Chương 19: Làm bánh ngọt.

Tác giả: Thanh Việt Lưu Ca

Edit: Lloyd

-------------------------------------------------------

Tần Thi Nghi nhắc lại chuyện xưa, lại đổi phương thức hỏi, Thịnh Dục Kiệt i cũng không lại chần chờ, ôm cổ Tần Thi Nghi, học bộ dáng lúc nãy của nàng, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: "A di kia mùi nước hoa rất nồng ."  

"Nguyên lai bảo bối không thích nước hoa a." Tần Thi Nghi cười tít mắt niết mũi tiểu gia hỏa, "Cái mũi nhỏ còn rất thính ."

Thịnh Dục Kiệt đại khái lại ngại ngùng , vùi đầu trong cổ Tần Thi Nghi, thanh âm rầu rĩ truyền ra: "Không phải không thích, mùi đừng quá nồng là được." 

Tần Thi Nghi tiếp tục cười vui vẻ , trong lòng vẫn đang suy nghĩ, cũng may nguyên chủ thích không phải loại nước hoa nồng đậm như vậy.
Lâm Thúc đi ở phía trước đã mở sau xe, nhét hết đống đồ vào, thuận tiện quay đầu nhìn thoáng qua, bởi vì cách vài mét, nghe không được Tam thái thái cùng tiểu thiếu gia đang nói thầm cái gì, trong lòng ngược lại có chút cảm khái, cũng chính là vì vị Tam thái thái trước mặt này, tiểu thiếu gia mới có chút bộ dáng của đứa trẻ nên có.

Lâm Thúc lái xe đưa người đến nhã các Tiểu Uyển ở trung tâm thành phố, Tần Thi Nghi ôm tiểu gia hỏa đã có chút mệt mỏi muốn ngủ ra khỏi xe, Lâm Thúc cũng về phía trước đi hai bước, hỏi: "Tam thái thái, có cần tôi đưa hai người đi lên không?"

"Chỉ có mấy bước, không cần thiết ."

Tần Thi Nghi đưa ra một tay, vẫy tay với Lâm Thúc, "Lâm Thúc, ông chỉ cần nhớ đến lúc đón chúng tôi là được ."

Lâm Thúc cũng không miễn cưỡng , đứng ở trước xe, nhìn theo hai mẹ con bước vào thang máy.

Tần Thi Nghi nhấn thang máy, cảm nhận được tiểu gia hỏa trong ngực vặn vẹo một chút, thu hồi tay liền lại nhẹ nhàng vỗ lưng Thịnh Dục Kiệt, động viên nói: "Không có việc gì, bảo bối ngủ đi, lập tức liền tới nơi ." 

Thịnh Dục Kiệt cũng không có nhắm mắt, cằm đệm trên vai mẹ, nháy cũng không nháy nhìn chòng chọc cửa thang máy.

Tần Thi Nghi vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy tiểu gia hỏa bộ dáng thâm trầm, nhịn không được cười : " Nghiêm túc như vậy làm cái gì? Mẹ cũng sẽ không đem con bán đi."

Thịnh Dục Kiệt nâng mí mắt nhìn nàng một cái, mới chậm rì rì trần thuật: "Đi địa phương xa lạ, cũng khó tránh khỏi có chút khẩn trương." 

Tiểu gia hỏa biểu tình bình đạm, trong lời nói hàm ý lại khó nén khiếu tố.

Tuy rằng là nguyên chủ không làm cái gì, nhưng hiện tại Tần Thi Nghi nghe đến lời nói này, cũng khó mà khống chế áy náy, không cùng mẹ chồng ở cùng một chỗ không trọng yếu, nhưng nguyên chủ ở bên ngoài nhiều năm như vậy, trước giờ không nghĩ tới đưa con mình tới cùng ở, tiểu bằng hữu từ nhỏ đến thậm chí từ chưa từng tới căn nhà này, thật sự có chút quá phận! 

Tần Thi Nghi vội vàng an ủi: "Về sau có rảnh, mẹ sẽ mang con tới đây, được chứ?"

Thịnh Dục Kiệt mím môi, không có lên tiếng.

Tần Thi Nghi biết hắn lại khó chịu , không có phản đối chính là cam chịu, bởi vậy cũng không miễn cưỡng hắn đáp lại.

Nơi này trang bị mật mã khóa, Tần Thi Nghi trực tiếp trảo tiểu gia hỏa ngón tay, một bên ấn mật mã mở cửa, nhất vừa cười nói: "Bảo bối phải nhớ kỹ mật mã, đừng để về sau cả bản thân cũng không thể vào a."

Tiểu gia hỏa nhỏ khẽ gật đầu, liền nháy cũng không nháy nhìn chòng chọc bảng mật mã, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nghiêm túc.
Rất nhanh mở cửa vào phòng, bởi vì Tiểu Trương mỗi ngày đều có tới đây quét dọn, mở cửa sổ thông gió, tuy rằng hơn nửa tháng không có người ở, nhưng vẫn có hơi người, sáng sủa sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.

Đi vào phòng ngủ chính, trên giường là tấm chăn vừa phơi qua ánh nắng mặt trời, phả mùi nắng vào mặt, Tần Thi Nghi đem Thịnh Dục Kiệt đặt trên giường, lại lấy từ trong túi của tiểu gia hỏa một chiếc áo ngủ bằng vải gai, Tần Thi Nghi đã sớm chuẩn bị, tiểu gia hỏa dạo lâu như vậy khẳng định mệt mỏi, lại không ngủ trưa, buổi chiều hơn phân nửa muốn ngủ gật đến nơi, mà trong trí nhớ nàng, trong phòng này không tìm được nửa món đồ của Thịnh Dục Kiệt, vì để cho con trai ngủ được thoải mái một chút, Tần Thi Nghi chỉ có thể mang theo áo ngủ của bé.

May mà áo ngủ mùa hè mỏng, cuốn vòng lại nhìn như một cái khăn lông nhỏ, nhét ở trong bao cũng không chiếm nhiều chỗ.

Thịnh Dục Kiệt nhận áo ngủ nhưng có chút ngoài ý muốn, ngửa đầu, mắt to long lanh nước sững sờ nhìn Tần Thi Nghi, nửa ngày không có động tác. Khả năng là nghĩ tại sao mẹ lại nhớ mang áo ngủ của mình.
Khó được gặp một mặt ngốc manh của tiểu gia hỏa như vậy, Tần Thi Nghi thuận thế niết hai má phúng phính của tiểu gia hỏa, mới cười nói: "Muốn mẹ thay cho con?"

Thịnh Dục Kiệt lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ôm y phục nhảy xuống giường, đạp đạp đạp chạy vào bên trong phòng tắm phòng ngủ đi thay quần áo.

Tần Thi Nghi đem chăn mở ra, lại kéo lên rèm cửa sổ cho sáng, mở điều hòa phòng ngủ, độ ấm vừa điều đến không nóng không lạnh, phòng tắm Thịnh Dục Kiệt đã thay xong áo ngủ bước ra, còn chưa bước được hai bước, liền bị Tần Thi Nghi ôm lên.

"Mẹ?" Tiểu gia hỏa không chút chuẩn bị, nửa há hốc mồm, trong đôi mắt to tràn ngập kinh ngạc, chẳng qua tay lại theo bản năng ôm lấy cổ nàng.

Tần Thi Nghi giúp Thịnh Dục Kiệt cởi giày , một bên ôm hắn bước vào phòng tắm, vừa nói: "Không có dép lê để mặc, mẹ ôm con đi rửa mặt với rửa chân."

Thịnh Dục Kiệt đại khái là thật mệt mỏi , thu thập xong xuôi, Tần Thi Nghi vừa thả người trên giường, chính mình đi vào phòng tắm cũng đổi áo ngủ, liền thấy tiểu gia hỏa biết điều nằm trên giường, chăn mỏng trên người theo hô hấp mà có tiết tấu lúc lên lúc xuống, xem ra đã ngủ rồi.

Tần Thi Nghi nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên giường, nghĩ đến lời nói của Chung Ngữ Lâm, lại lấy điện thoại di động ở đầu giường, chụp tấm hình .

Trong căn phòng mờ tối, thị giác có chút mơ hồ, ẩn ẩn lộ ra hình dáng đứa trẻ nghiêng mặt, thân thể bé nhỏ cùng giường lớn hình thành so sánh tươi sáng.

Tần Thi Nghi chụp ảnh không có kỹ xảo, đều là theo cảm giác, tấm hình này may lấy được góc độ tốt, tuy rằng ảnh có phần mơ hồ, lại cho người cảm giác được sự an tĩnh, tâm cũng trở nên bình lặng đôi phần. 
Rất vừa lòng kỹ thuật bản thân, Tần Thi Nghi mở WeChat, bắt chước ngữ khí nguyên chủ, đăng một dòng trạng thái ở chế độ bạn bè.

Tần Thi Nghi: Thu hoạch một ngày vô cùng mĩ mãn, nhìn thấy tiểu bằng hữu cũng mệt mỏi , vừa dính giường liền nhắm mắt ngủ luôn.
Ảnh minh họa chính là tấm Tần Thi Nghi vừa mới chụp.

Đăng xong WeChat, Tần Thi Nghi lại mở microblog, loại này nàng chưa hề tiếp xúc, trước tiên nghiên cứu một lát, lại so sánh những thứ đã đăng trước đây của nguyên chủ, trên cơ bản cùng WeChat đăng trạng thái không khác là bao, liền yên tâm đem đem đoạn trạng thái tự chế kia dán lại một lần (*).

(*) Chắc hẳn là sử dụng Copy – Paste haha =))

Đại công cáo thành.

Tần Thi Nghi không đi chú ý động tĩnh của WeChat cùng microblog, dù sao nguyên chủ chơi cái này chỉ là do nhàm chán, vòng tự manh, bạn tốt đều là trong cuộc sống tự nhận thức, bình luận cái gì , chắc hẳn cũng sẽ không có kinh hỉ. Tần Thi Nghi hoàn thành nhiệm vụ để điện thoại di động xuống, liền nhẹ chân nhẹ tay trèo lên giường .

Thịnh Dục Kiệt khả năng là thói quen với nhiệt độ cơ thể Tần Thi Nghi, nàng vừa nằm xuống, tiểu gia hỏa liền không tự giác lăn tới gần, lập tức lăn vào trong lòng nàng.
Tần Thi Nghi liền ôm thân thể nhỏ nhắn hương nhuyễn, an ổn đi vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ ngon lành, Tần Thi Nghi sợ tiểu gia hỏa buổi chiều ngủ quá lâu, buổi tối lại ngủ không ngon, quấy rầy đồng hồ sinh học, đem tiểu gia hỏa ổn thỏa tốt, liền đặt đồng hồ báo thức, một tiếng đồng hồ.

Hiện tại đồng hồ báo thức rất hoàn thành trách nhiệm reo lên, Tần Thi Nghi cũng khá tốt giường, nhìn đồng hồ báo thức, liền ôm Thịnh Dục Kiệt vẫn còn ngủ say ngồi dậy, ôn nhu gọi hắn: "Bảo bối, dậy thôi, không phải muốn giúp mẹ thu dọn đồ đạc sao? Chậm nữa liền không đủ thời gian.”

Thịnh Dục Kiệt mắt ngủ lim dim mở to mắt, nhìn gian phòng còn có chút mộng bức, "Mẹ, trời tối rồi sao?"

"Còn chưa đâu, chỉ là kéo rèm cửa lại mà thôi." Tần Thi Nghi cười thay tiểu gia hỏa chỉnh lại mái tóc bù xù một chút, thanh âm ôn nhu nói,
"Chẳng qua bảo bối không dậy, trời rất nhanh liền tối ."

***

Thịnh Dục Kiệt sau khi tỉnh lại triệt để, Tần Thi Nghi giúp hắn thay y phục, hai mẹ con ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sáng láng kéo ra khỏi phòng lấy áo mũ, Tần Thi Nghi bị phòng trang phục rực rỡ muôn màu lớn bày đủ y phục trang sức, cùng với giày bao chấn kinh một chút, trong lòng nghĩ nhiều y phục như vậy, đủ nàng mặc cả đời.

Chẳng qua Tần Thi Nghi rất nhanh phục hồi tinh thần lại, tìm ra vali hành lý, liền bắt đầu giúp đỡ Thịnh Dục Kiệt thu thập y phục.

Vốn Tần Thi Nghi mang Thịnh Dục Kiệt tới đây thu thập hành lý, chỉ là cho bọn họ nhiều tìm một ít cơ hội chung sống, còn không trông chờ một đứa bé nhỏ như vậy giúp nàng làm cái gì. 

Kết quả lại là Tần Thi Nghi bị y phục rực rỡ muôn màu làm cho váng đầu, mà tương phản là Thịnh Dục Kiệt rất có chủ trương, chỉ huy Tần Thi Nghi phối hợp mỗi màu một bộ vào vali hành lý, Tần Thi Nghi mới bắt đầu còn nhìn kỹ , phát hiện con trai nàng phẩm vị không tầm thường, cùng bên ngoài những trực nam kia đều không giống nhau, liền vui vẻ lười biếng , hoàn toàn nghe con trai nàng chỉ huy. 
 
Hai mẹ con cũng tính hợp tác ăn ý, y phục rất nhanh đã chuẩn bị tốt .

Tần Thi Nghi nhìn bình bình lọ lọ trang điểm trên bàn, biết nguyên chủ thích trang điểm, nàng một chút cũng không mang cũng không tốt, liền tùy tiện chọn vài lọ dưỡng phẩm, lại lấy một ít đồ trang điểm đơn giản.

Thu dọn đã ổn thỏa , Tần Thi Nghi đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Thúc, cho người tới đây đón bọn họ, điện thoại di động lại vang lên trước .

Thịnh Dục Kiệt vừa lúc đứng tại cửa phòng trang phục, nghe thấy tiếng chuông, lập tức xoay người lại cầm điện thoại , người còn không tới đây, thanh âm của tiểu gia hỏa đã truyền đến trong tai Tần Thi Nghi: "Mẹ, là điện thoại của nãi nãi."

Vừa nghe đến là Thịnh phu nhân, Tần Thi Nghi vội đứng lên, một bên đi ra ngoài vừa nói: "Bảo bối, con trước giúp mẹ nhận cuộc gọi."

Thịnh Dục Kiệt thuần thục nhận nghe điện thoại, vốn chuẩn bị đem điện thoại di động đem ra khỏi phòng , nghe mẹ nói thế, dứt khoát liền đặt mông trên giường, cùng Thịnh phu nhân tán gẫu: "Nãi nãi."

Thịnh phu nhân tại đầu bên kia điện thoại ôn nhu hỏi: "Tiểu Kiệt, hôm nay chơi được vui vẻ không? Tỉnh ngủ chưa?"

Thịnh Dục Kiệt hồi đáp từng cái, nghe đến nãi nãi hỏi bọn họ khi nào trở về, liền nói: "Mẹ vừa thu thập hành lý, chuẩn bị trở về ."

"Vậy thì tốt, nãi nãi cho Lâm thúc qua đón các con." Thịnh phu nhân lại hiền lành cùng cháu trai nói vài lời, mới nói, "Tiểu Kiệt, đưa điện thoại cho mẹ con đi, nãi nãi có lời muốn cùng mẹ nói."

Tần Thi Nghi vốn liền ở bên cạnh, nghe thấy lời nói của Thịnh phu nhân, liền cầm lấy điện thoại di động, vội vàng hô một tiếng: "Mẹ, người đã về nhà ?"

"Ta tạm thời liền không trở về , buổi tối bồi con tham dự một tiệc tối, đi đến thẩm mỹ viện một chuyến, các con có muốn cùng đi hay không?"
Tần Thi Nghi có chút chần chờ, nhìn Thịnh Dục Kiệt một cái, mới nói: "Mẹ, người đợi một chút, con hỏi Dục Kiệt trước một chút." 

Đem điện thoại di động ra xa  một chút, Tần Thi Nghi nhẹ giọng hỏi Thịnh Dục Kiệt: "Bảo bối, muốn đi hay không?"

Thịnh Dục Kiệt trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hiện lên sự quấn quýt, Tần Thi Nghi tâm tình nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn: "Không muốn đi liền không đi ." Trên thực tế nàng đối với loại hoạt động này cũng không có hứng thú.

Lại cầm lên điện thoại di động, Tần Thi Nghi liền trực tiếp từ chối Thịnh phu nhân: "Mẹ, Tiểu Kiệt hôm nay cũng dạo mệt mỏi , con ở nhà bồi hắn nghỉ ngơi cho tốt , người hãy chơi vui vẻ."

Thịnh phu nhân cũng không ngoài ý muốn, đứa con dâu này của nàng luôn luôn là cái bại hoại , tốt xấu hiện tại còn biết nhân nhượng con trai, Thịnh phu nhân trong lòng rất là vừa lòng, liền cười nói: "Cũng tốt, các ngươi nghỉ sớm một chút, ngày mai còn muốn ra ngoài chơi."

Tần Thi Nghi cũng rất vừa lòng, vốn Thịnh phu nhân cho nàng mấy ngày này ở tại biệt thự Thịnh gia, điều nàng lo lắng duy nhất chính là không biết nên như thế nào đối mặt với khí tràng cường đại của Thịnh đổng cùng Thịnh tổng, hiện tại Thịnh phu nhân cùng Thịnh đổng muốn tham gia yến hội, không đến nửa đêm sợ rằng không về được, mà Thịnh tổng là cái bá đạo tổng tài say mê tăng ca, cũng sẽ không trở về quá sớm.

Cũng chính là nói, chỉ cần nàng đi ngủ sớm một chút, không lảng vảng trong nhà đến hơn nửa đêm, liền có thể hoàn mỹ tránh né này đó *oss (*).

(*) Dấu sao của tác giả nha. Tại sao phải che nhỉ ? Boss thôi mà.

Tần Thi Nghi quả thực vui sướng ngây ngất, tiếp điện thoại của Lâm Thúc, liên tục nói vài tiếng không cần phải lên tận nơi, liền một tay xách vali hành lý, một tay dắt tiểu bằng hữu đi xuống lầu .

Không có nhóm boss tại biệt thự Thịnh gia, chính là thiên hạ của hai mẹ con Tần Thi Nghi cùng Thịnh Dục Kiệt, vừa về tới nhà, Lưu thẩm liền tới hỏi bọn họ buổi tối muốn ăn cái gì, để đến phòng bếp chuẩn bị nấu cơm .

Tần Thi Nghi liền hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Kiệt bình thường thích ăn cái gì?"
Lưu thẩm đáy mắt vui cười càng sâu , Tam thái thái tuy rằng trước đây rất không tận chức, nhưng hiện tại biết quan tâm tiểu thiếu gia, đang nỗ lực hiểu rõ ưa thích tiểu thiếu gia.

Chỉ cần có tâm, Tam thái thái về sau vẫn có thể làm một người mẹ thành công. Nghĩ như vậy, Lưu thẩm liền vui lòng chỉ giáo , chỉ điểm một đống lớn về thói quen ăn uống của tiểu thiếu gia ở nhà, cuối cùng tổng kết nói: "Kỳ thật so với Tam thiếu, tiểu thiếu gia là thật không kén ăn. Phụ trách chiếu cố tiểu thiếu gia là Lâm tỷ xin nghỉ nửa ngày, nên phải buổi tối mới trở về, đến thời điểm Tam thái thái có thể lại hỏi một chút Lâm tỷ, nàng càng thêm rõ ràng thói quen của tiểu thiếu gia."

Trước Thịnh phu nhân cũng đối Tần Thi Nghi nói qua việc này, hiện tại Lưu thẩm lại nhắc lại một lần, Tần Thi Nghi tự nhiên ghi lại , "Vậy, đến tối sẽ lại cùng dì Lâm  thỉnh giáo."
Lưu thẩm cười, nhân tiện nói: "Vậy Tam thái thái cùng tiểu thiếu gia đều không yêu cầu gì, liền chọn chuẩn bị đồ ăn bình thường?"
Tần Thi Nghi nhìn Thịnh Dục Kiệt một cái, thấy hắn cũng không có ý tứ phản đối, tự nhiên cũng gật đầu: "Lưu thẩm cứ làm vậy đi ."

Lưu thẩm lại cười nói: "Suýt chút quên nói với Tam thái thái, tiểu thiếu gia bình thường thích ăn đồ ngọt, phu nhân sợ hắn ăn bị sâu răng, không cho tiểu thiếu gia ăn nhiều, nhiều lắm là sau bữa trưa cùng cơm tối, cho phép tiểu thiếu gia ăn một khối bánh ngọt nhỏ."

"Phải không?" Tần Thi Nghi thập phần ngoài ý muốn, không nhìn ra tiểu bằng hữu có tiềm chất bá đạo tổng tài này, cư nhiên thích đồ ngọt?
Nhịn không được liền nhìn Thịnh Dục Kiệt một cái, thình lình liền nhìn thấy lỗ tai tiểu gia hỏa ửng đỏ, cùng ánh mắt nhấp nháy, Tần Thi Nghi liền biết Lưu thẩm nói trúng rồi. 

Vừa lúc Lâm Thúc từ sau xé xách ra vali hành lý của Tần Thi Nghi, hỏi một câu có phải đặt trên lầu hay không, liền chuẩn bị đưa đồ lên, lúc đi qua bọn họ, nghe thấy lời nói của Lưu thẩm, Lâm Thúc liền vui tươi hớn hở xen vào một câu: "Lại nói, Lưu tỷ làm đồ ngọt, tiểu thiếu gia thích ăn nhất, cũng không biết mấy ngày nay Tiểu Trương có học được cái gì hay không."

Tần Thi Nghi liền cũng kéo lấy tay Thịnh Dục Kiệt, cười nói: "Nếu Tiểu Kiệt thích, Lưu thẩm đợi lát nữa không bằng cũng dạy tôi cách làm?"
Lưu thẩm bỗng chốc ngây ngẩn, cười càng thêm vui vẻ , thấy thái độ Tần Thi Nghi so với trước đây càng thêm ôn hòa, cũng vui vẻ cùng nàng thân cận, ngữ khí cũng thập phần nhẹ nhàng, mang một ít ý vị trêu ghẹo: "Kia Tam thái thái chắc học rất tốt."

"Yên tâm đi, Lưu thẩm, tôi trước đây là không thích vào phòng bếp, hiện tại hữu tâm học, sao có thể học không tốt?"

Tần Thi Nghi nói mạnh miệng là có căn cứ , con nhà nghèo tự lập sớm, bọn họ có ba anh em, từ nhỏ liền biết tự mình nấu cơm xào rau , tuy rằng về sau bởi vì nàng thành tích tốt, người nhà cũng ít khi bắt nàng làm cái gì, nhưng thủ nghệ của Tần Thi Nghi, cũng không kém bao nhiêu so với mẹ nàng.

Vừa nói, Tần Thi Nghi dứt khoát ôm Thịnh Dục Kiệt bên cạnh lên, cười tít mắt đùa : "Bảo bối, chúng ta cùng một chỗ cùng Lưu thẩm học làm bánh ngọt được hay không? Về sau đi sang Mỹ, liền có thể tự mình làm."
Thịnh Dục Kiệt thành thói quen vùi mặt vào trong cổ Tần Thi Nghi, chỉ hồi một chữ "Ân" ngọt ngào ngây thơ.

Tác giả có lời muốn nói:  trời nha hôm nay có tin tức về sao lớn, thật có chút không nghĩ mã tự đâu = =

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip