CHƯƠNG 39: ANH TRAI KHÔNG LÀM MÌNH THẤT VỌNG

[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach

CHƯƠNG 39: ANH TRAI KHÔNG LÀM MÌNH THẤT VỌNG.
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521

----------------------------------------------------------------------

Giản Văn Khê trực tiếp ra khỏi tòa nhà.

Toàn bộ khu sản nghiệp đều là sông núi, cậu chạy nửa vòng vòng quanh khu sản nghiệp, cuối cùng chạy đến sườn núi cao, nhìn ngắm mặt sông, ánh mặt trời sáng sớm chiếu đến mặt sông một mảnh kim hoàng, nơi xa sương trắng mê mang, lạnh lẽo đến ánh vàng rực rỡ, khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Cậu đứng một hồi trên sườn núi cao, liền thấy có người từ đối diện chạy tới, chờ người nọ chạy tới gần, cậu mới thấy rõ là Lục Dịch.

Lục Dịch hôm nay mặc chiếc áo hoodie màu xám nhạt, mang giày chạy bộ, tóc cắt ngắn, khuôn mặt tuổi trẻ, thoạt nhìn như là học sinh thể dục.

"Sớm." Cậu chủ động chào hỏi.

Lục Dịch liền thở phì phò ngừng lại, trên mặt trên cổ anh ấy tất cả đều là mồ hôi, cũng không biết đã chạy bao lâu, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: "Sớm."

Giản Văn Khê cười cười, tiếp tục đi về phía trước.

Lục Dịch lại đột nhiên đi theo lên, nói: "Để ý cùng nhau chạy không?"

Giản Văn Khê lắc đầu, nói: "Anh còn chạy nổi sao?"

"Lại thêm hai vòng không thành vấn đề." Lục Dịch nói.

Ngày hôm qua không có ngủ ngon, thế cho nên Chu Đĩnh hôm nay dậy đặc biệt trễ, anh ngày thường đều là hừng đông đã dậy, nếu có điều kiện còn sẽ chạy mấy bước, tập thể hình.

Nhưng hôm nay hiển nhiên có hơi không còn kịp rồi, anh đợi lát nữa đã phải cùng tổ tiết mục đến học viện âm nhạc quay một đoạn tiết mục.

Anh cứ thế trực tiếp đến nhà ăn, nhà ăn vẫn chưa có mấy người, anh đi vào liền thấy mấy thực tập sinh người mới ghé vào trước cửa sổ sát đất, vừa gặm bánh bao vừa nhìn xem bên ngoài.

Anh ngồi xuống ở bàn bên cạnh, liền nghe thấy mấy người kia nhỏ giọng nghị luận nói: "Thật là hai người Giản ca và Lục ca a."

"Hai người bọn họ vậy mà cùng nhau tập thể dục buổi sáng!"

"Tôi còn nhớ rõ vào kỳ đầu tiên, Lục ca cả người toàn mùi thuốc súng."

"Hai người bọn họ rốt cuộc trước kia có qua lại không vậy?"

"Hẳn là từng có đi, không có từng yêu, đâu ra hận ý mãnh liệt như vậy?"

Mọi người buồn cười một tiếng, cẩn thận quay đầu lại nhìn nhìn bốn phía, kết quả vừa quay đầu lại đã thấy Chu Đĩnh ngồi trên bàn bên cạnh bọn họ.

Đang uống sữa bò nữa.

Mấy người bọn họ lập tức hưng phấn mà chạy tới: "Chu lão sư!"

Chu Đĩnh "Ân" một tiếng, hỏi: "Các anh nhìn cái gì vậy?"

"Không có gì." Một thực tập sinh người mới tương đối thấp nói: "Nhìn thấy bên ngoài có người đang chạy bộ buổi sáng."

Chu Đĩnh "Ân" một tiếng, liền không có nói nữa, bữa sáng chỉ ăn một lát, anh liền bưng mâm đứng lên.

Về phòng thay đổi một bộ đồ thể dục, ra khỏi tòa nhà, ánh mặt trời vừa lúc xuyên qua chiếu vào đình viện. Sáng sớm vào đông, ánh mặt trời có vẻ phá lệ lạnh lẽo sạch sẽ, anh nhìn thoáng qua nơi xa, cách cỏ cây tùng, mơ hồ thấy được thân ảnh của Giản Văn Khê và Lục Dịch.

Hôm nay người ra ngoài chạy bộ buổi sáng rất ít, thân ảnh của hai người bọn họ liền phá lệ bắt mắt.

Anh đem mũ áo hoodie đội lên, cũng không chạy, chỉ đi vê phía trước dọc theo đường băng. Đường chạy này gọi là đường Khang Lạc, trên mặt đất vẽ rất nhiều động vật nhỏ, anh cứ luôn đi đến trên sườn núi cao đứng yên, nhìn mặt sông một hồi, liền thấy Giản Văn Khê và Lục Dịch song song chạy tới.

Giản Văn Khê nhìn thấy anh liền ngừng lại, thở phì phò gật đầu một cái với anh.

Chu Đĩnh liền cũng gật đầu một cái.

"Chu lão sư cũng ra ngoài chạy bộ sao." Lục Dịch nói.

Chu Đĩnh "Ân" một tiếng, không nói chuyện.

Giản Văn Khê và Lục Dịch cùng anh chào hỏi xong liền tiếp tục chạy đi. Hai người cùng nhau chạy qua từ bên cạnh anh.

Chu Đĩnh hai tay xắm vào túi quần, sắc mặt so với gió bắc sáng sớm còn muốn lạnh hơn một ít.

Nước Y đã là giữa trưa, mặt trời chiếu hoa người mắt. Giản Văn Minh lái motor thuyền, ở trên biển lướt ngang một cái, trên người đều ướt đẫm.

Đã lâu không sảng khoái đến vậy.

Cậu ấy lau bọt nước trên mặt, nhìn về phía motor thuyền bên cạnh.

Người lái motor thuyền màu đỏ bên cạnh chính là bạn thân của cậu ấy Tôn Ngôn Ngôn, một Omega tính cách lả lơi, là bạn từ nhỏ của cậu ấy.

Từ sau khi cậu ấy đến Hoa Thành, đã lâu chưa liên hệ với Tôn Ngôn Ngôn.

Tôn Ngôn Ngôn gần đây mở một công ty cho thuê motor thuyền ở bờ biển, cậu ấy sau khi nghe nói liền tới đây.

"Cậu không phải nói cậu đã hai năm chưa từng chơi cái này sao, sao lại còn lái thuận tay đến vậy!"

Giản Văn Minh cười cười, đem sơ mi trắng trên người đều cởi, ném lên motor thuyền, lộ ra nửa người trên trắng nõn, hình dáng cơ ngực như ẩn như hiện, Tôn Ngôn Ngôn nhìn chằm chằm cậu ấy liếm liếm khóe miệng.

Giản Văn Minh cũng không để bụng, nói: "Đã lâu không chơi vui như vậy. Tôi lại chạy hai vòng!"

Cậu ấy nói liền lại lần nữa phát động motor thuyền, đánh lượn vòng ở trong nước, "Vèo" một tiếng liền chạy xa.

Xem Tôn Ngôn Ngôn kinh hồn táng đảm. Giản Văn Minh lại chạy một vòng mới lên bờ, Tôn Ngôn Ngôn lấy khăn lông ném cho cậu ấy, Giản Văn Minh xoa xoa nước biển trên người, nói: "Sướng!"

Ở Hoa Thành hai năm, cậu ấy bị Lý Nhung bọn họ đè ép đến một chút tinh thần phấn chấn cũng không có, tinh thần cả người phảng phất đều bị rút ra, hiện giờ cậu ấy lại sống trở về bộ dáng chính mình nên có, chỉ cảm thấy cả người đều là khí lực dùng không hết.

Tôn Ngôn Ngôn cười nói: "Dáng người cậu sao lại không tốt như trước, cậu không vận động?"

Giản Văn Minh nói: "Mấy năm nay đều hoang phế hết."

"Lần này trở về có thể ở bên này ngốc bao lâu?"

"Phải ở một đoạn thời gian."

"Được, qua hai ngày tôi tìm người xem cửa hàng, cùng cậu đi chơi khắp nơi, cậu vừa đi, tôi cũng đã lâu không chơi cho thống khoái, chúng ta đi nhảy dù đi?"

Giản Văn Minh nói: "Được a. Cậu nói trước với tôi nói một tiếng."

Hai người đến tiệm bên cạnh ăn chút gì, trò chuyện một hồi, Tôn Ngôn Ngôn bỗng nhiên nói: "Cậu trở về gặp anh trai cậu sao?"

Giản Văn Minh "Ân" một tiếng, nói: "Làm sao vậy?"

"Tôi nghe người ta nói, anh trai cậu hình như muốn l·y h·ôn với Hề Chính?"

Giản Văn Minh liền nhìn về phía cậu ta.

Tôn Ngôn Ngôn nói: "Là thật sự sao?"

"Cậu nghe ai nói?"

"Tôi có một người chị em." Tôn Ngôn Ngôn nói: "Anh trai người đó đi làm ở tập đoàn Đại Khê, nghe nói hai ngày này c bên trong ông ty truyền ồn ào huyên náo. Bọn họ nói có mũi có mắt, còn nói Hề Chính hiện giờ cùng đại thiếu gia tập đoàn Minh Thành đi lại rất gần."

"Tập đoàn Minh Thành?" Tên này nghe tới có chút quen thuộc.

"Tam đại điền sản công ty nước Y Minh Thành a, đại thiếu gia nhà bọn họ Minh Thế Khải chúng ta không phải gặp qua sao? Ở hôn lễ của anh trai cậu và Hề Chính, hắn và cậu đều là rễ phụ như nhau."

Cậu ta nhắc tới như vậy, Giản Văn Minh liền nhớ ra rồi.

Cậu ấy lúc ấy cũng là một trong số rễ phụ, ấn tượng với Minh Thế Khải còn khá tốt, mang khung mắt kính tơ vàng, thoạt nhìn rất là ôn hòa, anh tuấn.

Đối phương cũng là Alpha.

Chẳng lẽ Hề Chính không thích Omega, thích Alpha?

A, tên tra nam này.

"Đi lại gần là ý gì?"

"Ý trên mặt chữ nha." Tôn Ngôn Ngôn cười nói: "Bạn tốt, anh em tốt."

"Phi."

Tôn Ngôn Ngôn liền nở nụ cười, nói: "Đương nhiên là ý nói có gian tình nha."

Mặt Giản Văn Minh liền đen xuống.

Tôn Ngôn Ngôn thấy cậu ấy sắc mặt không tốt, nhớ tới cá tính cậu ấy quý anh trai như mạng, liền cũng thu liễm tươi cười, nói: "Bất quá đều là chuyện bắt gió bắt bóng, hiện giờ công ty con tập đoàn Đại Khê đang tiến quân nguồn năng lượng mới, công ty ở thời khắc tương đối mấu chốt, tình yêu và hôn nhân của tầng lãnh đạo nghe đồn cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể đánh giá đối với công ty, Hề Chính hẳn là không đến mức ngốc như vậy, ít nhất không đến mức kiêu ngạo như vậy."

"Anh ta cái gì không dám làm." Giản Văn Minh nói liền lấy di động ra, lục soát một chút tin tức của Minh Thế Khải.

Kết quả tìm kiếm dòng tin tức thứ nhất, chính là hình ảnh Hề Chính cùng anh ta bắt tay. Chữ "Tập đoàn Đại Khê cùng Minh Thành cường cường hợp tác" nhảy vào trong tầm mắt cậu ấy.

Trên ảnh chụp Hề Chính tươi cười ôn hòa, Minh Thế Khải lại vẫn là bộ dáng ôn nhuận như ngọc kia.

Tra nam Hề Chính này thì ra cũng biết cười à, ảnh kết hôn với anh trai cũng chưa thấy hắn cười như vậy.

Đến nỗi tên Minh Thế Khải này, lớn lên sạch sẽ như vậy, xuất thân lại tốt như vậy, sao lại đi làm tiểu tam.

Mặc kệ là tiểu tam xấu hay là tiểu tam đẹp, mặc kệ nam tiểu tam hay là nữ tiểu tam, hết thảy đều nên chịu ngàn đao.

Tra nam càng nên chịu ngàn đao!

Không, vạn đao.

Từ Tôn Ngôn Ngôn bên kia trở về, đã là đêm khuya. Trên đường trở về, cậu ấy mua tin tức tố vị hoa hồng, đem nhà ở phun hết một lần, mới đi phòng tắm tắm rửa.

Cậu ấy đang tắm rửa, liền nghe thấy có người tiến vào được.

Không cần nghĩ, khẳng định là Hề Chính.

Cậu ấy cố ý cọ xát thời gian thật dài mới đi ra ngoài, đang ở phòng để quần áo thay quần áo, liền nghe thấy Hề Chính hỏi: "Kỳ phát tình của cậu không phải qua rồi sao?"

Giản Văn Minh lạnh lùng mà nói: "Lại phát tình."

Đối phương thật lâu không nói chuyện, cậu ấy liền trực tiếp đi phòng ngủ cách vách.

Hề Chính nằm ở trên sô pha, tựa hồ là mới uống rượu, sắc mặt có hơi ửng hồng.

"Kỳ phát tình của tôi hỗn loạn." Giản Văn Minh nói: "Anh biết tôi vì cái gì mà kỳ phát tình hỗn loạn không?"

Hề Chính liền mở to mắt nhìn cậu ấy.

Giản Văn Minh nói: "Bởi vì tôi kết hôn hai năm, đều còn chưng từng b·ị đ·ánh dấu qua."

Hề Chính nói: "Cậu là đang trách tôi?"

Giản Văn Minh nói: "Tôi chỉ là nói cho anh tôi vì cái gì lại tiến vào kỳ phát tình."

Hề Chính liền nói: "Uống thuốc rồi sao?"

"Uống rồi, không có tác dụng."

Hề Chính sắc mặt càng đỏ, hình như không chỉ là uống say đơn giản như vậy.

Giản Văn Minh sửng sốt một chút, hỏi nói: "Anh...... kỳ dịch cảm tới rồi?"

Hề Chính không nói chuyện, chỉ kéo cà vạt, tựa hồ nóng đến lợi hại.

Giản Văn Minh tim đập gia tốc, vừa khẩn trương, lại hưng phấn.

Hề Chính tới kỳ dịch cảm.

Hình như là chuyện tốt a.

Cậu ấy liền đi một bước đến gần Hề Chính.

Hề Chính mở to mắt nhìn cậu ấy, nói: "Nếu cậu không nghĩ bị tôi đánh dấu, tốt nhất cách tôi xa một chút."

Giản Văn Minh dừng lại, khóe môi cười như không cười, nhìn chằm chằm Hề Chính.

"Nếu khó chịu như vậy, vì sao không tìm người giải quyết một chút?"

Hề Chính liền nói: "Cậu cảm thấy tôi là người tùy tiện tìm người giải quyết sao?"

Giản Văn Minh nói: "Ai biết được."

Hề Chính liền nhìn chằm chằm cậu ấy.

Giản Văn Minh xoay người lại, trở lại phòng mình.

Sau khi trở lại trong phòng, cậu ấy móc tin tức tố mình mua ra tới, đem phòng mình lại phun một lần

Tốt nhất khó chịu ch·ết hắn.

Cậu ấy tâm tình vui sướng, click mở di động, phát một bài hát.

Anh trai hát, 《Câu Chuyện Tình Yêu Huyết Tinh》.

Quá mang cảm, cao âm của anh trai, thật sự thực sự làm rung chuyển bầu trời.

Cũng không biết Hề Chính có thể nghe ra tiếng ca của anh trai hay không.

Cậu ấy có chút lo lắng, lại muốn chơi kích thích, thử một lần, như thế nghe xong hai lần, bỗng nhiên nhớ tới công diễn lần bốn của《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》.

Kỳ này anh trai bắn phát đầu, không biết hiện tại đã hat chưa.

Cậu ấy mở phát sóng trực tiếp ra nhìn thoáng qua, phát hiện đã phát sóng trực tiếp đến Cố Vân Tương.

Cố Vân Tương một thân cổ trang, ánh mắt mị hoặc, tóc vẫn là kiểu tóc hiện đại, hồng y trên người lại phiêu nhiên cùng bay.

Kỳ thật dẹp nhân phẩm không kể, Cố Vân Tương thật là cực phẩm nhân gian, thân thể mềm mại cao gầy, vòng eo tinh tế, khung xương cân xứng, đầu nhỏ, mặt nhỏ, ngũ quan tinh xảo, không thi phấn trang đã là tuyệt sắc nhân gian, hơi trưng diện theo hướng diễm lệ, đó là vẻ đẹp kinh hồn động phách.

Loại trang dung và b·iểu t·ình mị hoặc này, so với hắc hóa càng thích hợp với anh ta, anh ta chân chính làm được đôi mắt hoang dại nhìn quanh sóng mắt bay tứ tung.

Anh ta nhìn một vòng toàn trường không dừng giây nào.

Cố Vân Tương hát xong, vỗ tay sấm dậy, sau khi người chủ trì lên đài khen hai câu, liền nói: "Cho mời tổ pk Giản Văn Minh và Chu Tử Tô!"

Giản Văn Minh hơi sửng sốt, đã thấy anh trai và Chu Tử Tô đi lên đài.

Kỳ này vậy mà là vương giả đối kháng!!!

Làm fan tiết mục, Giản Văn Minh đều đã quên lo lắng thay anh trai, chỉ cảm thấy chính mình lập tức hưng phấn lên.

Anh trai cùng Cố Vân Tương, rốt cuộc ở kỳ thứ tư nghênh đón trận đấu đối kháng chính diện, không phải trận xếp hạng, mà là pk lẫn nhau!

Vậy trên mạng còn không nổ thành một mảnh.

Cậu ấy khẩn trương mà nhìn chằm chằm màn hình, nghe người chủ trì cười nói: "Lại đến thời khắc kích động lòng người nhất, biểu diễn buổi tối hôm nay, có thể nói thần tiên đánh nhau, rốt cuộc các bạn người xem càng thích biểu diễn của tổ nào đây? Số phiếu của Vân Tương và Tử Nghĩa ra tới liền thấy rốt cuộc, như vậy......"

Giản Văn Minh có một loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên cậu ấy liền nghe người chủ trì nói: "Chờ một lát, sau khi quảng cáo, vì bạn công bố!"

Hình ảnh đột nhiên biến thành quảng cáo Met ô tô.

"Đ*." Giản Văn Minh nói.

Làn đạn cũng đều đang "A a a a" mà hét bậy.

"Tổ tiết mục!"

"Vạn ác đài truyền hình Giang Hải!!!!"

"Vì sao đặt ở chỗ này!!!"

Nhưng phun tào trên làn đạn đột nhiên đã bị sự xuất hiện của người phát ngôn trong quảng cáo nháy mắt bỏ dở.

"A a a a a a a a a!"

"Mọi người mau xem quảng cáo là Giản Văn Minh!!!!"

Giản Văn Minh cũng kinh sợ.

Bởi vì cậu ấy mấy kỳ trước cũng xem qua quảng cáo, Met ô tô là quảng cáo xuất hiện dày đặt nhất, xuất hiện chỉ có một mình Chu Đĩnh.

Nhưng lúc này đây, xuất hiện trong quảng cáo lại là anh trai và Chu Đĩnh hai người.

Anh trai cũng quá soái đi!

Tây trang giày da, tóc vuốt ngược, thân sĩ đến loá mắt, thoạt nhìn cao cấp cực kỳ.

Trong màn ảnh, Giản Văn Khê và Chu Đĩnh mỗi người lái một chiếc xe, Chu Đĩnh lái ô tô màu đen, Giản Văn Khê lái là màu trắng, hai chiếc xe cùng chạy trên đường dài trong đêm khuya, trên đường lớn không không một người, chỉ có ánh trăng kim sắc lót đường, hai người họ chạy đua với nhau, trong hình ảnh cuối cùng, màn ảnh từ trên lướt xuống dưới, hai chiếc xe cùng nhau thực hiện cú drift* vô cùng đẹp mắt, lấy phương thức quay chậm đi vòng quanh màn hình phía bên phải, sau đó hình ảnh vừa chuyển, hai chiếc ô tô biến thành hai người trên sân khấu.

*Nói theo một cách dễ tưởng tưởng là khi xe chuyển hướng gấp, tăng tốc nhanh hoặc thắng gấp xe để lại dấu bánh xe trên đường. Chỗ này đại khai là tả cảnh xe chuyển hướng quay đầu.

Chu Đĩnh và Giản Văn Khê, tươi cười xán lạn, ở dưới ánh đèn sân khấu sáng lạn, thực hiện vũ bộ giống như hai chiếc ô tô vừa rồi, Chu Đĩnh duỗi tay dắt tay Giản Văn Khê, đầu ngón tay hai người lấy khoảng cách gang tấc bỏ lỡ đi, hình ảnh nháy mắt biến mất không còn, chữ quảng cáo xuất hiện.

"Thanh xuân có tôi, bồi bạn Tinh Nguyệt đồng hành."

Quảng cáo này quay rất tốt, đặc biệt là cú drift cuối cùng kia, người xe hợp nhất, sống động lại mượt mà.

Anh trai cũng quá soái, hợp tác quay quảng cáo với đỉnh lưu như Chu Đĩnh, nhan trị khí thế đều không thua chút nào.

Nếu đổi là mình, cùng quay quảng cáo với Chu Đĩnh, chỉ sợ mình sẽ trở thành nền của Chu Đĩnh đi.

Rốt cuộc bản thân là fan của Chu Đĩnh mê.

Chu Đĩnh cũng thật đẹp trai nha.

Xem xong Chu Đĩnh, lại nghĩ đến Hề Chính.

Ha hả ha hả ha hả.

Đàn ông có đẹp trai hay không, thật sự phải xem là với ai so.

Hề Chính ở trong người thường cũng coi như soái, chính là so sánh với tuyệt phẩm Alpha như Chu Đĩnh, rốt cuộc vẫn là thiếu chút thú vị.

Quảng cáo này rất dài, cậu ấy đã chờ không kịp xem số phiếu của anh trai, vì thế lập tức đi tìm kiếm trên Weibo.

Cậu ấy vừa tìm kiếm, mới biết được diễn xuất của anh trai cùng Chu Tử Tô buổi tối hôm nay đã sớm tán thanh một mảnh ở trên mạng.

"Không hổ là tổ vương giả!"

"Giản Văn Minh ngưu bức, Chu Tử Tô ngưu bức!"

"Má ơi, xem đến tôi cả người nhiệt huyết cuồn cuộn, Danh Tự ( Minh Tử ) CP xông lên!"

"Đây vẫn là tuyển tú sao? Đây là sân khấu lớn của ca sĩ mà?"

"Giản Văn Minh Chu Tử Tô mời xuất đạo tại chỗ cho tôi!"

Chỉ xem bình luận cậu ấy đã hưng phấn, mà bìa video, Chu Tử Tô đem anh trai ôm vào trong ngực, một bàn tay bóp yết hầu anh trai, cơ hồ hôn đến bờ môi của cậu.

Đ*.

Chơi lớn như vậy sao?!

Cậu ấy lập tức click mở video lên xem.

Trước đó, cậu ấy đã nghe anh trai nói qua, bọn họ kỳ này chuẩn bị hai bài hát, một cái là 《 Con Đường Bình Thản 》, một cái là 《 Khói Mù Tiệm Tập 》.

Giản Văn Khê và Chu Tử Tô là muốn hát 《 Khói Mù Tiệm Tập 》, sân khấu biểu diễn càng phong phú một chút, cũng càng có sức dãn một chút, bộ phận hai người hợp xướng càng nhiều, bọn họ có thể dành công phu ở hòa thanh.

Nhưng tổ tiết mục lại suy tính càng nhiều hơn một chút.

Bọn họ là tiết mục lên đài, nhưng 《 Khói Mù Tiệm Tập 》 là ca kịch, hình thức biểu diễn là cố định, mặc kệ là phiên bản nào, động tác tứ chi đều là có chút quá mức, phát sóng ở trên TV, bọn họ liền phải suy xét đến vấn đề chừng mực.

Từ nội dung ca khúc mà nói, 《 Con Đường Bình Thản 》 liên quan đến tranh luận nhã tục của ca khác, hiển nhiên càng có năng lượng.

Bất quá xem ra cuối cùng tiết mục tổ vẫn là định《 Khói Mù Tiệm Tập 》.

Mà anh trai và Chu Tử Tô cũng không làm tổ tiết mục thất vọng.

Bởi vì bài hát này hai người bọn họ diễn quả thực khiến người ta huyết mạch sôi trào.

Huyết mạch sôi trào cũng không chỉ là động tác vũ đạo ái muội lại có sức dãn giữa hai người, còn có hòa thanh càng kịch liệt và ái muội hơn động tác tứ chi của họ.

Bài hát này vốn dĩ chính là bài hát kinh điển, có bộ phận hát đơn, có bộ phận hợp xướng, phiên bản bọn họ hát mở màn chính là một đoạn hợp xướng.

Thanh âm Chu Tử Tô hồn hậu hữu lực hơn, thanh âm Giản Văn Khê lại càng sáng trong hơn một chút, hơi có chút ý vị công thụ rõ ràng, giữa hắc ám, tiếng ca của Chu Tử Tô vang lên, sau đó ánh đèn dần dần sáng lên, lộ ra hai người trên sân khấu, Giản Văn Khê phủ phục dưới gối Chu Tử Tô, Chu Tử Tô sờ mặt cậu, tiếng ca to lớn vang dội, lâu dài.

Màn ảnh dần dần phóng đại, ngắm vào mặt Giản Văn Khê, Giản Văn Khê dần dần ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp đến quá mức.

Cậu hôm nay trang dung phá lệ diễm lệ, yếu ớt, tiếng ca cao v·út đau thương từ trong miệng cậu truyền ra, cậu dần dần mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía Chu Tử Tô, ở thời điểm âm cuối nhỏ dần đi, Chu Tử Tô cúi người xuống phía cậu.

Mắt thấy hai người sắp hôn nhau, Giản Văn Khê bỗng nhiên đột nhiên xoay người lại, đứng dậy muốn đi, lại bị Chu Tử Tô một phen kéo trở về, thân thể hai người hợp ở bên nhau, tiến vào bộ phận hợp xướng.

Hợp xướng vừa lên, làn đạn liền bạo.

Khí thế như hồng, leng keng đến làm người phấn chấn.

【 Hắc ám đang xâm nhập, hiện giờ đại nạn buông xuống, thời gian không nhiều. 】

Chu Tử Tô sắm vai Tử Thần bóp cổ cậu từ sau lưng, đây là phương pháp hát hoàn toàn ca kịch, phát âm thuần hậu, khẩu hình và biểu tình đều tự tin lại cường thế, Giản Văn Khê muốn tránh thoát, lại vô lực thoát thân, người hãm ở trong lòng ngực Chu Tử Tô, tiếng hát của hai người càng ngày càng cao, càng ngày càng cao, Giản Văn Khê quay đầu lại nhìn Chu Tử Tô, b·iểu t·ình yếu ớt, hốc mắt đỏ bừng, thời điểm sắp đạt tới đỉnh điểm, Chu Tử Tô nâng trán cậu lên. Căng thẳng tình ái cũng đạt đến đỉnh điểm vào thời điểm này.

Xem đến Giản Văn Minh nhiệt huyết sôi trào, chỉ cảm thấy dục vọng đều sắp lên.

Hai người này thật sự nổi lên cảm xúc sắc dục trên sân khấu, là loại đối kháng, sắc dục có chút thô bạo, cùng kiểu sắc dục mị hoặc của Cố Vân Tương hoàn toàn là hai cực đoan.

Cậu ấy xem hết toàn bộ, thậm chí cảm thấy anh trai và Chu Tử Tô v·a ch·ạm ra tia lửa rồi.

Đặc biệt là Chu Tử Tô, cậu ta là kiểu người luôn luôn lấy phong cách trầm tĩnh, lần đầu biểu hiện cường thế như thế, hùng hồn, nhưng cậu ta hoàn toàn chống được, lực lượng Alpha bạo phát, ánh mắt cuối cùng cậu ta nhìn anh trai, rõ ràng đều là đến từ chiếm hữu dục của Alpha.

Hát loại ca khúc cao v·út kịch liệt này, còn liên quan đến sân khấu biểu diễn, xác thật thực dễ dàng mất khống chế.

Đặc biệt là đối với Alpha.

Nhưng cậu ấy không lo lắng.

Cậu ấy còn rất thích Chu Tử Tô.

Nếu anh trai tham gia xong tiết mục này, còn có thể thu hoạch một tiểu soái ca, cậu ấy hoàn toàn ủng hộ.

Luôn mạnh hơn tên tra nam Hề Chính này.

Hơn nữa kiểu đàn ông tính cách này như Hề Chính anh trai không thích, nói không chừng lại thích Chu Tử Tô phong cách chó con thì sao?

Lần biểu diễn này của anh trai và Chu Tử Tô, bắt được cao điểm còn hơn cả Tình yêu Huyết tinh còn muốn.

Kỳ trước hai người bọn họ không thể diễn bài hát này, ở một mức độ nào đó cũng có thể nói là treo đủ khẩu vị của người xem, hiện giờ hai người bọn họ hợp tác đã được xưng là cường giả liên thủ, đại chúng đối với hai người bọn họ đã tự mang kính lọc, khi cuối cùng biểu diễn ra tới, phối với thời điểm người xem có giá trị chờ mong, nhiệt tình của người xem liền phát ra.

Cậu ấy xem làn đạn đều đang khen ngưu bức, đại bộ phận người đều nghe không hiểu tiếng Đức, cũng cho bài hát này thêm rất nhiều điểm.

Hát chính là tiếng Đức đó, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng mà rất lợi hại đó!

Cực đại thỏa mãn tưởng tượng của đại chúng đối với Giản Văn Minh và Chu Tử Tô!

Có thể hát bài hát lưu hành, lại có thể hát ca kịch, tiết mục cây nhà lá vườn dương xuân bạch tuyết hết thảy dễ như trở bàn tay!

Giản Văn Minh rất kích động.

Cảm giác như là chính mình ở hiện trường.

Cậu ấy chạy nhanh quay lại giao diện phát sóng trực tiếp.

Phát sóng trực tiếp đã tiếp tục, ở trước khi điểm xuất hiện, người chủ trì lại mời lảm nhảm một đống.

Còn không phải thấy Cố Vân Tương và Giản Văn Minh vương giả đối chiến khó được, biết người xem đều thích xem, cho nên cố ý kéo thời gian!

Chỉ là đáng thương tuyển thủ phía sau, chỉ sợ sẽ bị áp lực thời gian.

Giản Văn Minh vội vàng rời khỏi giao diện phát sóng trực tiếp, đi lục soát một chút bảng rating.

"Đ*." Cậu ấy nhịn không được kinh ngạc cảm thán một tiếng.

Rating này ......

Đường cong Rating có thể nói là bay vút lên, ngay cả vài phút thời gian quảng cáo, đường cong cơ hồ cũng chưa xuống.

Cái này thuyết minh cái gì? Thuyết minh người xem đều vội vã muốn xem kết quả của hai tổ pk, sợ bỏ lỡ, cả thời gian quảng cáo cũng chưa đổi đài.

Rating này lại muốn phá kỷ lục?

Rating cao nhất có thể tới 8 nhỉ?

Hù ch·ết người.

Chính là quá khiến cho người ta hưng phấn!

Giản Văn Minh kích động ở trong phòng ngủ chạy chậm một vòng, ngao ngao kêu hai tiếng.

Sau đó cậu ấy liền thấy Hề Chính đứng ở cửa toilet nhìn mình.

......

Hề Chính uống xong rượu, ánh mắt cũng không sáng như ngày thường, một bàn tay vuốt đai lưng, hơi có chút nghi hoặc mà nhìn cậu ấy.

Cậu ấy lập tức đóng di động, xụ mặt đi qua.

"Nhìn cái gì?" Cậu ấy lạnh lùng mà nói.

Trán còn đổ mồ hôi.

Nói xong cậu ấy liền "Phanh" một tiếng đem mà cửa phòng đóng lại.

Thanh âm của Hề Chính cách cửa phòng truyền tới: "Cậu sao còn chưa ngủ?"

Giản Văn Minh không để ý đến hắn, nhảy lên giường mở di động.

Hề Chính là cái rắm a, cậu ấy hiện tại chỉ quan tâm kết quả.

Cậu ấy muốn xem anh trai thắng!

Kết quả cậu ấy vừa mở ra, liền thấy được số phiếu tổ Cố Vân Tương và Lưu Tử Nghĩa xuất hiện ở trên màn hình.

893 phiếu!

Hôm nay trận này là trận ngàn người, anh trai và Chu Tử Tô đạt được là 956 phiếu!

Hình thức nghiền áp!!!!!!

A a a a a a a a a a a.

A a a a a a a a a.

Giản Văn Minh nhịn không được duỗi chân, quá mẹ nó làm người hưng phấn.

Anh trai rốt cuộc đã đem Cố Vân Tương hung hăng ném ở phía sau!!!

Về sau chỉ còn đường hoa thôi anh!

-----------------------------------------------------------------------

CŨNG TỘI TƯƠNG Á MÀ KHUM HIỂU SAO THƯƠNG KHÔNG CÓ NỔI 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip