Chương 24 (Hạ)

Bên trong kết giới, không khí tràn đầy huyết dịch tanh ngọt, muốn nôn, nhưng thân thể trống rỗng. Chỉ còn lại đau đớn cùng tuyệt vọng, hóa thành gông xiềng kiên cố, đem Tỳ Mộc giam lại nơi vực sâu không còn đường thoát.

Tỳ Mộc từ cuối giường lăn tới đầu giường, lại chẳng biết trằn trọc thế nào lại đến cuối giường, cuối cùng vô lực dựa vào một bên, tiếp tục cô độc chịu đựng thống khổ.

Không phải chờ đợi lâu, quả nhiên lại là một trận co rút mãnh liệt gây nên đau nhức truyền khắp thân thể, Tỳ Mộc nỗ lực điều chỉnh tư thế của chính mình, hi vọng lần này hài tử thật sự muốn xuất thế.

Nhưng vẫn chưa đến thời cơ, sau cơn đau đớn thân thể liền khôi phục yên lặng.

Gió cuốn lên hoa tuyết thổi tới song cửa sổ, không ngừng lay động, không ngừng tra tấn.

Theo thời gian trôi qua, bụng dưới co rút, chu kỳ đau đớn càng ngày càng ngắn, Tỳ Mộc chưa kịp lấy lại hơi thở đã lại một trận tiếp theo kéo tới, trụ gỗ cứng rắn đầu giường bị cào nát, nhưng đau nhức không chút nào giảm bớt.

Cả người sớm bị mồ hôi lạnh thẩm thấu, không ngăn nổi gió lạnh tình cờ thổi vào khe cửa, Tỳ Mộc lung tung tìm một chút quần áo khoác lên người, nhưng không bao lâu bởi y ở trên giường lăn lộn mà đều rơi xuống.

Cuối cùng chỉ còn tấm áo lót đơn bạc, y cuộn mình ở một góc cuối giường, hai con ngươi đã mất cảm giác tự nhiên nhìn ra khắp bốn phía, thấy tuyết lớn khúc xạ ra một tia ánh sáng nhạt chiếu vào vách tường trơn bóng, càng thêm nhợt nhạt mấy phần.

Bỗng ở bên trong khung cảnh sáng tối loang lổ lẫn lộn này, xuất hiện một hồng quang.

Không cảm giác được đau đớn, Tỳ Mộc hoảng hốt duỗi ra cánh tay sót lại đưa lên không trung lung tung nắm lấy, muốn bắt được hồng quang kia.

"Bộp" , cánh tay rơi xuống vì không còn chống đỡ, Tỳ Mộc té về phía sau, cũng đem y từ ảo giác kéo về tuyệt vọng.

Quả nhiên nhìn lầm, bóng người màu đỏ kia, người y yêu thương nhất kia, bạn thân, hắn làm sao có khả năng ở nơi này...

Rõ ràng chính mình không muốn để cho hắn nhìn thấy thân thể vô năng này của bản thân mới bày xuống kết giới đem hắn cản ở bên ngoài, vậy mà ở thời điểm bất lực nhất, lại khát vọng ôm ấp vững chắc từ hắn.

Hóa ra bản thân vẫn luôn là như vậy, lúc đó phong ấn ký ức hắn chính là mình, chờ đợi hắn hồi tâm chuyển ý cũng là mình, kiên quyết rời đi cũng chính là mình, mà giờ ước ao hắn trở lại vẫn là chính mình.

Từ khi được hắn cứu, vẫn mải miết truy đuổi hào quang từ hắn, nhưng thứ hào quang ấy quá mạnh mẽ, cho nên từ lâu ước nguyện kia đã sớm hạ màn, hóa thành sỏi đá...

Lại là một trận đau đớn kéo dài vô hạn, đoạt đi suy nghĩ dư thừa của Tỳ Mộc, cũng làm cho y bỗng nhiên ý thức được, từ thẳm sâu trong tuyệt vọng, phải chăng có hi vọng đã lặng lẽ nở hoa.

Hài tử, đứa trẻ trong bụng cùng Tiểu Bao, sẽ thay thế mình, tiếp tục chờ đợi ở bên cạnh hắn.

Tỳ Mộc lại lần nữa tỉnh lại, lập tức nhận ra việc quan trọng nhất là đem hài tử mau mau sinh ra, giục sinh đối với hài tử thương tổn vốn rất lớn, nếu như chậm chạp không sinh, vạn nhất thai chết lưu trong bụng, hết thảy cực khổ này liền thật sự đều không đáng.

Y ép buộc bản thân mở hai mắt, cẩn thận kiểm tra bốn phía, rốt cục ở trên bàn gỗ phát hiện một cái tiểu đao vô cùng sắc bén.

Cái đao nhỏ kia kỳ thực là do Huỳnh Thảo chuẩn bị, bởi Tỳ Mộc sử dụng phương pháp giục sinh, nếu sản đạo mở không đủ, có thể dùng để mở sản đạo thuận tiện cho thai nhi ra ngoài. Nhưng Tỳ Mộc thực sự không muốn sự yếu đuối của chính mình bị bất luận người nào nhìn thấy, liền đem Huỳnh Thảo cũng đuổi đi.

Có điều...

Tỳ Mộc lấy hết toàn lực, rốt cục cầm lên được thanh đao nhỏ, lưỡi dao sắc bén nháy mắt đem ngón tay bị thương, chảy ra một giọt máu tươi.

Sắc đến mức một lần có thể cắt qua mấy lớp da.

Tỳ Mộc nhìn tiểu đao trong tay, hàn quang tỏa ra so với binh khí trên chiến trường còn muốn lạnh lẽo hơn, làm y cũng miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt.

Nháy mắt do dự, Tỳ Mộc cầm thật chặt đao nhỏ, đặt ở trên cái bụng nhô cao, sau đó nhắm hai mắt lại.

Không có biện pháp khác, vì hài tử sinh mệnh, Tỳ Mộc chỉ có thể làm như vậy, mổ bụng lấy thai nhi ra, ngược lại cái mạng này của y, cũng không hy vọng xa vời còn có thể lại được nhìn bạn thân một chút.

Càng kéo dài càng bị đau đớn dằn vặt, còn không biết kết cục ra sao, không bằng một đao hạ xuống, cũng là cho bản thân một giải thoát.

Đao vừa chạm tới da đã có thể cảm nhận được lưỡi đao lạnh lẽo, lập tức, lập tức liền kết thúc...

"Cộc"

Tỳ Mộc nhìn hai tay dính máu tươi, sửng sốt.

Bởi vì đau đớn kịch liệt khiến y căn bản không cầm được chuôi đao, cuối cùng chỉ là cắt qua một phần da, đao nhỏ liền từ đầu ngón tay rơi xuống.

Nhìn xem, bản thân vẫn là vô dụng như thế, chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, sinh mệnh nho nhỏ cũng không cứu được.

Tỳ Mộc ngồi lại trên giường, thân thể không hề có một chút sức mạnh, ý chí dần dần mất đi, bất đắc dĩ không cách nào ngăn cản, bởi vì chính y cũng không chịu đựng nổi.

Hài tử a, cha có lỗi với ngươi, thậm chí không có để ngươi nhìn thấy ánh sáng nhân gian.

Vậy cùng theo cha đi tới Hoàng Tuyền, ngắm nhìn hoa bỉ ngạn nở rộ.

Ý thức từng chút một bị cướp đi, đôi con người mất dần ánh sáng.

Có thứ gì, đang kêu gào muốn thoát ly khỏi thân thể tàn tạ này.

Tại sao, thân thể vẫn là đau như vậy, Tỳ Mộc hơi nhíu lông mày, nhân loại luôn nói an giấc ngàn thu, nhưng một chút an bình cũng không cảm giác được, so với vừa rồi còn mãnh liệt đau đớn, tiếp tục tập kích thân thể y.

Cứ thế giãy dụa, sau một chốc, Tỳ Mộc mới hiểu rõ.

Loại đau đớn kịch liệt này, cùng loại cảm giác muốn xé rách này, là hài tử muốn chào đời!

Hết thảy đau thương trải qua ngưng kết thành vết sẹo, nẩy mầm từ nước mắt, vào một khắc này đã thu được kết quả.

Bao nhiêu đau khổ phảng phất một đời này, cũng theo hài tử từ trong cơ thể thoát ly, theo gió rồi biến mất.

Tỳ Mộc rốt cục không chịu đựng được, hàm dưới hơi mở, hô lên một tiếng:

"A!"

Bi cùng hỉ đan xen lẫn lộn, mà một tiếng kêu này qua đi, liền không hề còn một tiếng động nào nữa.

Ngoài cửa mọi người dần ổn định, tiếp theo nhìn thấy kết giới hắc ám bao lấy bầu trời từ từ rút đi, còn có âm thanh hài tử rõ ràng mạnh mẽ bởi không còn tầng tầng trở ngại, chính xác chạy thẳng đến đáy lòng mỗi người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip