Chương 5 : Ngày thứ 5

Sáng sớm Baekhyun đã bị gọi đi, là đồng đội trước đây của anh, nghe nói anh về nên muốn họp mặt một chuyến. Đương nhiên Baekhyun không nói câu nào mà đi liền.

Những người này có lính anh dẫn dắt ra, có sĩ quan huấn luyện anh hồi trước, tình cảm với anh rất sâu đậm, lần này khó khăn lắm mới có thời gian, anh em tụ tập đương nhiên anh phải tham gia.

"Lát nữa anh gọi điện cho tiệm cơm dưới lầu, dặn họ mười một giờ đem cơm trưa lên cho em, chắc gần tối anh mới về được." Baekhyun cài nút bộ quân phục, chỉnh lại cổ áo ngay ngắn, lúc này mới quay sang nói với Taeyeon.

"Không cần đâu." Taeyeon đang lau bàn, ngừng lại "Trong tủ lạnh còn đồ ăn, buổi trưa em tự làm là được."

"Không được!" Baekhyun không cần suy nghĩ nói như đinh đóng cột: "Anh không ở nhà, một mình em không được!"

Taeyeon cười "Sao lại không, anh lại không thể ở bên em mỗi ngày. Một mình em có thể mà, mấy ngày nay đâu phải anh không thấy."

Đúng ha, quả thật anh nhìn thấy, cho dù không có anh bên cạnh giúp đỡ, mỗi ngày cô vẫn nấu cơm không nhầm lẫn. Nhưng vậy không giống, lúc đó anh có ở nhà. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì anh có thể chạy tới ngay tích tắc, còn bây giờ anh phải ra ngoài, sao yên tâm để cô loay hoay trong bếp một mình được!

Không yên tâm, anh không yên tâm!

Chân mày Baekhyun nhăn lại, định nói thì bị Taeyeon giành trước "Không sao, anh đi đi, nếu có chuyện gì em sẽ gọi cho anh."

Baekhyun định nói đến chừng đó gọi điện thoại sẽ không kịp nhưng đối diện với đôi mắt trống rỗng mà kiên trì của Taeyeon nhất thời không biết nói sao.

Đành mím môi, do dự mấy giây cuối cùng gật đầu "Vậy được, em, em cẩn thận chút."

"Ừ, biết rồi, anh yên tâm đi."

Taeyeon không trông thấy nên không hề biết, lúc Baekhyun quay đầu đi, cả lỗ tai đều biến thành màu đỏ.

Tủ lạnh quả thật có rau nhưng thịt thì không còn nhiều. Cô và Baekhyun luôn mua thịt trong ngày, bởi vì thịt bỏ đông lạnh trong tủ ăn không tốt, cô thì chẳng thích thịt mấy nhưng Baekhyun không có thịt là không vui.

Taeyeon lần mò đóng cửa tủ lạnh lại, nghĩ nghĩ, đi vào phòng ngủ khoác áo ngoài, cầm ví tiền. Cô đã biết đường đi siêu thị ra sao rồi, đi mua thịt thôi, tối nay không biết chừng Baekhyun về, trước khi anh về cô phải nấu ăn xong.

Taeyeon đi một mình chậm hơn so với lúc đi cùng Baekhyun nhiều, ngoại trừ đi chậm chút ra thì không va phải thứ gì, lúc thanh toán thái độ của thu ngân cũng rất tốt, giúp cô trả tiền bỏ đồ vào túi, khiến Taeyeon hết sức cảm kích.

Sau khi bị mù mới biết, người khác đối tốt với mình không phải có thể tùy tiện phung phí, phải cẩn thận trân trọng từng chút mới được, ghi nhớ kỹ trong lòng.

Taeyeon xách thịt rau mua được chậm rãi đi về nhà, đương lúc một thiếu niên tốt bụng giúp cô đi xuống đường hầm thì nghe đằng sau vang lên một giọng nói quen thuộc "Taeyeon?"

Taeyeon siết chặt cái túi, quay đầu nở nụ cười không đổi "Hyuna."

Hyuna liếc đôi mắt không có tiêu cự của Taeyeon, đôi môi tô son đỏ chót nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý "Lâu quá không gặp rồi, Taeyeon, lại quán bên kia ngồi đi."

Taeyeon định cự tuyệt, Hyuna đã bước tới túm lấy cánh tay cô, móng tay bén ngót cách một lớp áo lông dê vẫn làm cô đau nhói "Đừng từ chối đó, chúng ta có duyên lắm. Đi thôi!"

Taeyeon bất lực, đành đi theo Hyuna vào một quán café bên đường, kêu một ly macchiato cầm trong tay, cảm thụ độ nóng của café, lúc này mới thấy tay mình ấm áp lên một chút.

"Chắc cậu không biết nhỉ, hai tháng trước tôi vào CA rồi." Giọng Hyuna không che giấu được sự đắc ý, Taeyeon làm như không nghe, dịu dàng mỉm cười "Chúc mừng."

"CA cạnh tranh đúng là khiếp thật, hiện giờ mỗi ngày tôi đều phải tăng ca tới hơn chín giờ." Hyuna than thở, đôi mày vẽ mảnh dính nhíu lại "Trong bốn người ở ký túc xá chúng ta cậu vẫn có phước nhất, có thể ở nhà không cần đi làm, như tôi, aiz!" Nói rồi lại thở dài. Làm như rất hâm mộ cuộc sống của Taeyeon vậy.

Có phước? Taeyeon siết chặt tách café, người bạn cùng phòng này từ năm nhất đại học đã bắt đầu ganh đua với cô, cái gì cũng muốn so, nhỏ thì thành tích học tập, lớn thì nam sinh qua lại, hiện tại đã bắt đầu so công việc. Cô còn nhớ năm đó lúc hai người đồng thời kết thúc thực tập ở CA, CA chỉ giữ lại mỗi cô mà không giữ Hyuna thì, cái vẻ mặt nanh nọc đó của cô ta.

Thật tình cô không hiểu có cái gì mà tranh, ai có cuộc sống của người đó, vì sao nhất định phải phân bì?

Taeyeon cảm giác đầu ngón tay lại bắt đầu lạnh, cô sửa lại tóc mai bị gió thổi rối, thản nhiên nói "Tôi cũng cảm thấy mình bây giờ rất tốt. Không cần thiết vì chuyện mình không thích mà đón ý nói hùa, không cần bị áp lực cuộc sống ép cho không thở nổi. Quan trọng hơn là," Cô ngừng lại một chút "Không cần ép mình nhìn người mình không muốn gặp."

Tuy Taeyeon dịu dàng nhưng tuyệt đối không mềm yếu, nếu không đã bị dì ghẻ ăn hiếp cho không chỗ dung thân từ lâu. Hiện tại tuy mắt không thấy nhưng tính tình thì không đổi.

Mặt Hyuna đen lại, trong lúc hoảng hốt lại cảm thấy, năm đó lúc mình nhìn thấy Taeyeon dẫn đội hùng biện trường họ giành được giải nhất toàn quốc thì, cũng là gương mặt thường xuyên mỉm cười này nhưng khiến cho toàn bộ đối thủ hùng biện á khẩu không cãi được, cuối cùng chẳng những giành được giải nhất, giải biện luận xuất sắc nhất cũng bị cô ta giành mất.

Hyuna định thần lại, vậy thì đã sao? Hiện tại còn không phải một người mù tàn phế? Cô ta còn so được với mình sao! Nói đến cùng, vẫn là mình thắng!

Cô ta nghĩ nghĩ, đổi sang giọng điệu thân thiết "Taeyeon, xin lỗi, tôi không cố ý vạch trần vết thương của cậu, chỉ là sinh hoạt phí của cậu hiện giờ dựa cả vào cha mẹ, liệu có quá..." Còn lại cô ta không nói hết bởi vì cô ta thấy nụ cười trên mặt Taeyeon biến mất trong nháy mắt.

Bao nhiêu năm nay, tuy cô ta luôn gây sự nhưng Taeyeon chưa từng trở mặt. Vì thế cô ta mới dám hết lần này đến lần khác nói khích cô, ai ngờ lần này mới nói có một câu, Taeyeon đã biến sắc mặt thế rồi."Cám ơn đã quan tâm." Taeyeon xách túi đứng dậy "Tôi đã kết hôn rồi, thế nên không cần cha mẹ nuôi nữa."

Tức khắc miệng Hyuna há hốc ra "Cậu... cậu kết hôn rồi?"

Taeyeon quay mặt đi, không muốn nói thêm với cô ta câu nào nữa, chỉ thản nhiên ừ một tiếng.

"Không thể nào!" Hyuna giễu cợt "Taeyeon, cậu lừa tôi đấy à? Junsu bây giờ chắc còn ở nước ngoài!"

Đột nhiên nghe tới cái tên này, tim Taeyeon dường như bị người ta dùng một cây kim bé xíu đâm từng nhát một, phun máu tươi, phơi bày da thịt ra.

Cô không quay đầu, giọng lạnh như băng dưới hố sâu "Hyuna, đừng nói nhảm, chúng tôi chỉ là bạn." Nói xong cô không buồn ngoảnh lại đi ra khỏi quán café, mặc Hyuna ở đằng sau hò hét mấy tiếng cũng không đáp lời.

Cô đi vừa nhanh vừa vội, nhanh còn hơn người đi đường bình thường. Tim loạn như bị một lớp vải gai chặn lấy, không có chút đầu mối nào, Taeyeon chỉ nghe tiếng người đi đường la hoảng một tiếng, đầu đụng bốp vào buồng điện thoại công cộng bên đường, rau thịt trong tay vung vãi hết xuống đất.

Có người tốt bụng nhặt đồ lên giúp cô, bỏ vào túi đưa cho cô "Em gái, mắt không tốt ra ngoài nên có người đi cùng nhé!"

Taeyeon sờ trán cười với người nọ "Cám ơn."

Xách túi đi tới trước, nghe tiếng trẻ con non nớt ngây thơ đằng sau "Mẹ, sao chị ấy lại đụng trúng đầu thế?"

"Vì chị ấy bị mù, không thấy đường..."

Taeyeon cong môi muốn cười nhưng cười không nổi.

Lúc Baekhyun về đã hơn năm giờ chiều, Taeyeon đang nấu cơm tối trong bếp. Thịt bê hầm khoai tây, ở trong nồi đã tỏa hương thơm nức, bụng anh kêu rột rột.

Baekhyun theo mùi hương từ đằng sau ôm lấy Taeyeon, vùi đầu vào cổ cô ra sức hít tới hít lui, y như con cún to dựa vào chủ.

Mùi rượu trên người anh nồng nặc, Taeyeon bị hơi rượu phà cho chịu không nổi, không muốn để anh dây dưa thêm nữa nhưng lại cảm thấy Baekhyun bình thường nghiêm túc ít nói bây giờ cứ như đổi thành một người khác, rất thú vị.

Nghĩ nghĩ, vẫn là dùng đồ ăn dụ dỗ anh "Baekhyun, đứng lên, nếu không thịt bê cháy mất."

"Cháy thì cháy!" Đồ ăn không dụ được luôn rồi! Có điều anh chàng nói chuyện vẫn trôi chảy lắm, sao đầu óc không tỉnh táo được như thế nhỉ.

Taeyeon hết cách, muốn đẩy anh thì Baekhyun đã chủ động buông cô ra. Taeyeon không thấy, không biết anh định làm gì, đành đứng yên tại chỗ chờ động tác tiếp theo của anh.

Hơi thở nóng rực càng lúc càng gần, Taeyeon nghiêng đầu định tránh lại bị Baekhyun đỡ lấy mặt, đành mặc anh hôn lên môi mình.

Thở ra hít vào toàn là mùi rượu, cứ như bị quán rượu bao vây vậy. Taeyeon thò tay túm tay anh "Baekhyun, uống say rồi? Ui... đừng quậy, nghe em nói..."

"Cái... cái gì?" Thiếu tá Byun chơi xấu, bỏ ngón tay Taeyeon vào miệng mà cắn, còn dùng hàm râu mới nhú chà lên mu bàn tay người ta, làm Taeyeon nhột nhạt.

"Anh uống bao nhiêu?"

"Không biết..." Baekhyun dừng lại, liếm liếm lòng bàn tay cô mới nói tiếp "Nhiều lắm..."

"Anh vô phòng tắm tắm trước được không? Em phải nấu cơm, đừng kéo em."

"Không được!" Chẳng mấy khi thiếu tá Byun tùy hứng như thế.

Taeyeon đưa tay vuốt ve đầu anh an ủi, Baekhyun híp mắt hưởng thụ "Tae, Taeyeon?"

"Hả?"

"Anh sai rồi."

Taeyeon sửng sốt "Sai cái gì?"

Đột nhiên Baekhyun buông ta cô ra, đột ngột mất đi trọng tâm làm cơ thể loạng choạng, bỗng ngã nhào xuống đất.

"Bọn họ... bọn họ nói cầu hôn phải quỳ xuống." Anh khinh khỉnh hừ một tiếng "Trò chơi của đàn bà!" Dừng một chút lại đổi sang vẻ mặt ngốc nghếch "Nếu, nếu anh cầu hôn em em đồng ý không?"

Taeyeon bị anh chọc cười, khom lưng sờ soạng túm tay Baekhyun định kéo anh ngồi dậy. Nền nhà bếp lát toàn gạch, rất lạnh "Chúng ta đã kết hôn rồi, không giống bọn họ, không cần cầu hôn nữa."

Baekhyun thuận thế nắm chặt tay cô, cau mày ngẫm nghĩ, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Ờ há, họ đã kết hôn rồi, chẳng những cưới rồi mà cả chuyện kia cũng làm nhiều lần rồi!

Tay anh đột ngột dùng sức, trong tiếng la hoảng của Taeyeon anh kéo cô vào lòng ôm cứng, mái tóc ngắn ngủn cọ tới cọ lui trong ngực Taeyeon, làm mặt cô đỏ bừng.

"Baekhyun, anh mau đứng dậy, tối nay không định ăn cơm sao?"

"Không ăn!" Baekhyun hôn mạnh một cái lên mặt Taeyeon, chẹp chẹp miệng "Cho anh hôn nào!"

Baekhyun đi lính từ tuổi thiếu niên, mãi đến ba mươi tuổi, sinh hoạt luôn luôn đơn điệu, rượu thuốc không dính. Tuy tửu lượng rất khá nhưng tối nay thật sự bị chuốc rượu quá nhiều, anh say thật, vả lại còn say tới choáng váng, bản thân làm gì cũng không biết.

Hoàn toàn dựa vào bản năng, phần tử tà ác bị đè ép dưới đáy lòng không biết bao nhiêu năm cũng vội vàng phóng thích.

Cuộc sống quân đội rất nhàm chán. Baekhyun hơn ba mươi rồi mà ngay cả những từ tục tĩu cánh đàn ông bình thường hay treo trên miệng cũng chưa từng nói qua. Thật ra cho dù là quân nhân họ cũng sẽ xài từ lóng với nhau nhưng Baekhyun không thế. Từ nhỏ anh đã được hun đúc bởi chương trình giáo dục thép của thượng tướng Byun và lễ nghi của Byun phu nhân, nội tâm có sự cứng rắn lanh lẹ của quân nhân, lại có sự tao nhã bình thản.

Vả lại vừa vào quân đội thành tích hạng mục nào cũng đứng đầu, rất ít người nói loại chuyện này trước mặt anh. Lâu ngày, cơ bản Baekhyun cũng cách biệt với nó.

Hiện giờ, anh ngồi bệt trên đất, ôm thân hình thơm mềm của Taeyeon, có hơi rượu làm đầu óc mơ hồ, nghẹn thật lâu khó khăn lắm mới nói một câu cho anh hôn. Đây là cực hạn mà Baekhyun làm được rồi đó.

Mặt Taeyeon nóng tới mức nấu chín được trứng gà, trong lòng không ngừng kêu khổ. Chẳng trách lúc mẹ còn sống nói với cô, sau này lấy chồng nhất định không thể lấy một tên bợm rượu. Không ngờ bình thường Baekhyun nghiêm túc đứng đắn như thế, uống say cứ như biến thành người khác, vừa ngả ngớn vừa bám người, còn... còn có chút đáng yêu.

Thịt bê trong nồi bốc mùi thơm lựng, Taeyeon đoán đã chín rục rồi, may mà cô thêm nước nhiều, bằng không cháy thật mất.

"Baekhyun" Taeyeon chụp lấy cái tay không yên phận của anh, đè nó không cho động đậy "Đứng dậy được không, nền nhà lạnh, em lạnh."

Câu này có tác dụng hơn bất cứ cái gì, thiếu tá Byun say mèm dường như tỉnh táo được chút ít, vịn cửa nhà bếp kéo Taeyeon đứng dậy, thò tay cởi nút quân phục của mình, miệng lầu bầu "Áo... áo cho em mặc..."

Một câu ngắn gọn đơn giản, lại như nước nóng nháy mắt bao lấy trái tim buốt giá của Taeyeon, khiến cả người cô đều ấm lên.

Cô sờ soạng kéo một cái ghế tới trước mặt Baekhyun "Baekhyun, anh đừng phá, ngồi đây đi, em đi nấu cho anh bát canh giải rượu, nếu không sáng mai sẽ đau đầu."

Baekhyun ngẫm nghĩ, vất vả lắm mới tiêu hóa hết câu nói dài ngoằng của cô, gật đầu, đặc biệt nghe lời ngồi xuống ghế, tay vẫn không chịu buông: "Ừ."

Taeyeon muốn rụt tay mình về lại nghe Baekhyun nói: "Em hôn, hôn anh một cái, nếu không... nếu không không để em đi!"

Thiếu tá Byun quen nói là làm, nói không cho đi là không cho! Không biết là sốt ruột hay xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn của Taeyeon đỏ lên, như trái táo mọng nước, nhìn là khiến người ta khát nước.

Thiếu tá Byun chẳng biết xấu hổ mà nuốt nước miếng, mặt dày mày dạn túm người ta không buông, nhất quyết đòi người ta hôn mình.

Taeyeon hết cách, đành nhích tới một bước, khom lưng chu môi ra.

Hơ? Không chạm phải cánh môi mềm như tưởng tượng, sao cứng thế?

Thiếu tá Byun sờ chóp mũi, răng Taeyeon đụng tới mũi anh, không đau, nhột nhột, anh thò tay vòng qua cổ Taeyeon, hôn mạnh một cái lên môi cô, liếm liếm môi, vung tay lên cứ như hạ lệnh đặc xá "Đi đi!"

Taeyeon không yên tâm về Baekhyun, lúc nấu canh có phần nhấp nhổm, cải trắng thả nhiều hơn phân nửa. Nấu xong canh, Taeyeon múc vào một cái chén sứ lớn, cẩn thận đặt lên bàn, lại lấy một cái muỗng trong tủ chén, bấy giờ mới gọi Baekhyun "Baekhyun, lại uống canh."

Baekhyun loạng choạng đi tới trước bàn ngồi xuống, không chịu tự mình uống, cuối cùng bắt Taeyeon ký đủ loại điều ước không bình đẳng, cộng thêm cắt đất bồi thường, bấy giờ mới uống canh.

Tay nghề làm bếp của Taeyeon rất tốt, cho dù là canh tỉnh rượu cũng hầm thơm nức, cá chưng chín nục, nấm hương cũng mềm ngon miệng, thiếu chút thì Baekhyun liếm chén.

Thịt bê cho bữa tối cũng hầm nhừ hợp khẩu vị, ăn với cơm trắng càng thơm. Baekhyun ăn một chén cơm đầy ú ụ mới buông chén xuống.

Thật ra với sức ăn bình thường của anh, Baekhyun có thể ăn ba chén có điều mấy ngày nay rượu uống hơi nhiều, bụng không chứa nổi.Dù sao cũng đã cho người say ăn nọ. Tới giờ ngủ Taeyeon lại khó xử. Toàn thân Baekhyun đầy mùi rượu, cần phải tắm rửa, nhưng nhìn bộ dạng anh bây giờ, căn bản không thể tự tắm. Làm sao đây?

Không biết có phải vì ở chung lâu hay không, lúc này hai người hiểu ngầm một cách quỷ dị. Baekhyun cởi quần trong bếp, lôi Taeyeon đòi đi vào phòng tắm, ầm ỹ muốn Taeyeon tắm chung với anh.

Đương nhiên Taeyeon không thể tắm cùng anh, song lại sợ một mình anh xảy ra chuyện gì, đành theo anh vô phòng tắm, đằng nào cô cũng không thấy đường.

Có điều thật sự Taeyeon đánh giá thấp trình độ điên khùng sau khi say của Baekhyun. Taeyeon chỉ cảm thấy cả người lành lạnh, mấy giây sau áo len quần len trên người bị lột sạch sành sanh, hơi thở nồng mùi rượu của Baekhyun phả trước ngực cô "Taeyeon, cùng nhau, cùng nhau tắm."

Taeyeon hoảng hồn muốn tránh, khổ nỗi không thấy đường, động tác của Baekhyun lại nhanh nhẹn, mới bước hai bước đã bị người ta ôm quẳng vào bồn tắm "Baekhyun, anh, anh thả em ra!"

Cô y như con cá quẫy đạp trong lòng Baekhyun, làn da mịn màng nhẵn nhụi dính nước càng thêm mềm mại, trơn trượt cọ vào lồng ngực rắn rỏi của Baekhyun, dễ dàng khơi gợi lên ham muốn của anh.

Hô hấp bên tai đột nhiên trở nên nặng nề, Taeyeon ngồi trên đùi Baekhyun, dễ dàng đoán được anh muốn làm cái gì kế tiếp.

Cô thẹn tới mức chỉ muốn tông cửa chạy đi. Chuyện này làm sao, làm sao có thể làm trong phòng tắm chứ? Không đúng, trên giường cũng không được, họ đã làm liên tục mấy ngày rồi... mấy ngày liền không có tối nào được nghỉ ngơi hết.

Baekhyun hơi đâu để ý nhiều thế. Anh toàn nghĩ gì nói nấy, huống chi bây giờ đang say, căn bản đầu óc không tỉnh táo, càng táo tợn hơn. Đôi môi nóng rực lượn lờ mút mát trên cổ Taeyeon, tay cũng không yên phận sờ mó chọc ghẹo cơ thể cô.

Cuối cùng còn cảm thấy chưa đủ, dứt khoát kéo tay Taeyeon úp lên dục vọng đã đứng thẳng của anh.

Thiếu tá Byun vừa mới "ăn mặn" [1], lại là tân hôn hạnh phúc, cảm thấy chuyện này là chuyện tuyệt vời nhất thế giới, hận không thể lúc nào cũng đè Taeyeon trên giường, đáng tiếc anh trầm tính lại khó chịu, còn lo nhiều lần quá sẽ không tốt cho sức khỏe Taeyeon, ngày nào cũng chỉ cầu cho trời mau tối.

Uống say rồi, tuy đầu óc nhớ kỹ tư vị mất hồn kia nhưng thân thể lại phản ứng chậm nửa nhịp, chỉ biết nắm tay Taeyeon để cô "xử" dùm anh mà quên mất trình tự chân chính.

Taeyeon tránh không được né không xong, đành cắn răng nhịn hơi nóng từ trong ra ngoài cơ thể giúp anh dịu bớt ham muốn.

Thể lực của thiếu tá Byun kinh người, thước tấc cái chỗ đó cũng rất khả quan. Cổ tay Taeyeon mỏi nhừ, cánh tay mỏi nhấc không lên nổi thiếu tá Byun mới nổi lòng từ bi, giải quyết trong tay cô.

Tắm rửa lâu lắc, vất vả lau khô cho Baekhyun đặt anh lên giường được rồi thì Taeyeon đã mệt thở hồng hộc, đầu sỏ tội lỗi thì thoải mái nằm kềnh trên giường, mở đôi mắt lờ đờ nhìn cô "Taeyeon ..."

"Ơi? Sao thế Taeyeon sờ soạng cài nút áo cuối cùng, không ngẩng đầu đáp lại.

"Taeyeon ..."

"Ừ, em đây, sao thế?"

"Taeyeon ..." Thiếu tá Byun uống rượu tới ngu người, cứ một mực kêu tên cô. May mà Taeyeon nhẫn nại, anh kêu một tiếng đáp lại một tiếng, không ngại phiền.

Giọng Baekhyun rất dễ nghe, trầm thấp quyến rũ, sau khi uống say có hơi khàn, lại thêm mấy phần say người, dường như lẫn hơi rượu nồng nàn trong đó, thoáng ngửi liền say. Taeyeon thích nghe giọng anh, cảm giác an toàn lạ lùng.

Tóc Baekhyun được Taeyeon lau gần khô hẳn, nhưng tóc cô thì còn ướt nhỏ nước từng giọt. Vốn dĩ cô định lau đầu trong phòng tắm nhưng Baekhyun không cho, cô chỉ có thể trùm khăn lông trên đầu theo anh vô phòng ngủ.

Baekhyun say mèm, không được một lát đã ngủ. Taeyeon dỏng tai nghe hơi thở từ từ ổn định của anh, thở hắt ra một hơi dài, rốt cuộc cái kẻ rầy rà này cũng chịu ngủ rồi.

Cảm thấy tóc khô kha khá rồi, Taeyeon thả khăn lông xuống định ngủ, bỗng dưng sực nhớ ra gì đó, lại bò xuống giường chui vào bếp.

Mở tủ lạnh ra lấy mấy quả trứng gà bỏ vào máy luộc trứng, ừm... mới rồi lúc ở nhà bếp, Baekhyun ngã nặng lắm, nói không chừng trên người bị bầm rồi, luộc mấy quả trứng để anh lăn lên chỗ bầm. Cho dù không có vết bầm cũng có thể để đó khuya anh dậy lót dạ.

Tối nay Baekhyun giày vò dữ dội, không ăn được mấy miếng, khuya tỉnh lại nói không chừng sẽ đói. Taeyeon vừa nghĩ vừa cắm dây máy luộc trứng, chống má ngồi bên bàn chờ trứng bớt nóng mới đem vào đặt trên đầu giường.

Đợi Baekhyun tỉnh lại tự nhiên sẽ thấy. Taeyeon ngáp một cái, sờ sờ bên cạnh Baekhyun, cảm giác anh đã đắp chăn đàng hoàng, bấy giờ mới kéo một nửa chăn bên cạnh Lục Diệp qua đắp lên người mình.

Hầu hạ bợm nhậu thật là mệt người! Taeyeon nghĩ, sau này tuyệt đối không cho Baekhyun ra ngoài uống rượu nữa!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip