CHƯƠNG 51: KHÔNG ĐỦ, KHÔNG ĐỦ


[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach

CHƯƠNG 51: KHÔNG ĐỦ, KHÔNG ĐỦ
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.


---------------------------------------------------------

Giản Văn Khê mới vừa đi đến hành lang, đã thấy có vài tuyển thủ từ trong phòng nhô đầu ra nhìn mình.

Tình hình này làm cậu có chút ngạc nhiên, những người này phảng phất như đã sớm chờ bọn họ vậy.

Cũng phải, tòa nhà bọn họ đang ở, nơi nơi đều là cameras, cậu cùng Chu Đĩnh ra ngoài, có lẽ những người này cũng sớm đều đã suốt đêm biết.

Vậy tổ tiết mục hẳn là cũng biết.

Trần Duệ ngưỡng mộ cậu, lợi dụng khởi cậu cũng sẽ không nương tay chút nào.

Với cậu mà nói, đây là lựa chọn bất đắc dĩ, cậu chỉ sợ sẽ liên lụy Chu Đĩnh.

Bản thân đã nợ Chu Đĩnh rất nhiều.

"Giản ca."

Giản Văn Khê quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Chu Tử Tô từ khu ký túc xá người mới bên kia đi ra.

Giản Văn Khê gật đầu một cái về phía cậu ta, Chu Tử Tô một đường chạy chậm chạy tới, sau đó lại chào hỏi Chu Đĩnh: "Chu lão sư."

Chu Đĩnh mỉm cười gật gật đầu.

Chu Tử Tô có chút sửng sốt.

Bởi vì Chu Đĩnh cũng không phải người sẽ mỉm cười chào hỏi người khác. Anh không có ra vẻ minh tinh gì, nhưng cũng không phải một người dễ ỡ chung, ít lời làm anh thoạt nhìn phá lệ cao lãnh xa cách.

Nhìn ra được, hôm nay Chu Đĩnh tâm tình rất tốt, trong mắt đều phảng phất có ánh sáng.

"Giản ca, anh lại đi ra ngoài khám bệnh sao?" Chu Tử Tô hỏi.

Thanh âm hỏi rất lớn, hình như là chuyên môn nói cho người bên cạnh nghe.

Giản Văn Khê gật gật đầu.

"Vậy anh hiện tại thế nào?"

Giản Văn Khê nói: "Khá hơn nhiều."

"Anh nên nói với em một tiếng, em có thể đi cùng anh." Chu Tử Tô nói.

Giản Văn Khê đạm đạm cười, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta.

Chu Tử Tô lại nhìn về phía Chu Đĩnh, nói: "Vất vả cho Chu lão sư."

"Để anh ấy nghỉ ngơi một chút cho tốt đi." Chu Đĩnh nói: "Thân thể anh ấy còn chưa khỏi hẳn."

Chu Tử Tô nhấp nhấp môi, không nói gì, chỉ nhìn về phía Giản Văn Khê.

Làm cậu ta hơi có chút mất mát chính là, Giản Văn Khê cũng không có nói cái gì, cậu tựa hồ có chút mỏi mệt, đôi mắt đều đỏ, có chút ướt át, chậm rãi đi vào phòng mình.

Tổ tiết mục đã sớm mở phát sóng trực tiếp của hành lang, cửa sổ phát sóng trực tiếp《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》, từ phòng học vũ đạo nháy mắt cắt đến hành lang, vừa thấy hai người Giản Văn Khê cùng Chu Đĩnh, làn đạn sau khi tạm dừng mấy giây, lập tức đã bị sóc chuột chiếm cứ.

"A a a a a a."

"Đã trở lại đã trở lại!":

"Vừa trở về đã kích thích như vậy sao, Tử Tô tiểu khả ái là ghen tị nhỉ?"

"Làm sao bây giờ, Danh Tự cp của tôi cứ như vậy BE sao?"

"Chu Tử Tô hùng khởi a!"

"Tuy rằng tôi là Chu Đĩnh đảng, nhưng là tôi cũng ủng hộ Tử Tô tiểu khả ái hùng khởi, mau l·àm t·ình địch với Chu Đĩnh, khiến Chu Đĩnh ăn giấm mệt nghỉ!"

"Tôi mới vừa chú ý một chút tư thế Giản Văn Minh đi đường, tôi cảm giác bước chân của anh ấy có chút phù phiếm, các người có phát hiện không?"

"...... Đ*m. Người chị em này cũng vàng quá đi!"

"Ô ô ô, cô vừa nói như vậy, tôi quản không được hai mắt của mình."

"Vậy các người có phát hiện Chu Đĩnh có chút cảm giác xuân phong mãn diện hay không?"

"Có có có, anh ấy trở về vài phút đã cười bao nhiêu lần."

"Cảm giác cả người anh ấy đều có một loại xôn xao ngầm ngầm chọc chọc lại không kìm nén được."

"Băng sơn nam gặp mùa xuân."

"Đ*, sao lại cắt rồi, tổ tiết mục làm phiền đem phát sóng trực tiếp của phòng bọn họ cũng mở ra được không?!"

"A a a a tổ tiết mục làm người đi!!!"

"Đài truyền hình Giang Hải chỉ thích đập gậy vào thời khắc mấu chốt!"

Màn ảnh phát sóng trực tiếp chỉ quay đến hành lang, có mấy tuyển thủ đứng ở cửa ký túc xá của mấy người Giản Văn Minh, ngẫu nhiên truyền ra một hai tiếng nói chuyện, bởi vì mọi người đều không mang mic, thanh âm nhỏ vụn lại đứt quãng, đại khái sau vài phút, mọi người đều lục tục tan, cửa phòng cũng đóng lại.

"Mọi người đều yêu cầu đặt màn ảnh của ký túc xá Giản Văn Minh bọn họ." Nhân viên công tác hỏi Trần Duệ: "Trần đạo, chúng ta có đặt không?"

"Không đặt." Trần Duệ nói, "Thừa dịp hiện giờ nhiệt độ cao, đem phát sóng trực tiếp chuyển cho mấy người mới khuyết thiếu độ sáng."

Muốn phát sóng trực tiếp sinh hoạt ký túc xá của Giản Văn Minh và Chu Đĩnh, phải trưng cầu ý kiến của bọn họ trước mới được.

Rốt cuộc hiện tại là thời kỳ mẫn cảm, vạn nhất hai người thật sự đang yêu đương thì sao?

Tuy rằng là chuyện kinh thiên động địa, đối với tiết mục này của bọn họ mà nói quả thực chính là như hổ thêm cánh, nhưng xử lý lại phải đặc biệt cẩn thận, để tránh khiến hai người này phản cảm.

Hơn nữa thân là đạo diễn thâm niên, không có ai so với ông càng hiểu thao túng người xem tâm lý như thế nào.

Phải cho người xem cái họ muốn xem nhất, nhưng cũng phải treo khẩu vị bọn họ vừa phải, muốn lộ lại không lộ vĩnh viễn đều so với trần tr·uồng lộ thể càng hấp dẫn người hơn.

Chuyện thứ nhất Giản Văn Khê làm khi trở lại ký túc xá, đó là đi tắm rửa.

Trịnh Thỉ tới thăm cậu, lại chỉ nhìn thấy Chu Đĩnh đang đứng ở cửa sổ gọi điện thoại.

Cậu ta nhìn nhìn toilet, cách thuỷ tinh mờ, mơ hồ thấy được thân hình trắng nõn của Giản Văn Khê.

Tiếng nước ào ào lạp lạp từ bên trong truyền ra, nước ấm phảng phất đều chảy đến trong lòng Trịnh Thỉ.

Oa.

Cậu ta mới biết được đêm qua Chu Đĩnh và Giản Văn Minh cùng nhau đi ra ngoài.

Vừa trở về liền tắm rửa......

Oa.

Trong lòng Trịnh Thỉ vừa hưng phấn lại phiền muộn.

Hưng phấn là bởi vì bát quái, phiền muộn là cảm thấy, Giản Văn Minh sao lại để cho Chu Đĩnh đắc thủ nhanh như vậy.

Cậu ta còn muốn xem cốt truyện Chu Đĩnh đơn phương yêu thầm, Giản Văn Minh xa cách mà.

Thật thơm và hỏa táng tràng phối hợp mới là mỹ vị nhất a!

Cậu ta đang nhìn chằm chằm phòng tắm nghĩ một ít có có không không, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Chu Đĩnh xoay người lại, rất là nghiêm túc mà nhìn mình.

Tin tức tố uy áp mãnh liệt, khiến cậu ta hoảng sợ.

Cậu ta vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được loại tin tức tố uy áp rõ ràng này từ trên người Chu Đĩnh.

Bất quá uy áp tin tức tố này lướt qua giây lát, cậu ta vừa mới cảm nhận được, liền lại nháy mắt biến mất không thấy.

Nhưng chính hành vi đột nhiên bùng nổ lại đột nhiên biến mất, càng có thể cho thấy này hết thảy đều là bản năng của Chu Đĩnh.

Giống như là bản năng bảo vệ thức ăn của động vật giống đực.

"Tôi đến xem Văn Minh." Trịnh Thỉ liền nói.

"Anh ấy đang tắm rửa." Chu Đĩnh che lại di động nói: "Anh có thể đợi lát nữa lại qua đây."

Thấy Chu Đĩnh còn đang gọi điện thoại, Trịnh Thỉ liền ra khỏi phòng.

Mình vừa mới dọn đi, phòng này đã không thuộc về mình.

Ai.

Sau khi thấy Trịnh Thỉ đi ra ngoài, Chu Đĩnh mới tiếp tục gọi điện thoại.

Đầu kia điện thoại là Khương Hồng: "Cậu rốt cuộc là nghĩ như thế nào?"

"Sự tình tương đối phức tạp, chờ về sau thời điểm có thể nói tôi lại nói với chị."

"Chu Đĩnh, chị là người đại diện của cậu." Khương Hồng nói: "Mặc kệ phát sinh chuyện gì, chị đều sẽ đứng ở phía cậu. Cho nên chị cũng hy vọng vô luận là chuyện gì, cậu đều có thể nói với tôi. Hai ta hiện tại chút tín nhiệm này cũng không có sao?"

"Không phải chỉ là chuyện của một mình tôi, cũng có quan hệ với Giản Văn Minh," Chu Đĩnh nói: "Chị yên tâm, bản thân tôi sẽ nhìn rồi làm, sẽ không xằng bậy."

Khương Hồng ở bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, Chu Đĩnh nghe thấy được tiếng nước trong phòng tắm ngừng, liền nói: "Trước không nói chuyện nữa, chúng ta gặp mặt lại nói."

Anh cúp điện thoại, liền thấy Giản Văn Khê bọc áo tắm dài từ trong phòng tắm ra tới.

"Lạnh không?" Chu Đĩnh hỏi.

Giản Văn Khê lắc đầu.

"Anh ngủ tiếp một hồi đi." Chu Đĩnh nói.

Giản Văn Khê sắc mặt ửng đỏ, thần sắc lại như cũ bình tĩnh, nói: "Anh có thể lại đánh dấu tôi một chút không? Một lần...... Khả năng không đủ."

Chu Đĩnh bị lời này kích thích, nhất thời liền có phản ứng.

Một lần...... Không đủ......

Cổ họng anh giật giật, có chút khô, gật gật đầu, sau đó đi đến cửa phòng, đem cửa phòng khóa trái từ bên trong.

Mặt Giản Văn Khê đều sắp hồng thấu.

Cậu trước kia chưa bao giờ nghĩ tới chính mình cũng sẽ có ngày này, cũng sẽ biến thành cái dạng này.

Cậu vừa nãy thời điểm tắm rửa, bất quá là dùng nước ấm vọt một chút thân thể của mình, ngón tay bất quá chà xát cổ chính mình, triệu chứng phát tình liền nháy mắt toát ra.

Hơn nữa sau khi trải qua quá một lần đánh dấu lâm thời, thân thể tựa hồ đã nhớ kỹ cảm giác bị tin tức tố của Alpha xâm chiếm, cái loại cảm giác mất khống chế này càng mãnh liệt.

Giống như thực tủy biết vị vậy, đã không thỏa mãn với chuyện dựa vào chính mình cố nén.

Giản Văn Khê ngồi xuống ở mép giường.

Lúc này đây cậu thanh tỉnh hơn rất nhiều, cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Chu Đĩnh đã đi tới chỗ mình.

Chu Đĩnh ngồi xuống ở bên cạnh cậu.

"Vậy tôi......"

Giản Văn Khê gật đầu một cái, liền nghiêng đầu đi.

Trên cổ cậu còn lưu một cái dấu răng, mang theo v·ết m·áu lấm tấm. Chu Đĩnh đến gần cậu, duỗi tay nâng cổ cậu.

Anh còn chưa cắn đến cậu, thân thể đã nhớ lại vui sướng b·ị đ·ánh dấu, rùng mình một cái.

"Thả lỏng." Chu Đĩnh nhẹ nhàng nói.

Giống như nỉ non giữa tình nhân.

Giản Văn Khê chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, tay cậu hơi hơi cuộn tròn, lại không có đi đụng vào Chu Đĩnh. Chu Đĩnh nhẹ nhàng cắn lên cổ cậu, cậu liền nhắm hai mắt lại.

"Vạn ác Giang Hải tv, còn không nhanh phát sóng trực tiếp cho ông! Tôi muốn xem Giản Văn Minh và Chu Đĩnh!"

"Hai người trở về phòng liền đóng cửa lại, thật là gấp ch·ết người."

"Bọn họ cho rằng chính mình là diễn đàn văn học lục chít chít* sao, thời khắc mấu chốt tắt đèn đại pháp!"

*Tấn Giang ấy ạ.

Cố Vân Tương ngồi ở trong xe, nhìn thấy làn đạn phát sóng trực tiếp, không biết là nên ghen ghét hay nên cười.

Chu Đĩnh và Giản Văn Minh không chỉ làm bạn cùng phòng, đêm qua hai người còn cùng nhau ra ngoài?

"Còn đang xem Giản Văn Minh?" Lý Nhung bên cạnh hỏi.

Cố Vân Tương nói: "Ông trời đều đang giúp cậu ta."

Cậu đi chính là vận cứt chó gì.

Lý Nhung cười lạnh một tiếng, nói: "Cậu ta cùng Chu Đĩnh đi gần như vậy, trên mạng xào lợi hại như vậy, là phúc hay họa, còn khó mà nói đâu."

Cố Vân Tương liền nhìn về phía hắn ta.

Lý Nhung nói: "Cậu đừng quên Chu Đĩnh là thân phận gì. Cậu ta là đỉnh lưu, một đống fan bạn gái. Còn tiếp tục phát triển như vậy, Chuồn chuồn nhỏ sẽ không bỏ qua cậu ta. Chúng ta lại bày mưu đặt kế một chút cho fans của cậu, fans hai nhà hợp lực bao vây tiêu trừ, Giản Văn Minh nói không chừng liền lật xe."

"Cậu ta lại không dễ dàng lật xe đến vậy, lại không phải người mới."

Người mới nổi lên, càng là hoa đoàn cẩm thốc lửa đổ thêm dầu, càng là dễ dàng lật xe phản phệ, nhưng Giản Văn Minh không giống nhau, cậu ở trước khi đỏ thẫm, đã bị Chuồn chuồn nhỏ lật lên đến trời, tài liệu đen có thể mắng trên cơ bản mọi người đều biết, người như vậy một khi hot, ngược lại rất vững vàng, không dễ dàng lật xe.

Đều không thể cẩn thận nghĩ, càng là cẩn thận nghĩ, càng cảm thấy Giản Văn Minh lần này bạo hồng quả thực thiên thời địa lợi nhân hoà, thuộc về kiểu ông trời muốn cậu hot.

"Vậy phải xem cậu ta xào như thế nào." Lý Nhung nói: "Cậu nếu muốn giúp cậu ta xào một chút, chẳng lẽ còn không dễ dàng?"

Cố Vân Tương quay đầu nhìn về phía Lý Nhung.

Lý Nhung nói: "Hiện giờ Tống tổng đang nâng cậu ta, chúng ta chỉ có thể ngầm thao tác, phải tiêu không ít tiền."

Cố Vân Tương cười lạnh một tiếng, không nói chuyện.

Lý Nhung lại hỏi: "Thế nào?"

Cố Vân Tương nói: "Đừng để cuối cùng lửa lớn đốt tới trên đầu tôi. Khi đó fans Giản Văn Minh và Chu Đĩnh liên hợp lại xé tôi, lật xe chính là tôi."

"Anh làm việc, cậu yên tâm."

Cố Vân Tương nhấp môi đỏ nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Anh ta là muốn nhìn Giản Văn Minh lật xe, vạn kiếp bất phục là tốt nhất.

Anh ta cảm giác chính mình thật sự càng ngày càng bệnh hoạn, bởi vì anh ta hiện tại đã hận cả Chu Đĩnh.

Hận anh cùng Giản Văn Minh phát triển trở thành như bây giờ, thành cánh phi thăng của Giản Văn Minh.

Nếu Giản Văn Minh cùng Chu Đĩnh thật sự yêu đường, anh ta cảm giác chính mình có thể hận điên.

Chu Đĩnh, đó là tình nhân trong mộng của bao nhiêu Omega, bao gồm chính anh ta.

Anh ta không xứng được, Giản Văn Minh dựa vào cái gì mà xứng được.

Lý Nhung đem anh ta đưa đến công ty, cùng đám người Tống Thanh gặp mặt, sắp đến cuối năm, công ty hội nghị đặc biệt nhiều, Cố Vân Tương ở Ngải Mỹ Giải Trí cũng có chút cổ phần, chia hoa hồng có thể nói kếch xù.

Hiện giờ lãnh đạo tầng đều hy vọng anh ta trước khi thoát ly Ngải Mỹ Giải Trí đem cổ phần trên tay tất cả đều vứt cho bọn họ.

Anh ta cảm thấy rất thất vọng buồn lòng.

Ngải Mỹ Giải Trí có thể có phát triển của hôm nay, nơi này có mồ hôi và máu của anh ta tám năm này. Anh ta vì công ty bồi qua bao nhiêu đại lão, đi qua bao nhiêu bữa tiệc, ra bao nhiêu lực, hiện giờ người còn chưa đi, trà đã muốn lạnh.

Hiện tại Ngải Mỹ Giải Trí kiếm tiền được như vậy, đỉnh đầu cổ phần anh ta sao có thể dễ dàng tung ra.

Cho dù trước kia từng có loại ý niệm này, hiện giờ cũng hoàn toàn ngăn chặn.

Giới giải trí thật là vừa dơ bẩn vừa lạnh băng, van xin ai bảo hộ, đều là ghê tởm chính mình.

Anh ta từ công ty trực tiếp đến điểm quay Tinh Nguyệt, thời điểm đến, tuyết đã ngừng, khi xe chạy đến trong cửa lớn, anh ta nhìn thấy đình viện có một đám người, là Sở Nhiên mang theo mấy tuyển thủ người mới, ở trong sân đắp người tuyết, chơi ném tuyết.

Xe lái qua từ con đường đã được làm sạch tuyết ở giữa, anh ta đem cửa sổ xe mở ra một chút, nghe thấy được tiếng cười tuổi trẻ lại hồn nhiên, nhịn không được nhìn thêm hai lần.

Anh ta xuống xe ở trước tòa nhà, lập tức vào đại sảnh, xuyên qua hành lang thật dài, nghe thấy trong phòng học vũ đạo kêu loạn, mọi người đều đang tập luyện.

"Vân ca." Nhân viên công tác cùng nghệ sĩ đi ngang qua sôi nổi chủ động chào hỏi anh ta.

Anh ta hai tay cắm ở trong túi áo khoác, lạnh lùng gật gật đầu, bỗng nhiên nhìn thấy bên ngoài một phòng học vũ đạo nhỏ, vây quanh một đống người.

Anh ta nghe thấy được bài hát《Trap》 này.

Một bài hát rất sống động rất êm tai.

Chỉ là nghe giai điệu bài hát này, đã có thể tưởng tượng vũ đạo hai người sống động tình cảm mãnh liệt.

Hai chân phảng phất giống như không nghe sai sử, anh ta đi qua phía đám người, đứng ở phía sau đám người nhìn vào trong, xuyên qua đầu người chen chúc, anh ta thấy Giản Văn Khê dựa vào trong lòng ngực Chu Đĩnh, vẫn là đoạn liên chấn lần trước anh ta cùng Miêu Lật cùng nhau nhìn thấy kia, nhưng cảm giác lại hoàn toàn không giống với lúc trước nhìn thấy.

Lực đạo nhẹ, hiệu quả vũ đạo không cháy như vậy, phối hợp lại càng ăn ý, thân hình hai người đan xen cùng trong ánh mắt, tràn đầy đều là sức dãn muốn nói lại thôi. Động tác của Giản Văn Khê lưu sướng hơn rất nhiều, bao dung trong động tác của Chu Đĩnh càng mạnh, ánh mắt càng kiên định, nhiệt liệt.

Bản thân kinh nghiệm xem là phong phú, anh ta tức khắc liền sững sờ ở tại chỗ.

Hai người này, làm.

Giản Văn Khê cảm giác chính mình sắp bùng nổ.

Thân thể muốn nổ.

Tay Chu Đĩnh đặt ở trên không trên ngực cậu, động tác dùng tay mang ngực liên chấn, cậu nguyên bản đã có chút không thích ứng, hiện giờ chỉ cảm thấy lòng bàn tay Chu Đĩnh là thật sự có tia chớp, chấn cả người cậu tê dại, khuôn mặt cậu nóng như lửa, thân thể theo bản năng chấn động, hô hấp đan xen phả đến mặt Chu Đĩnh.

Cái động tác này kết thúc, một cái bước lướt, hai người đan xen đi qua, tay cậu câu lấy vạt áo sơmi của Chu Đĩnh, đỉnh hông, mồ hôi theo cằm cậu chảy xuống, cậu cảm thấy Chu Đĩnh cao lớn, đĩnh bạt, tấn mãnh, nhiệt liệt, như tin tức tố anh rót vào trong thân thể mình vậy, xông thẳng đến trong lòng cậu.

Cậu cảm giác được cả người chính mình đều biến thành ướt át, từ trong ra ngoài.

Thân thể cậu sở khát cầu, đã không chỉ là đánh dấu lâm thời.

Cậu sớm biết rằng, áp lực quá độ, thân thể đã hỏng mất, một khi sa đọa, đó là lấp vực sâu không đáy, thú đút không no.

-------------------------------------------------------------

Ngọt ngào như hương hoa mùa thu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip