Chương 8

Furuya ngồi xếp bằng dưới đất. Năm chiếc thùng carton lớn được đặt ngay ngắn trong phòng, bên cạnh là cặp sách và túi đựng đàn guitar mà cậu mang bên người. Furuya không có nhiều đồ đạc cá nhân, lúc người của công ty chuyển nhà đến thì liền lộ ra nụ cười nhẹ nhõm. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, trong phòng chỉ còn lại chiếc tủ quần áo gỗ, bàn học và tấm ván giường, không khác gì một nhà kho bỏ hoang. Nghĩ đến người thuê nhà mới sau này, cậu còn cẩn thận lau sạch tất cả vết băng keo để lại từ poster dán tường. Bà ngoại tạm thời không định bán nhà và bà cũng không biết mình còn có thể sống đến lúc nào.

Những tiếng ho khan xen kẽ với tiếng bánh xe lăn đều đều tiến gần đến cửa phòng ngủ. Cậu vội vàng ra ngoài đỡ bà xuống cầu thang rồi mang xe lăn đi xuống. Bà ngoại nhìn một lượt căn nhà đã che mưa che nắng suốt hai mươi năm qua lần cuối cùng.

"Tooru-kun, cháu thật sự sẽ đi sao?" Bà Amuro nói. "Ở cùng người sắp chết thì có chuyện gì mà vui."

Furuya nắm chặt tay bà. "Đối với cháu thì đây là chuyện quan trọng nhất lúc này."

Xe của công ty chuyển nhà tiện đường chở họ đến bệnh viện Miyano. Furuya nhớ lại lần đầu tiên Akemi kiên quyết kéo cậu đến đây khi cậu mới mười tuổi. Lúc đó, cậu đang đánh nhau với cái thằng chế giễu màu tóc của cậu thì bị Akemi đi ngang qua phát hiện, cô nàng nằng nặc lôi cậu đến bệnh viện của gia đình để 'chữa bệnh' cho bằng được. So với những lần đánh nhau đến mức te tua, nhếch nhác suốt mười năm qua thì những vết thương này nhỏ đến mức không đáng nhắc đến. Nhưng cũng chính ở bệnh viện này, Elena Miyano đã kiên nhẫn giải thích cho Furuya hiểu rằng cậu và những người tóc đen da vàng khác đều đáng được tôn trọng như nhau. Furuya bất giác nghĩ, nếu dì Elena biết được tâm sự của cậu thì dì ắt cũng sẽ ủng hộ lựa chọn của cậu.

"Sao con chuyển đi đột ngột vậy?" Elena ngạc nhiên che miệng.

"Là mong muốn của bà ngoại con," Furuya trả lời. "Con muốn đi theo để bầu bạn với bà những ngày cuối cùng."

Không ai hiểu được cảm giác này hơn Elena, dù sao cô cũng đã chứng kiến biết bao câu chuyện của người bệnh rồi.

"Tiếc là là tụi nhỏ không ở đây để tụi con tạm biệt nhau."

"Dì đừng lo, chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi, con còn quay lại Tokyo để học đại học mà."

Không muốn bắt xe của công ty chuyển nhà phải đợi lâu, Furuya vội vàng để lại quà chia tay rồi cúi đầu tạm biệt. Bầu trời hôm nay đặc biệt trong xanh khác ngày thường, ánh nắng chói chang chiếu rọi khắp nơi. Xe đi ngang qua trường cấp ba của cậu thì bị tắt đường không cách nào nhích nổi. Nhìn thấy tấm bảng vàng danh dự dán trên bức tường, Furuya buồn chán gửi tin nhắn cho Morofushi cược rằng chắc chắn có tên mình. Sau khi thi cuối kỳ, cậu không đến trường nữa mà chỉ xin bảng điểm để nộp cho trường cấp ba ở Otaru.

Không lâu sau, Morofushi gửi ảnh chụp toàn bộ danh sách đến di động của cậu. Furuya hài lòng khi thấy tên mình đứng đầu và Morofushi ở vị trí thứ hai.

"Lại để cậu thắng lần nữa. Tiếc quá đi, sau này mất đi một đối thủ đáng gờm, tớ không muốn đứng đầu dễ dàng vậy đâu. Cậu phải sớm quay lại Tokyo đấy."

Chiếc xe chầm chậm di chuyển về phía trước, bánh xe lăn qua vạch qua đường trước cổng trường học, bỏ lại đằng sau tiếng nói cười vui vẻ của một tốp học sinh cấp ba. Furuya lưu luyến quay đầu nhìn theo cho đến khi chiếc xe hoàn toàn rời khỏi khu phố. Cậu chỉ vừa mới làm quen với nơi này, giờ lại phải thích nghi với một môi trường mới. Khi Furuya báo tin cậu chuyển trường trong nhóm chat của lớp, mọi người liền lập tức hỏi xin địa chỉ mới của cậu. Có người nói sẽ gửi bưu thiếp cho cậu, có người nói sẽ đến thăm cậu khi họ đến Otaru du lịch. Enomoto thậm chí còn òa khóc khi gọi điện thoại cho cậu. Furuya thấy họ đều rất tốt bụng, nhưng không đủ để níu chân cậu ở lại.

Cậu dựa vào cửa sổ xe, nửa tỉnh nửa ngủ nhớ lại buối tối mà cậu quyết định chuyển đi.

"Hôm 14 anh có thời gian rảnh không? Không tốn nhiều thời gian đâu, gặp thế nào tùy anh chọn, địa điểm có thể ở nhà hoặc đến nhà hàng."

Giọng cậu nhẹ nhàng, không muốn gây ra áp lực cho đối phương. Akai sửng sốt, lúng túng rút tay khỏi người Furuya.

"Hôm đó... anh và bạn cùng lớp đã hẹn nhau đi ăn rồi."

"Shuuichi, hôm đó là lễ tình nhân... Anh và bạn cùng lớp có hẹn? Là con gái sao?"

"Là đề xuất của Yamada, cả bọn sẽ ăn tối và xem phim." Akai nói. "Xin lỗi, anh không nghĩ..."

"Là buổi hẹn hò nhóm phải không?

Akai né tránh ánh mắt của cậu. "Anh đã mời Sugano."

"Sugano Kanna? Cựu đội trưởng của đội cổ vũ bóng chày?"

"Ừ, nhưng với tư cách bạn bè." Akai giải thích. "Anh không muốn hẹn hò với cô ấy, mọi người nói anh có thể mang bất cứ ai đi cũng được, miễn đừng đi một mình."

Furuya thấy sự hoảng loạn hiện lên trong cặp mắt xanh của Akai. Như một hòn đá nhỏ quấy nhiễu mặt hồ tĩnh lặng, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác kỳ lạ không giải thích được. Không còn ham muốn khó dập tắt lúc nồng nhiệt, chỉ còn lại một mớ tình cảm nông cạn bị nhiễu loạn.

"Cô ấy thích anh, em nghe các thành viên câu lạc bộ tennis nói vậy. Em nhớ tất cả các tin tức liên quan đến anh."

"Chuyện này có quan trọng không?"

"Cô ấy muốn hẹn hò với anh. Anh đã lên giường với cô ấy chưa?"

"Tất nhiên là không."

"Vậy sau này thì có sao?"

"Anh không hề có ý định như vậy." Akai tỏ ra khó hiểu. "Sao em lại lo lắng chuyện này? Có em ở đây, anh làm gì có tâm tư làm chuyện này với người khác."

"Nhưng anh không hề muốn đưa em đến buổi tụ tập của bọn anh, kể cả với tư cách bạn bè. Anh không muốn lại bị bạn bè nghi ngờ. Nhưng anh không hề nghĩ đến việc em sẽ muốn hẹn anh sao?"

Akai ngồi ở mép giường, im lặng một lúc lâu. "Nói thật là không. Em không hề nhắc đến chuyện đó, em chỉ nói rằng đợi đến lễ tốt nghiệp. Anh xin lỗi."

"Em nói sẽ đợi đến lễ tốt nghiệp, nhưng cách vài ngày em vẫn đến nhà anh để anh chơi em. Có hôm tận hai, ba hiệp nếu anh có tinh thần."

"Xin lỗi."

"Nhưng mà một người khác lại có thể đường hoàng sánh vai với anh trong một ngày như lễ tình nhân."

"Anh không biết mình bị sao nữa," Akai lắc đầu. "Anh không có ý nghĩ nào với cô ấy. So với cô ấy thì anh chỉ muốn ở bên em nhiều hơn."

Furuya ngồi xuống bên cạnh hắn, thực sự cảm thấy xa lạ với người đàn ông lớn lên trong dư thừa tình yêu này, suýt nữa thì quên mất người bị tổn thương là mình. Đầu cậu ong lên, dường như các vị thần đã nghe thấy lời cầu nguyện của cậu và ban cho cậu gợi ý mà cậu muốn, khiến cậu trở nên sáng suốt hơn bình thường.

"Còn em thì biết đấy. Em là chuột bạch của anh và anh ở bên cạnh em chỉ để thử xem anh có thể duy trì mối quan hệ thân mật với một người như em không. Cô ấy cũng là chuột bạch của anh và anh muốn biết xem liệu anh có thể yêu một cô gái bình thường hay không. Anh muốn biết xem liệu anh có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của em không. Nếu cuối cùng anh đồng ý hẹn hò với em thì chỉ bởi vì anh không thể thoát khỏi em, chứ không phải vì anh muốn ở bên cạnh em. Anh đừng vội phủ nhận."

Akai nhắm mắt lại, đau khổ suy nghĩ, mười ngón tay đan vào nhau. Furuya không thể không cảm thấy dù trong tình huống này thì sườn mặt người kia vẫn đẹp đến vô thực, khiến cậu phải mặc cảm. Thế nhưng, cảm giác kỳ lạ trong lòng cậu càng lúc càng mãnh liệt, cậu như cảm thấy trên cao đang có một 'Furuya' khác đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mớ bòng bong giữa hai người. Đột nhiên, cậu không phải là Furuya Rei nữa, mà là một hồn ma không tên không họ lang thang khắp thế giới, không còn bất kỳ mối quan hệ nào với người tên Akai Shuuichi kia nữa.

"Kể cả là chuột bạch thì cũng có lúc khao khát những thứ không thuộc về mình," cậu nghe thấy giọng nói của bản thân. "Shuuichi, em chịu đủ rồi. Mẹ anh nói đúng, em hoàn toàn có thể rời xa anh. Làm gì có chuyện không thể sống nổi nếu thiếu ai đó đúng không?"

Furuya kiềm chế bả vai đang muốn run lên dữ dội, tưởng tượng ra những khả năng khác nhau. Nếu như khi đó Akai ôm cậu, cầu xin cậu thì liệu cậu có xiêu lòng mà cho hắn thêm một cơ hội nữa không? Có phải cậu đang dồn ép đối phương phải lập tức đưa ra quan điểm? Nhưng, không ai hiểu Akai bằng cậu, Furuya đã nói trúng tim đen của hắn, thêm một bước nhìn thấu bí mật con người hắn, khiến hắn cảm thấy bị đe dọa và khủng hoảng. Nếu cậu không phải như một con dao găm chuyên khoét mở nội tâm khép kín của Akai, thì có lẽ đối phương sẽ bị bản năng ích kỷ thôi thúc, và giữ lại người trước mắt cho dù có phải hứa hẹn điều gì không thật lòng. Furuya thực ra lại là người dễ mềm lòng, lúc người khác lạt mềm buộc chặt sẽ không kiềm được mà dễ dàng thuận theo. Nhưng đồng thời Furuya cũng là người cực kỳ lý trí, sẽ không cho đối phương có bất cứ con đường biện hộ nào.

Vì vậy, Akai chỉ im lặng nhìn cậu rời đi, dường như khi đó trong mắt hắn, việc quản lý suy nghĩ của mình còn khẩn thiết hơn việc giữ cậu lại. Furuya biết rõ rằng cán cân giữa hai người chưa từng ở trạng thái cân bằng. Và sức nặng ở phía Furuya là do chính cậu tự mình tăng thêm từng chút một, cuối cùng nặng đến mức ép vỡ bản thân và buộc đối phương vào thế khó xử. Cậu đã không thể đợi đến tháng sau. Với cậu mà nói, cuộc thử nghiệm này đã có kết quả. Akai không cần cậu đến như thế và Furuya cũng sẽ buộc bản thân không cần Akai nữa. Để làm được việc này, khoảng cách địa lý là điều tiên quyết, cũng là phòng tuyến cơ bản nhất để làm chỗ dựa cho ý chí yếu đuối của cậu.

Giờ đây, Furuya sẽ dành toàn bộ thời gian ở bên cạnh người thân, quên đi những người không thuộc về mình và trân trọng những người đang ở bên mình. Cậu hé mở hàng mi nặng trĩu nước mắt được ánh mặt trời hung ấm, lặng ngắm bà ngoại đang ngủ say bên cạnh, cố che giấu tiếng sịt mũi nặng nề.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip