CHƯƠNG 70: NÓNG (ANH TRAI)
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 70: NÓNG (ANH TRAI)
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
---------------------------------------------------------
"Xong rồi, không còn gì hối hận."
"Chủ ý đồng phục này thật sự thắng rồi. Một đám soái ca trẻ tuổi mặc đồng phục thật sự quá đẹp trai."
"Kỳ thật nếu chỉ luận biểu diễn, Cố Vân Tương tổ kia càng mạnh hơn một chút, nhưng mà không sáng mắt như tổ này của Giản Văn Minh, đáng tiếc."
"Điểm của người qua đường cũng rất quan trọng nhỉ, kỳ thật rất nhiều người xem xem biểu diễn đều là xem náo nhiệt, tiêu chuẩn chuyên nghiệp của ngón giọng và vũ đạo thế nào, bọn họ căn bản không quan tâm. Chỉ cần hai tổ tiêu chuẩn không kém quá nhiều, bình thường người xem hoàn toàn phân biệt không ra ai tốt hơn. Đương nhiên tổ Giản Văn Minh bọn họ hát nhảy đều không tìm ra lỗi sai, thực lực cũng xác thật xứng đáng với hạng nhất."
"Giản Văn Minh muốn xưng vương rồi. Kỳ này vẫn thắng, khí thế hoàn toàn lên rồi."
"Số phiếu cá nhân của anh ấy đơn người đã vượt Cố Vân Tương bảy vạn phiếu, nhân khí nhất kỵ tuyệt trần."
"Đoạn phim đơn của Giản Văn Minh đã ra, quả thực đẹp đến tận trời."
"Anh ấy rất thích hợp mặc đồng phục, người cấm dục cao lãnh đều thích hợp mặc đồng phục, khiến người ta muốn thét chói tai, còn muốn đem đồng phục của anh ấy lột xuống!"
"Bảo Chu Đĩnh lột đi, ha ha ha ha ha."
"A, chán ghét, trong đầu tôi có hình ảnh rồi."
Công diễn viên mãn kết thúc, các vị đạo sư đều xuống khỏi chỗ đạo sư, đạo sư khách mời Ngụy Bình Trạch trực tiếp đi về hướng Giản Văn Khê, vươn cánh tay tới, ôm Giản Văn Khê một chút.
"Chúc mừng."
Giản Văn Khê cười nói: "Cảm ơn."
Diễn xuất thành công vượt qua mong muốn, tốt hơn hẳn bất kì lần diễn tập nào của bọn họ, mọi người đều rất hưng phấn, bao gồm bản thân Giản Văn Khê. Bọn họ thắng Vương chi đội.
Cậu đêm nay xem như hoàn toàn buông thả chính mình.
Ngụy Bình Trạch buông cậu ra, lại đi ôm Chu Tử Tô một chút. Giản Văn Khê cười nhìn về phía bọn họ, bỗng nhiên phát hiện Chu Đĩnh đi tới chỗ mình.
Cậu liền cười nhìn về phía Chu Đĩnh, không đợi Chu Đĩnh nói chuyện, cậu liền chủ động mở hai tay ra.
Chu Đĩnh có chút kinh ngạc, ng·ay sau đó liền tiến lên cùng cậu ôm một cái.
Tim Chu Đĩnh đều sắp từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài, anh tiến đến bên tai Giản Văn Khê, nhẹ giọng nói: "Chúc mừng."
"Cảm ơn." Giản Văn Khê nói: "Lần này cũng nhớ kỹ đó."
Chu Đĩnh lại bất ngờ, ng·ay sau đó liền nở nụ cười, phát hiện có màn ảnh quay đến chỗ bọn họ, anh liền buông lỏng Giản Văn Khê.
Trên mặt Giản Văn Khê treo nụ cười rất ít thấy, không phải lễ phép, cũng không phải có lệ, mà là tươi cười phát ra từ nội tâm.
Nhìn ra được, hôm nay lấy hạng nhất, cậu rất hưng phấn.
Chu Đĩnh liền cũng hưng phấn lên theo, cao hứng nói không nên lời.
Lục Dịch cũng đi đến chúc mừng Giản Văn Minh, hai người bắt tay một cái, Giản Văn Khê đã thấy Cố Vân Tương.
Cố Vân Tương cũng không cười, nhưng trên mặt vẫn là bảo trì thể diện cơ bản.
Tay hai người nắm vào nhau, Cố Vân Tương nói: "Chúc mừng cậu."
"Cảm ơn."
"Nghe nói cậu muốn nhận Vương triều kịch?" Cố Vân Tương nhìn cậu, khóe môi bỗng nhiên lộ ra mỉm cười, ánh mắt lại là lạnh, nói: "Chờ mong lại lần nữa hợp tác cùng cậu."
Giản Văn Khê thu liễm tươi cười, nhìn chăm chú vào Cố Vân Tương.
Cậu phát hiện lực bắt tay của Cố Vân Tương đột nhiên tăng mạnh, nắm rất chặt.
Cố Vân Tương buông lỏng cậu ra, ngược lại đi chúc mừng Chu Tử Tô bọn họ.
Khi anh ta ôm lấy Chu Tử Tô, Chu Tử Tô bỗng nhiên ngửi thấy được một cổ hương khí tin tức tố ngọt ngào.
Cậu ta chưa từng ngửi qua hương vị như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân nháy mắt đã nóng lên.
Cố Vân Tương buông anh ra, nói: "Hy vọng ở trước khi tiết mục này kết thúc, có thể có một lần hợp tác cùng anh."
Giản Văn Khê nghe vậy quay đầu nhìn về phía anh ta, trên mặt Cố Vân Tương đã là lúm đồng tiền như hoa.
Miêu Lật cùng Chung Nhạc cũng đến đây.
"Chúc mừng."
"Chúc mừng."
Giản Văn Khê cùng bọn họ bắt tay một lần, ghi hình đã kết thúc, người chủ trì Tưởng Văn Quân cũng đi tới chỗ cậu, duỗi tay nói: "Chúc mừng cậu."
Đêm nay tình hình chiến đấu kịch liệt, Giản Văn Minh lực khắc Vương chi đội, đây là kết cục tất cả người ngoài cuộc đều vui vẻ nhìn thấy.
Rất khiến người phấn chấn.
Anh ấy là người chủ trì, anh ấy biết nội tình, cũng biết phiếu bầu đêm nay của họ tuyệt đối minh bạch, công chính.
Kỳ thật ở trước khi công bố số phiếu, anh ấy và người xem khác khẩn trương như nhau.
Giản Văn Khê nhàn nhạt mà cười cười, trên trán còn có chút mồ hôi: "Cảm ơn."
Cậu đêm nay thu được quá nhiều chúc mừng, nói quá nhiều cảm ơn.
Ra khỏi tòa nhà đài truyền hình, Hàn Văn đề nghị tổ bọn họ cùng đi ra ngoài chúc mừng một chút.
"Ngày mai chúng ta đều có thể ngủ nướng, tối nay làm một lần suốt đêm cuồng hoan đi! Đi quán bar chú tôi mở thế nào!"
Vương Tử Mặc cười nói: "Tuần sau còn có diễn xuất đó, lúc này mới thắng một lần."
"Kỳ này tổ chúng ta một người cũng không loại, chẳng lẽ không đáng chúc mừng sao?" Hàn Văn hưng phấn mà nhìn về phía Giản Văn Khê: "Giản ca."
Giản Văn Khê cười nói: "Được, tôi mời khách, mọi người chúc mừng vui vẻ một chút. Hiện tại mọi người đều đói bụng, chúng ta đi ăn chút đồ ăn khuya trước."
"Gọi cả Chu lão sư đi." Hàn Văn vội vàng hô.
Xem thần sắc sùng bái của cậu ta với Chu Đĩnh, Vương Tử Mặc liền không vui mà nhíu nhíu mày.
"Chúng ta cứ quyết đi trước muốn đi đâu." Giản Văn Khê nói.
Mọi người liền mồm năm miệng mười mà thảo luận.
Đêm khuya gió lạnh, đám người Cố Vân Tương bọc áo lông vũ ra khỏi đài truyền hình.
Lúc sắp lên xe, bọn họ đã nghe thấy được tiếng hoan hô.
Tiếng cười trẻ tuổi, vui sướng đến vậy.
Tối nay các tổ khác đều có nhân viên bị đào thải, cũng cũng chỉ có tổ Giản Văn Minh mới high như thế.
Mọi người đồng thời nhìn lại, quả nhiên thấy đám người Giản Văn Khê Chu Tử Tô đứng ở cách đó không xa, Hàn Văn hưng phấn cứ luôn nhảy.
Tâm tình mọi người đều rất phức tạp, sôi nổi lên xe.
"Có hơi lạnh, các cậu lên xe trước, tôi đi tìm Chu lão sư." Giản Văn Khê nói.
Đám người Chu Tử Tô và Hàn Văn lên Minibus, Giản Văn Khê liền đi vào trong đại sảnh, vừa mới đi tới cửa, đã thấy Chu Đĩnh Chung Nhạc từ bên trong ra tới.
Cậu liền ngừng ở tại chỗ, hai tay cắm trong túi, cười khanh khách mà nhìn hai người.
Chung Nhạc phất tay: "Văn Minh."
"Chúng tôi muốn đi ăn cơm," Giản Văn Khê hỏi nói: "Hai vị lão sư muốn đi không?"
Rất ít thấy bộ dáng cậu cười khanh khách như vậy, Chung Nhạc đều có chút sửng sốt.
Trong bóng đêm rét lạnh, Giản Văn Khê cười rộ lên, gương mặt kia thế nhưng tươi đẹp, ôn nhu đến thế.
"Tổ các cậu liên hoan sao?" Chung Nhạc cười nói: "Vậy tôi không đi đâu. Chu lão sư đi đi, chúng tôi nguyên bản cũng dự định muốn cùng đi ăn cơm."
"Cùng nhau đi thôi." Chu Đĩnh nói.
Chung Nhạc lắc đầu: "Chúng ta lần sau lại hẹn, đến lúc đó gọi cả Trương lão sư bọn họ."
Giản Văn Khê cùng Chu Đĩnh nhìn theo Chung Nhạc lên xe rời đi, Giản Văn Khê xoay người lại, nhìn về phía Chu Đĩnh.
Chu Đĩnh cũng nhìn cậu, nói: "Bọn họ người đâu?"
"Trên xe đó." Giản Văn Khê nói.
Chu Đĩnh liền nhìn về hướng Minibus nơi xa, liền thấy Hàn Văn nhô đầu ra từ cửa sổ xe, ra sức mà vẫy tay với hai người bọn họ.
"Chu lão sư!" Bọn họ cùng nhau kêu.
Chu Đĩnh liền cười vẫy vẫy tay.
Hai người đi về phía Minibus, Chu Đĩnh vừa đi vừa nói: "Hôm nay vui đến vậy sao."
"Thắng, anh không vui sao?" Chu Đĩnh nói: "Lần đầu tiên thấy anh vui vẻ như vậy."
Sau đó cậu đi hai bước, lại nói một câu: "Thật tốt."
Giản Văn Khê cười rộ lên là đẹp nhất, nhìn đến trái tim anh ấm áp, như nai con chạy loạn.
Bọn họ tám người đi ăn bữa cơm trước, sau đó chuyển sang quán bar.
Quán bar này là Hàn Văn thúc thúc khai, cho bọn họ tư mật tính tốt nhất phòng. Bọn họ vẫn luôn ngốc ở quán bar đến rạng sáng hai giờ, uống xong rượu, Giản Văn Khê đã có chút mệt rã rời, cậu dự định trở về, nhìn một vòng, lại không thấy Chu Đĩnh.
"Chu lão sư đâu?" Cậu hỏi Hàn Văn.
Hàn Văn đã uống đến mơ mơ màng màng, cậu ta ngơ ngác mà lắc đầu: "Tôi...... Tôi không biết a......"
Vương Tử Mặc bên cạnh lấy đi ly rượu trong tay cậu ta, nói với Giản Văn Khê: "Chu lão sư hình như đi toilet."
Toilet ở gian ngoài, Giản Văn Khê liền đứng dậy ra khỏi phòng trong, đi đến gian ngoài.
Cậu đi đến toilet cửa, gõ gõ cửa, liền nghe thấy Chu Đĩnh ở bên trong nói: "Có người."
"Là tôi." Giản Văn Khê hỏi nói: "Uống nhiều quá hả?"
Chu Đĩnh từ bên trong mở cửa, sắc mặt ửng hồng, giống như là uống say.
Phòng trong ánh sáng tương đối ám, cậu cũng không biết Chu Đĩnh uống thành như vậy.
Cậu liền cười hỏi nói: "Thật sự uống nhiều quá?"
Chu Đĩnh nói: "Có hơi khó chịu."
Vì sao lại khó chịu, anh lại có chút ngượng ngùng nói.
Anh sở dĩ khó chịu như vậy, bất quá là bởi vì uống chút rượu, nhìn Giản Văn Khê bên người, liền có chút tình khó kiểm soát.
Vẫn luôn cứng.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Cứ như vậy nghẹn một hai tiếng, dịch cảm kỳ liền càng ngày càng nghiêm trọng.
Anh trước kia chưa từng như vậy, anh cũng tuyệt đối không phải Alpha trong đầu chỉ có chút chuyện này.
Anh cũng không muốn khiến Giản Văn Khê cảm thấy, hai người bọn họ còn chưa phải quan hệ yêu đương, anh đã biểu hiện háo sắc như vậy.
"Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta về đi." Giản Văn Khê nói liền tiến lên đỡ Chu Đĩnh, tay mới vừa chạm đến cánh tay Chu Đĩnh, đã cảm giác một mảnh nóng bỏng.
Cậu có hơi kinh ngạc, giương mắt nhìn về phía Chu Đĩnh, lúc này mới ý thức được Chu Đĩnh không phải bởi vì uống quá nhiều rượu mà khó chịu, mà là khó chịu bởi vì dịch cảm kỳ.
"Không có việc gì." Chu Đĩnh nhàn nhạt nói.
Cũng không biết có phải do cồn tác dụng hay không, cũng có lẽ là tin tức tố ảnh hưởng, có lẽ là bản năng sinh lý của đàn ông, có lẽ là anh hôm nay quá hưng phấn.
Có lẽ là anh còn trong kỳ phát tình, thân thể còn đang xao động.
Có lẽ là bởi vì trong lòng anh giấu giếm một chút hảo cảm và rung động.
Cậu nhìn Chu Đĩnh có chút phiếm hồng mặt, còn có lỗ tai đỏ tươi của anh.
Một Alpha cực kỳ cường đại, lại cực kỳ ngây thơ tự kiềm chế.
Cậu liền tiến lên một bước, duỗi tay chống ngực Chu Đĩnh, đẩy anh đi vào.
Chu Đĩnh vẫn không nhúc nhích mà nhìn cậu, máu cả người đều dâng lên.
Hai người bọn họ đều rất cao, đặc biệt là Chu Đĩnh, chiều cao hơn 1m9, toilet đều có vẻ bắt đầu chật chội. Giản Văn Khê ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Chu Đĩnh, gắt gao nhấp môi.
Giản Văn Khê bỗng nhiên xoay người muốn đi, tay còn chưa chạm đến cửa phòng, Chu Đĩnh đã một tay đem cậu kéo trở về.
Lực đạo anh kéo người quá lớn, Giản Văn Khê trực tiếp đụng vào trên ngực anh.
Chu Đĩnh hơi thở đều trở nên nặng nề, mặt mày căng chặt.
Giản Văn Khê lần này cũng không động đậy, chỉ là ngẩng đầu nhìn Chu Đĩnh, ánh sáng trong mắt nhàn nhạt chớp động.
Con ngươi Chu Đĩnh bỗng nhiên trở nên xâm lược mười phần, là ánh mắt của dục vọng chiếm hữu cực mạnh thuộc về Alpha, cánh tay bắt lấy Giản Văn Khê đều có chút phát trắng. Anh chuyển sang bắt được ngón tay tinh tế trắng trẻo của Giản Văn Khê, sau đó đặt bên miệng, dùng sức mà hôn vài cái.
Một khuôn mặt đều đã đỏ thấu, mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy.
Không biết là xấu hổ, hay là nghẹn.
Cuộc đời Giản Văn Khê lần đầu tiên trải qua ái dục nồng nhiệt như thế, nhất thời ngượng đến cả mặt đỏ bừng, thân thể nhảy vọt một cái liền nóng lên.
Khoang sinh sản đều trở nên nóng.
"Giản ca."
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Chu Tử Tô kêu.
Giản Văn Khê đột nhiên quay đầu, đang muốn mở miệng trả lời cậu ta, lại đột nhiên bị Chu Đĩnh bưng kín miệng.
Sau đó cậu liền cảm giác được Chu Đĩnh cắn ở sau cổ cậu, tin tức tố cuồn cuộn không ngừng rót vào tuyến thể sau cổ cậu, cậu giãy giụa hai lần đã thuận theo mà ngẩng đầu lên, Chu Đĩnh gắt gao giam cầm cậu, trước mắt một mảnh choáng váng.
Giản Văn Minh còn đang ôn lại biểu diễn của anh trai Giản Văn Khê.
Anh trai đêm nay, tựa hồ có chút không giống trước kia.
Trên người cậu tựa hồ không còn lạnh mấy nữa, cũng không còn ảm đạm như thế nữa, có thể là vũ đạo phóng thích cậu, cậu trở nên sáng ngời lên, sinh động lên.
Đây là Giản Văn Khê cậu ấy trước kia đều chưa gặp qua.
Ở trong ấn tượng của cậu ấy, tựa hồ bắt đầu từ thời kỳ thiếu niên, Giản Văn Khê đã vẫn luôn lạnh giống như một nắm tuyết.
Tương lai ai sẽ nâng niu cậu ở trong lòng bàn tay, đem cậu hòa tan.
Giản Văn Khê cảm giác chính mình từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều hòa tan, cậu bắt lấy cách tay Chu Đĩnh, khóe miệng làm ướt lòng bàn tay Chu Đĩnh.
Nhưng cậu ướt át, cũng không chỉ là khóe miệng.
Cậu run rẩy, không hề chỉ là thân thể.
Đêm đã khuya, Tần Tự Hành nằm ở trên giường, nhìn Giản Văn Khê trên màn hình.
Một thân đồng phục tiếp viên hàng không, chân dài, eo nhỏ, mông vểnh, khí chất thanh lãnh, khuôn mặt diễm lệ.
Đồng phục cấm dục thế này, nên để kiểu người như cậu khí chất lãnh đạm, nhưng khuôn mặt cực kỳ đẹp đến mặt.
Mặc kiểu đồng phục này, nên để người ta một tầng một tầng lột xuống.
Lột sạch.
Đây mới là cách mặc tốt nhất của đồng phục, đây mới là đãi ngộ của mỹ nhân lạnh từ trong ra ngoài nên có nhất.
Hòa tan cậu, làm gì đó làm nóng cậu.
--------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip