CHƯƠNG 05
Biên Bá Hiền khập khiễng đi theo Phác Xán Liệt vào trong, trong lòng không khỏi phỉ nhổ, bước đầu tiên bước vào thế giới của anh? Bước đầu tiên cái lông! Mẹ nó hẳn là làm lái xe kiêm chức bảo mẫu!
Cố sức lôi Phác Xán Liệt vứt lên sô pha phòng khách, Biên Bá Hiền ngồi bệt xuống đất lấy lại sức, nhìn Phác Xán Liệt say đến bất tỉnh nhân sự, cả thân thể vặn vẹo tư thế buồn cười trên sô pha, nhưng cơn giận dữ làm cậu không thể nào cười nổi.
Khi nãy trên bàn cơm đều là một đám cáo già, Phác Xán Liệt vốn ỷ vào ba hắn là trùm quyền lực ở cán bộ cao cấp mà vui vẻ mời rượu, nhưng trên bàn cơm đều là mấy tay ở thế hệ trước, để mặt mũi cho Phác lão gia tử, cũng không có nghĩa sẽ không để Phác Xán Liệt mời ăn.
Nhưng thật ra Phác Xán Liệt không nóng không lạnh, một bộ dáng công tử trông rất tốt lành, mỗi một người chú đều kêu thành 'anh', lễ phép có, còn hào phóng kính rượu cho những ai đi vào đây.
Mang theo Biên Bá Hiền ngồi cạnh mình, ngoại trừ nói một câu "Đây là trợ lý của tôi" cũng không để Biên Bá Hiền nói một câu gì, chính là khi ngồi xuống, hắn giúp Biên Bá Hiền kéo ghế ra.
Ở đây đều là người thông minh, chuyện tình yêu của tiểu công tử Phác gia không phải là lần một lần hai, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, tám phần đều cho là tân hoan mới của Phác thiếu gia. Nhưng có thể mang đến nơi này, hẳn không phải là một người bình thường.
Nói chuyện về dự án tài chính, một nhóm có mặt ở đây tuy ngồi cùng nhau nhưng đã bắt đầu nổi lên các Thái Cực khác nhau, dù chưa bắt đầu thực hành chính sách, thế nhưng đã muốn ván đóng thành thuyền, không ai chịu hiểu cứ tranh luận.
Phác Xán Liệt không sốt ruột, trái lại chêm chọc vài câu với mấy vị gần đây hoàn thành được mấy dự án đầu tư, lại giải quyết vấn đề bất động sản cho Phương Cục, dụ mấy lão ca ca cao hứng uống rượu đến tai và cổ đều đỏ, khoác bả vai Phác Xán Liệt uống một ngụm lại gọi một tiếng Phác lão đệ.
"Phác lão đệ, giao tình của ca ca với cậu thế nào cũng đủ hiểu, còn tầm trong khả năng thì cứ yên tâm!" Trước khi đi, Phương Cục lắc lư đến bên cạnh Phác Xán Liệt, bàn tay to hung hăng vỗ lên vai hắn, liền ôm lấy thắt lưng Phác Xán Liệt làm hai người tựa vào nhau, hơi thở gấp dày đặc mùi rượu trầm giọng nói với Phác Xán Liệt một câu.
Phác Xán Liệt cười gật đầu, "Sau này còn phải nhờ Phương ca chiếu cố!" Lời nói còn chưa xong, lại cứ như nước sông chảy lưu loát.
Phương Cục cười haha, bắt tay với Phác Xán Liệt, lại nghiêng đầu đánh giá Biên Bá Hiền cả một buổi tối đều ngoan ngoãn nhạy bén ngồi bên cạnh Phác Xán Liệt, hừ một tiếng, lắc lắc đầu được thư kí dìu ra ngoài.
Đợi cho một đám về hết, Phác Xán Liệt mới vững bước đi tới Biên Bá Hiền, nhưng cậu nhận ra được, bước đi của Phác Xán Liệt đã loạng choạng, ánh mắt mơ mơ màng màng. Biên Bá Hiền thì ngược lại, được Phác Xán Liệt lơ đãng che đỡ, không uống bao nhiêu rượu.
Quả nhiên, vừa mới đi đến trước mặt Biên Bá Hiền, tựa hồ nhận thức được đó là cậu, đôi mắt liền trực tiếp đóng lại, Biên Bá Hiền vội vàng mở rộng hai tay ôm Phác Xán Liệt.
Cậu ngây ra một lúc, Phác Xán Liệt vùi đầu trên bả vai mình, hơi thở ấm áp quấn quít cùng mùi rượu làm Biên Bá Hiền luống cuống, giằng co một trận, Phác Xán Liệt vô thức vươn đầu lưỡi liếm lên chiếc cổ bóng loáng của Biên Bá Hiền làm cậu run lên, theo bản năng đẩy ra làm Phác Xán Liệt ngã xuống đất.
Biên Bá Hiền đẩy xong rồi mới phản ứng, vội chạy qua xem, người nọ thế nhưng mặt không nhíu lại, cứ thế nằm trên đất vù vù ngủ. Biên Bá Hiền bật cười, đành chịu thua mà lắc đầu, nâng Phác Xán Liệt dậy đi ra khỏi khách sạn.
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy không có chỗ để đi, chỉ có thể mang Phác Xán Liệt về nhà.
Biên Bá Hiền nghỉ ngơi một chốc, bĩu môi đứng lên, bực mình giơ chân đạp vào chân Phác Xán Liệt đang nằm trên sô pha, để hắn thoải mái nằm ngửa.
Đi đến phòng bếp nấu nước sôi, dùng hai cái ly để đựng, sang qua sang lại cho nguội bớt, múc hai muỗng mật ong khuấy đều, điềm đạm bưng ly đi ra ngoài.
Biên Bá Hiền lay lay Phác Xán Liệt, không hề có động tĩnh. Cậu đưa tay vỗ vỗ lên mặt hắn, "Này! Phác Xán Liệt, tỉnh tỉnh. Dậy uống một chút nước mật ong, nếu không ngày mai thức dậy sẽ rất khó chịu!"
Phác Xán Liệt nằm trên sô pha không thèm mở mắt xoay lưng.
Con ngươi Biên Bá Hiền rung lên, đưng tay véo lưng Phác Xán Liệt, hắn cau mày hừ một tiếng, theo bản năng né tránh, lúc này mới chịu mở mắt.
"Này, nhanh uống đi!" Giọng nói Biên Bá Hiền vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Một chốc sau Phác Xán Liệt mới phản ứng, nhìn cái ly trong tay Biên Bá Hiền, mở miệng khàn giọng hỏi, "Cái gì?"
"Nước mật ong."
Ai biết được Phác Xán Liệt vừa nghe xong đã nhắm mắt lắc đầu, "Không uống!"
Biên Bá Hiền hít vào thật sâu rồi thở ra, tôi đây còn giúp anh làm nguội đấy, anh nói không uống thì sẽ không uống sao? "Tại sao?"
Phác Xán Liệt đưa tay ấn lên mi tâm, "Ghét mật ong."
Một tay cầm ly của Biên Bá Hiền dừng lại, khóe miệng co giật, đại thiếu gia uống nước mà giống như bắt trẻ con ăn vậy.
Biên Bá Hiền đặt ly nước xuống bàn, "Không uống thì không uống, sáng mai dậy cũng đừng có ồn ào than đau đầu." Nóng xong quay về phòng ngủ.
Nhanh chóng cổ tay bị nắm lấy, "Như thế nào? Quan tâm tôi?"
Biên Bá Hiền liếc mắt xem thường, quay đầu đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Phác Xán Liệt, "Anh còn chưa chết, tôi quan tâm làm gì."
Phác Xán Liệt trầm thấp nở nụ cười, giọng nói đầy từ tính mang theo một chút khàn, ở trong đêm tối không hiểu vì sao lại mê hoặc lòng người, đôi mắt hoa đào mang chút hơi nước say rượu, cười rộ lên còn đẹp hơn nữa.
Biên Bá Hiền mở tầm mắt, Phác Xán Liệt lôi kéo tay cậu về phía hắn, "Đút tôi uống."
Mặt Biên Bá Hiền nhất thời đông lạnh, Phác Xán Liệt lại nhéo nhéo tay cậu, tách lòng bàn tay ra, mười ngón tay đan vào nhau, "Đau đầu, đút tôi."
Thật sự là bá đạo đến mức tự nhiên mà.
Biên Bá Hiền bận rộn cả một ngày cũng có chút mệt, không có hơi sức đâu mà ở đây tranh cãi với Phác Xán Liệt, thở dài, đặt mông ngồi xuống cạnh hắn, tránh đi bàn tay Phác Xán Liệt cùng đan tay cậu, "Buông ra, tôi không có cách nào để cầm ly nước."
"Thì dùng tay kia, cứ nắm như vậy đi."
Biên Bá Hiền trừng mắt Phác Xán Liệt, tay kia cầm cái ly tiến đến bên miệng Phác Xán Liệt, hắn nửa ngồi, tay kia nhận lấy cái ly, uống một ngụm rồi đặt ly xuống, đôi mắt hoa đào lúc này một giây gợn nước nhìn thẳng về phía Biên Bá Hiền, đưa tay ôm lấy ót cậu, đè môi mình hôn xuống.
Biên Bá Hiền chưa phản ứng lại thì miệng đã bị một dòng nước ngọt ngào tiến vào, nước ấm đậm mùi mật ong, hai đôi môi gắn bó triền miên, làm trong đầu Biên Bá Hiền một tiếng nổ tung.
Trong bóng tối cậu giật mình quan sát ánh mắt bởi vì say rượu mà lại chuyên tâm hiếm thấy của Phác Xán Liệt, trong con ngươi như bừng sáng một cách rõ ràng.
Biên Bá Hiền thầm nghĩ, có lẽ ban đêm rất tối, rượu rất say, hôn rất ấm, ánh mắt sáng ngời của Phác Xán Liệt..... Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ở bọn họ hôn môi không phải chuyện xa lạ gì, nhưng nhắm mắt thì là lần đầu tiên.
Ngày hôm sau, lúc Phác Xán Liệt tỉnh dậy, hắn giật mình ngây ra một lúc, nửa ngày sau mới phản ứng, lướt nhìn đánh giá xung quanh mới nhớ tới đây là nhà của Biên Bá Hiền, giống như phong cách của người kia, nghệ thuật và màu sắc trong nhà cực kì đơn giản, ở góc cửa sổ sát đất thật to ở phía bên kia còn đặt một chiếc dương cầm màu trắng.
Phác Xán Liệt xoa xoa huyệt thái dương, ngồi dậy, đôi mắt dừng lại ở ly thủy tinh đặt trên bàn trà, bên trong còn chứa nước mật ong chưa uống hết. Hắn cười cười, cầm lấy ly nước đã nguội lạnh, để ở bên môi khẽ nhấp một ngụm.
Phác Xán Liệt mặt mày mang theo ý cười, tựa hồ còn có thể cảm nhận được độ ấm của nụ hôn tối hôm qua.
Hắn đứng dậy đi dạo một vòng, hình như Biên Bá Hiền không có ở nhà, tuy rằng những đồ vật trong nhà rất đơn giản nhưng Biên Bá Hiền đối với bày trí trong nhà rất có phong cách riêng, những đồ vật nhỏ bé phá lệ tinh xảo, ví dụ như chiếc TV LCD được treo trên tường, ở giữa phía trên là chiếc đồng hồ. Phác Xán Liệt nhận ra được, đây là của nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế được phong danh hàng năm.
Lúc ở hội đấu giá đã bị một vị khách chưa tới đưa ra một cái giá không thể tưởng tượng nổi mua mất. Không nghĩ tới đó chính là Biên Bá Hiền. Tuy kiểu dáng đơn giản nhưng rất có khí thế, cũng giống như con người Biên Bá Hiền vậy.
Phác Xán Liệt đi đến phòng bếp, tùy ý nhìn qua cũng biết là phòng bếp không được sử dụng, phỏng chừng Biên Bá Hiền yêu cầu nhà thầu phải bố trí cho phòng bếp thật tinh xảo. Phác Xán Liệt đi qua chỗ khay đựng dao, hầy, rất mới, còn chưa dùng.
Phác Xán Liệt đi đến trước tủ lạnh, đưa tay lấy tờ giấy được dán trên cửa, nét chữ trên giấy cứng cáp mạnh mẽ, so với diện mạo tinh tế của Biên Bá Hiền không hợp.
【Trong tủ lạnh có đồ ăn, giúp tôi khóa trái cửa. — Biên.】
Ngón tay vuốt lên dòng chữ xinh đẹp trên giấy, Phác Xán Liệt có chút đăm chiêu. Một lát sau hắn đem tờ giấy note này bỏ vào túi. Mở tủ lạnh phát hiện tuy rằng Biên Bá Hiền không có nấu ăn nhưng đồ ăn trong tủ được chuẩn bị rất nhiều.
Phác Xán Liệt nghĩ nghĩ, lấy ra một vài nguyên liệu bắt đầu nấu.
Biên Bá Hiền đang nghe thuộc hạ báo cáo lại tài chính trong quý này, di động vẫn rung không ngừng. Cậu không kiên nhẫn nhìn Cố Tiêu, Cố Tiêu hiểu rõ cầm điện thoại lên cho cậu.
Biên Bá Hiền nhìn qua tên người gọi đến, thoáng nhíu mày, cậu nâng tay ý bảo đợi một chút, Cố Tiêu liền mang quản lý ra ngoài. Biên Bá Hiền lúc này mới nhận điện thoại, ngay từ đầu đã không mở miệng, chỉ nghe giọng tiếng Anh chính gốc bên kia nói.
Qua một hồi tựa hồ bên kia đã nói xong, Biên Bá Hiền mới ừ một tiếng, tắt máy.
Biên Bá Hiền ném chiếc điện thoại lên bàn hít hơi thật sâu, nằm ngửa đầu lên ghế nhìn trần nhà đến xuất thần.
Humm—
Di động thình lình rung động cắt đứt im lặng.
Biên Bá Hiền phiền phức cầm điện thoại lên, không hề nghĩ ngợi quát với đầu dây bên kia, "Có chuyện gì không thể nói một lần luôn hay sao?!"
Bên kia hình như giật mình ngây phỗng ra, qua một lúc mới vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc, "..... Cậu ở Đông khu?"
Là Phác Xán Liệt.
Biên Bá Hiền lúc này mới phản ứng, điều chỉnh lại cảm xúc, khôi phục lại âm điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước đây, "Ừ, thế nào?"
"Xuống đây, tôi chờ cậu."
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip