Chương 29: Trong đêm khuya
Kỳ thật này cũng là Hoắc Lăng lần đầu tiên cùng con trai thân cận như thế, thay đổi này, phải cảm ơn vợ hắn.
Bởi vì hàng năm không ở nhà, cùng con trai tiếp xúc không nhiều, Hoắc Lăng cùng con trai thân cận luôn luôn là hình thức xa lạ có dư mà thân cận thì không đủ.
Lại cộng thêm tiểu gia hỏa từ nhỏ đã có biểu hiện trưởng thành sớm, trước giờ không làm nũng với hắn, hiển nhiên là phiên bản thu nhỏ của chú hắn, Hoắc Lăng có thời điểm cũng không có xem tiểu gia hỏa như những đứa trẻ bình thường để đối đãi, nên hai cha con chung sống không như những gia đình khác.
Nếu không phải vợ hắn sau tai nạn có thay đổi lớn như vậy, cũng thay đổi cả hình thức chung sống của nàng cùng tiểu Kiệt, hắn chỉ sợ đến bây giờ vẫn không nhận ra được sai lầm của chính mình.
Trong khoảng thời gian này công việc của hắn rất bận rộn, cơ hồ rất ít khi cùng con trai gọi video, ngược lại người quản lý trên mạng thấy hình con trai mình, ngẫu nhiên cũng sẽ nhắc nhở hắn chú ý. Vợ hắn đăng cũng không nhiều, chỉ có mấy tấm, nhưng làm hắn nhận ra một mặt hoàn toàn khác của tiểu gia hỏa.
Đó là một Thịnh Dục Kiệt tươi sáng, hoạt bát, đầy sự trẻ thơ.
Hoắc Lăng không biết tiểu bằng hữu còn có một mặt như vậy, vẫn là ảnh hưởng của mẹ hắn làm thằng bé càng ngày càng trở nên hoạt bát hơn, nhưng không thể phủ nhận là, ở điểm này hắn thua xa nàng.
Hiện tại người mẹ đã nhận ra sai lầm, dùng hành động để nỗ lực bù đắp, hơn nữa cũng thành công , mà hắn hiện tại chẳng qua là làm giống như nàng mà thôi, có cái gì không thể đâu?
Hoắc Lăng lần này trong lòng có tính toán gì, Thịnh Dục Kiệt không thể lý giải , tiểu gia hỏa lần đầu tiên được cõng như thế, mà người làm điều này lại là vị ba ba mà mình luôn sùng bái nhưng không thể thân cận, loại thể nghiệm này đối với Thịnh Dục Kiệt, không nghi ngờ chút nào đó là hoàn toàn lạ lẫm.
Tuy rằng Thịnh Dục Kiệt cũng bởi vì độ cao mà hơi hoảng hốt, thậm chí nhịn không được nắm chặt cổ tay ba ba, rất sợ chính mình một giây sau liền từ chỗ cao rơi xuống, mắt nhìn chòng chọc vào đầu ba ba không dám rời đi, tiểu gia hỏa cơ hồ từ trên xuống dưới đều cứng đờ cùng âm thầm lo lắng, nhưng ở một chỗ khác, tại nơi Hoắc Lăng không nhìn thấy, tiểu bằng hữu khóe miệng cũng không tự giác kéo ra, cơ hồ là đến tận mang tai , không tiếng động cười.
Hoắc Lăng vững vàng bước ra, đi được mấy bước, đại khái là bởi vì phát hiện ba ba hắn đi vững vàng, không có nguy cơ làm hắn nằm sàn, Thịnh Dục Kiệt cũng dần dần yên tâm, lại tăng thêm thích ứng độ cao này, mặt nhỏ nhăn lại sít sao vì hoang mang lo sợ cuối cùng cũng thả lỏng, nhãn cầu xoay chuyển lung tung quan sát mọi phía.
Thấy hướng đi chính là phòng bếp, Thịnh Dục Kiệt ở góc độ này, vừa tốt nhìn thấy bóng lưng làm việc cần mẫn của mẹ hắn, mắt sáng lên, vừa định gọi mẹ xoay người nhìn mình một cái, Hoắc Lăng nhưng thật giống như có mắt trên đầu, vỗ vỗ tay tiểu gia hỏa, không tiếng động làm thủ thế im lặng.
Thịnh Dục Kiệt nhãn cầu xoay một vòng, ngoan ngoãn đem lời vừa muốn nói ra nuốt xuống, tiếng nhỏ xíu "Hư" một chút, an tĩnh bị hắn ba ba nhờ đi tới cửa phòng bếp.
Phòng bếp là nơi nấu ăn , nhưng cũng làm mái hình vòm, trong ngoài đều màu trắng, khắc hoa văn tinh xảo, hai cha con lặng yên không một tiếng động , liền dựa người vào cửa, đồng loạt nhìn chăm chú vào đạo thân ảnh đang bận rộn trong phòng bếp .
Tần Thi Nghi hiện tại cũng không phải đang cắt rau, ớt xanh cùng cây hành tây vì nàng đã thuần thục chuẩn bị tốt , thịt bò cũng cắt thành sợi ướp át xong xuôi , nguyên liệu hoàn thành đều đặt gọn gàng tươm tất trên bàn, chỉ cần bắc nồi lên xào là ok.
Nhưng mì Ý lại không nấu chín nhanh như vậy, Tần Thi Nghi đứng lúc này cũng không có chuyện làm, dứt khoát bước tới tủ lạnh lấy mấy ly nước cam, tính toán ép hai ly nước trái cây ra.
Nhìn tiểu gia hỏa bộ dáng khoe khoang như vậy, chờ đến lúc ăn cơm với tiện nghi lão công, không khéo lại khoe khoang kỹ năng ép trái cây của mẹ hắn, tiện nghi lão công nghe nói cũng chưa chắc đã muốn ăn, dù sao làm thì cũng đã làm, thay vì bị động, còn không bằng chủ động làm trước, cũng không có hại gì, lại đỡ bớt nhiều phiền toái.
Ai, con trai quá sùng bái chính mình cũng làm cho người ta phiền não, cho dù cũng thật vui vẻ, Tần Thi Nghi trong lòng than thở, lúc vùi đầu làm việc, khóe miệng lại không tự giác cong lên, nếu không phải do hát không hay lắm, thì những lúc thư giãn thích ý như lúc này hẳn là đang ngân nga vài giai điệu ngẫu hứng.
Cắt xong cam, bỏ một chút nguyên liệu cùng cam vào máy, đè xuống công tắc ép nước trái cây, sẵn lúc chờ đợi, Tần Thi Nghi đem dụng cụ cắt gọt rửa sạch, trả về chỗ cũ, thu thập xong mặt bàn bếp, nước trái cây cũng ép xong , Tần Thi Nghi lấy hai ly thủy tinh xinh đẹp ra đặt trên bàn.
Ngẫm nghĩ, Tần Thi Nghi lại lấy ra dao trái cây, học giống trong các quán giải khát, đem quả chanh vừa mới sử dụng kia, cắt lấy hai lát, đặt trên miệng cốc để trang trí.
Quả nhiên hiệu quả không tồi, cảm giác rất vui mắt.
Sau đó, Tần Thi Nghi vừa lòng gật đầu, cảm thấy chính mình thật là thiên tài, tay nghề này lại luyện thêm một chút, là chắc hắn đã có thể mở quán ăn , lại kiêm thêm phần giải khát, một bàn trái cây salad đều động một tí trên trăm, làm một lão bản vui vẻ nằm dài đếm tiền.
Lloyd: Tam thái thái Thịnh gia lưu lạc đến mức phải đi mở quán ăn ^^
Tần Thi Nghi đắc chí vừa lòng cười, một tay bưng một ly nước chanh, chuẩn bị đặt lên trên bàn, là vừa lúc có thể bắt đầu xào mì Ý .
Kết quả vừa mới xoay người, Tần Thi Nghi liền nhìn thấy một lớn một nhỏ, bốn con mắt, nháy cũng không nháy , cư nhiên đang nhìn chòng chọc chính mình, Tần Thi Nghi không chút phòng bị bị dọa đến nỗi suýt làm rơi cả ly nước xuống sàn.
"Sao lại đứng ở chỗ này? !" Biểu cảm của Tần Thi Nghi đang vui vẻ chốc lát biến thành kinh hãi , nói xong liền phát hiện tiểu bằng hữu đang trên vai tiện nghi lão công hơi há miệng, đờ đẫn nhìn mình, Tần Thi Nghi mới phục hồi tinh thần lại, tựa hồ nàng vừa mới dùng ngữ khí quá nặng ? Làm tiểu bằng hữu bị dọa?
Thật là không ổn a.
Đang lúc do dự , bên tai truyền tới giọng nam trầm trầm từ tính có chút ôn nhuận: "Xin lỗi, vốn nghĩ chào hỏi , không nghĩ tới em bỗng nhiên xoay người, làm dọa đến em rồi ."
"Không có không có." Tần Thi Nghi cũng vội lộ ra nụ cười ngại ngùng, nếu như người ta không phải cố ý, quả thật lúc nãy ngữ khí của nàng có hơi nặng nề, làm tiểu bằng hữu bị dọa sợ đến như vậy.
Tần Thi Nghi càng nghĩ càng hổ thẹn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười chân thành, nỗ lực làm cho thanh âm của bản thân ôn hòa hơn một chút, ấm giọng giải thích : "Nếu đã mệt mỏi , vậy ra phòng khách ngồi đi, em rất nhanh là làm xong."
"Vừa mới bồi Tiểu Kiệt chơi một lát, lúc này cũng đã khá hơn một chút." Hoắc Lăng cũng ôn hòa cười, xem bộ dáng là không tính toán nghe theo đề nghị của Tần Thi Nghi, ngược lại muốn đứng ở bên cạnh xem nàng nấu ăn .
Tần Thi Nghi lúng túng a a hai tiếng, nghĩ thầm làm thức ăn có gì hay ho mà phải đứng xem cơ chứ?
Nhưng chờ Tần Thi Nghi ngẩng đầu liếc con trai một cái, muốn tiếp tục khuyên giải sang tiểu gia hỏa, vừa nhìn liền cảm thấy cạn cmn lời .
Tiểu gia hỏa nhìn có vẻ ung dung thản nhiên, nhưng nhìn trong mắt hắn che giấu không đươc sự hưng phấn, liền biết chẳng qua là biểu hiện giả dối mà thôi, ngoài ra tiểu bằng hữu một cái tay còn thành thành thật thật bắt lấy cổ tay ba ba, một cái tay khác lại lặng lẽ mò trên cửa khắc hoa, đặt sau tiểu thân thể, nơi này sờ một chút, nơi kia đụng một tẹo, hiển nhiên giống như một đứa trẻ tăng động, còn làm bộ chính mình cử động rất âm thầm, bộ dáng khẳng định ai cũng sẽ không thấy.
Tần Thi Nghi nhìn hắn như vậy, tại sao lại không biết tiểu gia hỏa cũng thích cùng ba ba thân cận. Khó có lúc nhìn thấy con trai cao hứng như thế, cơ hồ quên luôn mình đang làm gì, Tần Thi Nghi cũng không muốn làm cho tiểu gia hỏa thất vọng, sau khi tính toán một chút liền thôi.
Chẳng qua nói đi thì nói lại, tiểu gia hỏa trước mặt nàng ra bộ ung dung thản nhiên, nhiều nhất chỉ thấy lỗ tai hồng lên một chút, nhưng cái tiểu hình dạng trước mặt ba ba hắn, quả thực chính là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.
Tần Thi Nghi nghĩ như vậy, trong lòng chua lè chua loét , cả thanh âm cũng trầm xuống: "Hai người nhường đường một chút, để lấy nguyên liệu xào mì."
Lloyd: Mấy người diễn tình cảm cha con mặn nồng trước mặt bổn cô nương! Hừ ! -.-
"Được." Khóe miệng Hoắc Lăng cong lên một cách đẹp mắt, hơi hơi nghiêng người.
Tần Thi Nghi để cốc xuống, trở lại phòng bếp rửa sạch, qua mấy lần nước lạnh rồi để ráo nước, đặt ở bên cạnh, lúc này mới bật bếp lên, chờ dầu nóng lên, Tần Thi Nghi ở trong lòng thở hắt ra, quả thực nghĩ quỳ cầu tiện nghi lão công đừng nhìn, thượng bất chính, hạ tắc loạn (*), hai cha con cái hiện tại đều nhìn chòng chọc nàng, Tần Thi Nghi mặc kệ đi đến nơi nào, đều cảm giác được hai đạo tầm mắt cực nóng chặt chẽ theo nàng ở phía sau, muốn xem nhẹ cũng không thể được.
(*) Trên không nghiêm, dưới chắc chắn sẽ loạn.
Bị người nhìn chòng chọc như vậy, trong đó còn có một người có thân phận còn siêu cấp phức tạp, cả hai lại là vợ chồng trên danh nghĩa, dù bản chất thật sự so với người lạ cũng không khác nhau là mấy, cố thân cận cũng không tốt, tỏ ra xa lạ cũng không tốt, tóm lại làm cái gì cũng đều không tốt, Tần Thi Nghi chỉ có thể cách vị lão công này được càng xa thì càng tốt, kết quả hiện tại thì sao, bị người mình muốn trốn xa nhất yên tĩnh nhìn chằm chằm, nàng còn có thể tốt sao?
Tần Thi Nghi nhanh chóng thở sâu một chút, nói với bản thân không nên hốt hoảng, coi hai gia hỏa phía sau là bóng đèn là được, nhìn nhiều cũng sẽ không mang thai, nàng nấu ăn cho tốt là được.
May mà Tần Thi Nghi trong lòng dời sông lấp biển, động tác vẫn là rất tự nhiên , thấy dầu âm ấm , là thả thịt bò vào xào, sau khi xào được tốt , đã có vị thịt , lại đem ớt xanh cùng hành tây bỏ vào đảo khoảng vài phút, máy hút mùi chạy công suất cao chạy liên tục cũng không giấu nổi hương vị thơm phức bay vào mũi hai gia hỏa đang đứng chực chờ ở cửa phòng bếp.
Tần Thi Nghi đã không còn tâm tình quản phía sau , mì Ý đã bỏ vào trong nồi, nàng phải không ngừng đảo để tránh dính đáy.
San Francisco hiện tại đang là đầu mùa thu, gió biển ban đêm thổi càng thêm lạnh, Tần Thi Nghi mặc áo ngủ khá mỏng, cảm giác có chút ớn lạnh, chỉ là còn chưa kịp mặc thêm y phục.
Nhưng mà lúc này, Tần Thi Nghi trán đã toát ra không ít mồ hôi. Tay phải của nàng như cũ rất nhanh đảo qua đảo lại, người đứng ở phía sau phảng phất có thể nhìn thấy hương vị liên tiếp từ đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng tỏa ra.
Đêm khuya, phòng bếp, mặt nữ nhân bận tối tăm mặt mũi, hai cha con đều dựa vào tường, ai cũng không nói gì, căn phòng tĩnh lặng, ánh đèn tựa hồ làm bóng người trước mắt như dài hơn.
Cảm giác thật bình yên.
Hoắc Lăng khóe miệng cong , ánh mắt cũng càng thêm nhu hòa, tâm bình tĩnh cùng thả lỏng trước nay chưa từng có. Không hề liên quan đến tình yêu, chỉ là bởi vì lúc đang mệt mỏi như vậy, còn có một người vì ngươi không vì vất vả, bận rộn mà từ chối, huống chi , lại là người có lẽ sẽ là người bên cạnh mình cả đời, tại sao lại không cảm động?
Nói lên, Hoắc Lăng tuy rằng tiếng tăm lớn, địa vị cũng cao, ra ngoài đều mang theo một dàn nhân viên công tác, đừng xem tòa nhà này hắn cùng với người quản lý của hắn ở, đó là bởi vì bên này bất tiện, đại bộ phận nhân viên công tác đều được an bài trong khách sạn, thợ trang điểm, tài xế cùng các loại trợ lý, cộng lại cũng khoảng người đi, mỗi khi đi đâu đều như tiền hô hậu ủng.
Không nói Hoắc Lăng còn có một người quản lý phụ trách chăm sóc hắn, cho nên công tác sinh hoạt, đem người chiếu cố tỉ mỉ chu đáo, bất kể việc to việc nhỏ.
Hoắc Lăng có hai ngươi trợ lý sinh hoạt , tuy rằng vừa sa thải một người, nhưng còn Tiểu Lâm này, đối hắn có thể nói là trăm theo ngàn thuận, đối với phân phó của Hoắc Lăng cơ hồ là cúc cung tận tụy đi hoàn thành.
Dưỡng nhiều người như vậy, tiền lương cũng không phải cho không bọn họ, những nhân viên này bất kể việc to việc nhỏ, có thể nói Hoắc Lăng bất kể là ở nhà hay trường quay, đều được chiếu cố vô cùng tốt, cơ hồ có thể nói là áo tới duỗi tay cơm tới há mồm .
Nhưng dù là bên cạnh nhiều người như vậy, Hoắc Lăng muốn tìm một người có thể ban đêm vì hắn mà bận rộn, đương nhiên là vì lo lắng cho hắn, không có tâm tư bất lương gì, thì quả thật là không tìm được. Editing
Hoắc Lăng là một ông chủ tốt, hắn dường như bị xoay như chong chóng, nhân viên công tác bên cạnh cũng đi theo không thể ngừng nghỉ, tiền lương cao cũng là dễ hiểu . Thật vất vả có mấy tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, thể xác và tinh thần người nào cũng mệt mỏi, hắn nơi nào không biết xấu hổ lại làm cho người ta thêm mệt nhọc.
Lại nói cũng bất tiện, bọn họ tới cùng vẫn ở khá xa bọn họ.
Ngô Triết ngẫu nhiên có thời điểm rảnh rỗi, ngược lại nhận thầu Hoắc Lăng ba bữa, thủ nghệ của hắn, tại đoàn thể này mà nói, chính là cứu vớt nhân sinh của Hoắc Lăng, nhưng mà Ngô Triết không nói là người quản lý của hắn, hai người lại là bạn bè tốt, Hoắc Lăng cũng không thể coi người như người hầu, sai sử liền sai sử.
Dù sao cũng phải cho người ta một chút không gian nghỉ ngơi.
Đương nhiên trọng yếu nhất là, Hoắc Lăng là nghệ sĩ, ngẫu nhiên tổ kịch kết thúc công việc sớm, đạo diễn nhà làm phim bọn họ có nhàn hạ thoải mái, cũng mời diễn viên đi xả hơi một chút, hoặc giả dứt khoát ở trong studio uống chút bia cùng đồ ăn khuya, chỉ là như vậy, cũng đã làm Hoắc Lăng phải vận động rất nhiều để tiêu hao năng lượng , nơi nào còn dám nửa đêm về nhà ăn thêm cơm.
Trên thực tế Hoắc Lăng cũng chỉ là đùa giỡn Tần Thi Nghi, nghe người quản lý nói vợ mình yêu thích làm thức ăn gì đó, hắn trong lòng xác thực có chút tò mò, cũng không nghĩ tới hắn vừa nói như vậy, nàng ấy liền nghe lời như vậy đi làm .
Nếu là đổi lại trước đây, sợ rằng sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Hoắc Lăng nhíu mày, đối với phán đoán của bản thân cũng không phải rất xác định, dù sao hắn trước đây cũng không có yêu cầu vô lễ nào với nàng, không, hắn trước đây gần như là chưa từng có yêu cầu gì với nàng.
Có vẻ có gì đó hơi khác thường.
Chờ Tần Thi Nghi đặt một bàn mì Ý ở trên bàn, Hoắc Lăng lần đầu tiên có loại dời đá đập chân mình, tuy rằng không nên nghĩ như vậy, nhưng tài nấu nướng của vợ hắn, thật là ngoài dự đoán, xem ra giống như thật rất tốt bộ dáng a...
Hắn nếu là ăn xong chỗ thức ăn này , một tuần lễ tiếp theo, chắc phải thêm mỗi ngày một tiếng tập thể hình, mới có thể không bị tăng cân chăng?
Hoắc Lăng trong não tính toán rất nhanh, tuy rằng trên mặt còn bảo trì ung dung thản nhiên mỉm cười, nhưng hắn không có động tác, cũng làm cho Tần Thi Nghi nhìn ra một chút không thích hợp, Tần Thi Nghi đại khái cũng đoán được do dự của đối phương =.=
Giờ đến lượt Tần Thi Nghi đắc ý , cố nén tươi cười, quan tâm ân cần thăm hỏi Hoắc Lăng:
"Chẳng lẽ không đủ ăn hay sao? Ngại ngùng a em không biết sức ăn của anh, chỉ là nghĩ đến anh phải giữ thân hình, cho nên có lẽ là hơi ít rồi."
Tần Thi Nghi này là mở mắt nói lời bịa đặt , giả vờ bộ dáng vẻ mặt quan tâm, căn bản chính là bảo tồn tâm tư mong còn không được tiện nghi lão công ăn nhiều một chút, trên người lại thừa thêm hai cân thịt ra, mới không uổng phí nàng nửa đêm từ trên giường xuống phục vụ cho hắn, cũng tốt cho ai đó biết, tùy tiện sai sử người là sẽ gặp báo ứng .
Nữ nhân âm hiểm :v
Tần Thi Nghi đang đắc ý vênh váo tới cùng nhịn không được, ân cần hỏi han: "Ạnh nhất định có thể ăn xong đi?"
Mắt đào hoa của Hoắc Lăng lóe lên một tia sáng, ở dưới ánh đèn tràn say lòng người: "Thi Nghi nếu như cũng đói, anh không ngại phần em một nửa."
"Em không đói bụng, vốn chính là vì anh mà chuẩn bị !" Tần Thi Nghi càng hưng phấn , mong còn không được Hoắc Lăng nhanh chóng ngồi xuống ăn, ngửa đầu, duỗi thẳng cánh tay nói với Thịnh Dục Kiệt, "Bảo bối, lại đây , để ba ba ăn cho thoải mái."
Thịnh Dục Kiệt liền nghiêng người về phía mẹ, muốn bổ nhào qua bộ dáng, Hoắc Lăng thấy thế liền nửa ngồi xổm người xuống, Thịnh Dục Kiệt chuẩn xác nhào vào trong lòng Tần Thi Nghi.
"Nhìn thấy ba ba, cao hứng hay sao?" Tần Thi Nghi cười điểm điểm ấn đường tiểu gia hỏa, hỏi, "Là muốn ngồi ở bên cạnh xem ba ba ăn, hay là ra phòng khách xem tivi?"
Tiểu gia hỏa không chút nghĩ ngợi nói: "Hiện tại TV không có gì hay cả!"
Ý tứ chính là muốn bồi hắn ba ba ăn cơm , còn thật là tiểu bằng hữu khéo léo, lại uyển chuyển như vậy biểu đạt .
Tần Thi Nghi cũng không ngoài ý muốn gật đầu.
Hoắc Lăng thấy bọn họ tán gẫu nhàm chán, cười đi tới trước bàn ăn, kéo ghế ngồi bên cạnh ra rồi mới ngồi xuống bàn mì Ý đầy ắp kia
Sau khi đã ổn định chỗ ngồi , Tần Thi Nghi vừa xoay người định đem con trai đặt bên cạnh Hoắc Lăng, liền bị tiểu gia hỏa kéo vạt áo: "Mẹ, ngồi một chỗ với con sao?"
Tần Thi Nghi không chút nghĩ ngợi lắc đầu, lại vội tìm lấy cái cớ sứt sẹo: "Mẹ ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, lại ngủ quá lâu, hiện tại toàn thân mỏi nhừ, nghĩ đứng vận động một chút."
Hoắc Lăng đang dùng bàn tay thon dài cầm đũa, động tác đơn giản nhưng với hắn lại khiến cho người ta cảm thấy phá lệ cảnh đẹp ý vui, nghe đến lời nói này, Hoắc Lăng ngẩng đầu, dùng đôi mắt đào hoa nhìn Tần Thi Nghi vài lần, còn cười một tiếng không rõ ý vị, lại không nói một lời, cúi đầu bắt đầu ăn .
Tới cùng là nhịn không được hương vị mê người này.
Thịnh Dục Kiệt ngược lại không nghĩ nhiều, tiểu bằng hữu dù thông minh, nhưng dù sao cũng không hiểu được thế giới người lớn phức tạp.
Do đó bị Hoắc Lăng nhìn như vậy làm cho lúng túng, biết chính mình nói dối bị vạch trần, lại bởi vì người ra không dùng lời nói biểu hiện ra nghi ngờ chất vấn, chỉ có thể kiên trì đến cùng diễn cho xong, ở phía sau tiểu bằng hữu xoay xoay thân mình vài cái, biểu thị chị đây thật đúng là đang vận động.
Tần Thi Nghi không biết, mấy động tác trong mắt đối phương, thật giống như sâu lông thành tinh đang ngọ nguậy. Càng nhìn càng thấy buồn cười.
Chỉ là Hoắc Lăng gia giáo tốt, không thói quen đo lòng người dài ngắn, lại Tần Thi Nghi còn một lòng làm bữa ăn khuya cho hắn, nên căn bản không chú ý lắm.
Tuy rằng cử chỉ này có hơi sửu nhi một chút, nhưng không có người chú ý, Tần Thi Nghi cũng bớt chút lúng túng, trong lúc vô tình, động tác liền dừng lại, thẳng đến khi nhìn thấy nàng con trai tiến đến tiện nghi lão công bên cạnh ——
Tần Thi Nghi động tác dừng lại, tiểu gia hỏa đây là bộ dáng muốn giành ăn a!
Tác giả có lời muốn nói: bảo bảo thật là thân tàn chí kiên a, sốt cao đến gần ba mươi chín độ, còn tại nỗ lực cấp up chương cho mấy người!
Đại khái này chính là tình yêu đi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip