CHƯƠNG 86: LÀ TÌNH YÊU SAO

[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach

CHƯƠNG 86: LÀ TÌNH YÊU SAO
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521

---------------------------------------------------------

Chu Đĩnh có thể đoán được đêm nay Giản Văn Khê vì sao muốn cùng ngủ với mình.

Đã xảy ra chuyện như vậy, cho dù là Giản Văn Khê, đại khái trong lòng cũng có chút bất an cùng cô độc.

Anh có thể làm, đó là ôm chặt cậu, dùng khí vị cùng nhiệt độ cơ thể của chính mình an ủi cậu.

Bất quá nói thật, thế này cảm giác thật thoải mái.

Cảm giác gắt gao đem người yêu thương ôm vào trong ngực thật đủ đầy, thật tốt.

Anh nếu có thể mỗi ngày ôm Giản Văn Khê ngủ thì tốt rồi.

Trộm ngửi một chút mùi hương của Giản Văn Khê.

Thơm quá.

Hương khí hoa hồng cực nhẹ nhàng.

*

Trời vừa mới sáng, Giản Văn Minh đã dậy.

Cậu ấy đem hành lý của chính mình qua loa thu thập một chút, đã gọi điện thoại đặt vé máy bay.

Dì Trần tiến vào, đã thấy rương hành lý đều đã chuẩn bị xong.

Bà có hơi bất ngờ, hỏi nói: "Cậu muốn đi?"

Giản Văn Minh gật đầu, bởi vì có mưa, có hơi lạnh, cậu ấy tròng lên một chiếc áo hoodie.

"Đột ngột thế này......" Dì Trần nói, "A Chính biết không?"

"Anh ấy còn ở nhà sao?"

"Ở, còn chưa dậy nữa." Dì Trần nói, "Tôi đây liền đi gọi cậu ấy."

Giản Văn Minh gật gật đầu: "Phiền toái dì giúp tôi đem hành lý xách xuống dưới."

"Tôi đi gọi A Chính trước."

Dì Trần nói rồi đi cách vách.

Giản Văn Minh ngồi ở trên giường, lại mở di động ra nhìn thoáng qua hot search.

Miêu Tư Vũ lên hot search.

Anh trai đêm qua mới vừa hỏi thăm cậu ấy về chuyện của Miêu Tư Vũ, hôm nay chuyện này đã lên hot search.

Là anh trai ra tay sao?

Nếu anh trai đã dự định khai chiến, vậy cậu ấy phải trở về. Quá nguy hiểm, cậu ấy phải thời khắc chuẩn bị cùng anh trai đổi trở về.

Ít nhất phía chính mình phải thời khắc chuẩn bị tốt.

Cậu ấy động một chút chân chính mình, vẫn là có hơi đau.

Hề Chính mặc áo ngủ đã đi vào, thấy rương hành lý trên mặt đất, mày liền nhăn lại.

"Em muốn đi?" Hề Chính hỏi.

Giản Văn Minh gật đầu.

Hề Chính liền quay đầu lại nhìn Dì Trần một cái: "Dì xuống trước đi."

Dì Trần sửng sốt một chút, gật gật đầu, liền thuận tiện đem cửa phòng đóng lại.

Hề Chính đi hai bước về phía cậu ấy: "Vì sao lại đi? Bởi vì chuyện ngày hôm qua?"

"Không liên quan gì đến chuyện này." Cũng không biết vì cái gì, Giản Văn Minh cảm thấy chính mình đột nhiên quẫn, hơn nữa Hề Chính đang mặc quần ngủ mềm mại, hắn bên trong hẳn là không có mặc gì khác, một bụm lớn rất rõ ràng.

Trên mặt cậu ấy hơi có chút nóng, hơn nữa cảm thấy thân hình quá mức cao lớn dày rộng của Hề Chính quá khiến không gian trở nên chật chội lên, cậu ấy cảm nhận được cảm giác áp bách thuộc về Alpha.

"Vì sao đột nhiên muốn đi?" Hề Chính thái độ càng nghiêm khắc hơn một ít.

Người này lão cán bộ có hơi quá đáng rồi đó?

Cậu ấy muốn đi thì đi a.

Hề Chính đây là khẩu khí gì, như là phụ huynh dạy dỗ con trẻ vậy.

"Muốn chạy." Giản Văn Minh nói, "Tôi lại không phải ngồi tù ở chỗ anh, hai chúng ta đã sớm l·y h·ôn, anh không cần phải quản rộng đến vậy."

Hề Chính trầm mặc một hồi, hỏi nói: "Dự định đi đâu?"

"Về nhà của chính tôi."

"Ba mẹ em không có thời gian chiếu cố em."

"Vết thương của tôi cơ bản đã lành, tôi có thể tự mình chiếu cố tốt bản thân." Giản Văn Minh nói liền đứng lên, "Anh bảo Dì Trần ra ngoài, thì rương hành lý làm phiền anh xách xuống cho tôi."

"Thật muốn đi?"

Giản Văn Minh ngẩng đầu nhìn về phía Hề Chính.

"Anh vì sao lại cảm thấy tôi đang nói giỡn, cảm thấy tôi đang lạt mềm buộc chặt sao?" Cậu ấy nhớ tới chuyện đêm qua bị cưỡng hôn, có hơi giận sôi máu, "Anh đánh giá cao mị lực của chính mình rồi, tôi không thích anh chút nào."

Lời này vừa ra, mặt Hề Chính liền hoàn toàn đen xuống.

"Phải không?" Hề Chính nói, "Vậy em gần đây giở trò này trò kia, cũng chỉ là trêu đùa tôi?"

Ai chơi ai chứ.

Bị cưỡng hôn chính là cậu ấy!

Bất quá Giản Văn Minh hiện tại có hơi sợ Hề Chính.

Cậu ấy cảm giác Hề Chính quá biến thái.

Quá mãnh.

Không gánh được không gánh được.

Cậu ấy liền giả vờ nhìn đồng hồ một chút, nói: "Thời gian không còn kịp rồi, tôi thật sự phải đi."

Cậu ấy nói liền tự mình xách rương hành lý lên.

Hề Chính lại trực tiếp giành lấy rương hành lý từ trong tay cậu ấy.

Giản Văn Minh nhướng mày.

"Tôi tiễn em." Hề Chính nói.

Giản Văn Minh sửng sốt một chút, liền đi theo Hề Chính đi về phía trước.

Hề Chính đem rương hành lý của cậu ấy đặt ở cửa thang lầu: "Chờ tôi một lát, tôi đi mặc quần áo."

Hề Chính vào phòng cách vách, chỉ chốc lát đã mặc xong quần áo bước ra, xách theo rương hành lý của cậu ấy đi xuống lầu.

Dì Trần cùng Hề phu nhân đều ở trong phòng khách đứng, ngửa đầu nhìn về phía bọn họ.

Giản Văn Minh nhìn Hề phu nhân một lần, Hề phu nhân chẳng những không vui nổi, ngược lại có chút khẩn trương, hỏi: "Sao mà đột nhiên muốn đi?"

Đều sắp đi rồi, Giản Văn Minh cũng không muốn đối nghịch cùng Hề phu nhân, liền nói: "Tôi muốn về nhà mình."

Hề phu nhân muốn nói gì đó, lời nói đến bên miệng, lại nuốt trở vào, chỉ hơi hơi nghiêm túc mà nhìn hai người bọn họ.

Mãi cho đến hai người đều lên xe, Hề Chính mới nói: "Nói đi, vì sao lại dọn đi?"

Giản Văn Minh sửng sốt một chút: "Tôi không phải đã nói, tôi muốn dọn về nhà mình."

Hề Chính phanh gấp một cái, liền đem xe ngừng ở ven đường.

Giản Văn Minh khẩn trương mà quay đầu: "Anh làm gì?"

"Nói."

Giản Văn Minh cởi bỏ đai an toàn, trực tiếp muốn đẩy cửa xe, lại phát hiện cửa xe bị khóa cứng.

"Tôi có việc, muốn đi ra ngoài một chuyến."

Giản Văn Minh nói.

"Chuyện gì? Đi đâu"

"Anh có phải quản cũng quá rộng rồi hay không?"

Hề Chính không nói chuyện.

Giản Văn Minh cảm thấy Hề Chính càng ngày càng đáng sợ, cả người lộ ra một cổ khí chất biến thái.

Cậu ấy có hơi quẫn, liền nói: "Em trai tôi ở Hoa Thành co chút chuyện, tôi đi xem cậu ấy."

Hề Chính nghe vậy nhíu mày: "Cậu ấy đã xảy ra chuyện?"

Giản Văn Minh gật đầu.

Hề Chính vậy mà không hỏi cậu có chuyện gì, chỉ là trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Em bị thương chân, đi rồi có thể giúp cậu ấy cái gì. Em trai em biết em muốn đi giúp cậu ấy không?"

Giản Văn Minh nói: "Hai chúng tôi là anh em sinh đôi, hai chúng tôi có ăn ý."

Hề Chính giơ tay nhìn nhìn đồng hồ: "Hiện tại gọi điện thoại cho cậu ấy, hỏi cậu ấy một tiếng, nếu là đi hỗ trợ, em vẫn là phải thương lượng trước cùng cậu ấy, bằng không em không giúp được, khả năng chỉ sẽ thêm phiền cho cậu ấy."

Giản Văn Minh không nói chuyện, nhấp môi mỏng nhìn về phía Hề Chính.

Hề Chính không hề nhìn cậu ấy, chỉ đem di động của chính mình cầm tới, ở bên kia lướt di động.

Giản Văn Minh lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho anh trai.

Dù sao cậu ấy phải về nhà chính mình trước, trong lúc này hẳn là có thể chờ được của điện thoại anh trai.

Hề Chính nói cũng là có đạo lý, cậu ấy mặc kệ là ra ngoài hay là trở về, đều nên thông báo trước với anh trai.

Hề Chính nhíu mày nhìn di động, cũng không biết đang xem cái gì.

"Tôi đã gửi tin nhắn cho em trai tôi." Cậu ấy nói.

Hề Chính "Ân" một tiếng, thu điện thoại di động, khởi động xe.

Dọc theo đường đi này hai người cũng chưa nói thêm câu nào nữa.

Hề Chính đưa cậu ấy về Giản gia.

Giản phụ Giản mẫu đều không ở nhà, trong nhà chỉ có một a di.

Đại khái lúc này đây cậu ấy cùng Hề Chính cùng nhau trở về, lại bị thương chân, a di cũng không nhận ra cậu ấy: "Văn Khê trở lại rồi."

Giản Văn Minh gật gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía Hề Chính: "Anh trở về đi."

Hề Chính đem rương hành lý giao cho a di, trực tiếp liền đi.

Một câu cũng chưa hỏi nhiều.

Giản Văn Minh cảm thấy Hề Chính thật sự có điểm thần bí.

Luôn là đổi tới đổi lui, làm người đoán không thấu hắn.

Tựa như hắn giờ phút này, mặc một chiếc quần tây màu xám đậm, áo thun trắng, tóc không xử lý, hơi có chút lộn xộn, thoạt nhìn ôn hòa lại vô hại.

Thế nhưng ở đêm qua, Hề Chính lại bá đạo cường thế giống như cầm thú.

Giản Văn Minh môi giật giật, bỗng nhiên sinh ra một chút cảm xúc khác thường.

Cậu ấy lần này trở về, hẳn là sẽ không có bất luận giao thoa gì với Hề Chính nữa.

Như không nỡ.

Cậu ấy quay đầu rồi đi về phía trước.

*

Giản Văn Khê một đêm này ngủ phá lệ thơm ngọt.

Cậu là bị di động bên gối đánh thức.

Là em trai Giản Văn Minh gửi tin nhắn đến.

"Em dự định về Hoa Thành."

Giản Văn Khê thả điện thoại di động trở về.

Thân thể mới vừa động một chút rất nhỏ, cậu liền có chút xấu hổ.

Bởi vì cậu cảm giác được có thứ gì đỉnh đến mình.

Đều là đàn ông, cậu tự nhiên minh bạch là cái gì.

Cậu nhìn thoáng qua Chu Đĩnh, thấy Chu Đĩnh đang ngủ say sưa.

Cậu liền nhẹ nhàng vươn tay tới, sờ soạng điện thoại di động qua, xem một chút thời gian, Chu Đĩnh đã tỉnh.

Chu Đĩnh vừa tỉnh đã buông lỏng cậu ra.

Giản Văn Khê quay đầu lại nhìn anh, liền đối diện với đôi mắt Chu Đĩnh.

Chu Đĩnh yên lặng mà nhìn cậu một hồi, mê ảo trong mắt trôi đi, liền buông lỏng cậu ra, từ trên giường ngồi dậy.

Giản Văn Khê cảm giác trên mặt chính mình có hơi nóng, nói: "Buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành."

"Rất bình thường, không cần ngượng ngùng." Giản Văn Khê cười nói.

Chu Đĩnh "Ân" một tiếng, không nói chuyện.

"Kỳ thật em cũng có." Chu Đĩnh nói.

"Cái gì?" Giản Văn Khê sửng sốt một chút.

"Vào lúc hơn năm giờ sáng."

Giản Văn Khê bừng tỉnh ý thức được anh nói là cái gì, mặt ngơ ngác một chút liền đỏ.

Cậu "Nga" một tiếng, không nói chuyện.

Chu Đĩnh thấy cậu đỏ mặt, trong lòng ấm áp, liền cười.

Giản Văn Khê xuống giường rửa mặt, khi còn đang đánh răng, Chu Đĩnh cũng đi vào, ở cậu bên cạnh cùng nhau đánh răng. Lần này thật sự có cảm giác sống chung.

"Anh hôm nay có công việc không?" Giản Văn Khê hỏi.

"Có, buổi tối."

Giản Văn Khê buổi sáng đã có hoạt động, ở ngay Hoa Thành, tham gia hoạt động một nhãn hiệu khai trương cửa hàng mới.

"Khả năng sẽ có phóng viên trình diện." Chu Đĩnh nói.

Giản Văn Khê một bên súc miệng một bên nói: "Công ty suy xét tới điểm này rồi, sẽ phái người bảo vệ em, Tĩnh tỷ cũng sẽ đi theo, không có việc gì."

Cậu nói bỗng nhiên dựa đến gần, hôn một cái lên má Chu Đĩnh: "Đi đây."

Chu Đĩnh trực tiếp liền ngây ngẩn cả người.

Lần này anh thật sự có cảm giác yêu đương.

Giản Văn Khê đột nhiên trở nên chủ động như vậy, anh có hơi không thích ứng.

Giản Văn Khê ra khỏi phòng, gọi điện thoại qua cho em trai trước.

Điện thoại thông, nhưng không ai tiếp.

Cậu liền trả lời một tin nhắn cho Giản Văn Minh: "Tạm thời trước đừng trở về, không cần khẩn trương, anh có chừng mực."

Tin tức mới vừa gửi đi, di động đã chấn động lên.

Là Hề Chính gọi đến.

Cậu nhìn thoáng qua phương hướng toilet, đi tới bên cửa sổ, nhận điện thoại.

"Cậu không sao chứ?" Hề Chính hỏi: "Tôi ở trên mạng nhìn thấy tin tức của cậu."

"Không có việc gì."

"Tôi mới vừa liên hệ mấy người bạn hợp tác thương nghiệp của tôi ở Hoa Thành, bọn họ đều là có thương nghiệp lui tới chặt chẽ cùng tôi, các phương diện đều có thể nhờ cậy. Tôi đem phương thức liên hệ của bọn họ cho anh, nếu có gì cần, cậu có thể tìm bọn họ, cũng có thể trực tiếp tìm tôi."

"Được."

"Vậy tôi không quấy rầy cậu, tắt trước đây."

Hề Chính lời ít mà ý nhiều, sau khi tắt điện thoại, đã gửi ngay một tin nhắn đến di động cậu.

Giản Văn Khê xem danh sách một lần, trên danh sách có luật sư, cũng có đại lão thương giới, còn có quan viên địa phương.

Cậu thật không nghĩ tới, nhân mạch của Hề Chính rộng như thế.

Thường Tĩnh đến sớm hơn một chút so với thời gian cđã hẹn, vừa thấy cậu đã nói: "Công ty lại xảy ra chuyện."

"Làm sao vậy?"

Thường Tĩnh đi theo lên xe, nói: "Cậu biết Miêu Tư Vũ không?"

Giản Văn Khê lắc đầu.

"Cậu ấy là một nghệ sĩ trước kia của công ty, nhảy lầu. Vốn dĩ đã qua rất lâu, lúc này bởi vì chuyện của Triệu Phấn, lại bị người ta chuyện xưa nhắc lại, đẩy lên hot search, công ty tuy rằng tiêu tiền đè ép xuống, nhưng sự tình đã truyền rộng rãi, công ty phái người đi liên hệ người nhà Miêu Tư Vũ, nhưng một nhà này đã không biết dọn đến nơi nào, một chốc một lát tìm không thấy người."

Giản Văn Khê gật gật đầu, sắc mặt như sương, lại không nói chuyện.

Hoạt động cậu phải tham gia hôm nay là một đại ngôn cậu nhận tháng trước. Nhãn hiệu này lần đầu tiên ở Hoa Thành mở tiệm, hoạt động làm rất long trọng, mời rất nhiều phóng viên truyền thông, ở trước khi chính thức lên đài, bên nhãn hiệu gặp mặt cùng cậu trước.

"Cao tầng lãnh đạo của chúng tôi ngày hôm qua nửa đêm gọi điện thoại cho tôi, vẫn là hy vọng chuyện này không cần lan đến gần Văn Minh." Người phụ trách ôn thanh tế ngữ, nhưng thái độ thập phần nghiêm túc: "Chúng tôi cũng hy vọng có biến số gì, mọi người có thể cho chúng tôi biết trước tiên, đừng đển nhãn hiệu của chúng tôi lâm vào cục diện bị động."

Thường Tĩnh gật đầu: "Đây là nhất định, chúng tôi đều không hy vọng chuyện này ảnh hưởng đến Văn Minh, công ty chúng tôi cùng các anh là ý nguyện nhất trí."

Đây là một trong những đại ngôn cao cấp Giản Văn Minh đã ký, Ngải Mỹ Giải Trí cũng rất coi trọng.

"Hôm nay truyền thông đến rất nhiều." Nhãn hiệu phương nói, "Hiện trường người rất đông."

Thường Tĩnh gật gật đầu, về phòng nghỉ nhãn hiệu mới chuẩn bị cho bọn họ.

Giản Văn Khê đã thay xong quần áo.

Cô đều chưa thấy qua người càng thích hợp mặc tây trang hơn so với Giản Văn Minh.

Màu da trắng nõn, dáng người cao gầy, tư thái càng là đĩnh bạt, khuôn mặt nhỏ, tinh xảo vô song.

"Chúng ta đã chào hỏi qua cùng đại bộ phận truyền thông, nhưng hôm nay tới truyền thông rất nhiều, có vài bên khả năng cũng sẽ không phối hợp. Cậu nhớ kỹ một chút, nếu bọn họ hỏi đến bất luận vấn đề gì về Triệu Phấn hoặc là Miêu Tư Vũ ......"

"Tôi biết trả lời như thế nào." Giản Văn Khê nói.

Thường Tĩnh gật gật đầu.

Mấy thứ này bọn họ ngày hôm qua đã có thương lượng quá.

Giản Văn Khê đến cổng vào sân khấu trong sự dẫn dắt của nhân viên công tác.

Người còn chưa xuất hiện, hiện trường đã bộc phát ra một trận tiếng hoan hô.

Giản Văn Khê mỉm cười bước lên đài, vô số đèn flash chiếu về phía cậu, cậu mỉm cười phất tay, đôi mắt cậu đã thích ứng cường quang, chớp cũng không chớp.

Đến phân đoạn phỏng vấn, trong các vấn đề lung tung r·ối l·oạn, có phóng viên đem microphone giơ lên tiến đến chỗ cậu: "Hiện tại trên Weibo đều đang thảo luận sự kiện quy tắc ngầm của Ngải Mỹ Giải Trí, còn lan đến gần anh, xin hỏi những lời đồn đãi trên mạng là thật sự sao?"

"Chúng ta hỏi một ít vấn đề có liên quan đến nhãn hiệu được chứ?" Thường Tĩnh mang khẩu trang thay cậu cắt ngang phỏng vấn, "Cảm ơn phối hợp."

Giản Văn Khê trên mặt vẫn luôn treo mỉm cười nhàn nhạt, nhìn về phía phóng viên kia, lại không nói chuyện.

Đây đều là tình huống có thể đoán trước, mặc kệ là mấy người Thường Tĩnh hay là bên nhãn hiệu đều có chuẩn bị. Phóng viên kia cũng không cường thế, thấy cậu không trả lời, liền không tiếp tục hỏi nữa, các phóng viên khác đã có chuẩn bị, rất nhanh đã đem đề tài chuyển đến Vương triều kịch.

Giản Văn Khê đĩnh đạc mà nói, ôn hòa mà xa cách, khí chất cao lãnh, sạch sẽ.

Chỉ cần tự nhân thoải mái mà đứng ở kia, đã rất khó đem cậu liên hệ cùng mấy chữ quy tắc ngầm.

"Kỳ thật vừa rồi có phóng viên có hỏi đến chuyện quy tắc ngầm," Giản Văn Khê chuyển chủ đề, nhàn nhạt mà nói, "Tôi hỏi qua công ty, công ty nói đang điều tra, tôi tin tưởng công ty sẽ cho mọi người một cái kết quả."

Cậu nói xong gật đầu một cái, cũng không có tiếp tục nói tiếp.

Nội dung lời nói cũng không có vấn đề gì.

Cậu cũng không cần nói quá nhiều, nói quá nhiều, Tống Thanh bọn họ sẽ tìm cậu phiền toái.

Nhưng đủ rồi.

Cậu phải làm, chỉ là đáp lại một chút.

Đem nhân khí chính mình tích góp gần hai tháng, hóa thành một lưỡi dao sắc bén, lần đầu tiên rút ra khỏi vỏ, thử xem nó đủ sắc bén hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip