CHƯƠNG 53: HẮN KHÔNG PHẢI THÍCH KIỂU NHƯ MÌNH CHỨ
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 53: HẮN KHÔNG PHẢI THÍCH KIỂU NHƯ MÌNH CHỨ
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
---------------------------------------------------------
Giản Văn Minh vừa mới tiến vào, đã thấy dì trong nhà.
"Về rồi sao." A di cười cùng cậu ấy chào hỏi: "Tiên sinh cũng đã trở lại, trở về lúc sáng."
Giản Văn Minh gật gật đầu, liền lên lầu hai.
Vào phòng khách lầu hai, liền nghe Hề Chính nói: "Sao cậu lại ở cùng hắn?"
Giản Văn Minh nhìn Hề Chính một cái, duỗi tay cởi cúc áo sơmi, làm ngay trước mặt Hề Chính, liền đem áo sơmi cởi xuống, lộ ra một thân thịt trắng nõn, lập tức đi vào phòng tắm: "Cùng anh ấy ăn một bữa cơm. Anh ấy không phải đối tượng hợp tác và bạn bè của anh sao? Tôi cùng anh ấy ăn một bữa cơm làm sao vậy?"
Làm sao vậy, còn không phải chột dạ, a.
Hề Chính nói: "Không phải đã nói với cậu, cách hắn xa một chút."
"Vì cái gì?" Giản Văn Minh ở phòng tắm cửa quay đầu.
Hề Chính thình lình nhìn đến cơ ngực khinh bạc của cậu ấy, cổ họng động một chút, hô hấp vi diệu cùng ánh mắt này bị Giản Văn Minh bắt được, cậu ấy đơn giản hoàn toàn xoay người lại, trực diện Hề Chính.
Hề Chính nói: "Cậu tắm rửa trước, tắm rửa xong chúng ta lại nói."
Giản Văn Minh cười lạnh một tiếng, liền đi vào phòng tắm.
Cậu ấy tùy tiện vọt hai lần, chỉ vây một cái khăn tắm liền từ bên trong ra tới, đi phòng để quần áo tìm kiện sơ mi trắng rộng thùng thình mặc vào, nửa người dưới lại chỉ quần đùi xái màu trắng, chính là kiểu đùi đều lộ ra một nửa, áo sơmi cơ hồ đem quần đùi xái toàn bộ che lại, đột nhiên vừa nhìn phía dưới như là cái gì cũng không mặc.
Cậu ấy lập tức đến phòng ngủ Hề Chính, thấy Hề Chính đang mở cửa sổ, quay đầu lại thấy một thân chưng diện này của cậu ấy, liền lại nhăn mày.
"Anh muốn nói cái gì?" Giản Văn Minh hỏi.
"Nói chuyện của cậu và Minh Thế Khải."
Giản Văn Minh không nghĩ tới hắn nhanh như vậy đã muốn thẳng thắn, thần sắc liền nghiêm túc lên, gật gật đầu với Hề Chính.
"Được, anh nói."
"Minh Thế Khải không phải đơn thuần như cậu tưởng tượng, cậu không hiểu biết hắn, tôi sợ cậu có hại." Hề Chính nói chuyện đề vừa chuyển: "Cậu trong kỳ phát tình, tôi không phải dặn dò cậu phải ít ra cửa sao, cậu còn cùng hắn đi ra ngoài chơi?"
"Anh cũng sẽ sợ tôi có hại sao?" Giản Văn Minh nói: "Không nhìn ra được anh còn có tấm lòng này."
Thật muốn cùng Hề Chính thẳng thắn vô tư thảo luận chuyện hắn ngoại tình, Giản Văn Minh liền bình tĩnh không được.
Cậu ấy chỉ cần tưởng tượng đến những ủy khuất anh trai chịu, liền muốn bão nổi.
Hề Chính thấy cậu ấy sắc mặt ửng đỏ, tạm dừng một chút, hỏi: "Cậu đây là đang giận dỗi với tôi? Tôi đã nói với tôi, tôi cùng Tiền Oánh Oánh chỉ là bạn bè bình thường."
Giản Văn Minh sửng sốt một chút.
Tiền Oánh Oánh lại là ai?!!
Đ*.
Cậu ấy nhíu mày lại nhìn về phía Hề Chính, sắc mặt âm trầm.
"Cậu nếu là bởi vì cái này cố ý cùng Minh Thế Khải lui tới......"
"Tiền Oánh Oánh?" Giản Văn Minh đánh gãy hắn.
Hề Chính tạm dừng một chút, nói: "Văn Khê, ngày đó thật sự là ngoài ý muốn, tôi uống nhiều quá, là mẹ tôi bảo tôi tiễn người. Làm hay chưa, có đánh dấu người khác hay không, tôi so với ai khác đều rõ ràng hơn. Tôi sẽ không lừa cậu, cũng không cần thiết lừa cậu. Nếu cậu cần, tôi có thể để cậu và cô ấy cùng gặp mặt nhau, đều nói rõ ràng."
Giản Văn Minh sắc mặt trướng đến đỏ bừng.
Những lời này cậu ấy chỉ là nghe một chút đã muốn bùng nổ.
Quản hắn ngủ không ngủ, là thật là giả, những lời này vừa nghe, cả người cậu ấy đã không thoải mái.
Tính tình kia của anh trai, gặp được loại sự tình này khẳng định là không cãi không nháo, chỉ cầu an an tĩnh tĩnh mà rời đi.
Giản Văn Minh nhấp môi, hốc mắt hơi có chút ướt át, nói: "Anh không sai, vậy Tiền Oánh Oánh thì sao? Cô ta khiêu khích tôi thì sao? Mẹ anh thì sao, bà ấy lại là thái độ gì? Bọn họ có làm thế nào, không liên quan gì anh, anh trong sạch nhất."
Hề Chính liền hỏi nói: "Cậu cùng cô ta có liên hệ?"
Giản Văn Minh không nói gì.
Đương nhiên là có, nếu cô ta chính là tiểu tam kia, vậy rất có khả năng chính là cô ta đem tin tức gửi đến di động anh trai rồi.
Cũng chỉ Giản Văn Khê tính tình lãnh, không nghĩ đến những việc bẻ xả này, đổi là cậu ấy, sớm đem tiểu tam khiêu khích kia xé nát.
"Có liên hệ hay không, anh không biết?"
Hề Chính liền rất nghiêm túc mà nói: "Tôi không biết. Như thế nào, cô ta nói cái gì với cậu?"
Giản Văn Minh cười lạnh một tiếng, không nói chuyện.
Cậu ấy còn không rõ ràng lắm tiểu tam khiêu khích rốt cuộc là ai đâu, là Minh Thế Khải, hay là Tiền Oánh Oánh này.
Cũng hoặc là không chỉ có tiểu tam, còn có tiểu tứ nữa.
Tin tức tình ái của Hề Chính, cậu ấy nghe nói qua không ít.
Đến nỗi lão phu nhân nhà Hề Chính kia, cậu ấy gặp qua hai lần, đôi mắt đều có thể dài đến trên trán luôn.
Có đôi khi thật không hiểu được lão phu nhân này, bà ấy còn muốn tìm một Omega ưu tú cơ nào cho con trai mình chứ.
Anh trai rốt cuộc kém điểm nào, tướng mạo, dáng người, tài hoa, ng·ay cả tin tức tố đều cao cấp dễ ngửi hơn so với người bình thường.
"Không muốn thảo luận mấy thứ này với anh." Giản Văn Minh nói: "Chuyện xấu của anh, tôi sẽ không quản, chuyện của tôi, anh cũng không cần phải xen vào, tôi liền càng muốn cùng Minh Thế Khải lui tới."
Hề Chính nghe vậy sửng sốt một chút, mày nhăn lại, liền nhìn chằm chằm cậu ấy không rời.
Giản Văn Minh bỗng nhiên ý thức được chính mình có chút thả bay chính mình, cậu ấy đều đã quên bản thân hiện tại đang sắm vai Giản Văn Khê.
Anh trai là sẽ không theo Hề Chính cãi nhau, càng sẽ không bởi vì chuyện tiểu tam tiểu tứ mà cãi với hắn.
Hai người bọn họ, vốn chính là hôn nhân ích lợi, không hề có cảm tình đáng nói.
Chính là mặc dù là hôn nhân không có cảm tình, nếu không phải giả kết hôn, cũng không phải hai bên cam chịu hôn nhân phóng khoàng, vậy ít nhất nên tuân thủ hôn nội đạo đức, đã muốn được chỗ tốt của hôn nhân, lại muốn hồng kỳ trong nhà không ngã, bên ngoài cờ màu phiêu phiêu, đó chính là tra nam.
Cậu ấy liền nhấp môi, gương mặt đẹp có chút quá mức kia khôi phục lạnh nhạt, giữa mày tàn lưu vài phần lệ khí, nhưng cậu ấy mặc lại có chút phong phanh.
Đây cũng không phải phong cách quần áo anh trai sẽ mặc.
Nếu không phải chủ ý anh em trao đổi quá mức hoang đường, người bình thường sẽ không nghĩ đến phương diện này, chỉ sợ Hề Chính giờ phút này đã phát hiện.
Hề Chính trầm mặc một hồi, cuối cùng nói: "Tôi cùng Minh Thế Khải là bạn từ nhỏ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn là người nào, tôi so với cậu càng rõ ràng hơn, cậu cùng hắn đi gần như vậy, đối với cậu không có chỗ tốt, lời tôi dứt tại đây, có nghe hay không, tùy cậu."
"Vậy còn anh, anh cùng hắn đi gần như vậy, là bởi vì chỗ tốt lớn cỡ nào?"
Vì bàn chuyện làm ăn, đem chính mình cũng bán?
Hề Chính nghe vậy mày nhíu càng chặt: "Cái gì?"
Giản Văn Minh hừ lạnh một tiếng, quay đầu liền đi vào phòng để quần áo.
Hề Chính kêu lên: "Giản Văn Khê."
Giản Văn Minh quay đầu, lắc lắc đầu, nói: "Chúng ta đã l·y h·ôn, tôi quản không được anh, anh cũng không cần phải xen vào chuyện của tôi. Tôi từ trước sống quá nghẹn khuất, quá mệt mỏi, hiện giờ l·y h·ôn, tôi muốn đổi cách sống, có lẽ tôi giống em trai tôi có cái gì nói cái đó, muốn làm gì làm đó, có lẽ càng nhẹ nhàng chút."
Lời kịch có được không?
Kỹ thuật diễn này ok không?
Dù sao bản thân Giản Văn Minh là rất vừa lòng.
Cậu ấy cảm giác thời điểm chính mình diễn phim truyền hình cũng chưa tự nhiên như kỹ thuật diễn hiện tại.
Cậu ấy thế nhưng đem lời nói việc làm vừa rồi của chính mình đè xuống, tìm một lý do phi thường lệnh người tin phục cho lời nói việc làm khác thường của chính mình.
Bởi vì tôi muốn học tập Giản Văn Minh, sống giống như cậu ấy vậy, cho nên lời nói việc làm của tôi có chút Giản Văn Minh.
Cậu ấy nhấp chặt môi, thần sắc bình tĩnh, lẳng lặng mà nhìn về phía Hề Chính.
Kỹ thuật diễn cùng lý do của cậu ấy giống như thật sự giấu diếm được Hề Chính, cũng có thể cậu ấy cùng Hề Chính vốn dĩ cũng chỉ gặp qua vài lần ít ỏi, Hề Chính cũng không hiểu biết người em trai này của tiền nhiệm.
Hề Chính nói: "Tôi hy vọng cậu có cái gì đều nói với tôi, đừng nên cái gì cũng nghẹn ở trong lòng...... Nhưng cậu nói đúng, chúng ta đã l·y h·ôn, cũng không cần thiết."
Giản Văn Minh muốn ép xuống một giọt nước mắt.
Bởi vì cậu ấy cảm giác lúc này rơi một giọt nước mắt, khẳng định có thể kinh sợ đến Hề Chính.
Không cần biết nước mắt này của cậu ấy là vì cái gì.
Chỉ tiếc kỹ thuật diễn của cậu ấy thật sự hữu hạn, cậu ấy khóc không được.
Cậu ấy lúc trước quay cảnh khóc, đều là dựa vào nhỏ thuốc nhỏ mắt.
Bất quá không khóc cũng tốt, anh trai là người sẽ không khóc.
Vì thế cậu ấy liền tàn nhẫn kiên nghị mà đi ra ngoài, khép cửa lại.
Sau khi trở lại phòng ngủ của mình, cậu ấy liền nằm lên trên giường.
Bên ngoài sắc trời còn sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ phía tây chiếu vào, trên giàn trồng hoa dưới cửa sổ, bày hoa hồng anh trai rất thích.
Cánh hoa hồng diễm diễm bị ánh mặt trời chiếu đến, lộ ra quang, bóng đen cánh hoa còn rất lạnh lùng, ảm đạm.
Tiền Oánh Oánh.
Vừa nghe đã thấy tràn ngập khí chất đồ đê tiện yêu diễm.
Cậu ấy còn chưa biết cô ta là ai.
Cậu ấy hiện tại trong đầu có điểm loạn, cậu ấy phải rà soát lại một chút.
Nghe ý tứ vừa rồi của Hề Chính, đánh giá đối với Minh Thế Khải tựa hồ cũng không tính là chính diện.
Không giống như là đang nói tiểu tam của mình.
Bất quá lời nói kia cũng có khả năng là đang nói, Minh Thế Khải là tiểu tam rất lợi hại, thủ đoạn lợi hại, không phải cậu ấy có thể trêu chọc.
Mà Hề Chính tựa hồ là vì ích lợi mới cùng Minh Thế Khải ở bên nhau.
Bất quá rốt cuộc là chân ái hay là nhân duyên sương sớm, đặc biệt thích hayd là có hảo cả đều giống nhau, ngoại tình chính là ngoại tình, tiểu tam chính là tiểu tam, cùng cảm tình sâu cạn không có quan hệ.
Hề Chính ở trong Alpha hiển nhiên cũng thuộc về một tầng đỉnh cấp kia, Omega thích hắn khẳng định không phải số ít, bằng không hắn cũng sẽ không có nhiều tin tức ngoài lề như vậy.
Cho nên cũng có một loại khả năng, Tiền Oánh Oánh cùng Minh Thế Khải, đều là tiểu tam.
Cậu ấy bỗng nhiên nghe được thanh âm đóng cửa, liền từ trên giường xuống dưới, đi đến cửa sổ nhìn thoáng qua.
Liền thấy Hề Chính từ trong nhà đi ra ngoài.
Hề Chính lên xe, liền gọi điện thoại cho Minh Thế Khải.
Thanh âm Minh Thế Khải mang theo ý cười: "Hề tổng."
"Anh muốn làm gì?"
Minh Thế Khải cười cười, nói: "Tôi liền biết anh sẽ gọi cuộc điện thoại này cho tôi, thời điểm mới vừa đưa Văn Khê về nhà, đã nhìn thấy xe anh."
"Cách em ấy xa một chút." Hề Chính lạnh lùng mà nói.
"Nếu tin tức tôi lấy được không sai thì, hai người các anh đã l·y h·ôn rồi nhỉ?" Minh Thế Khải nói: "Tâm tư của tôi với em ấy, anh lại không phải không biết."
"Em ấy không phải người có thể bồi anh tùy tiện chơi, đừng trêu chọc em ấy."
"Ai nói tôi chỉ là chơi chơi. Anh làm sao biết tôi lại không phải thật lòng đây?" Minh Thế Khải nói. Ngón tay Hề Chính nắm di động hơi hơi dùng sức, mày nhíu càng khẩn.
"Kỳ thật hai chúng ta hiện giờ ở hợp tác, tôi cũng không muốn cùng anh làm thành quan hệ tình địch, nhưng không phải tôi trêu chọc em ấy, là em ấy tới trêu chọc tôi."
Hắn ta nói bỗng nhiên tạm dừng một chút, sau đó nói: "Ngượng ngùng, em ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi tắt trước."
Vừa dứt lời, điện thoại liền cúp.
Minh Thế Khải cười chuyển tiếp điện thoại của Giản Văn Minh: "Alo."
"Là tôi."
"Tôi biết." Minh Thế Khải cười ngẩng đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, liền nhìn đến mắt mình cong cong cười, lam quang thông qua kính nổi lên cũng trở nên ôn nhu lên.
"Về đến nhà chưa?" Giản Văn Minh tận lực làm thanh âm của chính mình ôn nhu hơn một ít.
Tuy rằng chưa ăn qua thịt heo, nhưng cậu ấy thấy qua heo chạy.
Sau khi chia tay, gọi điện thoại hỏi một chút đối phương về đến nhà chưa, chỉ là một chuyện rất nhỏ, lại có công hiệu tri kỷ dị thường.
Cậu ấy muốn làm rõ ràng Minh Thế Khải rốt cuộc có phải tiểu tam hay không.
"Tôi muốn đi công ty, còn đang trên đường." Minh Thế Khải trả lời.
Giản Văn Minh lập tức trà lí trà khí mà nói: "Vậy à, vậy tôi không quấy rầy anh lái xe chứ?"
"Không có."
"Tôi cũng không có chuyện khác, chính là gọi điện thoại hỏi một chút, vậy anh lái xe đi, tôi cúp trước."
"Cảm ơn quan tâm." Minh Thế Khải nói.
"Không khách khí." Giản Văn Minh ngữ khí rất ôn nhu.
Sau khi tắt điện thoại, cậu ấy thở dài một tiếng.
Đại khái qua mười phút, di động vang lên "Leng keng" một tiếng.
Cậu ấy cầm lấy di động nhìn thoáng qua, thấy Minh Thế Khải gửi tin nhắn đến: "Đến công ty."
Như là đang thông báo.
Giản Văn Minh hồi: "Được."
Giản Văn Minh bắt đầu tính toán kế hoạch kế tiếp.
Cậu ấy thời gian hữu hạn, không thể ở nước Y lâu, anh trai bên kia nhân tố không yên ổn quá nhiều, cậu ấy bổn ý là đem Hề Chính cùng tiểu tam thu thập một trận liền chạy nhanh trở về.
Nhưng cậu ấy cũng không thể biểu hiện quá vội vàng, để tránh rút dây động rừng.
Cậu ấy quyết định xuống tay trước từ trên người Minh Thế Khải cùng Tiền Oánh Oánh, đánh bại từng người.
Đến nỗi Hề Chính......
Vô luận tiểu tam là ai, tra nam hắn cũng không chạy được.
Cậu ấy đột nhiên toát ra tới một ý tưởng rất cuồng dã.
Nếu Hề Chính giống Chu Đĩnh thành tộc thật thơm, có phải càng có thể trả thù hắn hay không.
Ý tưởng này vừa toát ra tới, cả người cậu ấy giật mình một cái.
Vừa hưng phấn lại cảm thấy quỷ dị hoang đường.
Hề Chính thích, rất có khả năng là Alpha.
Hắn không thích loại hình lãnh diễm như anh trai Giản Văn Khê, đối với kiểu ôn nhu hòa khí như Minh Thế Khải, tựa hồ độ thích cũng bình thường.
Vậy hắn có phải đối với nhiệt tình, hoạt bát, cuồng dã, càng cảm thấy hứng thú hay không?
Có lẽ Tiền Oánh Oánh kia, chính là loại phong cách này.
Rốt cuộc tên đã rất giống.
Nếu thật là như vậy, vậy Hề Chính......
Còn không phải là lão háo sắc ra vẻ đạo mạo sao!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip