhục người khác, vì nàng ấy rất thương ta, sẽ đối tốt với mẫu tử ta.
Ta lần nữa nhen nhóm lòng tin. Vậy nên ta giúp nàng ám sát Lâm Duẫn Nhi. Bất quá, mọi thứ không thành. Từ gia sợ bị liên lụy liền đẩy mọi tội trạng ám sát Trữ quân đầu ta, để ta làm con chốt thí mạng.
Đêm đó, lần đầu tiên Lâm Duẫn Nhi dùng dáng vẻ tỉnh táo nói chuyện với ta. Nàng nói rằng, nàng rất xem trọng hài tử trong bụng ta, muốn ta khai ra Lâm Hinh Phúc chủ mưu, để có thể toàn mạng cũng bảo lưu hài tử.
Lúc đó ta vẫn nuôi ảo tưởng Lâm Hinh Phúc sẽ tìm cách minh oan cho ta, sau đó cứu ta khỏi lao ngục. Nên ta lạnh lùng từ chối nàng.
Nhưng ta đã sai... Nàng ta không hề có ý cứu ta...
Nàng ta còn dâng chiếu vạch ra tội trạng ta, khẩn xin thánh thượng gϊếŧ chết độc phụ như ta, còn phải sung vào quân doanh vào quân kĩ hai năm rồi hẳn phanh thây.
Nguyên lai nàng ta muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Nguyên lai nàng ta muốn chiều ý Từ Thi Hiền vốn không vừa mắt ta.
Chưa dừng lại, nàng ta còn dung túng cho Từ Thi Hiền giết chết hài tử của ta. Ta sảy thai, hài nhi của ta còn chưa thành hình. Thậm chí để ta không nói ra sự thật, nàng ta còn nhẫn tâm phế bỏ tay chân, cắt lưỡi ta.
Đại lao ẩm ướt, ta ôm chặt đoàn huyết nhục không thành hình đó mà khóc không thành tiếng. Đây là hài tử của ta... Nó còn chưa lần nào thấy được ánh sáng...
Lúc Lâm Duẫn Nhi đến đã muộn. Nàng ấy cũng như ta, vô cùng đau khổ nhìn đoàn huyết nhục đã chết non đó. Mặt nàng không huyết sắc. Có lẽ nàng cũng thật sự coi trọng hài tử này.
Từ lúc đó, ta hận, ta thật sự rất hận đám người đã khiến ta đi đến bước đường này... Ta thề, dù có chết, ta cũng chết không nhắm mắt!! Trừ khi báo được đại thù, ta mới cam tâm xuống hoàng tuyền!!
...
Lâm Hinh Phúc không đấu lại Lâm Duẫn Nhi. Vì khinh thường kẻ ngốc mà nàng ta thua. Lâm Duẫn Nhi trực tiếp xưng đế. Ta là từ cai ngục biết được chuyện này.
Lâm Duẫn Nhi đăng cơ, đêm ngày đăng cơ nàng ấy đến gặp ta. Ít nhất, nàng ấy đã không để ta thụ hình phạt làm quân kĩ cùng phanh thây. Nàng đưa ta một bình rượu lê hoa, hương rất nồng, là rượu quý. Bất quá, ta biết nó có độc...
Nàng ấy nói ta từng mang thai hài tử nàng ấy, đây là ân huệ ta được nhận, chết không đau đớn. Nhưng nàng ấy vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ta, vậy nên ta vẫn phải chết...
Nhưng ta rất cảm động, nàng ấy là người duy nhất đưa tiễn ta đoạn cuối này.
Khoảnh khắc đó, long bào rực rỡ trên người nàng đã tín ngưỡng đẹp nhất của ta... Thật đẹp đẽ, như thắp sáng một nhân sinh u ám của ta...
Nàng đẹp như cánh hoa rơi bên tóc mà ta lại ngu ngốc bỏ quên...
Đời này ta chết là vì ta quá ngu muội, ta nợ nàng nhiều lắm... Hài tử, trung tâm, lẫn tín nhiễm... Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp cho nàng... Nhất định... dù rằng đó là mất cả mạng sống...
Thật may mắn, lão thiên gia đã cho ta cơ hội để làm điều đó... Tựa như quay đầu lần nữa, hoa kịp rơi...
Nhất cố hoa lạc..
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip