Chương 18 (Thượng)

"Tỳ Mộc!"

Chiến tranh mới vừa kết thúc, thật vất vả mới có được an bình trong chốc lát thì từ cung điện Quỷ Vương truyền ra tiếng gầm giận dữ, chấn động cả nửa Đại Giang Sơn.

Yêu quái sức mạnh cường đại thì tận lực lẩn đi xa một chút, sức mạnh yếu đuối thì khẩn trương tìm khe nứt trốn bên trong, dù thế nào cũng mau mau trốn đi, chỉ có trời mới biết Quỷ Vương vì sao sinh khí.

Đúng rồi, còn có La Sinh Môn chi quỷ xác thực cũng biết.

"Hắt xì!" Tỳ Mộc không biết bởi vì bị kinh sợ, hay là do ngày đông lạnh giá, liên tục hắt hơi.

Nhìn thấy Tỳ Mộc hắt xì, Tửu Thôn lập tức thu lại lửa giận, buông xuống áo của Tỳ Mộc, sau đó cảm thấy sự tình chưa giải quyết xong xuôi, hắn lần thứ hai thô bạo cởi bỏ áo y.

Nhìn Tỳ Mộc cầm trong tay một đống vải trắng, trên eo lung tung quấn chặt mấy vòng, Tửu Thôn rốt cục vẫn là nén không được lửa giận, luống cuống gỡ vải ném qua một bên, vươn mình đè lên, "Tỳ Mộc, ngươi tốt nhất giải thích cho ta."

"Bạn thân......" Tỳ Mộc nỗ lực ngước đầu nhìn về phía Tửu Thôn, thế nhưng sau khi dây buộc bụng được gỡ xuống thân thể lập tức hành động bất tiện hơn rất nhiều, còn có thai nhi động mạnh, dạ dày rất là không thoải mái, y lại ngã xuống.

Tửu Thôn tay mắt lanh lẹ, từ phía sau đỡ lấy Tỳ Mộc, không có để y thương tổn, tiếp theo nhìn người trong lòng, mới vừa trải qua chiến tranh, nguyên bản khuôn mặt trắng nõn dính đầy tro bụi, tóc trắng vất vả biến về cũng bởi vì dính lên tro bụi mà trở nên như bà lão nông thôn.

Tửu Thôn thở dài, ôn nhu nói: "Ta những năm trước đây ở Đại Giang Sơn, phía đông phát hiện một cái ôn tuyền, bây giờ đang là ngày đông, thời điểm buổi tối đến ôn tuyền rất tốt, ta dẫn ngươi đi, vừa vặn gột rửa hết bụi bặm."

"Ân." Tỳ Mộc ở Tửu Thôn trong lòng nhẹ nhàng gật gù.

Mấy năm trước Tỳ Mộc lúc rời đi không biết địa phương này có ôn tuyền, vì lẽ đó cũng không quen đường xá, Tửu Thôn cúi người muốn đem y ôm đi liền nhận được chống cự từ Tỳ Mộc.

Cảm giác mình vẫn còn sức lực để tự đi được, Tỳ Mộc không muốn ở trước mặt Tửu Thôn tỏ ra quá mức yếu đuối, y từ chối Tửu Thôn, từ trên giường ngồi dậy, nhưng vừa mới xuống giường, bởi vì trọng lượng ở bụng mà không đứng vững, hướng thẳng về phía trước ngã xuống.

Tửu Thôn ôm lấy Tỳ Mộc, ôn nhu nhưng không để y có cơ hội giãy dụa: "Còn dám cậy mạnh, ta liền đem ngươi giữ lại trên giường không cho đi đâu hết."

Tỳ Mộc nghe lời này là lạ, còn không kịp quay đầu hỏi Tửu Thôn, chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên bị ôm lên không trung, hóa ra là Tửu Thôn đem y bế lên gấp gáp tới ôn tuyền.

Vội vàng quyết định, nhưng Tửu Thôn không có quên cầm theo quần áo phủ thêm cho Tỳ Mộc, phòng ngừa y ở trên đường cảm lạnh, nhưng mà Tửu Thôn yêu lực mạnh mẽ, từ cung điện đến ôn tuyền có điều chỉ mất một phút.

"Đến rồi?" Tỳ Mộc từ bên trong áo choàng lông xù lộ ra nửa cái đầu, tinh tế tìm hiểu bốn phía.

Đây là một cái ôn tuyền lộ thiên, cho nên bốn phía cây cỏ chưa hoàn toàn héo tàn, xa xa liền có thể cảm thấy một luồng nhiệt khí, ở mùa đông lạnh giá những tia khói trắng bốc hơi khiến bầu không khí càng thêm ám muội mấy phần.

Đem người đặt xuống cẩn thận, Tửu Thôn nói đi xung quanh kiểm tra nguy hiểm, Tỳ Mộc cứ thế bước vào ôn tuyền.

Tuy nói Tỳ Mộc lúc đó đem bụng buộc chặt để thuận tiện hành động, sau bị hắn phát hiện liền tùy tiện tìm đại một cái cớ, nhưng hài tử trong bụng y hơn bảy tháng này xác thực lớn lên có chút nhỏ.

Nguyên nhân đương nhiên là khoảng thời gian ban đầu Tỳ Mộc không chú ý thân thể, sau đó đến chỗ Hắc Tình Minh cũng không có bảo vệ bản thân, hơn nữa bị Tửu Thôn đá một cước suýt nữa sinh non, thai nhi không phát triển bình thường cũng là lẽ tự nhiên.

Từ bên ngoài trở về, Tửu Thôn nhìn Tỳ Mộc ở trong ôn tuyền, bóng lưng gầy đến rõ ràng, thở dài một hơi, rõ ràng đã sinh qua hài tử, làm sao vẫn không biết chăm sóc cho chính mình. Lại nói đến hài tử kia, cũng không biết đi theo Tỳ Mộc mấy năm này làm sao mà sống nổi, không, hẳn là Tỳ Mộc đi theo hài tử kia qua mấy năm này mà sống.

Có một người cha như vậy, chả trách Tiểu Bao lớn lên vô cùng hiểu chuyện.

Nhiệt khí bốc hơi tạo cảm giác mù mịt, Tỳ Mộc nghe được sau lưng có âm thanh, liền lấy khăn che trước ngực, mặt hướng về phía bờ, lại bị từ phía sau ôm chặt.

Sương mù mịt mờ, một cái tay không thể chờ đợi được nữa kéo xuống chiếc khăn đáng thương duy nhất còn lại trên người, ở trước ngực vuốt nhẹ.

"A...... Bạn thân......" Cảm giác khác thường xúc động, Tỳ Mộc toàn thân tức thì mềm nhũn ra, ở bên trong ôn tuyền không dám nháo, ngã vào trong lòng Tửu Thôn.

Thế nhưng mới vừa ngã xuống, có vật gì đó liền đứng lên, y cảm giác được mặt sau có đồ vật chạm vào phần eo mình, không cần nghĩ cũng biết đó là cái gì.

Tửu Thôn đem Tỳ Mộc kéo về trong lòng, một tay vẫn là ở trước ngực y vuốt nhẹ, một tay kia đặt lên bụng y nhô lên, tiếp theo nhẹ nhàng trách mắng: "Tỳ Mộc, tại sao ngươi luôn muốn chạy trốn, không thích bổn đại gia sao?"

"Không có!" Tỳ Mộc phản đối.

"Vậy ngươi có nguyện đồng ý đem thân thể giao cho bạn thân chi phối?" Tửu Thôn đem nhiệt khí thổi tới Tỳ Mộc, mà vì nhiệt độ trong ôn tuyền lại nóng thêm mấy phần.

Tỳ Mộc một hồi cũng chưa phản ứng lại, trước ngực không chút nào thương tiếc mạnh mẽ bị ngắt một hồi, mang theo đau đớn lại tê tê dại dại, Tỳ Mộc dùng cánh tay phải đem chính mình hướng lên trên chịu đựng chống đỡ, tận lực rời đi tà ác ôm ấp, nói: "Đừng..... còn hài tử."

.    

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip