CHƯƠNG 89: EM CÓ THỂ CHẠY RỒI
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 89: EM CÓ THỂ CHẠY RỒI
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
---------------------------------------------------------
Hề Chính lần đầu tiên gặp Giản Văn Minh, kỳ thật so với gặp Giản Văn Khê còn sớm hơn một chút.
Khi đó hắn cùng bạn bè đi uống rượu, ra đến đường lớn, người bạn hơi say bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: "Cậu không phải muốn xem mắt với Giản Văn Khê sao? Gặp qua bản nhân chưa?"
Hề Chính lắc đầu.
Người bạn đó liền nâng nâng cằm với hắn: "Em trai song sinh của Giản Văn Khê."
Hắn quay đầu lại nhìn qua, liền thấy một chàng trai trẻ tuổi vẻ ngoài cực xinh đẹp, trong cổ treo một dây xích bạc, đang kéo lấy một Omega dáng người nhỏ xinh nói chuyện, mặt mày sáng lạn tùy ý.
Sớm đã nghe nói song bào thai Giản gia mỹ mạo, trăm nghe không bằng một thấy.
Lần thứ hai gặp, đó là ở trước hôn lễ, người của hai nhà cùng nhau ăn cơm.
Hai anh em Giản Văn Minh cùng Giản Văn Khê lớn lên có khuôn mặt giống nhau y như đúc, nhưng lại rất dễ nhận, hai người từ phong cách trang phục đến tính cách đều không giống nhau, Giản Văn Khê cao lãnh, an tĩnh, trầm ổn, Giản Văn Khê hoạt bát, sáng lạn, nhìn ra được trên người có bóng dáng của nuông chiều.
Hắn cũng không yêu Giản Văn Khê, đối với Giản Văn Minh, cũng chưa nói tới thích.
Số lần hai người bọn họ gặp mặt quá ít.
Giản Văn Minh đối với hắn luôn đều rất có địch ý, hắn cũng lười đuổi theo mà qua lại.
Thời điểm hôn nhân của hắn cùng Giản Văn Khê đi đến cuối, ngẫu nhiên, trong đầu tựa hồ cũng sẽ toát ra ý niệm bí ẩn này.
Nghĩ rằng nếu Giản Văn Khê không phải tính cách lạnh lùng thế này, mà là giống em trai cậu Giản Văn Minh vậy, hôn nhân thương nghiệp của hai người bọn họ, không biết có thể có kết quả bất đồng hay không.
Hề Chính nằm ở trên giường, nghĩ nghĩ chính mình vì sao không yêu Giản Văn Khê, lại yêu Giản Văn Minh.
Giản Văn Khê kỳ thật là ưu tú hơn rất nhiều so với Giản Văn Minh.
Yêu thích thứ này thật là quá kỳ quái.
Giản Văn Minh không phải ưu tú mấy, vẫn hoạt bát loạn nhảy mà xông vào trong lòng hắn.
Diễn tinh kỹ thuật diễn nát nhừ, ngốc bạch ngọt tự cho là thông minh, giống như chú dã miêu nhỏ, thình lình là có thể cào người một vuốt, hắn ngược lại cảm thấy rất thú vị.
Đây là cảm giác chưa từng có người cho qua hắn.
Sẽ khiến hắn có cảm giác hưng phấn.
Nhưng có một điều có thể khẳng định chính là, cảm giác Giản Văn Minh có thể cho hắn, cũng không phải mỗi người đều có thể cho hắn, cái này yêu cầu rất nhiều nhân tố v·a ch·ạm cùng nhau mới có cảm giác rung động.
Thiếu một thứ cũng không được.
Nhưng quan hệ giữa hắn và Giản Văn Minh đặc thù, đã tạo thành tương ngộ của hai người bọn họ, lại có thể là trở ngại lớn nhất giữa bọn họ.
Giản Văn Minh trốn ở dưới thảm mỏng, màn hình di động chiếu sáng mặt cậu ấy.
"Kịch liệt vậy sao?!" Tôn Ngôn Ngôn thét chói tai: "Anh ấy thế nào, lớn không?"
"Một lần đến dạ dày."
"Tôi biết mà!" Tôn Ngôn Ngôn hưng phấn mà thét chói tai.
"Trong đầu cậu suy nghĩ gì vậy?!" Giản Văn Minh giận mắng.
Tôn Ngôn Ngôn cười hai tiếng, nói: "Tôi biết ngay Hề Chính không đơn giản mà, được rồi, trở lại chuyện chính, cậu cứ rén như thế, cái gì cũng chưa làm, cái gì cũng chưa nói?"
"Tôi nói mà, tôi nói anh cho rằng anh rất lớn sao?"
"...... Sau đó thì sao, Hề Chính nói như thế nào."
"Hắn ừ một tiếng."
"...... Phụt!" Tôn Ngôn Ngôn cười ha ha lên, "Con người hay ho."
"Hay cái JJ." Giản Văn Minh bực bội mà nói, "Điểm chú ý của cậu có phải sai rồi hay không, tôi là đang hỏi cậu, tôi phải làm sao bây giờ!"
"Cậu quá hèn, tôi đã nhìn ra rồi, gà con như cậu ấy mà, căn bản không phải đối thủ của Hề Chính, tôi khuyên cậu ở trước khi chưa có càng nhiều tổn thất hơn, hoặc là nói trước khi cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng tổn thất càng nhiều hơn, cậu tốt nhất trở về sớm một chút."
"Tổn thất gì cơ?"
"Anh trai, nếu cậu không có dự định hy sinh một chút sắc tướng, tôi khuyên cậu đừng nên giở trò quyến rũ này."
Tôn Ngôn Ngôn nói, "Hôn môi một cái này, sờ sờ cọ cọ này, mấy điều này cậu cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng. Hề Chính bao lớn rồi? 26? Cậu còn trông chờ anh ấy cùng cậu theo chủ nghĩa Plato* giống học sinh tiểu học sao? Anh trai, cậu thật sự không hiểu đàn ông. Bọn họ dục không nhất định đi cùng với tình, nhưng tình yêu của bọn họ nhất định mang theo dục càng nồng nhiệt hơn tình! Cậu nếu muốn anh ấy chìm thật sâu, vậy khẳng định phải có chút tiếp xúc thân mật a, nếu chỉ là kéo tay nắm tay làm trò cảm tình ái muội, cảm tình làm sao sẽ khắc sâu chứ? Cảm tình không sâu đậm, cậu làm sao có thể hy vọng xa vời anh ấy nếm được giáo huấn đây?"
*Chủ nghĩa Plato: Tình yêu trong sáng không có quan hệ thể xác.
Nói...... Thật có đạo lý.
"Nhưng mà tôi không khuyên cậu làm như thế." Tôn Ngôn Ngôn nói.
"Vì sao?"
"Bởi vì cậu không phải của anh ấy đối thủ." Tôn Ngôn Ngôn nói, "Theo như cậu miêu tả, Hề Chính người này, không dễ chọc a."
Giản Văn Minh nhấp chặt môi, không nói chuyện.
Cậu ấy đến nay cũng không dám tin tưởng, Hề Chính thế nhưng có thể làm ra loại sự tình này.
Cậu ấy muốn chạy trốn sao?
Cậu ấy cảm giác chính mình cũng không dũng cảm như chính mình tưởng tượng vậy.
Cậu ấy vẫn là có chút sợ Hề Chính.
Cậu ấy chưa gặp qua người như Hề Chính vậy.
Hề Chính như là một vực sâu, khiến cậu ấy sợ hãi, lại muốn thăm dò phía dưới, nhìn vào trong.
"Nhưng tôi hiện tại chạy trối ch·ết, có quá mất mặt hay không?" Cậu ấy hỏi Tôn Ngôn Ngôn.
Tôn Ngôn Ngôn nói: "Mặt mũi cùng thân thể, cậu chọn một cái đi."
Giản Văn Minh: "......"
Ở dưới thảm gọi điện thoại lâu như thế, Giản Văn Minh cả người đều là mồ hôi.
Sau khi cúp điện thoại, cậu ấy đem thảm xốc lên, nhiệt khí tản mát ra ngoài, cậu ấy vuốt vuốt tóc, cảm giác trong phòng mình, như cũ tràn ngập hương khí tuyết tùng nồng đậm.
Là tin tức tố tràn ngập dụ hoặc, kích thích cậu ấy.
Cậu ấy hơi hơi xê dịch hướng lên trên, gối đầu gối lên trên cổ, đầu lại hơi hơi rũ xuống đi, cổ trắng nõn dựng thẳng, hầu kết nhô lên hơi hơi chuyển động một chút.
Ký ức của cậu ấy tựa hồ trở nên mơ hồ.
Phỏng chừng là tin tức tố của Hề Chính quá mức nồng liệt.
Cậu ấy chỉ mơ hồ nhớ rõ, Hề Chính tựa hồ hỏi mình: "Có thể giúp tôi không?"
Nhưng cậu ấy cảm thấy cái này khẳng định là ký ức của chính mình xuất hiện lệch lạc.
Bởi vì Hề Chính đã biến thái thành thế kia, làm sao sẽ dùng câu cầu khiến hỏi mình.
Hề Chính hình như là nâng tay cậu ấy qua, dùng ngữ khí không cho phép cự tuyệt uy h·iếp nói: "Giúp tôi, nếu không......"
Nếu không phải thế nào, cậu ấy không nhớ rõ.
Cậu ấy cũng không muốn nhớ rõ!
Giản Văn Minh dùng thảm che mặt chính mình lại.
Vòng này cậu ấy bại, triệt triệt để để mà bại.
Cậu ấy bị Hề Chính bắt lấy.
Nhưng bản thân cũng không phải toàn không một chút thu hoạch.
Cậu ấy có thể cảm nhận được cảm tình cực nhiệt của Hề Chính đối với mình.
Mặc kệ loại cảm tình này là yêu, hay là dục đơn thuần.
Nhưng ái và dục của đàn ông, chỉ cần bắt lấy một thứ, là có thể đem người đàn ông này nắm vào trong lòng bàn tay.
Tôn Ngôn Ngôn nói rất đúng, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, cậu ấy đã mất đi nhiều như vậy, nếu chút gì cũng chưa vớt về được, đã chạy trối ch·ết, vậy bản thân mới là thật sự thành trò cười trong mắt Hề Chính, trò cười trong mắt chính bản thân.
Cậu ấy là một Alpha, cũng không phải một Omega b·ị đ·ánh dấu liền không còn lựa chọn. Hai Alpha có chút tiếp xúc thân mật, chỉ cần không làm đến một bước cuối cùng, vậy cậu ấy cũng không có hại mà.
Cậu ấy cho rằng ý nghĩ chính mình thiệt thòi chính là không đúng.
Coi như là bị chó cắn một cái, cậu ấy sẽ khiến Hề Chính biết, kết cục của việc khi dễ cậu ấy!
Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Văn Minh liền dậy.
Bởi vì cậu ấy có một giấc mộng rất đáng sợ.
Cậu ấy bị phun tung toé trên mặt.
Cậu ấy đột nhiên tỉnh lại từ trong cơn mơ ngủ, ra một thân mồ hôi, vào phòng tắm tắm rửa một lần, cậu ấy lại khập khiễng đi xuống lầu.
Hề Chính vậy mà đang làm bữa sáng.
Đột nhiên nhìn thấy Hề Chính, trên mặt cậu ấy nóng lên, cái loại cảm giác mờ mịt sợ hãi đêm qua lại nổi lên trong lòng, cậu ấy nhấp nhấp môi, thấy Hề Chính quay đầu lại nhìn mình.
Nhịn xuống, nhịn xuống chính là thắng lợi.
"Sớm." Cậu ấy chủ động chào hỏi.
Hề Chính tựa hồ rất ngoài ý muốn, nhưng vẫn trả lời cậu ấy một tiếng: "Sớm."
Hề Chính đang làm trứng chiên, trên bàn đã chiên xong một quả.
"Anh còn biết nấu cơm." Giản Văn Minh.
"Sẽ đơn giản hơn một chút." Hề Chính nói, "Trên bàn có sữa bò."
Giản Văn Minh lấy sữa bò qua, đổ một ly.
Cậu ấy nhìn đến sữa bò trắng bóng, nghĩ đến giấc mơ bản thân vừa rồi mơ thấy, có điểm buồn nôn, liền buông cái ly xuống.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ bàn, Giản Văn Minh nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Hề Chính nhìn một hồi.
Đêm qua cậu ấy không quá độ phản kháng, cậu ấy kỳ thật có thể ngụy trang bản thân cũng thích Hề Chính.
Hề Chính bưng tới một đĩa trứng chiên khác, ngồi xuống ở đối diện cậu ấy.
Sau đó phi thường đáng giận mà nhìn chằm chằm cậu ấy.
Giản Văn Minh lỗ tai đều đỏ, nói: "Anh không cần nhìn tôi như vậy."
Hề Chính nói: "Sao lại không chạy trốn?"
"Vì sao phải chạy trốn?"
Hề Chính trả lời một câu: "Được."
Một chữ đơn giản này, lại tràn ngập ý vị uy h·iếp, như là đang nói: "Tôi đã cho em cơ hội rồi."
Giản Văn Minh thiếu chút nữa đã lập tức từ trên ghế đứng lên rồi chạy. Nhưng cậu ấy vẫn là ổn định.
"Anh là thích tôi sao?" Giản Văn Minh hỏi.
Hề Chính hỏi lại: "Em cảm thấy sao?"
Giản Văn Minh không vui mà cau mày một chút.
Đại khái là phát hiện cậu ấy không vui, Hề Chính thu liễm tính xâm lược của mình, gật gật đầu.
Ha hả.
Thật quá tốt.
Giản Văn Minh nói: "Vậy tôi hy vọng chuyện đêm qua, đừng nên phát sinh nữa."
"Tôi xin lỗi em vì hành vi tối hôm qua của mình, tôi đã uống chút rượu, kỳ dịch cảm phát tác." Hề Chính nói, "Tôi còn chưa từng cảm thấy khó chịu đến thế, là thật sự nhất thời không......"
"Anh không cần giải thích." Giản Văn Minh cắt ngang hắn.
Hắn không cần đem mấy thứ không biết xấu hổ này nói lại để nghe một lần!
Bưng sữa bò trước mặt của mình lên, ngửa đầu liền uống sạch sẽ, đầu lưỡi vươn ra, cuốn một chút vết sữa bên khóe miệng, phát hiện ánh mắt Hề Chính nhìn chăm chú phía này, lập tức ngậm miệng lại.
Rất cảnh giác mà nhìn Hề Chính.
"Anh sao lại sắc vậy chứ." Giản Văn Minh nói.
Vân đạm phong khinh trộn lẫn chút nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi cũng không phải luôn như vậy." Hề Chính nói.
Lại muốn nói chỉ là đối với mình mới như vậy sao?
Giản Văn Minh nhấp nhấp môi.
Cậu ấy ngày hôm qua không ngủ ngon, thần sắc có chút tiều tụy, khí thế cả người thoạt nhìn đều yếu đi, nhưng trong ánh mắt có ánh sáng, loại hung quang tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không khuất phục.
Hề Chính nhìn một hồi, nói: "Không thích?"
Giản Văn Minh nói: "Có người đã nói thích với anh?"
Hề Chính nói: "Kỳ thật em thích, chỉ là chính em còn chưa ý thức được."
Hắn thấy khóe miệng Giản Văn Minh lộ ra vài phần khinh miệt, lại bồi thêm một câu nói: "Chưa có ai từng nói với tôi, tôi chỉ từng làm càn với em."
Giản Văn Minh lại như là xù lông: "Anh không cần nói cái này với tôi."
"Tôi chính là người như thế." Hề Chính nói, "Hiện tại mới thế nào chứ."
Giản Văn Minh nghe đến kinh hồn táng đảm.
Bởi vì thời điểm Hề Chính nói một câu cuối cùng, là nhìn chằm chằm cậu ấy nói, vừa uống sữa bò vừa nhìn chằm chằm cậu ấy, ánh mắt dường như có thể ăn cậu ấy.
Quá biến thái.
Thậm chí là có chút bệnh hoạn, như là một người đè nén tình dục đã lâu, đột nhiên phóng thích mãnh thú trong lòng, cả người đều trở nên âm u.
Hề Chính không nói nữa, cũng không nhìn cậu ấy nữa, an tĩnh cơm nước xong, rửa sạch địa, rồi đi lên lầu.
Chỉ chốc lát thay đổi một bộ quần áo đi xuống, nói: "Tôi đi làm."
Giản Văn Minh có lệ mà gật đầu một cái.
"Em có thể chạy rồi." Hề Chính lúc gần đi nói.
Giản Văn Minh đang muốn cãi lại, Hề Chính đã mở cửa đi ra ngoài.
Cậu ấy ngồi ở bên bàn ăn, cách pha lê nhìn Hề Chính đi xuyên qua giữa bụi hoa, một thân chính trang, dáng vẻ đạo mạo.
Giản Văn Minh dùng tay chống trán, nửa nằm ở trên bàn, áo thun trắng có chút mỏng lại rộng, lộ ra xương bả vai thon dài của cậu ấy.
Trong lòng cảm xúc quá phức tạp, chính bản thân cậu ấy cũng phân không rõ.
Nhưng có một điều là rõ ràng.
Cậu ấy sớm muộn gì cũng phải đùa ch·ết Hề Chính.
Hề Chính vừa đi, cả ngày đều không liên hệ cậu ấy, thời điểm chạng vạng, trợ lý của Hề Chính gọi điện thoại cho cậu ấy, nói Hề Chính lại đi công tác.
Giản Văn Minh cũng không tin.
Cậu ấy hiện tại đã không còn tin bất cứ lời nào của Hề Chính nữa.
Lúc này đi công tác, sẽ trùng hợp đến vậy sao?
Hề Chính cũng đang treo cậu ấy.
Cậu ấy "Ân" một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Người động lòng trước sẽ thua trước, Hề Chính cũng hiểu được đạo lý này, hắn nếu chỉ muốn có được thân thể cậu ấy, đã sớm có thể động thủ, nhưng Hề Chính muốn không chỉ là những thứ này, cho nên dùng thủ đoạn treo mình.
Muốn cậu ấy cũng động lòng.
Hề Chính rung động trước, sẽ thua triệt triệt để để. Cậu ấy chỉ cần gắt gao bảo vệ trái tim của chính mình, cậu ấy sớm muộn gì cũng sẽ thắng.
Ở điểm này, cậu ấy nên học hỏi anh trai.
Tâm lãnh, thì sẽ không thua.
Cho dù...... Cho dù Hề Chính làm gì đó với mình.
Giản Văn Minh cũng có lo lắng.
Cậu ấy thật sự chịu được sao? Nếu một ngày kia thật sự đến.
Cậu ấy cầm di động, tìm kiếm Baidu một chút.
*Baidubaike: Google của Trung.
"Hai Alpha phát sinh quan hệ là cảm giác gì."
Tuy rằng đã sớm nghe nói qua song A yêu đương, nhưng Giản Văn Minh vẫn là cảm giác chính mình bị mở ra một cánh cửa lớn đến với thế giới mới.
Oa woa.
----------------------------------------------------------------
Lần đầu gặp lãng mạn thế, ẻm tỏa sáng lấp lánh luôn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip