CHƯƠNG 52: GẶP TIỂU TAM
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 52: GẶP TIỂU TAM
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
---------------------------------------------------------
Muốn b·ị đ·ánh dấu.
Đánh dấu càng hoàn toàn hơn chút, triệt để đánh dấu.
Trong thân thể tựa hồ có thanh âm này.
Giản Văn Khê gắt gao nhấp môi, lau một chút mồ hôi trên cằm.
Cậu cảm thấy chính mình không thể tiếp tục phóng túng như vậy.
Cậu vẫn là phải khắc chế khát vọng bị Chu Đĩnh đánh dấu của chính mình, thậm chí còn có khát vọng cùng Chu Đĩnh thân cận, hấp thụ hơi thở dục vọng của mình, không thể tiếp tục sa đọa như vậy.
Bản thân tiến vào giới giải trí, không phải vì yêu đương.
Cậu đã bị Chu Đĩnh liên tục đánh dấu ba lần, hai lần phía sau còn là liên tục, hiện giờ triệu chứng kỳ phát tình của cậu đã khá hơn nhiều, lại uống thuốc, hẳn là đã không có việc gì.
Di chứng đánh dấu lâm thời dẫn tới, cơ bản trong vòng một tuần mới có thể tiêu trừ. Nhưng tin tức tố của Chu Đĩnh rõ ràng cường đại hơn nhiều, muốn hoàn toàn tiêu trừ ảnh hưởng, chỉ sợ ít nhất phải một tháng thời gian.
Hảo cảm, khát vọng thân cận, dục vọng của cậu đối với Chu Đĩnh, đều chỉ là liên quan đến tin tức tố mà thôi.
Bởi vì dân mạng đều muốn xem vũ đạo hai người của Giản Văn Minh cùng Chu Đĩnh, tổ tiết mục ngược lại giấu đến đặc biệt nghiêm, lại sau này trong quá trình phát sóng trực tiếp, đơn giản không cho hai người lộ diện.
Dân mạng một bên mắng tổ tiết mục không làm người, một mặt mỗi ngày thủ phát sóng trực tiếp, ngẫu nhiên từ hành lang quay được thân ảnh Giản Văn Khê và Chu Đĩnh, mọi người đều có thể kích động đến không được.
"Cuối tuần như thế nào còn chưa tới, tôi muốn xem vũ đạo hai người!"
"Nói một câu đài truyền hình Giang Hải đáng ch·ết luôn là không sai."
Những lời này Giản Văn Minh cũng đặc biệt muốn nói.
Đài truyền hình Giang Hải đáng ch·ết, sao lại biết treo khẩu vị người khác thế chứ.
Cậu ấy hiện tại đều lo lắng gần ch·ết, chỉ muốn tận mắt nhìn thấy xem anh trai cùng Chu Đĩnh thế nào.
Kết quả đài truyền hình Giang Hải ngược lại không phát sóng trực tiếp. Cậu ấy gửi mấy tin nhắn cho anh trai, anh trai cũng chỉ trả lời cậu ấy một câu.
Nói không có việc gì, bảo cậu ấy không cần lo lắng.
Cậu ấy bên này tiến triển cũng rất không thuận lợi, Hề Chính từ khi dọn đến khách sạn ở, hai người bọn họ liền chưa gặp mặt qua.
Cậu ấy đều hoài nghi Hề Chính hiện tại đang cùng Minh Thế Khải đang khó xa khó phân ở trên giường lớn khách sạn.
Nhưng Hề Chính cùng anh trai quá quen thuộc, dựa theo cá tính của anh trai, không có khả năng sẽ không có việc gì liền đi đến chỗ Hề Chính, cậu ấy lần trước chủ động đến tập đoàn Đại Khê đã có chút làm người ngoài ý muốn, lại đi khách sạn tìm Hề Chính, chỉ sợ Hề Chính sẽ sinh nghi.
Nhưng cậu ấy có thể đi tìm Minh Thế Khải.
Anh trai và Minh Thế Khải cũng không quen thuộc.
Sau khi quyết định chủ ý, cậu ấy liền tìm ra phương thức liên hệ của Minh Thế Khải, gọi điện thoại cho hắn ta.
Kết quả cậu ấy vừa mới gọi điện thoại qua, đối phương liền cười nói: "Quá ngoài ý muốn, anh sao lại gọi điện thoại cho tôi?"
Giản Văn Minh sửng sốt một chút, hỏi: "Anh biết tôi là ai?"
"Văn Khê a."
Giản Văn Minh: "...... Anh có điện thoại của tôi?"
Minh Thế Khải "Ân" một tiếng.
Từ trong điện thoại nghe, một tiếng "Ân" kia còn rất có từ tính, giống như phát thanh khang.
Kiểu khang này ở trên giường kêu lên khẳng định rất mang cảm.
"Tôi quấy rầy anh sao?" Giản Văn Minh nhẫn nại tính tình hỏi.
Minh Thế Khải cười nói: "Không, tôi hôm nay vừa lúc nhàn rỗi."
"Vậy thật tốt quá." Giản Văn Minh nói: "Chúng ta hôm nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Lần trước ăn không đủ tận hứng."
Minh Thế Khải tên tiểu tam này không hổ là tổng tài tam, một chút cũng không luống cuống, ngược lại thật cao hứng mà nói: "Được a. Tôi tùy thời đều có thời gian."
Thật đúng là kiêu ngạo.
"Vậy được, đợi lát nữa tôi đem địa chỉ nhà hàng gửi cho anh."
Giản Văn Minh sau khi cúp điện thoại về sau, liền lập tức đem tất cả quần áo trong tủ quần áo của anh trai ca đều đem ra.
Cùng tiểu tam gặp mặt, không thể thua, không thể để anh trai mất mặt.
Cậu ấy đem tất cả quần áo đều thử một lần.
Không được, cậu ấy cảm thấy quần áo của anh trai không có một kiện là hoàn toàn khiến bản thân vừa lòng, sau khi cậu ấy mặc vào, đều tìm không thấy cảm giác tự tin lão tử nhãn áp toàn trường.
Vì thế cậu ấy liền ra cửa, đi cửa hàng xa xỉ mua một bộ quần áo.
Chủ sắc điệu như cũ bảo trì phong cách trang phục đơn giản thuần tịnh của anh trai, nhưng chi tiết càng phóng khoáng sáng sủa hơn một chút, áo sơmi mang theo chút sóng gợn màu xanh lục, mặc lúc thời tiết nóng bức, vừa tươi mát lại có sức sống.
Người trẻ tuổi sao, nên hoa đoàn cẩm thốc mà ăn mặc, hoa đoàn cẩm thốc mà tồn tại.
Vừa đeo kính râm lên, người liền càng soái.
Hôm nay nước Y quốc cực kỳ nóng, cậu ấy còn mở hai viên nút thắt trên cùng của cổ áo, lộ ra một chút xương quai xanh.
Cảm giác như vậy càng giống Omega, cậu ấy thấy bạn tốt Tôn Ngôn Ngôn của mình đều mặc như vậy.
Cậu ấy cùng Minh Thế Khải hẹn đến một nhà hàng bên bờ biển. Minh Thế Khải mặc lúc này đây nhưng thật ra rất giống phong cách của của cậu ấy, phong cách áo sơ mi bông Hawaii, quần dài màu trắng, thoạt nhìn tuổi trẻ hoạt bát hơn rất nhiều.
"Bên này." Cậu ấy hơi vẫy tay, ngồi ng·ay ngắn.
Minh Thế Khải cười đi tới, nói: "Tôi cố ý sớm đến mười phút, không nghĩ tới vẫn là chậm một chút so với anh, anh đến đã bao lâu?"
"Cũng vừa mới đến." Giản Văn Minh duỗi tay gọi người phục vụ qua: "Không biết khẩu vị của anh, tôi chỉ gọi cho chính mình, anh nhìn xem anh muốn ăn cái gì."
Kết quả Minh Thế Khải gọi món ăn giống cậu ấy như đúc.
"Anh biết lát motor thuyền không?" Giản Văn Minh hỏi.
Minh Thế Khải cười nói: "Biết một chút."
"Vậy đợi lát nữa chúng ta có thể cùng nhau đi chơi motor thuyền, bạn tôi chính là mở cái này, chỉ ở gần đây."
"Được thôi."
Giản Văn Minh nhấp nước miếng.
Có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì cậu ấy không nghĩ tới Minh Thế Khải thoạt nhìn là một người hiền hoà thân thiện như vậy, lớn lên không tồi, người cũng rất có khí chất, cùng sắc mặt tiểu tam trong cảm nhận của cậu ấy là một trời một vực.
Trà xanh tam sao?
Cậu ấy quyết định chủ động xuất kích.
"Tôi hẹn anh ăn cơm, anh rất ngoài ý muốn sao?"
Minh Thế Khải gật đầu: "Là có chút ngoài ý muốn. Đây là lần đầu tiên anh gọi điện thoại cho tôi."
"Vậy sao anh lại có phương thức liên hệ của tôi?"
"Thời điểm anh cùng Hề Chính kết hôn, tôi là phụ rễ. Khi đó thêm phương thức liên hệ của anh, anh không lưu của tôi nhỉ?" Minh Thế Khải cười nói.
Giản Văn Minh cười cười, nói: "Hiện tại đã lưu."
Minh Thế Khải dựa người vào lưng ghế, nhàn nhạt mà cười một chút, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào cậu ấy.
Hắn ta nhìn quá chuyên chú, không giống đang nhìn tình địch, ngược lại như là đang nhìn người yêu của chính mình vậy, Giản Văn Minh bị hắn ta nhìn đến cả người không được tự nhiên, nâng ly lên lại uống hai ngụm nước.
Cậu ấy phát hiện cậu ấy không am hiểu mấy thứ này, so sánh với đấu trí với tiểu tam, cậu ấy càng thích hợp vén tay áo lên đem tra nam tiện tam đánh đến răng rơi đầy đất.
Ăn xong cơm rồi, cậu ấy liền dẫn Minh Thế Khải đến chỗ Tôn Ngôn Ngôn nơi đó.
Tôn Ngôn Ngôn mặc chiếc quần soóc ngắn, lộ đùi sáng choang, đang ở kia trêu chọc đàn ông, thấy cậu ấy mang theo Minh Thế Khải đến đây, lập tức tung ta tung tăng chạy tới.
"Tôi hiện tại là anh trai tôi Giản Văn Khê."
Cậu ấy nhỏ giọng nói một câu.
Tôn Ngôn Ngôn sững sờ tại chỗ, nhìn về phía cậu ấy, nhướn một chút lông mày.
Giản Văn Minh nhướn một chút lông mày trả lời.
Tôn Ngôn Ngôn liền vươn tay tới, cười nhìn về phía Minh Thế Khải: "Minh tổng."
"Anh quen biết tôi?" Minh Thế Khải cười hỏi.
"Vẫn luôn nghe Văn Khê nhắc tới anh."
Tôn Ngôn Ngôn kỹ thuật diễn nhất lưu, quay đầu lại nhìn về phía Giản Văn Minh: "Khê ca mặc như thế này, tôi thiếu chút nữa đem anh nhận thành Văn Minh."
"Mãi nghe em trai tôi nói motor thuyền này của anh rất thú vị, tôi dẫn bạn tới thử xem." Giản Văn Minh nói.
"Khê ca cũng biết chơi cái này?" Tôn Ngôn Ngôn cố ý kích thích cậu ấy.
Giản Văn Minh đạm đạm cười: "Kỹ thuật của em ấy còn là tôi dạy."
Minh Thế Khải loại này ôn tồn lễ độ quý công tử hiển nhiên là chưa từng chơi loại vận động kích thích này, Giản Văn Minh liền kiên nhẫn dạy hắn ta thao tác như thế nào, Minh Thế Khải càng là biểu hiện khẩn trương, vụng về, cậu ấy liền càng hưng phấn.
Cuối cùng hai người lái motor thuyền hướng vào trong biển, không chạy quá một dặm, Minh Thế Khải liền lật xe.
Thành con gà rớt vào nồi canh.
Giản Văn Minh rất vui vẻ.
Bất quá cậu ấy có chút xem không hiểu Minh Thế Khải, bởi vì Minh Thế Khải tựa hồ có chút vội vàng bồi mình chơi, bảo hắn ta đi bờ biển nghỉ ngơi, hắn ta còn không muốn, một hai phải thử, lật xe rất nhiều lần, cuối cùng Giản Văn Minh xem đến có chút không đành lòng.
"Không nghĩ tới anh lái tốt như vậy." Minh Thế Khải loát một chút trên mặt biển.
Giản Văn Minh ngồi ở trên motor thuyền, quần đùi màu đen dính sát thân thể, chân dài trắng nõn kéo dài qua trái phải, ng·ay cả ngón chân đầu đều đẹp, vòng eo cao dài mảnh khảnh, vai lưng cân xứng, cả người đều tràn đầy một cổ xinh đẹp của ướt dầm dề.
"Đi lên, dẫn anh chơi một vòng." Giản Văn Minh nói.
Minh Thế Khải nghe vậy lập tức bò đến motor thuyền của cậu ấy, thời điểm cuối cùng chạy đến bay lên, còn ôm lấy eo cậu ấy.
Hai người trên người đều ướt đẫm, sau lại khi làm một cú lao xuống, cả người Minh Thế Khải đều dán tới rồi trên người mình, cậu ấy còn mơ hồ cảm nhận được thiên phú dị bẩm của Minh Thế Khải.
Cậu ấy chỉ có thể nói Alpha tuổi trẻ cao lớn phương diện kia đều kém không được đến đâu.
Cậu ấy còn mơ hồ ngửi thấy được tin tức tố của Minh Thế Khải.
Là vị bạc hà rất dễ ngửi.
Tôn Ngôn Ngôn sắc mặt phức tạp mà nhìn hai người bọn họ xuống khỏi motor thuyền.
"Không biết tôi còn tưởng rằng hắn không phải tiểu tam của Hề Chính, mà là tiểu tam của cậu." Tôn Ngôn Ngôn thừa dịp Minh Thế Khải đi WC, thấp giọng nói: "Cậu đây là muốn đánh vào đến bên trong kẻ địch sao?"
"Lời này của cậu thật đúng là nhắc nhở tôi," Giản Văn Minh xoa tóc nói: "Cậu nói tôi muốn cùng Minh Thế Khải thành bạn tốt, Hề Chính có thể xấu hổ thực buồn bực hay không."
"Chuyện này không có khả năng đi?" Tôn Ngôn Ngôn nói: "Cậu nguyện ý đánh vào bên trong kẻ địch, cũng phải địch nhân nguyện ý để anh đi vào a. Minh Thế Khải vì cái gì muốn làm bạn bè với cậu, hắn có thể có được chỗ tốt gì?"
"Hiện giờ tập đoàn Đại Khê cùng Minh Thành hợp tác khai phá hạng mục mới, đúng là thời khắc mấu chốt, đồn đãi anh trai cùng Hề Chính l·y h·ôn bất lợi đối với tập đoàn Đại Khê, tự nhiên đối với Minh Thành cũng không có chỗ tốt. Hề Chính cùng Minh Thế Khải trong khoảng thời gian này muốn cụp đuôi làm người nhỉ? Hiện tại đúng là thời cơ thu thập bọn họ, có thể thừa dịp cơ hội này, ngược ngược hai người bọn họ nhiều chút." Giản Văn Minh cầm một lọ nước có ga, vặn ra ngửa đầu liền uống mấy ngụm to.
Tôn Ngôn Ngôn nói: "Cậu giả anh cậu cũng quá không giống, Khê ca cũng sẽ không uống nước như vậy, anh ấy là một người có khí chất."
Giản Văn Minh nghe vậy liền lau một chút miệng, phát hiện Minh Thế Khải lại đây, liền nhấp miệng nhỏ, hướng về phía Tôn Ngôn Ngôn nhướn nhướn mày.
"Động tác nhướn mày quen thói của cậu cũng phải sửa lại." Tôn Ngôn Ngôn nói: "Tôi sao cứ luôn cảm thấy giống như nơi nào có vấn đề, lại nghĩ không ra là nơi nào có vấn đề."
"Ai?"
"Minh Thế Khải." Tôn Ngôn Ngôn nói.
"Đ*," Giản Văn Minh nói: "Mới vừa lúc chở hắn, thật muốn đem hắn trực tiếp ném vào trong biển."
Cậu ấy muốn biết tiểu tam này vẻ mặt ôn hoà như thế cùng mình cùng nhau chơi, rốt cuộc là vì cái gì.
Không phải nơi nào có vấn đề, chính là Minh Thế Khải tên tiểu tam này tố chất tâm lý quá tốt, quá kiêu ngạo.
Hai người bọn họ lại ở trong tiệm Tôn Ngôn Ngôn uống mấy ly nước có ga lạnh, lúc này mới chuẩn bị trở về.
Minh Thế Khải muốn đưa cậu ấy về nhà.
Cậu ấy cũng đáp ứng rồi.
Đem mình đưa về nhà Hề Chính, có trợ giúp gia tăng ấn tượng cậu ấy là Giản Văn Khê.
Minh Thế Khải là người rất hay nói, ôn hòa thú vị, còn biết tìm đề tài, nếu không phải bởi vì liên quan đến mấy người Hề Chính, cậu ấy thật đúng là nguyện ý cùng người như vậy làm bạn bè.
Người cao lãnh thích hợp sùng bái, thật muốn cùng nhau sinh hoạt, vẫn là ôn hòa thú vị có ý tứ nhất.
Minh Thế Khải đưa cậu ấy đến cửa nhà, Giản Văn Minh xuống xe, nói: "Muốn đi lên ngồi chút không?"
"Không được, tôi còn có chút việc, lần sau đi." Minh Thế Khải nói.
Dọc theo đường đi điện thoại hắn ta vang lên rất nhiều lần.
Tựa hồ trong công ty có việc gấp tìm hắn ta.
Giản Văn Minh đem một bàn tay cắm vào túi quần, giả lãnh đạm ngầu lòi, đạm đạm cười nói: "Trên đường cẩn thận."
Minh Thế Khải xua xua tay, liền lái xe quay đầu đi, Giản Văn Minh vẫn luôn nhìn theo xe hắn ta đi xa, lúc này mới đẩy cửa tiến vào, vừa mới đi đến giữa sân, liền phát hiện cửa sổ lầu hai có người, cậu ấy vừa ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy Hề Chính.
Giản Văn Minh nhịn không được nhướn một chút lông mày, nhấp môi đứng yên trước khóm hoa hồng.
Di động trong túi bỗng nhiên chấn động một chút, cậu ấy móc điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, là tin nhắn Tôn Ngôn Ngôn gửi đến.
"Đ*, tôi biết là không đúng chỗ nào rồi, tôi cảm giác ánh mắt Minh Thế Khải nhìn cậu không giống như là đang nhìn tình địch, như là đang nhìn người mình thích!"
"......Não động của cậu cũng thật lớn."
Sau khi Giản Văn Minh trả lời tin nhắn xong, cất điện thoại di động vào trong túi, liền tiến vào trong nhà.
Có một loại khả năng này hay không, tiểu tam cùng tra nam đều yêu cậu ấy, sau đó đánh nhau vì cậu ấy rồi?
Nếu là có ngày này thì tốt rồi, vậy cũng quá hả giận quá sung sướng đi.
---------------------------------------------------------------------------------------
Cười hề hề
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip