CHƯƠNG 87: TÔI ĐÃ NGÃ NGỰA RỒI?
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 87: TÔI ĐÃ NGÃ NGỰA RỒI?
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
---------------------------------------------------------
Ngay ở thời điểm Giản Văn Khê tham gia hoạt động, Chu Đĩnh đang cùng Khương Hồng gặp mặt.
Chu Đĩnh đem công tác có thể đẩy đều đẩy, một lòng đầu tư cho《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》, cho nên trong khoảng thời gian này Khương Hồng vẫn luôn đang dẫn người mới.
Mấy người mới này đều là phòng làm việc của bọn họ vừa mới ký, Khương Hồng dự định đưa bọn họ tham gia tuyển chọn sang năm.
Cho nên cô cũng có một đoạn thời gian không gặp Chu Đĩnh.
Nghe Chu Đĩnh nói xong tao ngộ của anh trong khoảng thời gian này, Khương Hồng trực tiếp đứng lên.
"Cố Vân Tương?!" Khương Hồng giận đến sắc mặt đỏ bừng, "Anh ta làm sao dám."
"Anh ta làm như vậy, không trả giá chút gì là không có khả năng." Chu Đĩnh lạnh lùng mà nói.
"Cái này không cần cậu nói," Khương Hồng giận sôi máu: "Mặc kệ là ý nguyện cá nhân của anh ta hay là nghe người ta sai sử, anh ta dám làm loại chuyện này với cậu, cho dù không cho anh ta rớt tầng da, cũng phải khiến anh ta nếm chút đau khổ."
Cô oán trách Chu Đĩnh: "Cậu nên sớm nói chuyện này cùng tôi, chuyện lớn như vậy, cậu giấu đến tôi hiện tại."
Chu Đĩnh nói: "Tôi vốn dĩ băn khoăn tương đối nhiều, không biết nên động đến anh ta hay không. Bất quá hiện tại là một cơ hội."
Khương Hồng nhìn về phía Chu Đĩnh.
Chu Đĩnh hỏi: "Tin tức của Ngải Mỹ Giải Trí chị xem chưa?"
Khương Hồng gật đầu.
Việc này nháo ồn ào huyên náo, trong nghề đều đang nghị luận.
Bất quá loại công ty rác rưởi như Ngải Mỹ Giải Trí, xứng đáng.
Cô vẫn luôn nhìn không quen hành động của Ngải Mỹ Giải Trí.
"Chuyện của Triệu Phấn liên lụy đến hai người, một người là Giản Văn Minh, một người là Cố Vân Tương. Cố Vân Tương ở Ngải Mỹ Giải Trí nhiều năm, giúp đỡ Tống Thanh kinh qua không ít chuyện, những tài liệu này kia của anh ta, trên cơ bản đều là thật sự. Cũng không cần chứng cứ thiết thực gì, chỉ cần đem lửa dẫn tới trên người anh ta, anh ta liền xong rồi."
Khương Hồng nhìn về phía Chu Đĩnh.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy b·iểu t·ình lạnh nhạt âm lệ như thế ở trên mặt Chu Đĩnh.
Chu Đĩnh nói: "Một trống đến cùng, kéo ch·ết anh ta đi."
Khương Hồng sửng sốt.
Ánh mắt Chu Đĩnh lạnh nhạt đến gần như có điểm chán ghét.
Sau khi hồi thần, Khương Hồng gật gật đầu.
Chu Đĩnh chán ghét như thế cũng bình thường.
Đổi là cô, có người hạ thuốc mình, cô có thể đem người nọ trực tiếp đưa đến trong ngục giam.
Cũng may Chu Đĩnh không mắc câu.
Bằng không chàng trai sạch sẽ như Chu Đĩnh, rơi vào trong tay Cố Vân Tương ...... Chỉ là suy nghĩ một chút cô đã cảm thấy cả người rét lạnh.
"Cậu cùng Giản Văn Minh thế nào?"
Cô cảm thấy Chu Đĩnh sở dĩ chán ghét Cố Vân Tương như thế, không chỉ là vì Cố Vân Tương hạ thuốc anh đơn giản như vậy.
Khẳng định cũng có quan hệ với Giản Văn Minh.
"Hai chúng tôi xác định quan hệ rồi."
Khương Hồng sửng sốt, trực tiếp lại đứng lên: "Cái gì?! Xác định quan hệ yêu đương? Cậu rốt cuộc che giấu chị bao nhiêu chuyện, cậu đơn giản dùng một lần rõ ràng nói cho chị!"
Nói đến Giản Văn Minh, thần sắc cùng ngữ khí của Chu Đĩnh đều như là thay đổi một người vậy.
Ôn hòa, còn có chút ngượng ngùng.
Khương Hồng nhìn ra được anh thật sự hãm sâu, liền nói: "Tôi khuyên cậu tạm thời đừng đem toàn bộ cảm tình của mình đều đầu nhập vào."
Chu Đĩnh hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì hai người các cậu cảm tình không bình đẳng." Khương Hồng hỏi, "Cậu xác định cậu ấy thật sự thích cậu à?"
Cô cảm giác Giản Văn Minh hiện tại nhìn thế nào cũng giống như người tính lãnh đạm.
Chu Đĩnh càng như là một bên nhiệt tình.
"Chị cảm thấy loại tính cách này của em ấy, nếu không thích tôi, sẽ xác định quan hệ với tôi sao?" Chu Đĩnh hỏi lại.
Câu này vừa hỏi lại hỏi đến Khương Hồng đứng hình.
Không giống.
Nhưng biết người biết mặt không biết lòng. Ở trong giới giải trí lâu rồi, người cô gặp qua nhiều nhất, đó là người hai mặt.
Anh có thể tưởng tượng một nữ tinh thanh thuần tiểu bạch hoa, sau lưng lại là người h·út th·uốc uống rượu làm tiểu tam vợ nhỏ sao?
Anh có thể tưởng tượng một thần tượng tiểu sinh cầm thiết lập bạn trai mối tình đầu, sau lưng lại là tên mê chơi khách quen hộp đêm sm sao?
Cô cảm thấy Chu Đĩnh sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn xuôi gió xuôi nước, dẫn tới anh có đôi khi nhìn thế giới này quá đơn giản.
"Cảm tình ngang nhau rất quan trọng, bằng không thống khổ chính là cậu." Khương Hồng nói.
"Tôi cùng em ấy không có khả năng ngang nhau." Chu Đĩnh nói, "Bởi vì sẽ không có người nào yêu em ấy như tôi."
Khương Hồng không còn lời nào để nói.
Bởi vì cô không thể không thừa nhận mị lực của Giản Văn Minh hiện tại.
Vẻ ngoài đẹp, năng lực xuất chúng như vậy, khí chất thanh lãnh, sạch sẽ thế này.
Cô rất muốn hỏi Chu Đĩnh, vậy Joshua thì sao?
Joshua anh yêu say đắm nhiều năm thì sao?
Nhưng cô lại cảm thấy Chu Đĩnh có thể buông xuống Joshua hư vô mờ mịt, nguyện ý nhìn về phía trước, cô rất vui mừng.
"Hy vọng cậu ấy không làm thất vọng phần thâm tình này của cậu." Khương Hồng nói, "Bằng không tôi cũng sẽ không tha cho cậu ấy."
Nhưng hiện tại là thời điểm giải quyết mâu thuẫn bên ngoài.
Cố Vân Tương, Tần Tự Hành.
Tần Tự Hành là người ngoài vòng, muốn đối phó ông ta, chỉ có thể dùng thủ đoạn ngoài vòng đối phó cá nhân ông ta, nhưng Cố Vân Tương là người trong vòng, muốn đối phó anh ta, căn bản không cần xuống tay với bản thân anh ta.
Danh khí đã có thể trở thành một cây đao gi·ết ch·ết anh ta.
*
Chính như Giản Văn Khê dự đoán vậy, "Giản Văn Minh đáp lại quy tắc ngầm" thuận lợi bò lên trên hot search.
Ở các diễn đàn giải trí lớn, chuyện này càng là trực tiếp spam.
Tên của Giản Văn Minh, liên hệ đến cùng "sự kiện gi·ết người" quy tắc ngầm của Ngải Mỹ Giải Trí, nhiệt độ trực tiếp nổ mạnh.
"Tôi cho rằng anh ta sẽ giả ch·ết như Cố Vân Tương, không nghĩ tới anh ta vậy mà lại đáp lại."
"Thân chính không sợ bóng tà nhỉ? Anh ấy vừa nhìn đã không giống bộ dáng bị quy tắc ngầm. Nhưng Cố Vân Tương, thật sự tài liệu đen quá nhiều."
"Đen mẹ mày, đến một bữa tiệc đã gọi là đen à?"
"Đúng vậy đúng vậy, Cố Vân Tương bất quá là thường xuyên tham gia các loại bữa tiệc, bị chụp được bị người ta ôm cổ hôn mặt thôi."
"Ha ha ha ha, thành thật mà thảo luận Giản Văn Minh đi, mấy người đừng dẫn dắt lạc hướng được không?"
"Fan Vân gần đây quá điên rồi, có thể thấy được là chọc đến chỗ đau của chủ tử bọn họ."
"Tôi cảm thấy fan Giản cũng không cần quá đắc ý, Lý Nhung xảy ra chuyện không riêng gì là người đại diện của Cố Vân Tương, cũng là người đại diện của Giản Văn Minh đúng chứ?"
"Người đại diện của Giản Văn Minh hiện tại là Thường Tĩnh được chứ."
"Lý Nhung tuy rằng danh tiếng chẳng ra gì, nhưng cũng là người đại diện kim bài từng dẫn ra mấy đại minh tinh. Giản Văn Minh đột nhiên đổi người đại diện, nói không chừng sau lưng có quan hệ với quy tắc ngầm."
"Tôi nhìn thấy tin nóng bí mật, nói Lý Nhung bức bách Giản Văn Minh bồi, ngủ, hai người cứ vậy mà náo cứng rồi, sau lại Giản Văn Minh tham gia Tinh Nguyệt bạo hot, thuận đường liền đẩy Lý Nhung đi."
"Oa, nghe qua giống như đại nam chủ sảng văn."
"Nếu là thật sự, vậy tôi sẽ làm fan Giản Văn Minh!"
"Lý Nhung sẽ là kết cục gì? Ngày hôm qua nghe ghi âm nghe đến tôi nổi trận lôi đình, chỉ mất chức không đủ nhỉ, hắn ta thế này tính là phạm tội không?"
"Xem có thể có người kiện hắn ta hay không."
"Kiện kiện kiện, đem hắn ta đưa đến cục cảnh sát đi!"
Lý Nhung ném điện thoại di động lên trên bàn, mu bàn tay ẩn ẩn lộ ra gân xanh.
Chẳng qua là trong một đêm, hắn ta đã mọc một chút tóc bạc.
Kỳ thật bắt đầu từ khi Giản Văn Minh bạo hỏa, hắn ta đã vẫn luôn có chút lo sợ bất an, luôn cảm thấy trong lòng không yên ổn, nhưng kết quả xấu nhất hắn ta nghĩ đến, đơn giản chính là thời điểm công ty cân nhắc mâu thuẫn của mình cùng Giản Văn Minh, lựa chọn nhân nhượng Giản Văn Minh, lạnh nhạt người đại diện là hắn ta.
Cho nên kết cục tệ nhất của hắn ta, bất quá là khốn cục trong sự nghiệp.
Nhưng đột nhiên nhảy ra một sự kiện của Triệu Phấn, đem hắn ta đánh đến không kịp trở tay.
Tính tình Triệu Phấn cũng không cứng rắn như Giản Văn Minh, kêu cậu ta làm gì, cậu ta tuy rằng không muốn, nhưng vẫn nguyện ý phối hợp.
Hắn ta thật sự không nghĩ tới Triệu Phấn sẽ tự, sát.
Còn được cao nhân chỉ điểm, đem chuyện này bạo ra.
Là ai, là ai muốn chỉnh mình.
Là Giản Văn Minh sao?
Hay là người lần trước tìm người đánh hắn ta kia?
Miêu Tư Vũ đã ch·ết bao lâu rồi, vậy mà cũng bị người ta đào ra được.
Còn có người nói Miêu Tư Vũ cũng là ch·ết ở trong tay hắn ta.
Hắn ta cùng Miêu Tư Vũ căn bản là không thân!
Đây hoàn toàn là vu oan hãm hại, nhưng lại không có người nào tin tưởng hắn ta.
Hắn ta hiện tại nói cái gì cũng không ai tin, nói cái gì cũng sẽ có người mắng hắn ta, không riêng gì sự nghiệp, ở trong giới thân thích bằng hữu, "Đại nhân vật" lấy làm tự hào nhất trong mắt thân thích như hắn ta, cũng lập tức t·ử v·ong theo khái niệm xã hội.
Hắn ta lần này xem như hoàn toàn xong rồi.
Nghe ý tứ kia của Tống Thanh, cái nồi này cũng muốn ném cho hắn ta.
Được cá quên nơm.
Ngải Mỹ Giải Trí muốn cứ như vậy quăng hắn ta, cửa cũng không có.
Hắn ta ở trong giới giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, qua lại gần như vậy cùng mấy người Tống Thanh, trong tay hắn ta cũng là ẩn giấu chút đồ vật.
Hắn ta lập tức gọi điện thoại qua cho Cố Vân Tương.
Điện thoại gọi thông, nhận điện thoại lại là trợ lý của Cố Vân Tương.
"Nhung ca, Vân ca đang quay phim rồi."
"Cậu nói với cậu ta, không nhận điện thoại của tôi, cậu ta đừng hối hận."
Bên kia trầm mặc đại khái hai giây, thanh âm của Cố Vân Tương truyền tới: "Anh có ý tứ gì?"
"Không có ý tứ gì." Lý Nhung nói, "Vân Tương, lần này anh phải giúp tôi."
"Tôi giúp anh như thế nào?" Cố Vân Tương nói, "Anh xem tôi đã bị anh liên lụy thành cái dạng gì."
"Làm sao, anh cũng muốn bỏ tôi không màng sao?" Thanh âm của Lý Nhung đột nhiên cất cao.
Cố Vân Tương trầm mặc một hồi, nói: "Trừ Tống tổng, hiện tại không ai có thể giúp anh. Tôi có thể giúp anh, chính là cho anh một số tiền."
"Tôi biết chỉ có Tống tổng có thể giúp tôi, tôi tìm anh, cũng là muốn để anh đi giúp tôi cầu tình với Tống tổng. Vân Tương, mọi người hợp tác nhiều năm như vậy, luôn sẽ có chút tình cảm, tôi đối với anh có tình cảm, đối với công ty cũng có, anh nói với Tống tổng, đừng đem phần tình cảm này lấy hết đi, lấy hết, đối với ai cũng không có chỗ tốt. Anh thấy sao?"
Cố Vân Tương mặt âm trầm, một câu cũng không nói thêm, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Bản thân bị những người này bám trụ, rốt cuộc cũng không có cách nào bò ra khỏi vũng lầy.
Lý Nhung, Tần Tự Hành, Tống Thanh, tất cả bọn họ đều sẽ không bỏ qua mình.
Trợ lý nhỏ giọng mà gọi anh ta: "Vân ca......"
Cố Vân Tương đột nhiên quay đầu, đôi mắt phảng phất như sung huyết, bị tơ máu đỏ che kín.
"Anh nghỉ ngơi một lát đi, anh đã lâu chưa được ngủ rồi." Trợ lý nhỏ giọng nói.
Cố Vân Tương ngẩng đầu lên, nhàn nhạt mà nói: "Nghỉ ngơi...... Đại khái rất nhanh đã có thời gian nghỉ ngơi. Gọi điện thoại cho Lưu Tử Nghĩa, bảo cậu ta đến đây."
Trợ lý đi gọi điện thoại cho Lưu Tử Nghĩa.
Cố Vân Tương lại gọi điện thoại cho Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê mới vừa trở lại địa điểm ghi hình, cậu từ trên xe xuống, nhìn thấy dãy số của Cố Vân Tương, có chút bất ngờ.
Cậu không đi vào tòa nhà, mà là dọc theo đường mòn của hoa viên đi đến trên sườn núi cao: "Alo."
Cố Vân Tương nói: "Giản Văn Minh, cậu một chút hành động cũng không có sao?"
Giản Văn Khê hỏi: "Có ý gì?"
"Lý Nhung sắp xong rồi." Cố Vân Tương nói, "Anh ta quá khứ đối với cậu thế nào, cậu đều đã quên rồi sao?"
Giản Văn Khê đi đến sườn núi cao, đứng yên, gió bắc hô hô thổi r·ối l·oạn tóc của cậu: "Anh muốn nói cái gì."
"Lý Nhung, Tần Tự Hành, cậu không muốn bọn họ vĩnh viễn biến mất ở trước mắt mình sao?" Cố Vân Tương nói: "Tôi vì sao hạ thuốc Chu Đĩnh, là được người nào sai sử, cậu hẳn là rõ ràng nhỉ? Tôi quả thật đáng ch·ết, nhưng bọn họ thì sao?"
"Anh cũng biết anh đáng ch·ết sao?" Giản Văn Khê nhàn nhạt hỏi.
Cố Vân Tương cười lạnh ra tiếng, nói: "Cậu không cần đối phó tôi, người như tôi, cho dù có thể làm minh tinh cả đời, cũng hãm trong vòng dơ bẩn bò không ra. Tôi sống, cũng không sung sướng như cậu nghĩ. Đây là cái giá tôi nên trả. Nhưng mà Tần Tự Hành, lại hoặc là Tống tổng, bọn họ đều còn sống có tư có vị kìa, bọn họ mới là người thao túng phía sau màn chân chính. Chỉ cần bọn họ còn tốt đẹp, Giản Văn Minh, cậu sẽ không có ngày lành để sống. Có lẽ ngày mai, liền có Trương Tam, Lý Tứ, đi hạ thuốc cậu, đến hạ thuốc Chu Đĩnh, sẽ có Triệu Phấn thứ hai, cậu đối với tao ngộ của Triệu Phấn, hẳn là rất đồng cảm nhỉ? Cậu ta chỉ là một Giản Văn Minh bản yếu ớt mà thôi. Cậu ta là vì thay thế cậu, mới bị đưa đến trên giường Tần Tự Hành đúng chứ."
Mặt mày Giản Văn Khê đều biến lạnh.
"Tôi có thể giúp cậu." Cố Vân Tương nói, "Cậu và tôi liên thủ, thế nào?"
"Cùng anh liên thủ? Anh có thể cho tôi cái gì?" Giản Văn Khê sâu kín hỏi.
"Miêu Tư Vũ." Cố Vân Tương nói, "Tôi biết tất cả mọi chuyện về Miêu Tư Vũ, th·i th·ể của cậu ta, chính là tôi giúp cậu ta dọn. Phương thức liên hệ với người nhà của cậu ta, tôi có."
Sau khi cúp điện thôi, Giản Văn Khê đứng ở trên sườn núi cao, đôi tay cắm ở trong túi, nhìn sông núi ngoài xa.
Lạnh thật.
Cậu từ sườn núi cao xuống, về đến ký túc xá.
Chu Đĩnh cũng không có ở ký túc xá.
Cậu gọi điện thoại qua cho em trai Giản Văn Minh.
"Anh!"
Giản Văn Khê "Ân" một tiếng, nói: "Cậu vẫn là ở nước ngoài đi, trước tiên không cần trở về."
"Anh một mình ứng phó được không?" Giản Văn Minh hỏi.
Giản Văn Khê lại "Ân" một tiếng, nói: "Anh không phải một mình, Chu Đĩnh sẽ giúp anh, Hề Chính cũng cho một ít trợ giúp."
Giản Văn Minh có hơi sửng sốt: "Hề Chính?"
Cậu ấy cả kinh, lập tức từ trên giường ngồi dậy: "Hắn trợ giúp cho anh như thế nào? Hắn biết anh ở Hoa Thành?! Biết anh ở......"
"Ân, anh ấy đã biết."
Giản Văn Minh đại não trống rỗng: "Khi nào biết?!"
Mày Giản Văn Khê hơi hơi cau lại: "Cậu làm sao vậy?"
"...... Em...... Em quá ngoài ý muốn, hắn không phải vẫn luôn ở nước Y sao, hắn làm sao mà biết được?"
"Mấy ngày hôm trước anh ấy đi công tác đến Hoa Thành, nhận ra anh." Giản Văn Khê nói, "Anh nói với anh ấy kế hoạch của mình, anh ấy không nói gì thêm. Cậu yên tâm, Hề Chính đáng tin, anh ấy sẽ không nói ra ngoài."
Đại não Giản Văn Minh trực tiếp dừng hoạt động.
"Văn Minh." Giản Văn Khê gọi.
"Anh...... Anh sao không nói với em sớm hơn chút chứ."
"Anh cảm thấy không cần thiết nói với cậu," Giản Văn Khê nói, "Văn Minh, cậu trước tiên không cần trở về, hiện tại tình huống bên này có chút hỗn loạn, chờ sau khi tình huống rõ ràng một chút lại nói. Cậu hiện tại ở đâu?"
"Văn Minh?" Giản Văn Khê nhíu mày.
"Em...... Em ở nước M." Giản Văn Minh nói, "Anh, không nói nữa, em bên này có chút việc, em cúp trước."
Vừa dứt lời, đầu kia điện thoại đã cúp.
Giản Văn Khê nhíu mày.
Giản Văn Minh cảm giác chính mình đã sắp bùng nổ.
Sắc mặt đỏ bừng.
Hề Chính đã sớm biết anh trai ở Hoa Thành.
Vậy chẳng phải là có ý nghĩa cậu ấy đã sớm nhận ra chính mình là hàng giả?
Da gà cả người cậu ấy đều muốn dựng lên.
Trời ạ!
Cậu ấy càng nghĩ càng cảm thấy sởn tóc gáy, vội vàng xuống khỏi giường, mặc quần áo đàng hoàn, liền khập khiễng mà ra cửa.
Lên xe taxi, cậu ấy liền lập tức gọi điện thoại qua cho Hề Chính.
Điện thoại vừa chuyển, lại là một giọng nữ: "Giản tiên sinh sao? Xin chào, Hề tổng hiện tại đang họp, tôi là trợ lý của anh......"
"Ở tổng bộ công ty đúng không?" Giản Văn Minh trực tiếp đánh gãy cô.
"Đúng vậy, Hề tổng anh ấy......"
Giản Văn Minh trực tiếp liền cúp máy.
"Đến tập đoàn Đại Khê." Cậu ấy trực tiếp nói với tài xế taxi.
Mặt mày xinh đẹp cơ hồ nhíu thành một đoàn, hỏa khí cơ bản trực tiếp nhảy ra từ trong mắt.
Cậu ấy vẫn luôn cho rằng bản thân đem Hề Chính đùa bỡn trong lòng bàn tay, không nghĩ tới chính mình từ đầu đến cuối đều người bị đùa bỡn!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip