Chương 53

Edit by may.

Lăng Thanh hỏi cậu ta, "Em bây giờ ở chỗ nào?"

"Ở phòng vệ sinh, hắn bảo bạn hắn đi cùng em, em lập tức liền phải trở về."

"Anh hỏi địa chỉ quán bar."

Lăng Thanh ấn ấn huyệt thái dương, chỉ thấy 2 đứa em trai, kém nhau cũng quá lớn.

Cứ như vậy đem Lăng Bạch về, Lăng gia Nhị lão có nguyện ý hay không hắn không biết, mà nếu là cha mẹ Thư gia, nhìn thấy con mình từ Thư Đồng biến thành Lăng Bạch, đoán chừng hai mắt tối sầm lại, rơi lệ.

Quả thực là thay đổi cả thân phận!

Lăng Thanh không nhịn được cho một cái đồng tình nước mắt thay Thư gia .

Lăng Bạch mới phản ứng, đem tên cùng địa chỉ quán bar báo cho hắn.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng gõ cửa, Lăng Bạch nhỏ giọng nói, "Bọn họ gọi em trở về, em không muốn."

"Liền nói đau bụng."

Lăng Thanh nói xong, nói với Vu Thần địa chỉ mà Lăng Bạch cho, "Đi nơi này."

" Điện thoại của Lăng Bạch ?" Vu Thần hỏi.

Lăng Thanh gật đầu.

Vu Thần không quá nguyện ý, " Cậu ta không phải là cùng Tô Việt ở một chỗ sao? Tô Việt cũng sẽ không hại cậu ta, quản cậu talàm cái gì?"

Lăng Thanh nở nụ cười một tiếng, đưa tay sờ sờ mặt Vu Thần .

Vu Thần không quen liền tránh, Lăng Thanh bất mãn, "Anh làm sao lại trốn."

"Không phải anh bảo em trốn tránh sao?" Lăng Bạch oan oan ức ức nói.

"Không phải nói em." Lăng Thanh đối với cậu ta nói, "Em trước chính mình chống đỡ, anh tới liền đây."

"Anh nhanh một chút a!"

"Biết rồi." Lăng Thanh chuẩn bị cúp điện thoại, cố tình Lăng Bạch ở bên kia lại nói, "Anh đừng cúp điện thoại, vạn nhất hắn thay đổi địa điểm, vậy làm sao bây giờ."

Lăng Thanh:...

Lăng Thanh cảm thấy cậu ta vào lúc này đầu óc còn rất tỉnh táo.

Cậu ta không phải uống rất nhiều rượu sao?

Vậy sao không uống say? !

"Được." Lăng Thanh động viên nói.

Hắn đem điện thoại di động nhét vào trong túi, nhìn sắc mặt không quá tốt của Vu Thần, hỏi anh, "Mất hứng?"

Vu Thần đương nhiên không cao hứng, đang yên đang lành tự dưng có chuyện ngáng chân, cmn ai có thể cao hứng.

Lăng Bạch đêm nay sẽ bị anh nói cho không ngóc đầu lên được!

"Tô Việt không là người tốt lành gì, Tiểu Bạch vẫn là Tiểu Bạch, tôi hiện tại nếu là không quan tâm, vạn nhất hắn thật xảy ra điều gì, tôi lấy cái gì bồi thường cho cha mẹ Thư gia ?"

"Cha mẹ Thư gia người ta thật vất vả nuôi Thư Đồng lớn lên thật tốt, hiện tại nhanh liền không còn, cũng không thể để Lăng Bạch tiểu ngu xuẩn cũng mất đi, đây cũng quá thảm."

Vu Thần nhíu nhíu mày, do dự nói: "Tô Việt hẳn sẽ không thương tổn cậu ta đi, hắn luôn luôn ở trước mặt Lăng Bạch ngụy trang rất tốt."

"Đó là trước đây, hiện tại không nhất định."

Vu Thần thở dài,nhìn về phía hắn, "Tôi hiện tại không quản cậu ta, cậu ngược lại là bắt đầu quản."

Lăng Thanh bật cười, hắn nhìn Vu Thần, cố ý nói: "Anh muốn quản, tôi cho anh quản là được rồi."

"Đừng." Vu Thần từ chối, "Tôi đối với việc quản cậu ta không có hứng thú."

Anh liếc mắt nhìn Lăng Thanh, "Tôi quản cậu còn tạm được, quản cậu đều làm tôi hao tâm tốn sức, tôi cũng không có tinh lực lại đi quản người khác."

"Vậy anh hôn tôi một chút." Lăng Thanh nói, "Ai bảo anh vừa nãy tôi sờ anh anh trốn đi , còn dám trốn."

Vu Thần cười nói, "Tôi không quen."

Bất quá lúc đèn đỏ sáng anh ngừng xe, nghiêng người hôn Lăng Thanh một chút, "Tình chàng ý thiếp khẳng định không né."

"Mơ đẹp quá." Lăng Thanh nói.

Vu Thần nặn nặn mặt của hắn, "Chờ một lát đem Lăng Bạch mang ra ngoài, để bản thân cậu ta tự về nhà, tôi đưa cậu về khách sạn."

"Vậy sợ là anh có ý khác* đi."

(* Câu gốc "túy ông chi ý bất tại tửu"
Mình đã note ở chương trước đó )

"Đương nhiên, quan tâm quan hệ sơn thủy vậy."

Lăng Thanh nở nụ cười, chỉ cảm thấy anh ngược lại rất thẳng thắn đáng yêu.

Chỉ là bọn hắn bên này bầu không khí ngọt ngào, Lăng Bạch bên kia lại không dễ chịu lắm.

Bạn bè của Tô Việt gõ cửa hồi lâu, cuối cùng lấy chân đạp, Lăng Bạch không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là mở cửa cùng bọn họ đi trở về.

Tô Việt thấy cậu ta trở lại, cười nói, "Làm sao đi lâu như vậy, anh còn tưởng rằng em không muốn gặp anh, trốn tránh anh đây."

Lăng Bạch nhìn anh ta, không nói gì.

Bạn bè của Tô Việt đẩy cậu ta một cái, Lăng Bạch lảo đảo một bước, bị đẩy đi tới chỗ Tô Việt ngồi xuống bên người.

Tô Việt đưa cho cậu ta chén rượu, "Cầm, phá chế riêng cho em."

Lăng Bạch không nghĩ uống, quay đầu nhìn anh ta, "Tôi muốn đi trở về."

Cậu ta nói, "Không quay lại, trường học của chúng ta muốn đóng cửa."

"Vậy thì không về trường học."

"Vậy tôi muốn về nhà."

"Không vội vã." Tô Việt cười nói, "Chúng ta thời gian dài như vậy không gặp, em không muốn cùng anh nói chuyện với nhau sao?"

Những người khác cũng cố ý nói, "Đúng vậy Lăng Bạch, thời gian dài như vậy cậu vẫn luôn trốn tránh Việt ca, cậu có ý gì a?"

"Làm sao vậy, cùng Việt ca giận dỗi ? Này cũng không phải đại sự gì, nói ra là tốt rồi. Cậu bây giờ làm như vậy, thật giống như Việt ca có lỗi với cậu vậy."

Lăng Bạch bất đắc dĩ, "Việt ca, tôi không phải trốn tránh anh, tôi chỉ là gần nhất khá bận, không có thời gian thôi."

"Kia vừa vặn ngày hôm nay chúng ta gặp, chúng ta cùng nhau tâm sự."

Lăng Bạch ủy khuất nói, "Anh không thể để cho tôi về nhà trước sao? Chờ tôi về nhà, sẽ cùng anh tán gẫu điện thoại không phải giống nhau sao?"

Anh ta nhìn Tô Việt, "Nếu như em thật sự yêu thích anh, em nên tôn trọng anh."

Tô Việt khẽ cười một tiếng, ánh mắt sáng ngời dưới ánh đèn không có một nụ cười, anh ta nói, "Tiểu Bạch, anh thích em, nhưng em lại trốn tránh anh, anh cũng khó chịu."

"Anh khó chịu vậy anh có thể hay không để tôi đi về?" Lăng Bạch hỏi, "Tôi đã uống nhiều như vậy, tôi đã đợi thời gian dài như vậy, anh còn không cho tôi đi, anh là căn bản cũng không dự định cho tôi đi sao?"

"Đương nhiên không phải."

"Vậy bây giờ anh để tôi đi!" Lăng Bạch đứng lên, muốn đi ra ngoài.

Kết quả còn chưa đi ra, liền bị bạn bè Tô Việt kéo trở lại, đặt tại Tô Việt bên người.

Lăng Bạch tức giận, "Anh đây là ý gì? Anh đến cùng muốn thế nào?"

"Không ra sao." Tô Việt uống một hớp rượu, bình tĩnh, "Ngược lại là em, đột nhiên nói không để ý tới anh sẽ không để ý đến anh, làm sao? Ca ca làm cái gì cho em không cao hứng sao? Ca ca trước một trận không phải mới vừa cứu em sao? Em làm sao nói trở mặt liền trở mặt đâu? Đối xử như thế ân nhân cứu mạng của mình, em cảm thấy thích hợp sao?"

Lăng Bạch nghe anh ta nói đến cái này liền trong lòng tức giận, "Anh còn không thấy ngại còn nói, những người kia vốn là anh an bài, anh dĩ nhiên tìm người đánh tôi!"

"Oan uổng ." Tô Việt kinh ngạc, "Tiểu Bạch, là có người hay không cùng em nói cái gì cố ý gây xích mích tình cảm hai chúng ta ? Không thì làm sao em sẽ nghĩ như vậy?"

Lăng Bạch rên một tiếng, "Không ai gây xích mích, vừa mới bắt đầu chính là anh đặt ra bẫy, anh cố ý tìm người đánh tôi, sau đó cố ý tới cứu, chơi tôi rất vui à Tô Việt?"

Tô Việt mở ra tay, vô tội nói, "Em đây liền hiểu lầm anh rồi."

"Em hỏi một chút mọi người đang ngồi ở đây, anh là người như thế sao? Anh yêu thích em như vậy, đối với em tốt như vậy, anh làm sao cam lòng tìm người đánh em đây."

"Chính là Lăng Bạch, Việt ca không phải người như thế."

"Lăng Bạch, ngươi hiểu lầm Việt ca."

Tô Việt bằng hữu nói giúp vào.

Lăng Bạch mới không tin, "Vậy sao cố tình ngày đó anh vào lúc ấy xuất hiện, anh không cảm thấy thật trùng hợp sao?"

"Đây chính là duyên phận." Tô Việt đè bờ vai Lăng Bạch xuống, "Chính là bởi vì hai chúng ta hữu duyên, cho nên anh mới đặc biệt nhớ em, muốn đi gặp em, vừa vặn cứu."

Lăng Bạch không tin.

Thế nhưng Lăng Bạch cảm thấy chính mình cần phải làm bộ tin tưởng.

"Có thật không?"

"Đương nhiên là thật sự."

"Kia tại sao ngày hôm nay anh lại gây khó dễ tôi?"

"Liên tiếp nhiều ngày như vậy em không để ý tới anh, trốn tránh anh, anh có thể không tức giận sao? Anh vừa giận, khó tránh khỏi giận chó đánh mèo, khả năng liền làm em sợ."

"Vậy anh bây giờ để em về nhà." Lăng Bạch thuận thế, " Anh mới vừa thật sự dọa tôi."

"Được, em theo anh ngồi một lúc, ca ca đưa em về nhà."

Lăng Bạch không muốn để cho anh ta đưa về, thế nhưng cậu ta cảm thấy hiện tại đáp ứng sẽ khá tốt, Lăng Thanh cũng sắp đến.

Vì thế cậu ta cường điệu nói, " Không cho phép anh ép em uống rượu nữa."

Tô Việt nở nụ cười, quay đầu cầm lấy trên bàn chén rượu vừa mới phá chế, "Cuối cùng một chén, em cùng anh chạm thử, chúng ta coi như hòa hảo rồi."

Anh ta nói, chính mình cũng cầm một chén rượu.

Lăng Bạch lo lắng có trò lừa, đối với anh ta nói, "Em muốn uống chén của anh."

Tô Việt nâng cốc đưa cho cậu ta.

Lăng Bạch lúc này mới yên tâm, cùng anh ta đụng một cái, uống rượu.

Tô Việt ngược lại là không uống, nâng cốc rượu rồi buông xuống.

Lăng Bạch không rõ, "Anh tại sao không uống?"

"Trong này đổi rượu đế, anh dị ứng." Hắn nói.

Lăng Bạch tâm lý hoài nghi, lại không dám lên tiếng.

Cậu ta vào lúc này cũng không dám sốt ruột đi, an vị ngồi bên cạnh Tô Việt, nhìn bọn họ chơi xúc xắc.

Tô Việt cũng không thúc cậu ta, dương dương tự đắc chơi.

Lăng Bạch nhìn anh ta, càng xem càng cảm thấy có vấn đề, nhưng là vừa không nghĩ ra nơi nào có vấn đề, mãi đến tận khi cảm giác cả mình chậm rãi khô nóng lên.

Lăng Bạch mới thức tỉnh.

Cậu ta bỗng nhiên đứng lên, "Em đi vệ sinh."

Nhưng mà Tô Việt kéo lại, "Em vừa nãy đã đi."

" Em đau bụng, mới vừa liền đau, luôn luôn tại đau bụng." Lăng Bạch nỗ lực tìm cho mình lý do.

Tô Việt nắm tay cậu ta, khẽ cười nói, "Tiểu Bạch tay em rất nóng a."

Lăng Bạch nghe vậy, liền muốn rút tay về, nhưng Tô Việt lại không buông tay.

Anh ta chậm rãi đứng lên, nhìn Lăng Bạch có chút đỏ lên mặt, nhẹ giọng nói, "Tiểu Bạch, mặt sao lại hồng như vậy ? Là uống say sao? Vẫn là trong phòng quá ấm?"

Lăng Bạch không biết trả lời như thế nào.

Tô Việt bằng hữu đã thay cậu ta trả lời, "Đại khái là say rồi đi, Việt ca, anh dẫn cậu ta đi nghỉ ngơi đi."

Lăng Bạch lắc đầu, "Em không có say."

"Em say rồi, mới vừa uống nhiều rượu như vậy. Đi thôi, anh đưa em về nhà, không phải muốn về nhà sao? Anh đưa em."

Lăng Bạch nào còn dám làm cho anh ta đưa a, giãy dụa từ chối, "Không cần, em tự mình có thể về."

"Hay là anh đưa em đi. Em uống nhiều rượu như vậy, không an toàn."

Lăng Bạch thầm nghĩ ngươi đưa về lúc này mới không an toàn!

Cậu ta lúc này quả thực không biết nên làm gì, cùng Tô Việt một chỗ khẳng định không thể, có thể hao tổn tựa hồ cũng không thể thực hiện được.

Lăng Bạch lo lắng, Lăng Thanh hắn làm sao còn chưa tới?

Trong lòng lo lắng, Tô Việt lại bình tĩnh bình chân như vại nhìn cậu ta.

Tựa hồ là tại xem xét cậu ta muốn giãy dụa liền trốn không ra bộ dạng đáng thương.

Hắn nhìn, tay đặt lên Lăng Bạch vai, "Đi thôi, anh đưa em về nhà."

Lăng Bạch chỉ cảm thấy anh ta chạm vào địa phương như lửa giống nhau, cậu ta liều mạng giãy dụa, lại không sử dụng ra được nhiều lực, chỉ có thể bị Tô Việt đẩy đi.

Lăng Bạch gấp đến độ la lớn, "Ca, ca!"

Cậu ta và Lăng Thanh điện thoại còn không có cắt đứt, điện thoại di động còn tại túi, cậu ta không ngừng kêu "Ca", hi vọng Lăng Thanh nhanh một chút.

Tô Việt còn tưởng rằng cậu ta là gọi mình, cười nói, "Ca ca ngay ở đây, sợ cái gì, đừng sợ, ca ca thương em."

Tô Việt nói xong, trong phòng khách người người nở nụ cười, xem việc vui dường như nhìn Lăng Bạch.

Tô Việt mở ra cửa phòng bao, cửa còn không có triệt để mở ra, bên ngoài đột nhiên đưa vào một cái tay, một cái kéo Lăng Bạch từ trong tàu anh ta ra.

_________

Sorry mn nhìu nhìu. H mềnh quay lại rồi đây

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip